Quyền Tài

Chương 1429: Chương 1429: Thường Quyên đề bạt!




Buổi sáng.

Chín giờ rưỡi.

Cục chiêu thương huyện.

Đổng Học Bân nói chuyện với mọi người một chút, người của bộ tổ chức đã tới, đi vào cái khu làm việc không lớn không nhỏ nà.

Có trai lẫn gái.

Đại khái là ba bốn người.

Người mang độ là một phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, là phó bộ trưởng bộ tổ chức có thâm niên tên là Vương Hà, để tóc uốn, tóc cũng không dài, người có vẻ ôn hòa, sau khi tiến vào thì cưới chào hỏi với Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cũng tự nhiên là nhận thức cô ấy, tuy rằng không tính là thân quen, nhưng ít nhất trước đây trong đại viện huyện ủy cũng gặp qua vài lần, chỉ là không trò chuyện nhiều cái gì,. coi như hai bên cũng không quá xa lạ.

Đổng huyện trưởng Vương Hà mỉm cười nói.

Vương bộ trưởng Đổng Học Bân nắm tay với cô ấy.

Vương Hà nhìn xung quanh : Không quấy rối các người làm việc chứ?

Đổng Học Bân nói : Không sao, mời mọi người vào

Vương Hà nói : Chúng tôi phải mượn một phòng làm việc, cậu xem?

Đổng Học Bân chỉ chỉ : Đi vào trong phòng đi, chúng tôi ở đây chỉ có một phòng thôi

Ha ha, vậy chúng tôi chiếm dụng một chút Vương Hạ quay lại phân phó vài tiếng.

Các người tùy ý Đổng Học Bân cũng nhìn về phía Trịnh Đại Hữu : Lão Trịnh, tôi đi ra ngoài một chút, lập tức trở về, còn lại ông an bài đi

Trịnh Đại Hữu ừm một cái : Tốt, vậy công tác buổi sáng có thể kéo dài mấy tiếng?

Đổng Học Bân gật đầu nói : Ông xem rồi an bài đi, công tác cũng không thể một chút là xong được

Sau đó, Vương Hà và người của bộ tổ chức dưới sự an bài của Trịnh Đại Hữu đi vào phòng làm việc cục trưởng, rồi có đồng chí của bộ tổ chức đi ra gọi người. Vừa mới bắt đầu đã là gọi nói chuyện, thật ra trên cuộc họp thường ủy huyện ủy đã quyết định rồi, Mông bí thư và Khương huyện trưởng đều vỗ bàn, khảo sát của bộ tổ chức cũng chỉ là đi trình tự mà thôi, Đổng Học Bân trước đó cũng đã nói một tiếng với thuộc hạ, cho nên mọi chuyện đều bình thường.

Đổng huyện trưởng, ngài muốn đi ra ngoài? Cung Na trước sảnh vội nói : Hay là tôi gọi cho Ngụy ca, để anh ấy lái xe đến đón ngài?

Đổng Học Bân cười nói : Lão Ngụy mới vừa đi, không cần phiền phức

Phía sau Trần Vân Tùng cũng lập tức nói : Ngày hôm nay hẳn là có thể lấy xe, tiền cũng đã thanh toán, vậy tôi mau chóng đem xe trở về, như vậy thì dùng xe cũng tiện hơn

Đổng Học Bân quay đầu lại nói : Bận của cậu trước đi, khảo sát của bộ tổ chức quan trọng hơn

Mọi người đều rất nhiệt tình với Đổng Học Bân, trong giọng nói và thái độ đều có thể cảm giác ra.

Lần đề bạt này hầu như là trong phạm vi toàn bộ, tất cả người của cục chiêu thương đều thăng quan tăng tiền lương, cho dù là Tiếu Hồng vừa mới tới, cũng lấy được một chức vụ phó khoa trưởng trên danh nghĩa, coi như là niềm vui sau khi điều chỉnh công tác, mưu phúc lợi cho mọi người, những cái này đều là do Đổng Học Bân tranh thủ được sau khi nói rách cả mồm trên cuộc họp thường ủy của ngày hôm qua, trong lòng mọi người đều biết, tự nhiên là nhớ ân huệ của Đổng Học Bân, thái độ đối với hắn cũng không phải tôn kính bình thường giống như trước đây, mà là một loại cảm ơn phát ra từ nội tâm.

...

Bên ngoài.

Đổng Học Bân xuống lầu, mới đi ra sân, điện thoại liền vang lên.

Là phó cục trưởng cục tài chính Trần Tiểu Mỹ gọi tới, A lô, Đổng huyện trưởng. Tôi lão trần.

Đổng Học Bân cười ha ha, vừa đi vừa nói: Trần đại tỷ à, có việc gì sao?

Trần Tiểu Mỹ mỉm cười nói: Nghe nói Vân Tùng được làm khoa trưởng khoa nghiệp vụ, là ngài giúp đỡ tranh thủ, tôi không phải gọi điện thoại cảm ơn ngài sao.

Đổng Học Bân nói: Đó là kết quả nỗ lực của tiểu Trần, thành tích của hắn mọi người cùng thấy. Lên một cấp cũng là đương nhiên.

Hắn vừa mới tiến vào thể chế chưa được hai năm thời gian, nếu như không có ngài tranh thủ giúp hắn, công tác của hắn cho dù tốt cũng khẳng định không được, cảm ơn Đổng huyện trưởng.

Không có việc gì.

Buổi tối tôi mang em trai của tôi mời ăn một bữa cơm nha.

Mấy ngày này chính là lúc bận, hôm nào đi.

Vậy cũng được, dù sao tôi thiếu ngài một lần cơm, ngài phải nhớ kỹ.

Ha ha, được, tôi không quên được, hôm nào ăn của Trần đại tỷ một lần.

Ồ, vậy tôi phải chuẩn bị, nếu không tôi không đãi ngài ăn được.

Lời này hình như có chút mờ ám, Đổng Học Bân nghe được ho khan một tiếng.

Rồi chợt nghe Trần Tiểu Mỹ vui đùa bỏ thêm một câu, Tôi nghèo, ngài muốn uống rượu tôi cũng mời không dậy nổi, bất quá tay nghề của tôi có thể tốt hơn đầu bếp của khách sạn nhiều.

Được, vậy hôm nào đi nhà chị ăn.

Tốt, chờ ngài bận qua khoảng thời gian này, tôi lúc nào cũng đều được, một cú điện thoại mà thôi, chủ yếu nhìn thời gian của ngài.

Được.

Vậy không quấy rối ngài công tác.

Đổng Học Bân nhìn mặt mũi của Trần Tiểu Mỹ mà đề bạt em trai cô ấy, Trần Tiểu Mỹ tự nhiên phải gọi điện thoại biểu thị một chút. Thật ra Đổng Học Bân nói là nhìn trúng năng lực của Trần Vân Tùng, đều là vô nghĩa, nếu như không có tầng quan hệ Trần Tiểu Mỹ, Đổng Học Bân khẳng định sẽ không đề bạt một người mới vừa vào thể chế hơn một năm thiển tư lịch và trẻ tuổi, ừm, tuy rằng chính hắn công tác cũng không được hai ba năm, nhưng không thể so sánh, điểm này Trần Tiểu Mỹ trong lòng khẳng định cũng là rõ ràng.

Trên đường.

Đổng Học Bân sau khi cúp điện thoại thì không cất vào, mà là gọi cho Thường Quyên, tít tít tít, tít tít tít, vang lên vài tiếng thì điện thoại mới thông.

A lô, Học Bân.

Chị Thường, bên kia sao loạn như thế?

À, chị ở bên ngoài, tín hiệu không tốt.

Ngày hôm nay đi ra ngoài chơi?

Không có, chị đi tìm nhà ở, khẳng định phải ở bên này một thời gian, cũng không thể ở nhà khách, không thể dùng mặt mũi của cậu được.

Ha ha, không quan hệ.

Vẫn là phải tìm đi, chị cũng sợ cậu đuổi chị đi, lần này quả thật là cho cậu thêm phiền phức, trong lòng chị cũng biết, nhưng chị dày mặt tìm cậu thật sự là không có biện pháp, chị cũng không muốn cho cậu thêm phiền, Học Bân, cậu sẽ không mặc kệ chị chứ? Nói xong, trong thanh âm lại vang ra tiếng khóc nức nở, cũng không biết là giả vờ hay là sao, dù sao Đổng Học Bân ngày hôm qua cả ngày cũng không gọi điện thoại cho cô ấy.

Đổng Học Bân cười khổ nói: Chị Thường, tôi là cái loại người này sao? Chị à, cũng đừng nghĩ bậy, như vậy đi, tôi đang có chuyện nói với chị, chúng ta gặp mặt một chút.

Cậu ở đâu?

Tôi ở cục chiêu thương bên này.

Vậy được, chị đi tìm cậu.

Được, ở tiệm cơm hướng bắc ngoài đường đi.

Được, cậu chờ chị, trong vòng hai mươi phút chị sẽ đến.

. . .

Hơn mười phút sau.

Một chiếc Land Rover đậu lại bên cạnh đường.

Thường Quyên từ Land Rover đi xuống, cũng khiến cho không ít người chú ý, dù sao cũng là xe bốn triệu, tại loại huyện nghèo khó chỉ cần là người nhận thức chiếc xe này không ai không nhiều vài lần, Thường Quyên có thể cũng là bị xe ảnh hưởng, khí thế rất đủ, đóng sầm cửa xe hấp tấp đi xuống.

Trong tiệm cơm.

Đổng Học Bân phất phất tay ra ngoài cửa sổ.

Thường Quyên vừa nhìn, vội đi vào, Học Bân.

Trên bàn đã có chuẩn bị nước trà, Đổng Học Bân giao cho cô ấy một ly, Uống nước trước.

Ừm. Thường Quyên nâng ly uống một ngụm, hình như cũng vô cùng mệt mỏi.

Ngày hôm nay cô ấy mặc một thân váy nâu nhỏ, ở trên mặc áo sơmi, trên mặt cũng trang điểm không ít, lông mi và hai má đều đánh phấn, Đổng Học Bân thật không biết chị Thường rốt cuộc là có tâm tính gì, bạn nói cô ấy không gấp không vội? Nhưng chuyện của cô ấy ở kinh thành quả thật rất lớn, hầu như là ảnh hưởng tới sinh kế, nhưng bạn nói cô ấy sốt ruột? Cái khuôn mặt trang điểm nà và còn mỗi ngày đều chưng diện từ trên xuống một chút.

Đàn bà.

Suy nghĩ thật sự thật đúng là không lý giải được.

Chạy từ sáng sớm?

Không, từ tối hôm qua đã bắt đầu tìm nhà ở.

Bên này giá nhà cũng rẻ, không khó tìm?

Rẻ thì rẻ, nhưng không lớn, không dễ tìm.

Cũng phải, đều là người địa phương, cũng rất ít có người bên ngoài tới bên này thuê nhà ở.

Hơn nữa cho dù tiền thuê nhà không đắt, chị với chồng chị đều không còn tiền, hiện tại đền tiền thuốc men, trên người hầu như cũng không có tiền, lại bị ngừng tiền lương, còn có đứa nhỏ phải nuôi. . . Thường Quyên thở dài.

Đổng Học Bân nhìn cô ấy nói: Tôi nói rồi, chị không có tiền thì tạm thời lấy từ chổ tôi một chút, mấy chục mấy trăn chỉ là chuyện của một câu nói.

Thường Quyên lắc lắc tay, Vậy không được, không muốn tiền của cậu.

Nếu như người khác nói lời này, Thường Quyên khẳng định cho rằng mục đích của đối phương không tinh khiết, ai mà vô duyên vô cớ cho một người đồng sự cũ quan hệ chưa nói là tốt mượn nhiều tiền như vậy, luôn luôn có mục đích, nhưng nói lời này chính là Đổng Học Bân, Thường Quyên phỏng chừng cũng biết Đổng Học Bân không có suy nghĩ bậy, cũng là thuần túy muốn hỗ trợ, Đổng Học Bân từ khi vào thể chế công tác tại quốc an, mọi người biết hắn vô cùng bao che khuyết điểm và đối với thuộc hạ vô cùng tốt, lúc trước vì một người thuộc hạ, Đổng Học Bân đều dám vỗ bàn trừng mắt cùng lãnh đạo, Đổng Học Bân có phẩm cách gì tất cả mọi người rõ ràng. Có thể thì bởi vì biết thái độ làm người của Đổng Học Bân, Thường Quyên lúc cùng đường người đầu tiên nghĩ đến muốn tìm nơi nương tựa cũng là hắn.

Học Bân, cậu tìm chị là chuyện gì? Thường Quyên nhìn hắn, Có phải là điều động an bài đến đây? Chị có thể tới cục chiêu thương đi làm?

Đổng Học Bân dừng lại một chút, Chị Thường, tôi hỏi lại chị một lần, chúng tôi ở đây công tác khổ cực, hoàn cảnh kém cỏi, chị xác định chị thật sự chịu được cái khổ này?

Thường Quyên kiên định nói: Chị chịu được.

Đổng Học Bân nói: Được, vậy chị ngày hôm nay đi làm?

Thường Quyên trong mắt vui vẻ, Hồ sơ của chị cũng điều đến đây?

Tôi đã liên hệ Chân cục trưởng, cũng giúp chị đi quan hệ, hồ sơ mấy ngày nay sẽ tới, đến lúc đó chị làm một chút là được, tôi đều an bài được rồi. Đổng Học Bân nói.

Thường Quyên cao hứng, Vậy chị đi qua làm gì? Đi phòng làm việc cục chiêu thương? Không có việc gì, bưng trà rót nước chị cũng có thể làm, chỉ cần có thể đến đây tránh đầu sóng ngọn gió là được.

Đổng Học Bân cười nói: Ngài từ xa tới tìm tôi, đây là tín nhiệm với tôi, có giao tình nhiều năm như vậy, tôi sao có thể khiến cho chị đi bưng trà rót nước, khẳng định an bài chức vụ tốt cho chị.

Thường Quyên sửng sốt, Chức vụ gì?

Đổng Học Bân cười ha hả nói: Phó cục trưởng cục chiêu thương huyện Trinh Thủy, ngày hôm qua tôi ở trên cuộc họp thường ủy nói ra, trong huyện cũng đã đồng ý, một hồi chị đi gặp mặt với đồng chí của bộ tổ chức đi.

Thường Quyên ngạc nhiên nói: Phó cục trưởng? Sao có thể, chị còn tạm thời cách chức mà!

Đổng Học Bân nói: Tôi nhờ người đem chuyện tạm thời cách chức của chị xóa đi, không ghi lại trong hồ sơ, cho nên kinh thành bên kia cũng không có việc gì, nếu chị muốn trở lại, hiện tại trở lại cũng được, nếu chị muốn ở lại làm, vậy chuẩn bị đi làm đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.