Buổi trưa.
Nghỉ trưa.
Chuyện Đổng Học Bân kéo tới năm mươi triệu ngân sách cho trong huyện tại cuộc họp thường uỷ cũng đồn ra rất nhanh, trong lúc nhất thời khiến cho một mảnh ồ lên!
Năm mươi triệu?
Lão Lưu, thật sao?
Bộ tài chính cho nhiều tiền như vậy?
Tôi nghe người của huyện ủy nói, vậy còn có thể sai sao?
Tôi cũng nghe, tiền đều đến trong tỉnh, lập tức có thể đến.
Lúc này huyện chúng ta đã có dư, tiền lương cũng có thể trả.
Đổng huyện trưởng cũng hay thật, trước đây huyện chúng ta có nhiều lãnh đạo như vậy đi trung ương cũng không xin được một đồng tiền trở về, sao Đổng huyện trưởng mới đi vài ngày đã có nhiều tiền như vậy?
Đổng huyện trưởng người ta là có bản lĩnh.
Cũng phải, trẻ tuổi như thế mà đã làm đến cấp phó xử, khẳng định không phải đèn cạn hết dầu.
Tôi nói Đổng huyện trưởng sao vừa tới một hồi mà dám cho Trương phó bí thư mất mặt, còn gây ầm ĩ cho hôn lễ nhà Trương phó bí thư, thì ra là mang theo công lao trở về.
Đúng vậy, Mông bí thư bên kia cũng không phát hỏa được với Đổng phó huyện trưởng.
. . .
Đại viện huyện uỷ.
Trong căn tin.
Từ ký túc xá chính phủ huyện Đổng Học Bân đi bộ vào căn tin ăn cơm.
Thấy hắn đến, nhất thời, không ít cán bộ Đổng Học Bân cũng không nhận thức đều khách khí chào hỏi hắn.
Đổng huyện trưởng.
Đổng huyện trưởng.
Ngài ngồi bên này đi?
Đổng Học Bân cười bắt chuyện, lại lắc lắc tay biểu thị không đi ngồi, sau khi gọi xong món ăn, hắn cầm thức ăn vào góc một người không người. Hoàn cảnh căn tin không tốt lắm, thức ăn cũng bình thường. Ngay cả lãnh đạo huyện ăn cũng đều là cái loại cơm tập thể, không có chút mùi vị, bất quá lãnh đạo tự nhiên cũng là có đãi ngộ của lãnh đạo, ví dụ như hiện tại trong chén của Đổng Học Bân có thịt kho tiêu, thịt rõ ràng nhiều hơn so với các khoa viên khác, nhiều như gấp đôi, hiển nhiên là nhân viên căn tin cố ý làm. Cho nên căn tin trong huyện ngay cả nhìn qua chẳng phân biệt được căn tin lãnh đạo và căn tin bình thường, đồ ăn đều như nhau, đãi ngộ cũng là như nhau, nhưng cấp bậc khác biệt, bên trong khẳng định vẫn có khác nhau. Dù sao cũng là trong thể chế, ở chỗ này vĩnh viễn cũng không có khả năng có chân chính bình đẳng, bằng không chế độ cũng sẽ lộn xộn.
Ồ. Đổng huyện trưởng cũng đến?
Ừm, vừa tới.
Ngày hôm nay ngài ăn muộn như thế?
Bận chút chuyện, làm lỡ một chút.
Có mấy người lãnh đạo cục ủy khác cũng đi tới, vấn an thì vấn an, nói chuyện phiếm thì nói chuyện phiếm, nhìn qua rất thân thiện. Từ điểm đó đã nhìn ra tình thế chính trị trong huyện trong vòng hai ngày xảy ra biến hóa cực lớn, nếu như trước đây, Mông bí thư làm chủ nói một không hai, Khương hệ thế đơn lực bạc, bị người của Mông hệ đè ép. Các cán bộ khác khẳng định cũng sẽ chú ý tới lời nói và việc làm, bằng không lỡ như bởi vì đi lại với người của Khương hệ quá gần sẽ đắc tội với người, bọn họ không thể gánh nổi. Nhưng hiện tại Đổng huyện trưởng tới, hầu như là trong khoảng thời gian ngắn đem thế cục xoay chuyển một ít, bởi vì có hắn. người của Khương hệ tại cuộc họp thường uỷ cũng phóng xuất thế tiến công, bởi vì có hắn, bí thư ủy ban kỷ luật và bộ trưởng mặt trận thống nhất hai người thường ủy huyện ủy cũng chậm rãi dựa về phía Khương hệ, chuyện buổi sáng mọi người sớm nghe nói.
Đương nhiên, quan trọng nhất là vẫn là khoản chi ngân sách năm mươi triệu!
Hiện tại toàn bộ huyện cũng không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm cái cục thịt béo này!
Nhiều tiền như vậy, ai không muốn phân một ít cho phòng ban cho mình? Dưới hương trấn cũng đều nghèo rất nhiều năm. Cả đám đều sớm trông mòn con mắt!
Tiền là Đổng Học Bân lấy về.
Tài chính là Đổng Học Bân phân công quản lý.
Thậm chí ngay cả hai người đứng đầu của cục tài chính sau khi đi công tác tại kinh thành trở về nghĩa vô phản cố hướng về phía Đổng Học Bân.
Cho nên hiện tại khoản tiền tài chính của huyện Trinh Thủy, quyền nói chuyện của Đổng Học Bân chiếm rất lớn, hơn nữa âm thanh của Khương hệ càng lúc càng lớn, Đổng Học Bân tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, thái độ của mọi người đối đãi Đổng Học Bân tự nhiên cũng không giống trước đây. Trước đây cục tài chính huyện tuy rằng cũng là một chổ không tồi, nhưng trong huyện không có tiền, vì vậy cho dù lãnh đạo quản lý tài chính cũng không có thực quyền quá lớn, nhưng năm mươi triệu nếu như đến, tình huống sẽ không giống!
Năm mươi triệu!
Ai không quen mắt? ?
Đổng huyện trưởng, buổi tối rảnh rỗi không? Tôi mời ngài ăn.
Bằng không hôm nào đi? Tôi cũng vừa trở về, trong nhà còn chưa có thu dọn.
Vậy được vậy được, xem thời của ngài gian, hôm nào ngài nhất định phải cho mặt mũi.
Cái gì mà mặt mũi hay không mặt mũi, không khách khí như vậy, hôm khác đi.
Lúc này, Đổng Học Bân cũng cơm nước xong, cười cáo từ cùng cán bộ bên cạnh, lúc này mới chậm rãi bước ra căn tin, bất quá vừa đi ra lại gặp phải một người cán bộ của chính phủ huyện, Đổng Học Bân lần thứ hai bị người cuốn lấy, nói hơn nửa ngày hắn mới thoát thân.
Đám người này.
Vừa nhìn thấy tiền tất cả đều tới.
Đổng Học Bân cũng cười, lắc đầu, cất bước lên lầu.
. . .
Buổi chiều.
Phòng làm việc thường vụ phó huyện trưởng.
Tiền sắp đến, Đổng Học Bân tâm tình cũng vô cùng tốt, cái này không chỉ là một phần thành tích công tác của hắn, cũng vì củng cố quyền nói chuyện của hắn trong huyện, theo cái xu thế này có thể thật sự không cần nửa năm, mình có thể đề chính xử trở về trước khi Tuệ Lan sinh đứa nhỏ ra.
Rút điếu thuốc ra.
Uống tách trà.
Đổng Học Bân bắt đầu lo lắng năm mươi triệu này nên dùng như thế nào, tuy rằng hắn không có khả năng quyết định một mình, nhưng Đổng Học Bân vẫn có ngôn quyền rất lớn.
Một tiếng đồng hồ. . .
Hai tiếng đồng hồ. . .
Nhìn thời gian, Đổng Học Bân gọi một cú điện thoại cho Diêu Thúy.
A lô, tiểu Diêu, tôi đây.
Đổng huyện trưởng, ngài tìm tôi?
Người của bộ tài chính nói tiền trong vòng ngày hôm nay có thể đến đây, lúc này đều sắp tan tầm, cô hỏi cục tài chính một chút xe tiền có đến chưa.
Tốt, tôi lập tức hỏi.
Một lát sau, điện thoại của Diêu Thúy gọi trở về.
Đổng huyện trưởng, bên kia nói còn chưa có tin tức.
Sao chậm thế?
Nếu không tôi hối thúc thử?
Tiền phải đi theo trình tự xuống, cô hối cũng vô dụng, quên đi, chờ một chút đi.
Đổng Học Bân cũng muốn đi hối thúc, bất quá hối như thế nào? Gọi điện thoại cho phòng tài chính tỉnh hối thúc lãnh đạo tỉnh? Đương nhiên không có khả năng, cho nên chỉ có thể chờ.
Lại qua không ít thời gian.
Reng reng reng, điện thoại trên bàn vang lên.
Đổng Học Bân dụi tàn thuốc thanh thanh giọng nói, mới tiếp điện thoại: A lô, tôi Đổng Học Bân.
Đổng huyện trưởng, tiền tới! Đầu kia là âm thanh của Nghiêm Nhất Chí cục tài chính, bất quá nghe ra tựa như có chút âm trầm.
Ừm? Làm sao vậy lão Nghiêm? Đổng Học Bân nghe ra ngữ khí của ông ta không đúng, cũng sinh ra một loại dự cảm không ổn, tiền tới còn không tốt?
Nghiêm Nhất Chí hít vào một hơi.
Lão nghiêm? Đổng Học Bân nhíu mày nói: Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Tiền vừa đến, nhưng. . . Ngân hàng bên kia chuyển đến ... Chi có năm triệu!
Năm triệu? Đổng Học Bân ngẩn người, sau đó sắc mặt cũng thay đổi, Thiếu bốn mươi lăm triệu! ?
Nghiêm Nhất Chí nói: Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ ràng lắm. Khẳng định là bên trong xảy ra vấn đề gì, tôi đã cho đi thăm dò ghi chép, cái này thật sự. . .
Mông bí thư và Khương huyện trưởng đã biết chưa?
Tôi đang muốn đi nói. Bọn họ hẳn là còn không rõ ràng lắm.
Đổng Học Bân lúc đầu muốn cho Nghiêm Nhất Chí giấu diếm trước một chút, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện lớn như vậy giấu diếm cũng không giấu diếm được, vì vậy cũng sẽ không nói cái gì, nghiêm mặt sau khi cúp điện thoại hơi nheo con mắt lại, lần này Đổng Học Bân tuyên bố như đinh đóng cột, nói năm mươi triệu khẳng định sẽ tới, toàn bộ cán bộ huyện cơ bản đều đã biết, nhưng trong nháy mắt, năm mươi triệu biến thành năm triệu? Cái này con mẹ nó gọi là chuyện gì? Đó là thiếu mất một con số 0! Không nói năm triệu có đủ giải quyết tài chính cho huyện Trinh Thủy hay không. Đã nói mặt mũi của Đổng Học Bân cũng không chịu đựng nổi!
Đổng Học Bân lấy ra điện thoại tìm tìm dãy số, lập tức gọi cho Tạ Quốc Lương.
A lô, chú, con Tiểu Bân.
Tiểu Bân à, bên chú có chút việc. Đợi lát nữa rồi nói sau?
Con chỉ hỏi một chuyện, không làm lỡ thời gian của chú, ngân sách năm mươi triệu bộ tài chính cho bên con, sao hiện tại thành năm triệu? Có phải là có nhầm lẫn hay không?
Năm triệu?
Ừm, tiền đã tới, nhưng thiếu một con số 0.
Sổ sách đó là chú ký. Không có sai, chuyển tới trong tỉnh vẫn là năm mươi triệu.
Vậy sao. . . Chú nói trong quá trình đi trình tự, có người giữ lại? Đem tiền rút ra?
Loại sự tình này thật ra thường có, cho nên trước đó chú cố ý nhắc nhở với lãnh đạo phòng tài chính bên con, bọn họ hẳn là rõ ràng, cũng sẽ không có chủ ý vào số tiền này, hẳn là từ thành phố đến trong huyện xảy ra vấn đề, con tra thử đi.
Chú nói là thành phố làm?
Ừm, hẳn là không sai được.
Bọn họ còn dám chặn ngân sách của trung ương?
Có cái gì không dám? Núi cao hoàng đế xa, hơn nữa chỉ cần bọn họ muốn đem tiền chặn đứng, lý do có thể lấy ra cũng sẽ có rất nhiều, tạm thời mượn dùng? Giúp thiên tai cứu tế? Quản lý thay? Nói chung tiền này con mau chóng điều tra rõ, sau đó nghĩ biện nhờ quan hệ lấy về tới, nếu không chờ chuyển qua vài tay, tiền này vĩnh viễn cũng không trở về. Tạ Quốc Lương lắc đầu nhíu mày nói: Chặn bốn mươi lăm triệu? Cái này quả thật có chút quá đáng, không được con gọi điện thoại cho chú, chú cho người của phòng tài chính tỉnh đi tạo áp lực, bất quá có hiệu quả hay không chú không dám cam đoan, nếu như thành phố hạ quyết tâm muốn giữ lại số tiền này, bên chú biện pháp cũng không nhiều, chỉ có thể cho bọn họ chút áp lực một lần.
Huyện quan không bằng hiện quản.
Tạ Quốc Lương cấp bậc dù rất cao, nhưng nguyên nhân chính là vì đi trình tự quá lớn, cho nên đối với thành phố cũng không có biện pháp. Hơn nữa bên này cũng không phải đại bản doanh của Tạ gia, ở đây tương đối xa xôi, cho nên quan hệ có thể sử dụng đến trên cơ bản cũng không có.
Đổng Học Bân cắn răng một cái, nói: Chuyện khoản chi ngân sách đã đủ phiền phức chú, chuyện này con tự mình có thể xử lý, cảm ơn chú.
Tốt lắm.
Chú bận việc đi, tạm biệt.
Vừa cúp điện thoại, reng reng reng, điện thoại di động vang lên.
Gọi tới là phó cục trưởng cục tài chính Trần Tiểu Mỹ, A lô, Đổng huyện trưởng, Nghiêm cục trưởng đi báo cáo tình huống với Mông bí thư và Khương huyện trưởng, chúng tôi vừa rồi cũng đã điều tra xong, trong tỉnh đưa xuống quả thật là năm mươi triệu, bất quá tiền tới cục tài chính thành phố, thì biến thành năm triệu!
Quả thật là thành phố chặn lại?
Xác định, đều có ghi chép.
Quả nhiên là thành phố!
Mặt của Đổng Học Bân ngay lập tức lạnh xuống, mẹ kiếp! Các người khinh người quá đáng? Thấy huyện chúng tôi dễ khi dễ có phải không? ?