Buổi chiều.
Năm giờ hơn.
Buổi ký ước kết thúc sớm, Mông Duệ kích động lên bục nói chuyện.
Một lát sau, xe buýt đã chờ ở bên ngoài, đám người Mông bí thư Khương huyện trưởng và nhà đầu tư cùng tiến lên xe, một đường chạy đi khách sạn, mở tiệc chiêu đãi đông đảo thương nhân. Ngày hôm nay là một ngày đáng kỷ niệm, tuy rằng hội chiêu thương lần này cũng không nhập sổ sách, nhưng tất cả lãnh đạo cán bộ của huyện Trinh Thủy đều biết nói, công tác chiêu thương lần này tuyệt đối sẽ sản sinh ảnh hưởng thật lớn đối với phát triển sau này của huyện Trinh Thủy.
Hai trăm triệu!
Gần hai trăm triệu đầu tư!
Đây là rất nhiều người quả thật không dám tưởng tượng!
Lúc trước Đổng Học Bân tại thường ủy huyện ủy hùng hổ tuyên bố sẽ kéo đến năm mươi triệu đầu tư, lúc đó ngoại trừ Khương huyện trưởng, tất cả mọi người không tin, nghĩ hắn nói quá lớn, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, thậm chí còn có không ít người đều chờ xem đến lúc đó thành tích không có Đổng Học Bân làm sao từ chức, nhưng hiện tại, hợp đồng nằmthì khóa tại trong tủ bảo hiểm, đầu tư hai trăm triệu cũng đều là sự thật xảy ra trước mắt mọi người, một chút hơi nước cũng không có, rất nhiều người trong lòng chấn động đương nhiên là không cách nào diễn tả, quá nằm ngoài dự liệu của mọi người, ánh mắt của mọi người nhìn về hướng Đổng Học Bân cũng đều có chút thay đổi, trước đây chỉ biết năng lực công tác của Đổng Học Bân mạnh nhưng không ngờ rằng sẽ lợi hại như vậy!
Mọi người lần lượt đi, bữa tiệc ngày hôm nay không chỉ là mở tiệc chiêu đãi nhà đầu tư, cũng là khánh công yến cho tất cả nhân viên công tác tham dự chiêu thương.
Chỉ có Đổng Học Bân và số ít người không đi.
Lý Hiểu Na từ xa đi tới, Đổng huyện trưởng!
Đổng Học Bân đang cùng Thường Quyên thu dọn đồ, Làm sao vậy Lý thư ký?
Lý Hiểu Na nói: Ngài sao còn ở chỗ này? Mông bí thư và Khương huyện trưởng còn tìm ngài, tất cả mọi người đi khách sạn, ngài cũng đi đi.
Đổng Học Bân cười nói: Tôi còn chưa có bận xong.
Lý Hiểu Na rất nhanh nói: Ngày hôm nay ngài là nhân vật chín, sao có thể thiếu ngài.
Một hồi nữa tôi đến. Đổng Học Bân chỉ chỉ tủ bảo hiểm, Tôi phải đem hợp đồng về trước, chờ làm xong rồi nói.
Đừng, đều chờ ngài đấy.
Đừng chờ, không làm xong tôi lo lắng.
Ngài thật đúng là, vậy, vậy được, tôi nói một tiếng cùng lãnh đạo.
Ừm, trễ nhất là một tiếng nữa tôi đến, bảo mọi người ăn trước đi, đừng chờ tôi, nhân vật chín ngày hôm nay không phải chúng ta, là nhà đầu tư.
Được, vậy ngài nhanh chút.
Đã biết, sẽ không quá muộn. Nói xong, Đổng Học Bân quay đầu nói với Trịnh Đại Hữu mấy người: Lão Trịnh, các người cũng đi đi, theo nhà đầu tư, nơi này có tôi là được.
Trịnh Đại Hữu nói: Đừng.
Nghe tôi, đều đi đi. Đổng Học Bân nói.
Thành Ngọc Khiết nhất thời nói: Tôi ở lại cho, chìa khoá phòng làm việc ở chổ của tôi.
Đổng Học Bân gật đầu một cái, Được, Thành đại tỷ ở lại, những người khác đều rút đi, khổ cực.
Trịnh Đại Hữu và đám người Thường Quyên Trần Vân Tùng vừa nghe, cũng sẽ không nói thêm nữa, Lý Hiểu Na lại gọi mấy người cán bộ và nhân viên công tác, cùng đám người Trịnh Đại Hữu ngồi chiếc xe buýt cuối cùng đi khách sạn, hiện trường chỉ còn Đổng Học Bân Thành Ngọc Khiết và một ít nhân viên công tác thu dọn bàn triển lãm.
Nếu như là Đổng Học Bân trước đây, bắt được một phần chiến tích và thành tích lớn như vậy, khẳng định sẽ hăng hái hoặc là đắc ý vênh váo, phỏng chừng còn có thể động mồm mép cùng lãnh đạo huyện lúc trước nghĩ hắn không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ, chế giễu bọn họ một chút, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, tuổi tác mỗi ngày một tăng, hơn nữa Tuệ Lan Từ Yến và Khương Phương Phương chờ cùng ít người suốt ngày giáo dục bên tai, Đổng Học Bân cũng càng ngày càng thành thục, trên mặt ngoại trừ biểu hiện ra vui vẻ, cũng không có lộ ra tâm tình kiêu căng cái gì, rất ổn, trước tiên cũng không có nghĩ đi ăn, mà là muốn đem mọi chuyện làm xong, không đắc ý vênh váo.
Mang tủ sắt lên xe.
Đổng Học Bân cùng Thành Ngọc Khiết trở về cục chiêu thương.
Trên đường, chủ nhiệm phòng làm việc cục chiêu thương Thành Ngọc Khiết liên tiếp vuốt mông ngựa, Đổng huyện trưởng, ngài lần này quá lợi hại, gần hai trăm triệu, dọa chết người.
Đổng Học Bân cười nói: Đều là nỗ lực của mọi người.
Thành Ngọc Khiết nói: Chúng tôi nỗ lực cái gì? Đều là ngài bận việc.
Đổng Học Bân nói: Đừng nói như vậy, lực lượng của một người hữu hạn, lần này đều là kết quả nỗ lực của mọi người, cũng đều là công lao của mọi người.
Thành Ngọc Khiết cũng vui vẻ, Cục chiêu thương chúng ta rốt cuộc có ngày ra mặt rồi.
Đổng Học Bân thầm nghĩ đúng vậy, sau ngày hôm nay, ai còn dám không đem cục chiêu thương bọn họ để vào mắt? Một chổ vắng vẻ? Đó đã là chuyện lúc xưa, Đổng Học Bân có lý do tin tưởng, cục chiêu thương sau này khẳng định là một chức quan béo bở, những vị trí trống của bọn họ trí phỏng chừng không ít người đều nhìn chằm chằm.
. . . Sáu giờ hơn.
Đổng Học Bân và Thành Ngọc Khiết mới đến khách sạn.
Trong sảnh yến hội, bầu không khí rất nhiệt liệt, còn chưa có đẩy cửa ra là có thể nghe được âm thanh bên trong.
Lúc Đổng Học Bân đi vào, bữa tiệc đã ăn đến phân nửa, hắn cũng được hoan nghênh nhiệt liệt, Mông bí thư và Khương huyện trưởng thậm chí cố ý để lại chỗ ngồi cho hắn, vừa lên bàn, không ít cán bộ và nhà đầu tư đều bắt đầu kính rượu hắn, hẳn là rất nhiều người đã nghe nói tửu lượng của Đổng Học Bân, Đổng Học Bân là thịnh tình không thể chối từ, nâng ly uống với mọi người, bị bầu không khí hiện trường lây nhiễm, tâm tình hắn cũng vô cùng tốt.
Trương Long Quyên bỗng nhiên cười nói, Mông bí thư, Khương huyện trưởng, còn có các vị đồng chí của huyện Trinh Thủy, lần này chúng tôi tới, ít nhiều cũng là mọi người nhiệt tình tiếp đãi, cảm ơn, tôi đại biểu đoàn khảo sát kính mọi người một ly. Uống xong, Trương Long Quyên mới nói: Cũng tới được một tuần hơn rồi, tôi vừa rồi hỏi bạn tôi, mọi người cũng không có ý đi địa phương khác khảo sát, cho nên chúng tôi ngày mai chuẩn bị ngồi máy bay quay về nước M, vé máy bay vừa rồi tôi cũng tìm người đặt rồi, là ngày mai buổi sáng, mọi người trở lại đều còn có không ít chuyện, cho nên cũng không có cách nào ở lâu, về phần đầu tư ở đây, quay đầu lại chúng tôi sẽ phái người đến đây xử lý sự vụ và hạng mục bên này, tiền cũng sẽ đúng hạn đúng chỗ, cái này mọi người không cần lo lắng, sau này, cơ hội chúng ta giao tiếp khẳng định sẽ rất nhiều, mời mọi người chiếu cố nhiều hơn, ha ha.
Mông bí thư nói: Trở về nhanh như vậy?
Một người Hoa kiều nói: Công ty có không ít chuyện còn chưa xử lý.
Khương Phương Phương nhìn nhìn bọn họ, Máy bay ngày mai, vậy ngày hôm nay?
Trương Long Quyên cười nói: Buổi tối ngày hôm nay chúng tôi phải đi tỉnh thành ở, để tránh ngày thứ hai không kịp máy bay, cho nên dự định ăn cơm xong sẽ xuất phát.
Đổng Học Bân vừa nghe, nói: Vậy tôi đưa các người đi.
Trương Long Quyên cười nói: Vậy phiền phức Đổng huyện trưởng.
Khương Phương Phương nhìn về phía Đổng Học Bân, Thân thể cậu được không?
Nghe nói cậu gần đây thân thể không tốt? Mông Duệ cũng quan tâm hắn một chút, Bằng không cho lão Trịnh đi?
Đổng Học Bân nói: Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, sớm không có việc gì, buổi tối tôi đi là được, chờ ngày mai đưa mọi người lên máy bay rồi tôi trở về.
Thật không thành vấn đề?
Ha ha, thật không có việc gì.
Vậy được, còn nhờ cậu khổ cực một chút.
Sau khi ăn xong, rất nhiều nhà đầu tư trong nước đều trở về, Trương Long Quyên và đoàn ngoại thương cũng đều lên lầu trở về phòng, lúc gần đi phải dọn dẹp đồ một chút.
Đám người Đổng Học Bân đưa người đi ra ngoài, sau đó lại trở về.
Trong sảnh yến hội, Mông bí thư và Khương huyện trưởng cùng các cán bộ đều không đi, chờ Đổng Học Bân và người của cục chiêu thương vào phòng, Mông bí thư và Khương huyện trưởng bỗng nhiên nâng ly.
Mông Duệ cười nói: Lần này thành tích của hội chiêu thương mọi người đã nhìn thấy, lời dư thừa tôi cũng không nói, tôi và Khương huyện trưởng kính các đồng chí của cục chiêu thương một ly.
Khương Phương Phương cũng nói: Mấy ngày nay, khổ cực mọi người.
Đổng Học Bân và Trịnh Đại Hữu bọn họ vội cầm lấy ly, Đều là vì công tác, không khổ cực.
Chạm ly, mấy người tất cả đều uống cạn, cán bộ huyện bên cạnh cũng đều rót thêm một ly rượu.
Uống xong, Khương Phương Phương nhàn nhạt nhìn bọn họ, Vừa rồi tôi và Mông bí thư thương lượng một chút, thành tích lần này, tất cả mọi người tham dự chiêu thương có công lao, chúng tôi cũng không nói giả, trước tiên là nói về tiền thưởng lần này đi, các đồng chí mấy ngày này điều đến cục chiêu thương công tác, mỗi người hai mươi ngàn tiền thưởng, cuối năm phát cùng nhau. Nói xong, Khương Phương Phương tiếp tục nói: Về phần đồng chí của cục chiêu thương. . .
Thường Quyên và Thành Ngọc Khiết đều mở mắt ngóng trông.
Cho dù là Trịnh Đại Hữu, cũng rất là chờ mong.
Duy nhất không sao cả là Đổng Học Bân, thằng nhãi này căn bản không thiếu chút ấy tiền, cho bao nhiêu cũng không sao cả, dù sao chiến tích bắt được tới tay, đây mới là cái hắn coi trọng.
Khương Phương Phương nói: Mỗi người năm trăm ngàn tiền thưởng.
Thường Quyên Cung Na bọn họ lập tức kích động.
Nghe vậy, rất nhiều lãnh đạo cán bộ cũng đều hâm mộ!
Năm trăm ngàn, cái này là tiền lương bao nhiêu năm hả? ?
Bất quá mọi người cũng biết, đây là người của cục chiêu thương nên được, kéo tới nhiều đầu tư như vậy cho trong huyện, cái cống hiến này phòng ban nào cũng không so được, nếu như huyện Trinh Thủy sau này có thể thoát được cái mũ huyện nghèo khó cấp quốc gia, vậy công lao hỏi đều không cần hỏi, khẳng định là của cục chiêu thương, không có một trong.
Mông Duệ buông ly, cười bổ sung nói: Về phần tiền thưởng của cán bộ, muốn hơi nhiều một chút, nhất là Đổng huyện trưởng, thành tích và nỗ lực của Đổng huyện trưởng làm ra trên hội chiêu thương lần này, mọi người cũng đều thấy trong mắt, tôi nghĩ cũng không ai sẽ có ý kiến? Ha ha.
Đổng Học Bân nói: Mông bí thư, tiền thưởng của tôi thì khỏi, bằng không đem phần của tôi cho cục chiêu thương đi, thiết bị và hoàn cảnh chổ đó đều kém, tôi cũng muốn mau chóng cải thiện một chút.
Mông Duệ xua tay nói: Cái này cậu không cần lo lắng, cải thiện khẳng định là phải cải thiện, sau này ngân sách trong huyện đối với cục chiêu thương cũng sẽ tăng trên diện rộng, tiền thưởng của cậu cũng là của cậu, một ngựa về một ngựa.
Đổng Học Bân cười nói: Vậy. . . Cảm ơn lãnh đạo.
Trịnh Đại Hữu và đám người Thường Quyên cũng đều cảm ơn một chút.
Mười phút sau, Trương Long Quyên bọn họ cũng thu dọn xong hành lý.
Đổng Học Bân bảo cho thư ký Diêu Thúy đi theo, cô ấy bên kia đã gọi điện thoại tới.
Đổng Học Bân cáo từ, Vậy tôi đưa Trương tổng bọn họ đi trước. Quay đầu nói với Trịnh Đại Hữu: Lão Trịnh, chuyện bên này ông để ý một chút? Tôi ngày mai trở về.
Trịnh Đại Hữu nói: Được, giao cho tôi.
Khương Phương Phương nở nụ cười hiếm có, Tôi đề nghị vỗ tay cho Đổng huyện trưởng một chút nữa.
Mọi người vừa nghe, đều là vỗ tay lên, tiếng vỗ tay này là Đổng Học Bân nên được.