Bệnh viện.
Trong đại sảnh.
Buổi chiều bốn giờ hơn.
Nhìn cán bộ của thành phố Phần Châu và huyện Thành Cương khắc khẩu, biểu tình của Đổng Học Bân vẫn là không mặn không nhạt, tĩnh đến đáng sợ. Nhìn hắn như vậy, mấy người của thành phố Phần Châu đều có chút ngây người. Tạ thị trưởng còn đang trị liệu, cái đám người của huyện Thành Cương nói móc nói xéo, còn kêu gào với bọn họ, cái này thật sự là khinh người quá đáng, với lý giải của mọi người từ thành phố Phần Châu đối với Đổng Học Bân, loại sự tình này Đổng Học Bân sao có thể nhịn được, suýt chết không phải người khác, mà là vợ và đứa nhỏ của Đổng Học Bân, bọn họ cho rằng Đổng Học Bân nghe xong khẳng định sẽ ra tay đánh người, đây mới là phương thức làm việc cho tới nay của ôn thần, nhưng sao hắn không nhúc nhích?
Có ý gì?
Vì sao không động thủ?
Cái này vẫn là ôn thần sao?
Chẳng lẽ là bận tâm ảnh hưởng không tốt không ra tay? Nhưng Đổng huyện trưởng cố kỵ ảnh hưởng lúc nào! Hắn không phải nên ra tay thì ra tay sao?
Quái!
Ngày hôm nay thật sự là quái!
Liêu Nhất Dân sau khi đỏ mặt tía tai ồn ào với thư ký huyện trưởng Chu Duy vài câu, cũng bị nghẹn họng, cũng quay đầu lại nhìn Đổng Học Bân, chú ý tới dị thường của hắn.
Đổng Học Bân rốt cục nói, Chu bí thư phải không?
Chu Duy nhìn hắn, vẫn là cái hình dạng thiếu đánh kia, trong giọng nói không có một tia quan tâm: Tạ thị trưởng thế nào?
Đổng Học Bân không để ý lời nói của hắn, Lúc đó người đi cùng Tuệ Lan, theo tôi đi đại viện huyện uỷ mới, tôi đi xem hiện trường.
Chu Duy cao lớn thô kệch lại một lần nữa mặc kệ, nghiêm mặt nói: Anh cũng cho rằng là người của huyện chúng tôi đẩy ngã Tạ thị trưởng? Thật sao? Hả?
Liêu Nhất Dân quát: Anh ngang cái gì đấy!
Cán bộ của thành phố Phần Châu tức giận nói: Anh ồn ào với ai thế!
Đổng Học Bân là chồng của Tạ thị trưởng, hắn bị người ta gào lên, giống như cũng là Tạ thị trưởng bị người gào lên, người của thành phố Phần Châu đương nhiên không đáp ứng!
Chu Duy nói: Ồn ào với các ngươi thì làm sao! Cái này không thể tùy tiện oan uổng như vậy!
Xung quanh còn có mấy người khoa viên của huyện Thành Cương lúc đó không có mắt, bọn họ cũng thấy những người của thành phố Phần Châu hơi quá đáng, bọn họ đương nhiên tin tưởng người nhà, huống chi Lý huyện trưởng khi đó cũng có mặt, sao có thể vì giữ mạng mà đẩy ngã một phụ nữ có thai? Nếu như có Lý huyện trưởng cũng sẽ sớm nói ra, cho nên Chu bí thư vừa nói. Tất cả mọi người cũng cùng chung mối thù, bị người vu hãm đến như vậy, Chu bí thư phát hỏa cũng là bình thường. Cho dù các người là chồng hoặc là thuộc hạ của Tạ thị trưởng, vậy cũng không thể đổ oan người khác!
Hai bên lại ồn ào lên!
Dân phong của huyện Thành Cương quả nhiên bất thiện, giọng cũng là một người lớn hơn so với một người!
Đổng Học Bân lười nói lời vô ích với bọn họ.Tôi lập lại lần nữa! Đi đại viện huyện uỷ mới!
Một người cán bộ chính phủ huyện trong năm người nói: Anh muốn nói chúng tôi đẩy ngã Tạ thị trưởng cũng có thể, vậy anh lấy ra chứng cứ tới đi! Lấy ra đi!
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Đi chính là muốn tìm chứng cứ.
Chu Duy tựa như hồn nhiên không hãi sợ, Tốt lắm! Đi! Cùng đi!
Năm người đều làm như bị oan uổng, toàn bộ đi theo.
Liêu Nhất Dân bọn họ cũng muốn đuổi theo Đổng Học Bân, lại bị Đổng Học Bân ngăn cản, Lão Liêu, các người đừng đi, Tuệ Lan bên này xin nhờ.
Thế nhưng. . .
Nghe tôi.
Vậy. . . Được rồi.
Liêu Nhất Dân bọn họ không đi, ở lại chăm sóc Tạ thị trưởng.
Mấy người khoa viên của huyện Thành Cương ra bệnh viện.
Đổng Học Bân tự mình lên Land Rover ở lộ bãi đỗ xe thiên, lên xe thì mồi thuốc chậm rãi hút. Ánh mắt nhìn về mấy người của huyện Thành Cương lên xe ở phía trước, Chu Duy, hai người của cục quy hoạch, hai người của chính phủ huyện, năm người đều có mặt. Người khác là một ít khoa viên liên quan, một nhóm khoảng chừng mười người, Tuệ Lan nói là bảy người, còn thiếu huyện trưởng Lý Chí Tân và giám đốc công ty kiến trúc.
Xe phía trước nổ máy, đi ra
Đổng Học Bân dụi tàn thuốc, nhấn chân ga đuổi theo.
Bởi vì Tuệ Lan là được Liêu Nhất Dân bọn họ đưa tới bệnh viện gần nhất. Cho nên cách đại viện huyện uỷ mới cũng không xa, chỉ vài phút thì xe chạy đến.
Phía sườn tây cách đó không xa là một trường học vừa xây xong.
Chổ sườn đông ở đây mới là nơi Tạ Tuệ Lan gặp chuyện không may.
Đây là một đại viện, đất trong sân còn chưa có trải, tất cả đều là đất đường, bên trong có một xe cần cẩu và hai xe tải, xung quanh rất nhiều vật liệu thi công, tận cùng bên trong thì lại là một tòa ký túc xá lớn cao sáu tầng, cái khác thì không khác biệt lắm, nước sơn còn chưa có, cũng còn thiếu một ít giai đoạn hậu công trình là có thể kết thúc công việc, mái nhà hình như cũng chưa có làm xong, vật liệu thi công bị rơi trước đó cũng được chất trên mái nhà.
Gió không dừng, nhưng ít đi một chút.
Rất nhiều cát bụi đều bay trên không trung, phải che con mắt.
Xe dừng, người của huyện Thành Cương đều từ trong xe đi xuống.
Đổng Học Bân cũng mở cửa xuống xe, nhưng không che miệng che mắt giống như bọn họ, mà là đứng ở cửa nhìn bên trong.
Có một tuyến cảnh giới vây quanh.
Bên ngoài còn có một chiếc xe cảnh sát, có một hai cảnh sát.
Đổng Học Bân cất bước kéo tuyến cảnh giới lên, cúi đầu tiến vào.
Anh làm gì đó! Đi ra! Cảnh sát tính tình rất bạo nói: Không phải người liên quan thì đi ra ngoài!
Chu Duy và người của huyện Thành Cương sau đó đi tới, Hắn là người nhà người bị thương, muốn thấy hiện trường.
À, Chu bí thư. Cảnh sát vừa làm biểu tình hung ác độc địa với Đổng Học Bân lập tức thay đổi, thay bằng biểu tình cung kính nói: Bất quá bên trong không an toàn, lỡ như. . .
Không sao. Chu Duy nói xong, cũng khom lưng tiến vào.
Cán bộ còn lại của huyện Thành Cương đều cùng nhau đi vào đại viện.
Ngay lúc đó vật liệu rơi hoàn toàn là gió quá lớn, cũng là ngoài ý muốn, hiện tại bên thi công hẳn là đã đem vấn đề xử lý, cũng không cần lo lắng có nguy hiểm nữa.
Quả nhiên, bên trong ký túc xá đi ra vài người.
Người dẫn đầu Đổng Học Bân mới vừa ở bệnh viện gặp qua một lần, chính là giám đốc của công ty kiến trúc, cũng là người chứng kiến sự kiện, phía sau theo vài công nhân mang nón bảo hộ, hiển nhiên là vừa từ mái nhà đi xuống.
Chu Duy hỏi: Tôn tổng, nguyên nhân sự cố tra được chưa?
Tôn tổng gật đầu nói: Là sợi dây buột vật liệu bị đứt, vật liệu mới bị gió thổi xuống, vừa cố định lại, hiện tại không có việc gì.
Đổng Học Bân nhìn nhìn bọn họ, Đây là điều tra nguyên nhân sự cố, tổ điều tra chuyên nghiệp đâu?
Tôn tổng nhìn hắn, Chúng tôi cũng là chuyên nghiệp, đã điều tra xong, là ngoài ý muốn.
Đổng Học Bân nở nụ cười một tiếng, công trường xây dựng xảy ra vấn đề, phái người của công ty kiến trúc điều tra? Còn trực tiếp tiến vào hiện trường đem vật liệu làm lại một lần nữa? Cái này cũng như một người giết người, nhưng lại cho chính hắn đi điều tra vụ án giết người đó! Căn bản là vô nghĩa!
Nhưng Đổng Học Bân không nói gì thêm, mà là tiếp tục đi vào trong.
Nguy hiểm đã bài trừ, người của huyện Thành Cương cũng đi qua, hai người cảnh sát bên ngoài cũng đi cùng bọn họ.
Dưới ký túc xá vừa xây xong.
Đổng Học Bân ngẩng đầu nhìn, lại cúi đầu, Vợ tôi bị ngã ở đâu?
Vậy tôi không rõ ràng lắm, lúc đó cũng không rảnh nhớ cái này, trực tiếp đưa người đi bệnh viện. Chu Duy nói.
Đổng Học Bân nhìn về phía hai người cảnh sát theo tới, Ở đâu? Chu Duy không nói, nhưng cảnh sát không có khả năng không rõ.
Cảnh sát nhíu nhíu mày, chỉ xuống đất mặt, Là ở phía trước.
Đổng Học Bân lần thứ hai cúi đầu nhìn, một chút vết máu cũng không phát hiện, Máu đâu?
Bão cát lớn như vậy, đất đã bị lấp, đã sớm không có. Cảnh sát đáp.
Đổng Học Bân ngồi xổm xuống, lấy tay lay lay một khối đất cát, lúc này mới phát hiện một vài hạt cát dính máu, còn ẩm ướt, chưa kịp khô.
Máu của vợ. . .
Sờ ở trong tay, Đổng Học Bân trong lòng đau xót, lại hai sườn và bên cạnh, hắn quan tâm nhất cũng vết chân xung quanh, từ vết chân cũng có thể tìm được bằng chứng Tuệ Lan lúc đó bị đẩy, thế nhưng tìm nửa ngày, một vết chân cũng không thấy, Vết chân đâu?
Vết chân gì?
Anh nói vết chân gì!
Cảnh sát bất mãn chau mày, tựa như rất chán ghét ngữ khí của Đổng Học Bân, Gió lớn như vậy đều làm biến mất, làm sao để lại vết chân cái gì.
Đổng Học Bân chỉ vào cách đó không xa nói: Vậy anh nói cho tôi biết bên kia vì sao vết chân còn rõ ràng như thế, ở đây một chút dấu cũng không có?
Cảnh sát nói: Hạt cát đều bay hết rồi!
Đổng Học Bân nói: Tôi thấy không phải gió biến mất, là người làm biến mất?
Anh nói cái gì? Một cảnh sát trẻ tuổi tức giận nói: Anh lập lại lần nữa!
Tôn tổng nói: Đổng huyện trưởng, anh đừng vu hãm loạn, vật liệu bên trong nhiều như vậy, một cơn gió tùy tiện thổi qua cũng thổi phẳng, không có vết chân rất bình thường.
Chỉ có vài mét vuông này là không có?
Sao có thể! Lừa gạt kẻ ngu si hả?
Đừng nói Đổng Học Bân, cũng là khoa viên của huyện Thành Cương phía sau lúc đó không ở hiện trường thấy thế cũng đồng thời kinh ngạc, ánh mắt lóe ra.
Lẽ nào thật sự là Lý huyện trưởng bọn họ đẩy Tạ thị trưởng?
Nếu không vết chân và vết máu sao có thể trùng hợp biến mất như thế?
Ánh mắt của bọn họ ngừng lại trên người Chu Duy sáu người, mấy người lúc đầu tại bệnh viện còn lẽ thẳng khí hùng vì Lý huyện trưởng bọn họ cũng không còn lên tiếng!
Chu Duy chú ý tới biểu tình dị dạng của mấy người khoa viên, mặt trầm xuống, Nhìn cái gì! Đều đi ra xe chờ!
Mấy người khoa viên đang ước gì, lên tiếng đáp, đều đi ra.
Tôn tổng của công ty kiến trúc cũng không muốn cho lời dư thừa truyền ra, cũng gọi mấy người công nhân đi ra.
Hiện trường chỉ còn lại sáu người đẩy ngã Tuệ Lan và hai người cảnh sát.
Đổng Học Bân tiếp tục tìm chứng cứ, thật ra là chờ một cơ hội.
Chứng cứ?
Hắn căn bản không cần!
Đổng huyện trưởng! Được rồi chứ? Chu Duy nói: Hiện trường anh cũng xem qua, cũng là một ngoài ý muốn, anh muốn tìm ra cái gì chúng tôi cũng không có biện pháp, anh tự tìm đi!
Chúng ta đi thôi! Một người của chính phủ huyện nói.
Bỗng nhiên, xung quanh nổi gió, ào một tiếng một trận cuồng phong thổi đến đây!
Gió của chổ bọn họ là như thế, một trận rồi một trận, có lớn có nhỏ, cho nên sáu người cũng không có gì ngoài ý muốn, đều nhanh chóng che mặt cúi đầu tránh gió.
Đổng Học Bân chờ cũng là giờ khắc này.
Đi? Ngày hôm nay sáu người các người ai đều đừng nghĩ đi!
Lấy đạo của người trả lại cho người! Đổng Học Bân muốn cho bọn họ một giáo huấn tàn khốc! Tuệ Lan lúc đó bị cái gì! Các người đều phải con mẹ nó chịu gấp mười lần! !