Sáng sớm hôm sau, mây đen mù mịt, vậy mà dự báo thời tiết dám bảo là không mưa không sấm chớp.
Ăn sáng một chút, Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà Ngu Thiến Thiến ngồi ở trước máy tính tiếp tục thảo luận mua xe gì.
"Anh! Cái này đẹp! Cái này đẹp!"
"BMWs à? Có phải là có chút phô trương quá không? Chị Ngu chị nói sao?"
"Tôi nghĩ chiếc xe vừa rồi ngài xem cũng không tồi, chiếc đó cũng thích hợp."
"Accord? Huyện Duyên Đài cũng nhiều, cùng nổi tiếng, tùy tiện đi ra
ngoài đường một chút là gặp ngay một chiếc Accord, người mua nhiều lắm."
"Ngài, ngài quyết định đi, tôi cũng không hiểu xe."
Đổng Học Bân tựa vào ghế, vung tay ra, rất tự nhiên ôm lấy vai của hai mẹ con Ngu Mỹ Hà, trong đầu mãi nghĩ về xe, có chút do dự không dứt, xe gia dụng? Xe việt dã? Xe thương vụ? Đi làm ở cơ quan lái xe thương vụ cũng được, Đổng Học Bân nghĩ xe thương vụ bảy chổ thì tiện hơn, ít nhất có thể chở vài người, mua xe thương vụ cũng được, giá cả cũng khoảng
hai trăm ngàn, nhưng mà Đổng Học cũng muốn mua một chiếc nào đó đắt một chút.
Vừa mở một trang web khác lên nhìn, Ngu Thiến Thiến bỗng nhiên hô: "Xe Mercedes Benz!"
Ngu Mỹ Hà nhìn nhìn màn hình, "Cái này không khác biệt gì chiếc xe hồi nãy."
Đổng Học Bân vừa nhìn, đó là xe thương vụ Mercedes Benz loại 6 chổ,
ngoại hình thì không cần phải nói, rất xa hoa cũng rất hòa nhã, khác hẳn so với vẻ hào nhoáng của BMWs, mà lại nổi tiếng hơn mấy chiếc Toyota
hay Audi rất nhiều, là xe đỉnh cấp, nhìn cũng rất phong cách. Hai mắt
của Đổng Học Bân sáng lên, trong lòng nói chiếc xe này đẹp nha, từ vẻ
ngoài đến phối trí tất cả đều không tồi, vừa nhìn giá, R300L là khoảng
bảy trăm ngàn, R350L là khoảng tám trăm ngàn, đắt nhất là loại R500L giá một triệu ba trăm ngàn, rất quý rất xa hoa.
Nghiên cứu chốc lát, trong lòng Đổng Học Bân ngứa lên, mua cái này!
Ặc, nhưng mà giá cả hơn bị đắt một chút, nếu như mình lái nó đi, có khó tránh khỏi bị người ta nói xấu không?
Nghĩ tới nghĩ lui, Đổng Học Bân thẳng thắn gọi điện thoại cho Cù Vân
Huyên, để tránh cho vấn đề quá phô trương, Đổng Học Bân nghĩ ra một
chiêu, cũng là đem tiền cho Huyên di để cho cô ấy giúp đỡ mua xe, mua
dưới danh nghĩa của công ty đấu giá, sau đó đem xe chạy đến huyện Duyên Đài cho mình, gắn bảng số xe bên kia, như vậy nếu như thật sự có người điều tra, mình có thể nói xe mượn của bạn bè chạy đỡ, không cần bị hỏi là tiền là từ đâu ra, giảm bớt rất nhiều việc. Cái xe Đổng Học Bân nhìn trúng chính là chiếc R500L đắt nhất, giá xe một triệu ba trăm ngàn,
sau khi mua nhà ở, trong tay còn lại một triệu bốn trăm ngàn, vừa đủ,
vì vậy cùng Huyên di thương lượng xong, Đổng Học Bân liền đem tiền gửi
qua.
Xong rồi! Qua hai ngày nữa là xe đưa tới!
Đổng Học Bân cảm thấy mỹ mãn tựa vào sô pha, nghĩ mình đúng là đứa phá sản, vừa kiếm lời được hai triệu, chớp mắt đã không còn.
Reng reng reng, reng reng reng, nhưng điện thoại di động trên bàn trà
vang lên. Đổng Học Bân tưởng là người lắp đặt thiết bị điện cho nhà mới gọi đến, ngày hôm nay có TV và tủ lạnh đưa tới, điều hòa và mấy thứ
khác có thể ngày mai mới tới. Nhưng mà vừa cầm lên nhìn, là số điện
thoại của em họ Đường Cẩn.
"A lô, tiểu Cẩn sao?"
"Hì hì, anh họ, anh biết ngày hôm nay là ngày mấy không?"
"Ngày mấy? Lễ quốc khánh? Còn chưa tới mà? Sinh nhật đảng? Qua rồi mà?"
"Thật không hỗ là cán bộ quốc gia, mở miệng ra là đảng và quân đội, hì hì hi, nói cho anh biết, ngày hôm nay là sinh nhật em!"
"Ồ, vậy chúc mừng sinh nhật nha, em đang ở đâu? Sinh nhật sao rồi?"
"Sinh nhật không có gì cả, nhưng mà có chút chuyện, anh, anh có nhà không?Em dẫn một người đến tìm anh."
"Ai thế? Em rể tương lai à?"
"Ai da, không nói cho anh biết đâu, anh nói anh đang ở đâu được không?”
"Còn làm ra vẻ thần thần bí bí, được rồi, biết tiểu khu Hoa Mỹ không?
Em tới bên này đi." Cúp điện thoại, Đổng Học Bân bất đắc dĩ cười cười,
quay đầu nói: "Chị Ngu, buổi trưa chuẩn bị nhiều đồ ăn một chút, em gái tôi muốn tới, đúng rồi, nếu chị không có gì làm thì xuống lầu đặt mua
giúp tôi một cái bánh sinh nhật luôn nha, cực khổ cho chị quá!”
Ngu Mỹ Hà nói không khổ cực, cầm tiền xuống lầu.
Ước chừng một giờ sau.
Trong hành lang tầng một của tiểu khu Hoa Mỹ.
Đường Cẩn kéo tay của một thanh niên, dặn nói: "Này, Lưu Lập, như thế này anh của em, anh nói chuyện chú ý một chút."
Lưu Lập là một người nam có diện mạo thanh tú, dáng vẻ thư sinh, nghe
vậy, hắn xấu hổ gãi gãi tóc, " Vì sao tới gặp anh của em trước? Bên bác trai và bác gái thì sao?"
Đường Cẩn rất không khách khí liếc mắt nhìn hắn, "Anh thì biết cái gì, hiện tại nhà của em do anh của em định đoạt, anh ấy đồng ý hai chuyện
của hai ta, vậy trên cơ bản là thành công rồi, ai nha, anh đừng vò đầu
nữa được không? Nhìn cái bộ dạng của anh kìa, khẩn trương cái gì mà khẩn trương, anh của em thương em lắm, chỉ cần ngươi không làm cho anh ấy
mất hứng, anh ấy khẳng định đáp ứng chuyện của hai ta, tên họ Lưu kia,
anh rốt cuộc là có muốn cưới tôi không? Hả?"
Lưu Lập vẻ mặt đau khổ nói: "Đương nhiên là muốn."
Đường Cẩn hừ một tiếng, "Vậy ngươi phải có biểu hiện tốt trước mặt anh của tôi đấy!”
Lưu Lập gật gật đầu, "Cái này, anh của em làm việc gì thế? Vì sao trong nhà do anh ấy định đoạt?"
Vừa nghe, Đường Cẩn đắc ý cười nói: "Một hồi anh sẽ biết!"
Lưu Lập nhà ở tại thôn Vũ Điền, là bạn học trung học của Đường Cẩn, từ lúc đến trường Lưu Lập đã thích Đường Cẩn, suốt ngày cứ ngây ngốc vây
quanh bốn phía cô ấy, sau khi tốt nghiệp đi làm, hai người cũng không
liên hệ, mãi cho đến buổi họp lớp gần đây mới gặp lại nhau, kết quả Lưu Lập vẫn chưa quên Đường Cẩn, hơn nữa ngày đó cũng uống nhiều, hắn lấy
dũng khí tỏ tình với Đường Cẩn, ai ngờ làm cho Lưu Lập hưng phấn chính
là, vừa nói ra liền thành công, hai người cấp tốc tiến nhập trạng thái
tình yêu cuồng nhiệt, suốt ngày quấy lấy nhau cùng một chỗ.
Tình trạng gia đình của Lưu Lập không tốt lắm, ở thôn Vũ Điền làm hiệp cảnh cho sở phái xuất, cũng không phải cảnh sát có biên chế chính thức, Đường Cẩn và Lưu Lập tuổi cũng không nhỏ, hơn hai mươi rồi, là lúc nói chuyện hôn nhân rồi, bất quá Lưu Lập nghèo hai bàn tay trắng, công tác lại không tốt, hắn thật sự sợ người nhà của Đường Cẩn không đồng ý
việc hôn nhân này, lần này mới chuẩn bị sớm, đến nhà Đường Cẩn thăm
hỏi, ai ngờ Đường Cẩn suy nghĩ thật lâu, lại không đi bên cha mẹ cô ấy, ngược lại còn tới chổ của anh họ cô ấy trước, Lưu Lập có chút kỳ quái, nhưng hắn bị Đường Cẩn làm cho sợ hãi, cũng không dám hỏi nhiều.
"Em nhấn chuông cửa đó, anh chuẩn bị tinh thần cho em một chút!" Đường Cẩn đá hắn một cước.
"Ừ." Lưu Lập ưỡn thẳng lưng, nhưng mà vẫn rất khẩn trương.
Kính coong, lạch cạch một tiếng, cửa mở, xuất hiện một cô bé rất là khả ái, ngượng ngùng nói: "Chị Đường?"
Đường Cẩn cười nói: "Tiểu Thiến Thiến! Mau mở cửa cho chị vào đi! Anh của chị đâu?"
Ngu Thiến Thiến đã gặp qua Đường Cẩn lúc tham dự hôn lễ, nhưng mà ngoài Đổng Học Bân và Ngu Mỹ Hà ra, Ngu Thiến Thiến luôn có vẻ không tự
nhiên, rất khiếp đảm, "Anh ấy đang ở trong phòng chơi máy vi tính”
Lạch cạch, mở cửa cho bọn họ, Ngu Thiến Thiến cẩn thận nhìn Lưu Lập, vội quay đầu chạy, cô bé có vẻ sợ hãi lắm.
Lưu Lập bị diện mạo của tiểu nha đầu làm cho hoảng hốt một chút, sau
khi vào nhà nhìn về hướng phòng bếp, lại bị một người phụ nữ xinh đẹp
làm cho chấn động một chút.
Đường Cẩn vẫy tay vào trong phòng bếp, "Dì Ngu, con tới rồi, dì đang làm cơm sao?"
Đang nấu đồ ăn trong phòng bếp, Ngu Mỹ Hà nghe nói có người tới, vội
hỏi: "Là tiểu Cẩn à, mau ngồi mau ngồi, tôi pha trà cho mấy người”
Đường Cẩn tùy tiện nói: "Không cần đâu, con tự làm được rồi, dì cứ làm việc của dì đi!”
Lúc này, Đổng Học Bân từ phòng nhỏ đi tới, sau khi thấy Lưu Lập, Đổng Học Bân sửng sốt một chút.
Đường Cẩn cười hì hì kêu một tiếng anh họ, sau đó giới thiệu nói: "Đây là anh tôi Đổng Học Bân, đây là Lưu Lập."
Lưu Lập trong lòng thầm nói tên này có chút quen tai, nhanh chóng đi tới nắm tay Đổng Học Bân, "Anh họ."
Đổng Học Bân đã rõ ràng, cười nói: "Hèn chi tiểu Cẩn lại làm ra vẻ thần thần bí bí, thì ra là có bạn trai rồi."
Lưu Lập mặt đỏ lên, khẩn trương không biết nên nói cái gì cho phải.
Đổng Học Bân mời hai người ngồi xuống ghế sô pha, tùy tiện trò chuyện, Đường Cẩn có người yêu, chuyện này vẫn khiến cho Đổng Học Bân rất bất
ngờ, tính cách của Đường Cẩn rất mạnh, nóng nảy lại tùy tiện, muốn tìm
một người đàn ông có thể dễ dàng tha thứ cho cô thật sự không dễ dàng,
bây giờ xem ra, hai người này ở chung không tồi, tính cách của Lưu Lập
có vẻ bù đắp được cho Đường Cẩn, nhìn qua có vẻ vô cùng thích Đường Cẩn.
Hàn huyên chốc lát, Đường Cẩn nhớ tới một việc, "Nàynày, Lưu Lập, anh còn chưa biết anh của em là ai phải không?"
Lưu Lập giật mình, ngượng ngùng gật đầu, "Anh của em là. . ."
Đổng Học Bân vỗ đầu Đường Cẩn một cái, "Người ta vì sao cần phải biết anh? Danh tiếng của anh xấu như vậy sao?"
Đường Cẩn cười hì hì nói: "Đã quên nói với anh, Lưu Lập là hiệp cảnh của sở phái xuất thôn Vũ Điền đó!”
Đổng Học Bân à một tiếng, nhìn Lưu Lập, "Công tác có mệt hay không? Công việc của sở phái xuất hình như không thoải mái."
Lưu Lập câu nệ nói: "Cũng tạm được, cũng là hỗ trợ xử lý một ít tranh cãi
nhỏ của người dân trong thôn thôi, ngoại trừ lúc tăng ca, bình thường
không tính là mệt."
Đổng Học Bân vỗ vỗ bờ vai của hắn, "Làm cho tốt nhé, bình thường chú ý an toàn."
Một lát sau, Lưu Lập đi phòng vệ sinh. Đường Cẩn nhích lại gần Đổng Học Bân một chút, nhỏ giọng nói: " Lưu Lập thế nào?"
Đổng Học Bân khẽ gật đầu, "Cũng không tệ lắm, nhìn sơ qua cũng là một người điềm tĩnh chính trực."
Đường Cẩn mất hứng, trừng mắt nhìn hắn nói: "Cái gì mà là điềm tĩnh
chính trực, hắn vốn là người muốn xin ý kiến phê bình thì có, lúc trước bọn em học cùng trường, Lưu Lập tuy rằng có thành tích học tập hơn kém một chút, nhưng mà vẫn đặc biệt siêng năng, thầy cô rất ít phê bình
hắn, còn nữa còn nữa, ở hội xuân phách lúc nhỏ hắn kiểm được năm trăm
đồng tiền, cũng không giữ lại cho mình, không chút suy nghĩ đưa cho
thầy cô, còn nữa, chờ em nghĩ đã, đúng rồi đúng rồi, còn nữa. . ."
Đổng Học Bân ngắt lời nói: "Em thích là được."
Đường Cẩn vui vẻ nói: "Nói như vậy anh đồng ý chuyện của bọn em?"
Đổng Học Bân nắm ly trà lên nhấp một ngụm trà, "Em cũng không phải con gái của anh, tôi đồng ý thì làm được cái gì? Bên Dì Hai gặp chưa?"
Đường Cẩn hơi xấu hổ, vội vã nói: "Cái này không phải là không dám nói cho ba mẹ biết sao, em sợ ba mẹ ngại hắn, điều kiện gia đình của Lưu
Lập không tốt lắm, kém hơn nhà chúng ta nhiều."
Lúc này, Lưu Lập từ trong phòng vệ sinh đi ra, Đường Cẩn liền ngậm
miệng không nói về trọng tâm câu chuyện này nữa. Đổng Học Bân hỏi Ngu Mỹ Hà cơm nước thế nào rồi, nghe nói sắp xong rồi, liền theo hai người
Đường Cẩn đi dọn bàn, dọn bánh sinh nhật ra, cắm nến vào, bắt đầu chúc
mừng sinh nhật cho Đường Cẩn.
Sau khi ăn xong, Đường Cẩn ôm cái bụng hét lên: "No chết mất! No chết mất!”
Ngu Thiến Thiến rất thích ăn bánh kem, cũng no không chịu được, bị Ngu Mỹ Hà bắt vào trong phòng ôn tập bài vở.
Đường Cẩn ngồi trong phòng khách với Đổng Học Bân và Lưu Lập, mắt to
quay tròn vừa chuyển, thỉnh thoảng nhìn về hướng Đổng Học Bân. Đổng Học Bân biết cô ấy lần này đến đây khẳng định là có chuyện, cười cười, cũng không nói chuyện, rút cho Lưu Lập một điế thuốc, thấy hắn không hút,
liền ngậm lên miệng.
Đường Cẩn lập tức bắt đầu hành động, ân cần cầm lấy cái bật lửa trên bàn mồi thuốc cho hắn.
Đổng Học Bân hút vào một hơi thuốc, vừa hút thuốc vừa nói: "Coi em kìa, có việc gì cứ nói."
Đường Cẩn cười ngượng ngùng một tiếng, nhìn Lưu Lập, ho khan nói: "Anh họ à, em nói với anh một chút về chuyện Lưu Lập ở sở phái xuất nha,
đừng thấy hắn chỉ là hiệp cảnh, nhưng lần trước có một vụ cướp của, kẻ
cướp cầm đao, hai người cảnh sát xung quanh không ai dám lên, là Lưu
Lập từ phía sau đánh gục tên đó, lập được công lớn, hoàn có một lần là
bắt kẻ trộm xe, Lưu Lập một mình đánh ngã hai người. . ."
Lưu Lập nhanh chóng khiêm tốn nói: "Một trong hai người là bị quần chúng khống chế rồi."
Đường Cẩn nổi đóa lên, trừng mắt nhìn hắn, "Uống trà của anh đi!"
Lưu Lập xấu hổ ho khan, không nói gì, hắn không rõ Đường Cẩn nói cái này với anh họ để làm gì.
Đổng Học Bân coi như đã rõ ràng đại khái, cười ha ha nói: "Cậu cũng
không tồi, đối mặt với phần tử phạm tội nên có can đảm đấu tranh vì lợi ích của dân chúng. . ." "
Đường Cẩn thấy anh họ lại muốn thao thao bất tuyệt, vội hỏi: "Vậy sao? Lưu Lập không tồi sao? Anh thấy hắn lập được công lao lớn như vậy, hay là để cho hắn làm sở trưởng sở phái xuất đi nha,... ít nhất ... cũng
chuyển từ hiệp cảnh biên chế chính thức đi, sở phái xuất của bọn họ,
cũng chỉ có một mình Lưu Lập có khả năng, những người khác đều không
được."
Đổng Học Bân vui vẻ, bắt vài tên cướp vặt mà là lập công lớn sao? Còn muốn làm sở trưởng sở phái xuất?
Lưu Lập cũng đỏ mặt, mấp môi định nói, đến cuối cùng lại không dám nói.
Đường Cẩn thấy Đổng Học Bân không tiếp lời của mình, lập tức ngồi qua
bên của hắn, kéo tay của anh họ lay động không thôi, nũng nịu nói: "Anh họ, em biết anh tốt nhất mà, không bao lâu nữa Lưu Lập cũng là em rể
của anh, anh giúp hắn làm cảnh sát biên chế, được không?" Đường Cẩn vốn có chủ ý này, cô sợ cha mẹ không đồng ý, cho nên chuẩn bị cho Lưu Lập
một biên chế, đừng xem hiệp cảnh và cảnh sát chỉ kém nhau một chủ,
nhưng chênh lệch bên trong là như trời với đất, thành cảnh sát chính
thức, bên cha mẹ hẳn là cũng không có vấn đề lớn.
Đổng Học Bân trầm ngâm một chút, không nói chuyện.
Thấy thế, Đường Cẩn càng lay động lợi hại hơn, "Anh họ, anh họ, anh coi như là cho quà sinh nhật em có được hay không?"
Đổng Học Bân gõ gõ đầu của cô : "Được rồi được rồi, đừng lắc nữa."
Đường Cẩn cười hì hì nói: "Nói như vậy anh đáp ứng rồi?"
Đổng Học Bân trong lòng nói anh không đáp ứng thì có mà rớt cánh tay
xuống luôn đấy, quay đầu nhìn về phía Lưu Lập nói: "Ai là quản lý của sở phái xuất bên cậu?”
Lưu Lập chớp chớp con mắt :"Là Tần cục trưởng."
“. . . Tần Dũng?"
Lưu Lập kinh ngạc, "Anh biết Tần cục trưởng?"
Đường Cẩn nhanh chóng vuốt mông ngựa nói: "Đương nhiên, anh họ của em ai mà không quen chứ."
Đổng Học Bân xua tay nói: "Được rồi, mấy đứa ngồi đi, anh gọi điện
thoại hỏi một chút, cái chuyện biên chế này không dễ làm, hiệp cảnh muốn thành cảnh sát, thứ nhất phải có tư lịch, thứ hai là thành tích, còn phải là cái loại thành tích to lớn, cậu vừa mới tiến vào làm hiệp cảnh bao lâu? Tôi hỏi một chút thử xem."
Đường Cẩn vui cười nói: "Anh họ, có anh nói giúp thì còn khó làm nữa hay sao, khẳng định không thành vấn đề!"
Đổng Học Bân tức giận nhéo mũi cô em họ một chút, "Em đó, chỉ biết phá anh thôi."
Đi vào phòng ngủ, Đổng Học Bân gọi cho điện thoại của Tần Dũng, "A Lô, Tần ca à, ăn gì chưa?"
Tần Dũng cười nói: "Vừa ăn xong, Đổng lão đệ, có phải là muốn uống rượu không."
"Thôi cho em xin, ba người như em cũng uống không lại anh, ha ha." Hàn huyên một hồi, Đổng Học Bân mới nói: "Đúng rồi, em có một người bạn làm hiệp cảnh cho sở phái xuân trong thôn Vũ Điền, tên là Lưu Lập, tên
nhóc này bình thường công tác cũng có thành tích không tệ lắm, anh thấy chuyển hắn qua biên chế chính thức dễ không?"
Tần Dũng cười ha ha, rất sảng khoái nói: " Đổng cục trường mở miệng,
không dễ cũng phải dễ, Lưu Lập, ừm, người này tôi chưa từng nghe qua,
như vậy đi, tôi hỏi cho cậu một chút, chỉ cần không vấn đề gì, tôi sẽ
nhanh chóng làm giúp cậu."
Đổng Học Bân nói: "Vậy cảm ơn anh rất nhiều, hôm nào mời ăn."
"Chút chuyện nhỏ thôi”
Vừa ra phòng ngủ, Đường Cẩn liền vội vã đến đây, "Thế nào rồi?"
Đổng Học Bân không nói phét, "Chờ một chút đi, không biết nữa."
Còn chưa qua mười phút, reng reng reng, điện thoại của Lưu Lập đột
nhiên vang lên, vừa nhìn dãy số, Lưu Lập cả kinh, nói là sở trường gọi
đến, sau đó nhanh chóng nghe điện thoại, "A lô, Lý sở trường, vâng . . . được . . .. . . Chứng minh nhân dân? Bổ sung hồ sơ? Ngài là nói … A . . . Cảm ơn ngài. . . vâng . . . , nhất định, cảm ơn Lý sở trường."
Cúp điện thoại, Lưu Lập kinh ngạc nói: "Lý sở trường nói ngày mốt kêu
anh đến bổ sung hồ sơ, muốn chuyển thức biên chế chính thức."
Đường Cẩn nhất thời ôm lấy cái cổ của Đổng Học Bân, "Cảm ơn anh họ! Em yêu anh chết mất!"
Lưu Lập cũng cảm động nói: "Cảm ơn anh!" Biên chế chính thức, Lưu Lập
tưởng cũng không có nghĩ tới, hắn không am hiểu giao tiếp cùng người,
tay chân lạik không tốt, cũng không có làm ra công lao và cống hiến gì, nhưng không ngờ rằng, một cú điện thoại của anh họ Đường Cẩn đã thu xếp xong, này bản lĩnh này cũng quá lớn rồi.
Đường Cẩn đắc ý chọc Lưu Lập, "Hiện tại biết anh họ của em là ai chưa?"
Lưu Lập ngẩn người, "Là ai?"
Đường Cẩn trợn trắng mắt, "Anh là đồ ngốc, anh đi làm trong sở phái xuất , lẽ nào chưa từng nghe qua Đổng cục trường sao?"
Đổng cục trường?
Lưu Lập kinh ngạc một chút, bật thốt lên nói: "Là ôn. . .” Nói xong cái chữ này liền nghĩ không ổn, vội vàng câm miệng.
Đường Cẩn tức giận trừng hắn nhìn hắn, "Nói cái gì vậy!" Cô ấy hiển nhiên cũng nghe nói đến biệt hiệu ôn thần Tiểu Đổng.
Đổng Học Bân có chút uất ức, "Anh nổi danh như thế sao? Cũng không biết là ai đặt ra cái biệt hiệu này, sao ai đều biết vậy?"
Lưu Lập trong lòng thầm nói ngài có thể không nổi danh sao, ở thôn Đại Vọng một người đánh bảy, ba trong số bảy người bị hủy dung, hai người
bên trong đến bây giờ vẫn còn nằm bệnh viện dưỡng thương, còn có vụ án
lừa đảo phụ nữ trẻ con đem bán trên tỉnh, bốn người nghi phạm mỗi người đều bị trúng đạn, trở về toàn bộ thành người què, hơn nữa còn chuyện
của Tiễn Phi, Tiễn Sâm, tiền nhậm bí thư huyện ủy Thường Lỗi, phàm là
người có mâu thuẫn với ngài đều không có một kết cục tốt, dưới loại
tình huống này, nghĩ không ra danh hiệu cũng khó!
Lưu Lập nhất thời luống cuống chân tay, đánh chết hắn cũng không ngờ
rằng anh họ của Đường Cẩn là ôn thần Đổng cục trường đỉnh đỉnh đại danh!
Thấy bộ dạng của hắn như vậy, Đổng Học Bân dùng sức vỗ ót một cái
Mẹ kiếp, đây là tiếng xấu lan xa sao ???