Quyền Tài

Chương 1212: Chương 1212: Thư đe dọa!




Buổi trưa.

Đại viện quốc an.

Cửa sổ mở ra, nhiệt độ không khí phòng làm việc của Từ Yến có chút nóng, có nguyên nhân mặt trời ban trưa, cũng có quan hệ với cú điện thoại của Trương Long Quyên vừa rồi.

Trương đại tỷ làm sao vậy? Đổng Học Bân vội hỏi.

Từ Yến lại gọi một lần, nói, Còn tắt điện thoại.

Đổng Học Bân rất sốt ruột, Chị Từ, rốt cuộc muốn xảy ra chuyện gì?

Nếu như không có Trương Long Quyên, Đổng Học Bân lần trước đi nước M cũng không cứu được Chung giáo sư, cho nên đối với Trương Long Quyên vẫn là rất cảm ơn, đương nhiên quan tâm cô ấy.

Từ Yến nói: Cô ấy hiện tại ở cảng X.

Đổng Học Bân sửng sốt, Cảng X? Sao đi đến đó?

Từ Yến nhanh chóng nói: Tôi nghe ý của cô ấy hình như là quốc an cho cô ấy nhiệm vụ.

Đổng Học Bân nói: Trương đại tỷ không phải chỉ cung cấp tài chính sao? Cũng không hoàn toàn tính là người của quốc an, sao lúc này. . .

Từ Yến trầm ngâm nói: Hẳn là có quan hệ với sinh ý của lão Trương, nghe nói gần đây công ty bên kia của cô ấy xảy ra chút vấn đề tài chính, tài chính chặt đứt, quay vòng không được, sinh ý của cô ấy lại thoát ly từ trong gia tộc đi ra, tựa như lúc đó còn ầm ĩ trở mặt cùng người trong nhà, cho nên chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào chính cô ta, tình huống cụ thể bên trong tôi cũng không rõ ràng lắm, chỉ là lần trước nghe lão Trương đề cập qua một câu tài chính bị đứt, hình như rất gian nan, kết quả mới qua vài ngày cô ấy liền đi cảng X, phỏng chừng không chỉ là làm việc thay quốc an, có thể còn muốn đem vấn đề tài chính giải quyết.

Sao giải quyết?

Lão Trương cũng không nói gì.

Tiền nếu không đủ, chổ tôi còn mấy trăm triệu. Đổng Học Bân nói: Ngài cũng biết tôi trúng vé số, tiền cũng dư dả.

Từ Yến lắc đầu.Mấy trăm triệu đối với công ty cô ấy như muối bỏ biển.

Đổng Học Bân kinh ngạc, Thiếu nhiều tiền như vậy sao?

Từ Yến ừm một cái, Mấy trăm triệu phỏng chừng cũng là một số lẻ.

Vậy tôi giúp không được gì rồi. Tuy rằng lần trước đã nhìn ra Trương Long Quyên khẳng định có tiền nhiều hơn mình, nhưng Đổng Học Bân cũng không ngờ sinh ý của cô ấy sẽ lớn như vậy.

Hơn cả tỷ?

Thậm chí mấy chục tỷ?

Đổng Học Bân đương nhiên giúp không được!

Không cần cậu. Từ Yến thở dài nói: Tiền của cậu lão Trương khẳng định cũng sẽ không muốn, cô ấy nhìn qua phóng phóng đãng đãng, thật ra rất quật cường.

Đổng Học Bân bỗng nhiên nói: Vậy cái này cũng không phải muốn gặp chuyện không may, chuyện sinh ý có thế nào cũng. . .

Từ Yến gõ gõ bàn.Lão Trương vừa rồi trong điện thoại nói, cô ấy thu được một thư đe dọa, còn phát hiện có người theo dõi cô ấy. Cô ấy hiện tại ở một khách sạn của cảng X, đối phương đem thư đe dọa gửi tới phòng của cô ấy, hiển nhiên là đối với hành trình của cô ấy rõ như lòng bàn tay. Nội dung của thư đe dọa đại khái là bảo cô ấy gửi tiền vào một tài khoản, muốn mấy chục triệu đô la Hồng Kông ba, bằng không khó bảo đảm cô ấy có thể bình an rời đi!

Đổng Học Bân nhíu nhíu mày, Còn có loại sự tình này?

Từ Yến mặt lộ vẻ lo lắng, Bên kia không phải đại lục, tương đối loạn.

Đổng Học Bân nói: Có phải là Trương đại tỷ đắc tội người nào? Người cạnh tranh?

Cô ấy phát triển tại nước M, ở bên này trên cơ bản không có sinh ý gì, sao đắc tội với người ở cảng X? Cho dù là người cạnh tranh, cũng sẽ không dùng loại thủ đoạn này?

Vậy ý của ngài là. . .

. . . Lão Trương thích đánh bạc.

Đánh bạc? Bài bạc thật sao?

Ừm, nhưng cô ấy bình thường đều đi chổ hợp pháp. Ví dụ như sòng bạc bên kia của nước M, gia tộc của lão Trương lập nghiệp cũng là dựa vào là đánh bạc kiếm được tiền, có thể là gia tộc bồi dưỡng, đổ kỹ của lão Trương rất tốt, tôi không biết cô ấy thắng qua bao nhiêu tiền. Bất quá hẳn là không ít. Từ Yến nhắm mắt lại, lại chậm rãi mở, Tôi nghĩ tới nghĩ lui, có người gây phiền phức cho cô ấy đe dọa cưỡng bức cô ấy, phỏng chừng cũng là người của phương diện này, có thể là người trước đây bị lão Trương thắng đi không ít tiền. Hiện tại Đông Sơn tái khởi, còn có dính dáng đến xã hội đen, lúc này mới dám một lần nữa tìm tới lão Trương gây phiền phức, từ thủ đoạn gửi thư đe dọa mà xem, đám người này làm việc có thể không có quá nhiều cố kỵ, tại cảng X hẳn là cũng có bối cảnh, cho nên cái này cũng là chổ tôi lo lắng nhất, năng lực của lão Trương đều tại nước M, tại cảng X nhân sinh không quen, lỡ như. . .

Báo cảnh sát?

Nếu như những người đó có quan hệ rất sâu tại địa phương, báo cảnh sát cũng không có hiệu quả lớn.

Không phải còn có người của quốc an sao? Trương đại tỷ lần này là làm việc cho bọn họ? Vậy bọn họ khẳng định phải cam đoan an toàn của Trương đại tỷ chứ.

Chỉ mong vậy.

Vì sao là chỉ mong?

Nhiệm vụ của lão Trương hình như là cấp trên của quốc an trực tiếp ra, tôi nghe ý của cô ấy, người biết đến chuyện này không nhiều lắm, hình như cũng là dính dáng khá nhiều, càng ít người biết càng tốt, thậm chí ngoại trừ vài người làm việc và vài lãnh đạo cấp trên của quốc an, những người khác ở địa phương và hải ngoại có thể đều không rõ ràng, nếu quả thật là như vậy, cho dù lão Trương đem chuyện tình báo ra, người phụ trách bảo hộ cô ấy cũng sẽ không nhiều lắm.

Ngài xác định?

Tôi cùng lão Trương nhận thức vài chục năm, có vài lời không cần cô ấy nói, nghe ngữ khí tôi cũng có thể nghe được, hẳn là nhiệm vụ rất bí ẩn, không sai được.

Vậy Trương đại tỷ chẳng phải là rất nguy hiểm?

Cho nên tôi mới bảo cô ấy lập tức quay lại, nhưng cô ấy lại có thể cúp điện thoại còn tắt luôn điện thoại di động, cái tính tình của cô ấy cũng không khác tên nhóc cậu, quyết định chuyện gì thì mười đầu trâu đều kéo không về được! Từ Yến nói: Hiện tại hy vọng duy nhất cũng là, những người uy hiếp lão Trương cũng không phải đối tượng nhiệm vụ của quốc an, bằng không nếu như là đối tượng nhiệm vụ biết lão Trương lần này là làm việc cho quốc an, cũng sẽ không gửi thư đe dọa, mà là sẽ dùng thủ đoạn kịch liệt hơn.

Nói xong, Từ Yến lần thứ hai gọi điện thoại cho Trương Long Quyên.

Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được. . .

Từ Yến có chút vội vàng buông điện thoại di động, đi tới trước máy tính ngồi xuống, mở bàn phím ra nhập vào tên của một khách sạn tại cảng X.

Đổng Học Bân cũng đi qua, nhớ kỹ tên khách sạn.

Từ Yến sau khi tra qua, lại gọi mấy cú điện thoại cho người khác.

Năm phút đồng hồ. . .

Mười phút. . .

Nửa tiếng đồng hồ. . .

Cuối cùng cũng không có hỏi ra kết quả gì, Từ Yến thậm chí ngay cả Trương Long Quyên ở phòng nào cũng không biết, phục vụ của khách sạn căn bản là không chịu tiết lộ tin tức của khách, Từ Yến cũng không có biện pháp trực tiếp gọi điện thoại cho phòng của cô ấy tại khách sạn, giống như đã hoàn toàn mất đi liên lạc với Trương Long Quyên.

Cái lão Trương này! Từ Yến có chút tức giận.

Đổng Học Bân trấn an nói: Ngài đừng có gấp, Trương đại tỷ hẳn là không có việc gì đâu.

Từ Yến thở ra một hơi.Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu xảy ra chuyện gì, nói cái gì đều chậm. Dừng một chút, Từ Yến nói: Chị còn phải gọi mấy cú điện thoại, Tiểu Bân, buổi trưa sẽ không đi ăn cơm với cậu, cậu về trước đi.

Đổng Học Bân suy xét.Được, vậy ngài bận đi, nếu như có tin tức của Trương đại tỷ ngài nói với tôi một tiếng.

Từ Yến ừ một tiếng. Đổng Học Bân cáo từ, mở cửa đi ra, xuống lầu đi ra đại viện quốc an.

. . .

Một tiếng đồng hồ trôi qua.

Ba tiếng đồng hồ trôi qua.

Buổi chiều ba giờ. Đổng Học Bân ngồi hút thuốc tại quán trà.

Cả buổi chiều nay Đổng Học Bân đều đang đợi điện thoại của Từ Yến, thế nhưng chị Từ vẫn chưa có gọi tới, hiển nhiên là còn chưa có tin của Trương Long Quyên.

Thư đe dọa. . .

Thư đe dọa. . .

Mỗi lần nghĩ đến cái này, Đổng Học Bân liền có chút lo lắng, hắn là một người tâm trọng, nếu biết Trương đại tỷ có phiền phức, có thể còn có nguy hiểm tính mạng, Đổng Học Bân trong lòng nôn nóng ngồi đều ngồi không yên, dù sao Trương đại tỷ đối với hắn thật ra rất tốt, lúc trước đi sân bay đón hắn, làm bữa ăn khuya cho hắn, các mặt đều chiếu cố rất chu đáo, cuối cùng trên đường đi viện nghiên cứu gặp chuyện không may, phản ứng đầu tiên của Trương Long Quyên cũng là khiến cho Đổng Học Bân đi trước, giống như Từ Yến nói. Trương đại tỷ tuy nhìn qua có chút phong tao, nhưng là một người trọng tình trọng nghĩa, tiếp xúc hai ngày tại nước M, ấn tượng của Đổng Học Bân đối với cô ấy vô cùng tốt, đương nhiên không muốn thấy cô ấy xảy ra chuyện.

Một lát sau, Đổng Học Bân dụi tàn thuốc. Suy nghĩ, thẳng thắn gọi một cú điện thoại cho Từ Yến, tít tít tít, điện thoại thông.

Chị Từ, có tin tức chưa?

Vẫn chưa có liên hệ được cô ấy, cậu đừng quản, hẳn là không có việc gì.

Ừm, được rồi, tôi chuẩn bị trở lại kinh thành xem bệnh, kiểm tra thương thế một chút.

Quay về đi, cậu gãy xương không nhẹ, nghỉ dưỡng một thời gian, à, sau khi trở về cậu có thể liên hệ cùng tiểu Đàm một chút, tiểu Đàm này không tồi, gần đây nghe nói đã lên làm chủ nhiệm.

Tiểu đàm? Đàm Lệ Mai?

Ừm, lúc trước cậu không phải có quan hệ rất tốt với bọn họ sao?

Được, trở về tôi sẽ liên hệ cô ấy.

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân lại gọi điện thoại cho đám người Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên Loan Hiểu Bình.

. . .

Tuệ Lan, anh trở lại kinh thành.

Ngày hôm nay trở về đi? Làm gì?

Vết thương có chút khó chịu, muốn đi bệnh viện lớn kiểm tra.

Gấp như thế? Vậy Tạ tỷ liên hệ bên kia một chút cho anh nha.

Không cần, anh còn không nhận ra người hả? Mình anh liên hệ là được.

Vậy cũng được, ha ha, tên nhóc anh thật ra rất bận, vừa trở về một ngày muốn đi? Ừm?

Cái này không phải muốn đem thương thế làm cho tốt trước sao, qua vài ngày, trong vòng mười ngày anh khẳng định trở về.

. . .

Mẹ, con trở lại kinh thành xem bệnh.

Xem bệnh? Không phải đều xem qua rồi sao?

Cái này không phải bảo hiểm một chút sao, đi kiểm tra lại.

Vậy mẹ đi cùng con, mẹ ở nhà cũng không có việc gì.

Ngài còn phải chiếu cố đứa nhỏ, đừng, một mình con không thành vấn đề, hơn nữa ba mẹ và thân thích của Tuệ Lan đều ở kinh thành, cũng không phải không có ai.

À, vậy con đi đi, xem bệnh quan trọng hơn.

. . .

Huyên di, anh Tiểu Bân.

Em mới vừa về nhà, sao anh lại ra ngoài chạy lung tung?

Ừm, chuẩn bị trở lại kinh thành xem bệnh, kiểm tra một lần.

. . .

Mấy cú điện thoại đánh xong, Đổng Học Bân cũng từ quán trà đi ra, nhìn xe taxi ven đường, Đổng Học Bân mở cửa xe đi lên, Phiền phức ngài sư phụ, nhà ga đường dài.

Trên xe.

Đổng Học Bân gọi một cú điện thoại cuối cùng.

Tít tít tít, bên kia truyền tới một giọng nữ.

Hi hi, Học Bân?

Đàm tử, nghe nói cô gần đây thăng quan?

Hì hì, trùng hợp, trùng hợp.

Chúc mừng, vậy, có chuyện này muốn phiền phức cô.

Có cái gì mà phiền phức? Chỉ cần tôi đủ khả năng là được.

Tôi muốn đi cảng X một chuyến, có chút việc gấp, có thể giúp tôi làm giấy thông hành một chút trong ngày hôm nay hay không? Còn có vé máy bay, càng nhanh càng tốt, cô xem phiền phức sao?

Cái này à, được, tôi đi làm!

Cảm ơn, chuyện này đừng nói cùng người khác, nhất là Từ cục trưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.