Quyền Tài

Chương 552: Chương 552: Tiệc cưới đối diện đường.




Sáng.

Hơn mười một giờ.

Đổng Học Bân đi thị sát công tác thanh lý kiến trúc trái phép tại Hạng Nam Hồ Đồng, thấy đống xà bần của những kiến trúc trái phép đã dọn được bảy tám phần rồi, hắn lái liền lái xe trở về văn phòng đường phố, chuẩn bị đi ăn cơm trưa. Nhưng chiếc xe vừa chạy đến đại viện, thì chợt nghe phía sau truyền đến những tiếng pháo ồn ào, rất là náo nhiệt.

Tự nhiên có tiếng pháo ?

Ai kết hôn sao?

Đổng Học Bân cau mày, lái xe theo âm thanh tìm qua.

Phố Bình An, ở đây không thuộc về phạm vi phân công quản lý của Đổng Học Bân, mà là khu vực quản hạt của văn phòng đường phố Bình An, phố này kế bên ký túc xá của Đổng Học Bân bọn họ, nằm ở mặt đường phía sau, Đổng Học Bân mỗi lần mở cửa sổ của phòng làm việc là có thể thấy được nó, rất gần. Thật ra trước đây địa điểm làm việc của phố Quang Minh cũng không phải ở chổ này, mà là ở gần Hoè An, nhưng mà vài năm trước bên kia đã được quy hoạch phá bỏ di dời, cho nên văn phòng đường phố Quang Minh mới dọn đến sát bên cạnh khu này, ngay bên cạnh của văn phòng đường phố Văn Minh, chỉ cách phố Bình An một cái ngõ nhỏ. Về phần phân chia khu vực quản hạt, thì bên này địa điểm làm việc của văn phòng đường phố Quang Minh lấy cái ngõ nhỏ làm giới hạn, ở phía tây thì lấy con sông nhỏ làm giới hạn.

Một trăm mét. . .

Hai trăm mét. . .

Ba trăm mét. . .

Rốt cục cũng tìm được nơi phát ra tiếng pháo.

Là một tiệm ăn nhìn qua tương đối xa hoa, có người kết hôn, đoàn xe thật dài đậu đầy cửa tiệm ăn, phô trương chắc chắn là không nhỏ.

Đổng Học Bân nhìn thoáng qua liền không có chút hứng thú nào hết, quay đầu xe định đi trở về.

Nhưng đột nhiên, có người gọi hắn : "Chủ nhiệm! Đổng chủ nhiệm! Đổng chủ nhiệm!"

Sửng sốt, Đổng Học Bân giương mắt lên tìm, thấy được Vương Ngọc Linh một thân tây trang màu trắng đứng ở bên cửa tiệm ăn giơ tay vẫy vẫy, thấy thế, Đổng Học Bân cũng không thể không cho cô ấy mặt mũi, lái xe đi qua, nghĩ thầm, thì ra Vương Ngọc Linh buổi sáng nói xin nghỉ để tham gia hôn lễ của bạn học, thì ra là ở chổ này.

Xe dừng lại, Đổng Học Bân mở cửa xuống xe : " Vương chủ nhiệm, sao cô ở chổ này?"

Vương Ngọc Linh cười nói : "Một người chị em tốt thời cao trung của tôi kết hôn, đương nhiên phải tới, chủ nhiệm, ngài cũng đến tham gia hay sao?"

"Tôi chỉ là đi ngang qua" Đổng Học Bân cười nói :" Được rồi, cô bận việc của cô đi"

Vương Ngọc Linh nói : "Đừng vội, sắp mở tiệc rồi, ngài cũng cùng vào đi"

Đổng Học Bân cười nói : "Bạn học của cô kết hôn, tôi đi vào theo làm gì?"

"Chồng sắp cưới của bạn học tôi là con trai của Sở chủ nhiệm, ngày hôm nay rất nhiều người trong thể chế cũng đến"

"... Sở chủ nhiệm?" Hình như là có ấn tượng.

"Ừm, chủ nhiệm phòng làm việc phố Bình An Sở Thanh Hoa"

Đổng Học Bân lúc này mới nhớ ra cái tên này, thì ra là thế, con trai của chủ nhiệm phố anh em làm tiệc cưới ấy mà. Hắn mới đến một tuần, Sở Thanh Hoa hắn đương nhiên chưa thấy qua, bất qua khu vực quản hạt của hai người nằm kề nhau như hai cánh tay, Đổng Học Bân cũng đã sớm nghe nói qua về đại danh của Sở Thanh Hoa.

Trí tuệ chính trị của Vương Ngọc Linh không được cao, cho nên nói thế nào cũng muốn Đổng Học Bân đi cùng vào.

Đổng Học Bân cười cười bất đắc dĩ, đều là người cùng ngành không sai, nhưng Sở Thanh Hoa ngay cả thiệp mời cũng không có phát cho anh em, tôi đi vào làm gì? Những mà nghĩ đi nghĩ lại, Đổng Học Bân lại nhíu nhíu mày một cái, tròng lòng nói anh em dù sao cũng là người đứng đầu của phố Bình An, Sở Thanh Hoa chủ nhiệm trong nhà có tiệc cưới, kể cả Vương Ngọc Linh còn được mời, thế mà sao ngay cả một cú điện thoại cũng không gọi cho anh em? Ông không để tôi vào mắt à? Nghĩ đến đây, trong mắt Đổng Học Bân khẽ động, nếu như cứ như thế mà trở về, chẳng phải là có chút mất mặt sao? Người ta nhìn thấy còn không nghĩ rằng mình bởi vì không có thiệp mời nên phải xám xịt đi về? Cái đệch! Cái này được đấy! Hôm nay tôi sẽ tiến vào! Hơn nữa một cắc anh em cũng sẽ không ra! Ngay cả một chút mặt mũi mà ông cũng không cho tôi, vậy thì tôi cần gì phải cho ông mặt mũi?

Không thể không nói, Đổng Học Bân từ trước đến giờ đúng là cái loại người không thể dựa theo lẽ thường mà nói được : "Vương chủ nhiệm, được, vậy tôi cũng vào giúp vui, đi"

"Ôi chao, vị này chính là?" Một người hình như là người nhà đi ra.

Vương Ngọc Linh cười hì hì nói : "Đây là Đổng Học Bân Đổng chủ nhiệm của văn phòng đường phố chúng tôi"

Lời này lập tức hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người, xoạt xoạt, rất nhiều người đều nhìn về phía Đổng Học Bân đang đứng trước chiếc Porche Cayenne màu đen, khe khẽ ồ lên.

"Đây là Đổng chủ nhiệm đó sao?"

"Cái tên đánh người ở phố Quang Minh sao?"

"Sao hắn lái Porche? Đây là xe của hắn?"

"Trời đất, đây mà là chủ nhiệm văn phòng đường phố sao, hắn cũng thật dám lái"

"Chiếc xe đó hình như khoảng mấy triệu thì phải? Bảng số xe sao giống của Bắc Kinh quá vậy? 9999?"

"Cái xe này còn tốt hơn một ít so với xe dẫn đầu hôn lễ của con trai Sở chủ nhiệm nữa"

"Một ít cái rắm, một chiếc Mercedes Benz cùi bắp làm sao mà có cửa so sánh với loại Cayenne này, đây thật sự là chủ nhiệm văn phòng đường phố Quang Minh sao? Không thể nào?"

"Cái này cũng quá chói mắt rồi, thủ phủ khu Nam Sơn chúng ta cũng không thể lái xe đắt tiền như thế"

Đổng Học Bân vừa xuất hiện, nhất thời khiến cho rất nhiều người chú ý, ở đây đa số đều là cán bộ và nhân viên công tác của phố Bình An, còn có một vài lãnh đạo của các con phố khác, Đổng Học Bân ở đây làm ra chuyện có thể chẳng tạo ra được sóng gió gì trong nguyên một khu, nhưng mà văn phòng đường phố xung quanh đương nhiên là có nghe nói đến, sau khi nghe được chuyện này, nhất là người của văn phòng đường phố Bình An đều sản sinh ra tò mò về người đứng đầu của con phố anh em kia, lúc này vừa nhìn, tất cả mọi người đều không biết nên nói như thế nào, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên đúng là danh bất hư truyền, người này quả thật đúng là trùm rồi. Toàn bộ khu Nam Sơn có ai dám ẩu đả dân chúng trước mặt mọi người? Có ai dám lái xe mấy triệu đi chung quanh rêu rao? Cũng chỉ có Đổng Học Bân dám!

Đổng Học Bân đương nhiên không phải cố ý rêu rao, phải biết rằng ở đây có nhiều người trong thể chế như vậy, hắn cũng muốn đổi một chiếc xe khác để chạy đến, nhưng dù sao cũng đã đến rồi, hắn cũng không có ý tránh né, thích thì nhích thôi không phải sợ.

Cô dâu chú rể đã sớm vào trong tiệm ăn rồi, một lát sau, mọi người cũng lục đục đi vào.

"Chủ nhiệm, chúng ta cũng đi vào?" Vương Ngọc Linh hỏi.

Đổng Học Bân ngoại trừ Vương Ngọc Linh cũng không nhận ra ai, gật đầu, cũng không chào hỏi người khác, hai người theo đoàn người vào phòng khách.

Bỗng nhiên, một người người trung niên năm mươi tuổi cười ha ha đi tới, "Đây là Đổng chủ nhiệm sao?"

Vương Ngọc Linh thấp giọng rất nhanh nói: "Văn phòng đường phố Bình An chủ nhiệm Sở Thanh Hoa."

Là ổng? Đổng Học Bân cũng lộ ra nụ cười, vươn tay ra, "Tôi là Đổng Học Bân, Sở chủ nhiệm sao? Ha ha, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, ngày hôm nay tôi không mời mà đến có quấy rối hay không?"

Sở Thanh Hoa mỉm cười nói: "Cậu vừa tiền nhiệm, chổ của tôi cũng muốn liên lạc với cậu, hai ngày nay muốn liên hệ cũng không liên hệ được, đúng lúc thật."

"Ha ha, không quấy rối là tốt rồi, chúc mừng lệnh lang."

"Cảm ơn, nhanh, mời vào bên trong." Bắt chuyện một chút Sở Thanh Hoa liền đi, cười đi tiếp cán bộ lãnh đạo khác.

Tuy rằng Sở Thanh Hoa đã nói đỡ một câu, nhưng ấn tượng của Đổng Học Bân đối với ông ta vẫn không thay đổi, không liên hệ được tôi? Sao có thể, số điện thoại di động của anh em cũng không phải thứ hiếm, ông hỏi một câu còn không biết? Huống hồ điện thoại của văn phòng đường phố bên tôi ông còn không biết sao? Có thể liên hệ với Vương Ngọc Linh nhưng không liên hệ tôi? Cái này căn bản là không phải vấn đề liên hệ nữa rồi, ông đây là căn bản không dự định mời tôi, ông có nói đỡ cả trăm câu cũng vô dụng.

Trong đại sảnh có tổng cộng hai mươi mấy bàn, toàn bộ tiệm ăn tựa hồ đều được bao hết rồi.

Vương Ngọc Linh ngồi với Đổng Học Bân đợi một hồi, bỏ chạy đi kiếm tân nương tử, Đổng Học Bân lúc này cũng thấy được thân ảnh của một người quen thuộc, mỉm cười, đi tới.

"Phan cục trưởng? Đã lâu không gặp liễu."

"Ồ, là Đổng cục trưởng, sai rồi, hiện tại nên gọi là Đổng chủ nhiệm."

Hai người nắm tay, cười nói.

Người trước mắt này chính là cục trưởng cục chiêu thương khu Nam Sơn Phan Chính Nghĩa, trước đó đi hội chiêu thương Đổng Học Bân đã gặp mặt ông ta, nhưng cũng không có nói chuyện, bởi vì hắn biết cục trưởng cục chiêu thương huyện Đại Phong Phan Thuyền là người thân với ông ta, mà kẻ đoạt đầu tư của Phan Thuyền đến huyện Duyên Đài chính là Đổng Học Bân làm, hiện tại đã cách chức ở nhà, Đổng Học Bân tin tưởng Phan Chính Nghĩa cho dù trên mặt không biểu lộ ra cái gì, trong lòng đối với mình sợ là không có hảo cảm, về phần Phan Chính Nghĩa có hận mình hay không, Đổng Học Bân tạm thời không rõ ràng lắm.

Một tiếng động lớn vang lên, tiệc cưới rốt cục bắt đầu rồi.

Người điều khiển chương trình hôn lễ đứng nói rôm rả trên đài chủ trì, đồ ăn đủ loại kiểu dáng cũng được người phục vụ bưng lên.

Sở Thanh Hoa bận việc bên kia xong, thì lập tức đến đây bắt chuyện Phan Chính Nghĩa cùng một ít cán bộ văn phòng đường phố và cán bộ khu, Đổng Học Bân cũng được mời lên bàn gần đài chủ tịch nhất, mọi người ngồi ở cái bàn này đều là lãnh đạo cấp chính khoa, ngoại trừ Vương Ngọc Linh ngoại lệ, cấp bậc cô ấy tuy rằng không cao, nhưng là cháu gái khu ủy, cho nên cũng được Sở Thanh Hoa mời tới bên này. Bên trong bàn Đổng Học Bân chỉ quen với Phan Chính Nghĩa và Vương Ngọc Linh, người còn lại đều rất lạ mặt, mọi người nói cũng không nhiều lắm, khách khí một câu rồi không nói cái gì nữa, đồ ăn lên rượu đủ ly, người không ít của hai mươi mấy bàn trong tiệm ăn đều đã động đũa.

Tiệc cưới phô trương không nhỏ, nhưng không tính lớn, chỉ là cỡ bình thường mà thôi, nếu như so với tiệc cưới của cán bộ đồng cấp khác, Sở Thanh Hoa thu xếp cho con của ông ta coi như cũng bằng bạn bằng bè rồi.

Đầu xe là Mercedes Benz, tiệm ăn cũng danh khí bình thường, không tính nổi trội cái gì.

Tại trong thể chế, loại cán bộ không sợ trời không sợ đất giống như Đổng Học Bân rất ít, đếm trên đầu ngón tay cũng có thể, nhưng cán bộ khác phần lớn rất quy củ, sợ ảnh hưởng không tốt, sợ có người nói, cho nên mới tận lực điệu thấp, có chút cố kỵ nhiều lãnh đạo thậm chí cũng không cho làm tiệc cưới cho con cái, làm một giấy kết hôn là được, rất sợ đem việc vui biến thành tai họa, cái này cũng là nguyên nhân vì sao Sở Thanh Hoa không có lựa chọn cuối tuần, mà là trong thời gian làm việc làm tiệc cưới, tới cái cấp bậc này, chuyện cố kỵ cũng sẽ càng ngày càng nhiều.

Nghi thức kết thúc, mọi người đều vỗ tay chúc mừng.

Kế tiếp, cô dâu chú rể bắt đầu kính rượu, chổ đầu tiên đi đến chính là cái bàn của lãnh đạo này.

Đổng Học Bân cũng buông đũa xuống, giơ ly uống rượu, nói câu chúc mừng đơn giản. Vương Ngọc Linh có vẻ vô cùng vui, kề vai sát cánh vui đùa với cô dâu, hai người quan hệ tựa hồ không tồi.

"Ngọc Linh, cậu đừng ầm ĩ."

"Hì hì, không ầm ĩ cũng được, vậy buổi tối mình đến nhà của cậu làm ầm ĩ nhé."

Đang nói, bên ngoài có người nhà vội vã đi vào tới, "Nguyệt Hoa khu trưởng và Nghiêm phu nhân đã tới."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.