Buổi trưa.
Sân bay thủ đô.
Dưới vòng vây của Đổng Học Bân và đám người Tạ Nhiên Tạ Tĩnh Tạ Hạo đưa Tạ Tuệ Lan và bảo mẫu đến sân bay phòng khách, Hàn Tinh cũng tới.
Mọi người quay về đi.
Chị, thuận buồm xuôi gió.
Chị, nhớ gọi điện thoại nha.
Trên máy bay chú ý, lúc cất cánh hạ cánh nhớ bịt lỗ tai của đứa nhỏ.
Đi thôi Tuệ Lan, chăm sóc tốt cho tiểu Trọng Trọng, đừng để cho cục cưng bị bệnh.
Cục cưng đã sinh ra hơn quy định mười bốn ngày của công ty hàng không, hoàn toàn có thể đăng ký lấy vé thiếu nhi mười đồng, Tạ Tuệ Lan sau khi làm tốt thủ tục, vẫy vẫy tay với mọi người, cười tủm tỉm cáo từ. Hàn Tinh bọn họ cũng không động, chỉ có Đổng Học Bân lưu luyến đi tới, hôn Tuệ Lan vài cái, cũng hôn đứa nhỏ vài cái, ngay cả trước đó còn nhớ thương muốn Tuệ Lan đi sớm, hắn cũng có thể dễ dàng quên mất, thật ra đến lúc này, Đổng Học Bân lại rất là luyến tiếc, nhìn vợ và đứa nhỏ đi xa.
Anh rể, đi chưa? Tạ Nhiên hỏi một tiếng.
Đổng Học Bân lúc này mới quay đầu lại thu hồi ánh mắt, Ừm.
Tạ Tĩnh cười hì hì nói: Chị của em thông minh như vậy có năng lực như vậy, ở bên kia khẳng định cũng không được bao lâu của, nửa năm là có thể điều trở về.
Đổng Học Bân thổn thức nói: Không được thì anh điều qua cũng được.
Nói thật, Đổng Học Bân tình nguyện Tuệ Lan không đi làm bí thư thị ủy này, thật ra hắn trong lòng vẫn là muốn sinh hoạt cùng vợ và đứa nhỏ, có con trai, trách nhiệm trên người của Đổng Học Bân cũng nặng hơn, thậm chí tâm tính cũng có biến thành hóa, trước đây hắn chuyện gì cũng chỉ nghĩ đến bản thân, lúc trước mới vừa vào thể chế còn dõng dạc quyết định phải làm lãnh đạo cấp chính quốc, nhưng hiện tại suy nghĩ một chút, Đổng Học Bân cũng hiểu được có chút buồn cười, nghé mới sinh không sợ hổ, vào cái này đi mới biết được cái này đi khó, con trai vừa ra sinh, tâm tiến tới của hắn cũng phai nhạt không ít.
Tạ Hạo cười hắc hắc, cũng an ủi nói: Anh rể, chị của em thăng quan, cái này không phải chuyện tốt sao, em nếu như đến tuổi của anh có thể lấy một người bí thư thị ủy làm vợ, vậy em nằm mơ đều phải cười chết, em bước đi đều thẳng hơn so với sống lưng!
Đổng Học Bân cũng bị hắn chọc cười, Mới nhiêu đó tuổi mà đã nghĩ cưới vợ, em đi học ba em đi.
Tạ Hạo lầm bầm nói: Em đã bắt đầu học đại học, anh rể, em phải nhắc nhở anh một chút, đừng quên lúc trước anh nói, em thi đậu đại học anh sẽ mua cho em một chiếc Audi A8!
Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, Anh nói qua lời này?
Tạ Hạo kêu một tiếng má ơi, dương nanh múa vuốt nhào tới, Anh xấu lắm! Em sẽ đi méc chị của em!
Tất cả mọi người cười, Hàn Tinh cũng không nhịn được cười, những tiểu bối này, cứ ầm ĩ tới ầm ĩ lui, cả đám đều đã lớn, mà không có một chút hình dáng người lớn, vẫn như đứa nhỏ, bất quá khiến cho Hàn Tinh rất vui mừng chính là, đứa nhỏ nhà bọn họ không có lục đục với nhau giữa anh chị em trong gia đình chính trị, mọi người ở chung đều rất hòa hợp, quả thật, đấu tranh bên trong gia tộc có thể khích lệ thành viên gia tộc càng thêm phấn đấu, càng thêm tiến tới, khôn sống mống chết, như vậy mới có lợi với toàn bộ gia tộc, nhưng Hàn Tinh không thích cái dạng kia, gia tộc gia tộc, trước phải có nhà (gia), tiểu bối mỗi ngày lục đục với nhau tính kế với anh chị em của mình, vậy còn gọi nhà cái gì?
. . .
Ngoài sân bay.
Tất cả mọi người đi ra.
Thím, thím đi chỗ nào? Tạ Nhiên hỏi: Con đưa thím trở về?
Hàn Tinh lắc lắc tay, Các con cũng không ít chuyện, bận đi, để cho Tiểu Bân đưa thím về là được.
Tạ Hạo lập tức kêu lên: Con rãnh con rãnh nè, anh rể, em đi nhà anh, anh tiếp tục dạy em công phu.
Đổng Học Bân vừa muốn nói, Hàn Tinh liền nói: Tiểu Hạo, con cũng trở về học bài đi, thím có chút việc nói cùng Tiểu Bân, hôm khác các người luyện.
Tạ Nhiên Tạ Tĩnh bọn họ vừa nghe, cũng cáo từ đi.
Đổng Học Bân mở cửa xe cho Hàn Tinh lên xe, đóng cửa lại cho bà ấy, lúc này mới lái xe, một đường đi thẳng đến biệt thự Hàn Tinh.
Trên đường.
Đổng Học Bân nghiêng đầu nói: Mẹ, có việc sao?
Hàn Tinh gật đầu, Ngày mai con cũng nên đi làm đi?
Đúng vậy. Đổng Học Bân cười khổ một tiếng, Lúc đầu xin nghỉ một tháng, bất quá Tuệ Lan ở lại, con lại xin nửa tháng, thật ra nên đến cơ quan đưa tin sớm, ài, ngày mai nữa cũng không biết muộn bao lâu, công tác khai triển sợ cũng không thuận lợi được lâu.
Hàn Tinh nói: Vậy không sao.
Đổng Học Bân nghi hoặc nói: Ừm, không sao?
Hàn Tinh nói đúng, nói: Ý của trong nhà là cho con tận lực điệu thấp một ít, phòng ban con lần này tiền nhiệm tuy rằng không phải phòng ban điệu thấp, nhưng đúng mực bên trong con nắm chắc là được, con đó, gặp qua mấy người vừa hai mươi sáu tuổi thì thăng nhiệm lãnh đạo cấp chính xử chưa? Đừng xem vợ con hiện tại là bí thư thị ủy, nhưng con bé lúc hai mươi sáu tuổi vẫn là cấp phó xử, Tuệ Lan khi đó đã bị người chỉ trỏ không ít, càng đừng nói con, vẫn là điệu thấp là việc chính, muốn mẹ nói, tốt nhất là chuyện gì cũng đừng động, đừng xen vào, con coi như đi dưỡng lão một thời gian đi, thứ nhất là đem phong ba con trước đây ầm ĩ ra dùng thời gian hòa tan, thứ hai cũng là nghỉ ngơi dưỡng sức.
Đổng Học Bân nở nụ cười, Vậy đương nhiên tốt, vài năm nay con cũng mệt muốn chết rồi, dù sao vừa lên chính xử, cầm chiến tích cũng thăng không được quan, con thật muốn nhàn nhã đi chơi một năm nửa năm đây.
Hàn Tinh nói: Đương nhiên, cũng không phải thật sự kêu con chuyện gì cũng không để ý mặc kệ, trong lòng con biết là được.
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Con nghe mẹ.
Hàn Tinh gật đầu một cái, Cái này cũng là ý của ba con, thật ra con lần này đề bạt, ba con cũng thương lượng rất lâu với trong nhà, đến cuối cùng mới xác định chủ ý, phòng ban con muốn đi rất lớn, nước cũng rất sâu, nhưng chính là vì như vậy, mới có thể cho con không quá nổi bật, thuận thuận lợi lợi đem cấp chính xử ngồi ổn trước, ba con còn có một ý tứ, cũng là hy vọng con có thể hộ giá hộ tống cho vợ con, giúp đỡ Tuệ Lan đứng vững chân tại phía nam, trước đó mẹ cùng Tuệ Lan nói chuyệnx` cũng nghe thấy được, Tuệ Lan lần này điều nhiệm vô cùng quan trọng, không thể có sơ xuất.
Đổng Học Bân kỳ quái nói: Ơ? Con còn có thể quản chuyện bên kia của Tuệ Lan à?
Hàn Tinh bất đắc dĩ nói: Con cho dù không đi tiền nhiệm, cũng phải lý giải trước một chút chức năng công tác và phạm vi công tác của phòng ban, sao một chút cũng không để ở trong lòng?
Đổng Học Bân lúng túng nói: Khụ khụ, cái này không phải đứa nhỏ sinh sao, không có thời gian không có thời gian.
Thằng nhãi này nội tình ít, cũng không phải xuất thân từ gia tộc thể chế, một vài vấn đề thường thức người khác thấy là bình thường hắn cũng không quá lý giải, mỗi lần đều là lâm trận nước tới chân mới nhảy.
Hàn Tinh cũng không lưu ý, Chuyện cụ thể, con tiền nhiệm sau này sẽ biết, vị trí con phải đi của, ba và trong nhà đều tốn không ít tâm tư, cũng vận dụng không ít tài nguyên, làm cho tốt.
Con sẽ cố gắng, sẽ không khiến cho mẹ với ba thất vọng.