Ba ngày sau.
Buổi sáng, đơn vị.
Ngày hôm nay là ngày đầu tiên Đổng Học Bân chính thức tiền nhiệm cương vị mới, sau khi lái xe đến dưới lầu, hắn liền bước đi vào ký túc xá, ừm, địa điểm làm việc vẫn là hai tòa nhà trước đây, chỉ bất quá mới thêm vào hai phòng ban, bên trong có hai tầng trệt được dọn lên, phòng ban trước đó làm việc ở đây cũng bị chen tới địa phương khác, cho nên địa điểm làm việc vẫn không thay đổi, đi vào lại gặp phải rất nhiều người quen.
Tới?
Đổng sở trưởng.
Buổi sáng tốt lành.
Đổng Học Bân chào hỏi mọi người, sau đó đi khu làm việc mới của mình, đẩy cửa tiến vào sở hai, bên trong không có một bóng người, có một người làm vệ sinh nở nụ cười với Đổng Học Bân một chút, Đổng Học Bân nói chuyện phiếm vài câu người này, sau đó vào phòng làm việc của mình, gian phòng rất lớn, rất rộng mở, ánh sáng cũng tốt, hoa cỏ từng chậu đặt trên cửa sổ, hẳn là chủ nhân trước đây của phòng làm việc để lại, bởi vì là mùa đông, có thể cũng là mấy ngày nay điều chỉnh phòng làm việc không ai chăm sóc, ngoại trừ quân tử lan còn xanh, các chậu hoa khác đều khô không khác biệt lắm, bất quá mặc dù như vậy, Đổng Học Bân đối với hoàn cảnh ở đây vẫn hết sức hài lòng, chức vụ sở trưởng thực chức mạnh hơn giám sát viên cấp chính xử phòng làm việc nhiều, các phương diện đều cao hơn một tầng, hắn còn có cái gì không hài lòng? Hơn nữa, có thể lấy được chính xử thực chức sớm như vậy, Đổng Học Bân không còn gì để cầu, đây đã là kinh hỉ lớn nhất.
Trong phòng.
Đổng Học Bân vòng vo vài vòng, mới đắc ý ngồi xuống, mở máy vi tính, nhàn nhã rót một tách trà nhấp vài hơi, vẻ mặt bình thản.
Thăng quan!
Đó là một ngày đáng chúc mừng!
Ừm, nếu như nói một chút tiếc nuối duy nhất, chỉ sợ sẽ là chủ nhiệm mới của phòng thứ chín bọn họ, mỗi lần nghĩ vậy, Đổng Học Bân đều có chút buồn bực!
Sao là bà ta?
Mụ đàn bà này còn đấu hăng hái với mình!
Reng reng reng, reng reng reng. Điện thoại trên bàn vang lên.
Đổng Học Bân một tiếp, A lô, xin chào, sở hai phòng giám sát thứ chín.
Đầu kia truyền đến tiếng nói lạnh lùng của Phương Văn Bình, Lập tức đến phòng làm việc của tôi ngay.
Tít tít tít, nói xong một câu nói thì cúp điện thoại, Đổng Học Bân hừ một tiếng, nhưng không có cách, ai kêu người ta là chủ nhiệm mới tiền nhiệm của phòng thứ chín. Hiện tại Phương Văn Bình đã thành lãnh đạo chủ quản của Đổng Học Bân, Đổng Học Bân cũng không thể đối với cô ấy giống như cái dạng trước kia, dù sao tình huống chức vụ đã thay đổi, trước đây chức vụ hai người không có giao nhau, Đổng Học Bân còn có thể mắng cùng cô ấy. Nhưng hiện tại hai người là quan hệ cấp trên cấp dưới, trong thể chế, cái này tương đối kiêng kỵ, Đổng Học Bân cũng không thể không chú ý ảnh hưởng của phương diện này, hơn nữa hắn vừa thăng quan, tâm tình rất tốt, cũng không có tâm tư tiếp tục đấu khí với Phương Văn Bình. Đứng lên đi ra ngoài.
Cuối hành lang.
Đổng Học Bân gõ gõ cửa phòng làm việc chủ nhiệm.
Tiến vào. Bên trong Phương Văn Bình lạnh lùng nói một câu.
Đổng Học Bân không lộ vẻ hoà nhã đi vào, Bà tìm tôi?
Đóng cửa, tìm một chỗ tự mình ngồi. Phương Văn Bình nhàn nhạt chỉnh lý văn kiện trên bàn, cuối cùng mới nhìn Đổng Học Bân đã ngồi xuống.Ngày hôm nay là ngày đầu tiên phòng ban thành lập, nhân viên chưa có điều chỉnh đến đây, chúng ta còn đều là tư lệnh tay không, tôi vừa đi tìm khác mấy người đứng đầu phòng ban thành lập nói chuyện. Ý của cấp trên là tôn trọng thái độ của lãnh đạo phòng ban, rồi mới làm ra điều phối nhân viên. Để mau chóng phối hợp mau chóng khai triển công tác, điều lệnh của cậu cũng xuống trong vài ngày nữa, trong lòng cậu hẳn là đều biết, chỉ nói vậy thôi, có đồng chí năng lực công tác không tồi cần điều tới được, trong phạm vi nhất định, tôi sẽ lo lắng đề danh của cậu.
Hai người lúc này thần kỳ không có cãi nhau, trong giọng nói đều là giọng điệu giải quyết việc chung.
Đây là Đổng Học Bân thích thấy, bà hiện tại là lãnh đạo chủ quản của tôi, bà không chọc tôi, vậy tôi chuyện gì cũng không có, nhưng bà nếu như cứ bới lông tìm vết chọc tôi, vậy Đổng Học Bân tôi cũng không phải trái hồng mềm, tôi mặc kệ bà là lãnh đạo hay không lãnh đạo, khi đó đừng trách anh em trở mặt, Tôi có mấy đề danh?
Phương Văn Bình cũng không nhìn hắn, rất không tôn trọng hắn tự mình nhìn một phần văn kiện, tựa như làm quen với công tác mới, Tuy rằng sở hai chỉ có một mình cậu, nhưng rất nhiều điều chỉnh trên cơ bản đã xác định rồi, còn thiếu đi tìm cậu báo danh thôi, danh sách còn lại, còn có đại khái hai người.
Đổng Học Bân gật đầu, suy nghĩ một chút, nói: Hàn Phỉ người này năng lực công tác không tồi, trẻ tuổi, cũng có nhiệt tình, trên công tác trước đó phối hợp với tôi cũng rất không tồi, tôi cảm thấy đem tiểu Hàn điều đến đây đi, hơn nữa tư lịch của cô ấy cũng không xê xích gì nhiều, công tác tại sở hai phòng thứ tám không ít năm, có phải là lo lắng tăng một cấp?
Phương Văn Bình nhìn nhìn hắn, buông quyên vở trong tay ra, “Tăng hay không tăng không cần cậu phải quản, trong lòng tôi đều biết, cậu chỉ cần nói là được rồi.
Đổng Học Bân trong lòng mất hứng, nhưng vẫn nói: Hàn Phỉ phòng thứ tám.
Phương Văn Bình không mặn không nhạt ừ một tiếng, Còn có ai.
Đem tiểu Hàn kéo qua, Đổng Học Bân là có lo lắng, thứ nhất là Hàn Phỉ có ý nguyện trong phương diện này, đối với cấp phó xử chờ đợi đã lâu, cũng là miễn miễn cưỡng cưỡng có thể đề bạt, Đổng Học Bân nói ra cô ấy, Hàn Phỉ khẳng định sẽ nhớ ân huệ của mình, thứ hai, cha của Hàn Phỉ chức quyền quá nặng, cục trưởng cục hai bộ tổ chức trung ương, đây là một quan to, không phải Đổng Học Bân nịnh bợ, nhưng dưới tình huống ngang nhau, hắn đương nhiên nguyện ý đem Hàn Phỉ điều đến bên cạnh, Hàn Phỉ là một cô gái, còn là một cô gái lớn lên không tồi, một gã đàn ông cao lớn thô kệch và một cô gái hoạt bát rộng rãi, Đổng Học Bân đương nhiên là thấy gái tương đối đẹp mắt hơn, trong lòng cũng có thiên vị.
Về phần người đề danh thứ hai. . .
Đổng Học Bân do dự một chút, Cán bộ kiểm tra kỷ luật địa phương có thể chứ?
Phương Văn Bình nhíu lông mày một chút, Địa phương nào?
Đổng Học Bân nói: Chủ nhiệm phòng giám sát số một ủy ban kỷ luật thành phố Phần Châu La Hải Đình đồng chí, đó là một lão đồng chí hơn bốn mươi tuổi, năng lực công tác có, người cũng tương đối ổn trọng, tôi trước đây công tác qua ủy ban kỷ luật tại thành phố Phần Châu, phối hợp với cô ấy một thời gian rất dài, cô ấy nếu như có thể đến đây giúp tôi, cơ bản không cần phối hợp, chuyện trên công tác tôi cũng có lòng tin với cô ấy, tin tưởng không có cái gì cản trở.
La Hải Đình.
... Đổng Học Bân còn đang vì chuyện khó hiểu lần trước mà “ăn thịt” cô ấy canh cánh trong lòng, cũng có chút hổ thẹn, cho nên người đầu tiên là nghĩ tới cô ấy, Nếu như cô ấy có thể đến đây nhập nhóm với tôi, vậy thì không còn gì thích hợp hơn. Nhập nhóm, ý tứ cũng là khiến cho La Hải Đình đến đây làm phó sở trưởng sở hai, tại phòng giám sát ủy ban kỷ luật trung ương, phó sở trưởng sở hai cũng là chính xử, La Hải Đình hiện tại là cán bộ cấp phó xử, nếu như thật sự đến đây, khẳng định cũng là muốn tăng một cấp.
Phương Văn Bình cũng không trả lời, nói thẳng: Được rồi, đi làm việc đi.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy một cái, cũng xoay người đi ra, hắn phỏng chừng hẳn là không khác biệt lắm.