Ngoài xe buýt, nguy hiểm hết sức căng thẳng!
Một người một hổ giao đấu!
Mục đích của Đổng Học Bân cũng là vì bảo vệ cho Kinh Kinh đang ngã ngồi dưới đất, không cho con hổ đụng đến nó. Đổng Học Bân chỉ có thể lấy mình ra làm mồi dụ, khiến cho con hổ đem lực
chú ý tập trung lên người mình, cho nên Đổng Học Bân mới đá
một cước qua, đây là động tác quen thuộc của hắn khi đánh nhau
từ sau khi hắn tiến vào trong hệ thống công an, phàm là lúc
giao đấu, Đổng Học Bân bình thường đều đá ra một cước trước,
thế nhưng, loại chiêu thức này chỉ có tác dụng với người, mà
đối diện là một con mãnh hổ, là một con hổ Đông Bắc ăn thịt
người không chừa một khúc xương, một cước của Đổng Học Bân
trông có vẻ vô lực, con hổ chỉ hơi nghiêng thân là tránh được.
Đổng Học Bân trong lòng khẩn trương một chút, con hổ này quá linh hoạt rồi.
Con hổ rống to, hai mắt đầy tia sáng tử vong nhìn thẳng Đổng Học Bân.
Người trên xe buýt kinh hô không ngớt, vừa rồi chỉ là trong thời gian một cái chớp mắt, không ai ngờ rằng Đổng Học Bân lại tự
nhiên lao ra cứu người, đối diện với con hổ mà mặt vẫn không
đổi sắc, cái này cần bao nhiêu dũng khí?
Ngu Mỹ Hà gấp gáp hô lên : "Tiểu Bân! Mau trở lại!"
"Anh! Hu hu!" Ngu Thiến Thiến bị dọa khóc : "Chạy mau! Anh chạy mau!"
Chạy? Đổng Học Bân âm thầm kêu khổ không thôi, anh em đã lao lên
rồi, còn chạy được sao? Anh em mà chạy rồi thì đứa nhỏ phải
làm sao bây giờ? Hơn nữa cái tình huống hiện tại này, muốn
chạy cũng chạy không được, sức bật và tốc độ của con hổ đều
nhanh hơn mình gấp mấy lần, chỉ sợ là mình còn chưa xoay người lên xe, thì cánh tay hoặc là bàn chân đã để lại trong miệng
của con hổ Đông Bắc này rồi, hiện tại đường sống duy nhất
cũng chỉ là liều mạng.
Kinh Kinh khóc nói : " Chú! Cứu con! Cứu con với! Hu hu hu!"
Đổng Học Bân lớn tiếng nói : "Con tìm cơ hội quay trở lại trong xe! Nhanh!"
"Con ... chân con đau, không động đậy được, hu hu" Có lẽ là bị thương lúc ngã xuống đất vừa rồi.
"Người đâu!" Đổng Học Bân vừa giằng co cùng con hổ, vừa hô : "Bế đứa nhỏ lên!"
Người tài xế vừa hìn, liền thử thăm dò mò xuống chổ cửa xe,
nhìn con hổ Đông Bắc, muốn chạy về phía sau của Kinh Kinh để
mang đi, nhưng mà tài xế vừa lộ thân thể ra, đầu của con hổ
liền chuyển hướng nhìn về hắn, cái miệng lớn nổi giận gầm
lên một tiếng, sau đó liền vận sức chờ phát động, hình như
muốn lao về phía xe buýt. Đổng Học Bân nhanh chóng hô : "Mau trở lại" Tài xế cả kinh hồn phi phách tán, lập tức lui vào trong
xe.
"Kinh Kinh!" Trình Đình Đình khóc hô.
Xem ra chỉ cần con cọp còn ở đây, đứa nhỏ rất là khó mà cứu được, tâm của mọi người đều trầm xuống hết.
Tâm của Đổng Học Bân cũng trầm xuống theo, hắn có thể lao
xuống cứu người, hoàn toàn là do đầu óc nóng lên căn bản không lo lắng đến hậu quả gì, đối với một con hổ, một con hổ Đông
Bắc trưởng thành, Đổng Học Bân không có một chút nắm chắc nào có thể đánh bại được nó, không nói cái khác, chỉ là chênh
lệch quá lớn, với thể trọng của con hổ trước mắt thôi thì
cũng không cùng một cấp bậc với hắn rồi, con hổ nặng bao
nhiêu? Con hổ trước mắt này ít nhất cũng phải hai ba trăm ký,
mà Đổng Học Bân nhiều nhất cũng chỉ khoảng chừng sáu bảy
chục ký, nói cách khác, cho dù con hổ này không cần dùng chiêu thức gì cả, chỉ cần nhảy lên đè một cái thôi, Đổng Học Bân
cũng bị đè hộc máu đến chết luôn, loại lực đánh vào này hắn không thể chịu được, không, phải nói là con người không thể
chịu được.
Còn nữa, con hổ còn có móng vuốt sắc bén, chỉ cần đụng vào
thì nhất định là bay da tróc xương, phối hợp với đòn tấn công
của nó, thường có thể đạt đến hiệu quả một kích trí mạng,
ngay cả sư tử có đôi khi còn phải nhượng bộ. Cuối cùng là hàm răng của con hổ, chỉ cần đè con mồi xuống hung hăng cắn một
cái, thì không có loại động vật nào có thể sống sót dưới
tình huống như vậy, càng không cần phải nói một thanh niên gầy
ốm như Đổng Học Bân, ở trước mặt con hổ đúng là một đòn cũng không chịu nổ.
Cái này ... cái này giống như một người lớn dẫm chết một con kiến vậy.
Chênh lệch của hai bên không phải chỉ là một chút, mà là cách nhau quá xa!
Đổng Học Bân càng nghĩ tâm càng lạnh, thế nhưng nghe được tiếng khóc từ phía sau truyền đến của đứa nhỏ, sắc mặt hắn liền
trở nên hung ác, nắm tay cố sức nắm chặt lại, mặc dù không có cách nào để nghênh địch, nhưng Đổng Học Bân cũng không thể
chạy, bằng không Kinh Kinh phải làm sao bây giờ?
KInh Kinh đã khóc đến gần khô nước mắt rồi, âm thanh cũng càng suy yếu.
Đổng Học Bân trầm giọng nói : "Kinh Kinh đừng sợ! Chú nhất định cứu con trở về!"
Đột nhiên, Trình Đình Đình trên xe hô lớn : "Đổng cục trưởng! Cẩn thận!"
"Tiểu Bân" Chị Ngu gấp đến độ vành mắt đỏ lên.
Tâm của mọi người đều khẩn trương vô cùng, bởi vì bọn họ thấy con hổ đột nhiên động, lại một lần nữa đánh tới hướng của
Đổng Học Bân và Kinh Kinh, cái tư thế này, nếu như trước đó
chỉ là công kích mang tính chất thử, thì lần này theo dáng vẻ của con hổ có lẽ là ra tay thật rồi, trong miệng của nó liên
tục phát ra tiếng rống, khí thế cũng lớn hơn vài phần so với
khi nãy!
Đổng Học Bân khẽ quát một tiếng, tránh thoát mũi nhọn, thân
thể lập tức tránh qua một bên, hắn không có khả năng lấy cứng
đấu cứng với con cọp được!
Ai mà biết con hổ Đông Bắc sau khi một thất bại bỗng nhiên đáp
chân xuống đất, trong tình huống quán tính lao tới còn chưa
hết, bỗng nhiên biến đổi phương hướng, lại một lần nữa nhắm
ngay Đổng Học Bân, chân trước vồ một cái lên người hắn! Đổng
Học Bân còn đang nghiêng người giữa không trung, lúc này cũng
không thể tránh né, hét thảm một tiếng rơi xuống đất, bụng
truyền đến cơn đau kinh khủng, không chỉ bị trọng lượng của con
hổ đè xuống, mà ngay cả móng hổ bén nhọn cũng đang cắm sâu
vào trong bụng của hắn!
"A!" Đổng Học Bân đau đến nổi mặt mũi trắng bệch.
Con hổ Đông Bắc há hàm răng của nó ra, rống lên một tiếng, cắn về phía cái cổ của Đổng Học Bân.
Trước mắt tối sầm lại, Đổng Học Bân lại rơi vào không gian tối đen giơ năm ngón tay không thấy được một ngón.
Đã chết? Đã con mẹ nó chết rồi sao? Đổng Học Bân tâm lạnh như
băng, hắn biến mình tám chín phần không phải là đối thủ của
con cọp, nhưng sao cũng không ngờ tới, ngay cả một kích cũng
không kiên trì được liền bị cắn chết! Làm sao mà đánh đây! Con
mẹ nó làm sao mà đánh đây?
Tuyệt đối không thắng được! Lúc này rốt cuộc xong đời!
Đổng Học Bân nản lòng thoái chí nhắm mắt lại, nếu như sức chiến đấu
cách xa như vậy, ngay cả dùng BACK lui về cũng không làm nên chuyện gì,
lực lượng của mình và tốc độ đều kém hổ Đông Bắc không chỉ một bậc,
trước mặt lực lượng tuyệt đối, nói cái gì cũng là vô nghĩa, vả lại,
xương máu da thịt của người sao có thể là đối thủ của con hổ? Ngay
từ đầu nên suy nghĩ như vậy, người dù có cường tráng, bàn tay trần
cũng không thắng được hổ!
Một giây đồng hồ, hai giây, ba giây.
Đổng Học Bân bỗng nhiên hít vào một hơi, mẹ kiếp, mình nghĩ cái gì vậy!
Đổng Học Bân ơi Đổng Học Bân, chỉ một con hổ mà đã hù mày sợ đến teo như vậy sao? Mày cũng quá vô dụng rồi? Sợ cái gì mà sợ! Đừng
quên còn có một đứa nhỏ đang chờ mày đi cứu! Nếu như mày chết! Kinh
Kinh làm sao bây giờ? Mẹ kiếp! Nhanh chóng tỉnh lại cho tao! Không
phải chỉ là một con động vật họ mèo thôi sao? Hả? Có con mẹ nó
cái gì ghê gớm đâu! Ai nói người đánh không lại hổ? Thời cổ Võ Tòng
không phải tay trần giết chết con hổ sao? Người ta được, vì sao mày không được? Đều là hai vai nâng một cái đầu, mày kém hơn người ta
chổ nào đâu ?
Làm thì làm! Ai sợ ai!
Đổng Học Bân mắng to một tiếng, tâm hung ác nổi lên, súc sinh! Ngày
hôm nay nếu như tao không đánh ngã mày! Tao con mẹ nó không họ Đổng!
BACK mười lăm giây!
. . .
. . .
Thời gian chợt lui!
"Đổng cục trưởng! Cẩn thận!"
"Tiểu Bân!"
"Anh!"
Thời gian lui đã trở về, hình ảnh lại một lần về tới cảnh Đổng Học Bân trước kih bị cắn chết, hổ Đông Bắc gầm nhẹ liên tục, hùng hổ vọt
đến hướng Đổng Học Bân. Biểu tình của Đổng Học Bân còn dừng lại tại
lúc vừa mới có chút phát sợ, nhưng thời gian đột nhiên lui về, Đổng
Học Bân khí thế bạo phát, vẻ sợ sệt trong mắt nhất thời biến mất
không còn, hắn nắm tay thật chặt, giống như thay đổi thành một người khác, mẹ kiếp con súc sinh! Ngày hôm nay không phải mày chết thì
đó là tao!
Bốn mét . . .
Ba mét . . .
Hai mét. . .
Tốc độ cực nhanh, như một chiếc ô tô chạy trên đường cao tốc, con hổ trong nháy mắt đã vọt tới trước mắt!
Đổng Học Bân bị chọc giận bỗng nhiên nghiêng người, là dùng phương
pháp đồng dạng trước đó nghiêng sườn trái tránh né. Hổ Đông Bắc khí
thế không giảm, bộc phát đầy đủ ra sự linh hoạt và lực lượng kinh khủng tứ chi của nó, một cái hô hấp đã mạnh mẽ thay đổi phương hướng, đầu
hổ rít gào chuyển hướng, hướng phía Đổng Học Bân nhào tới. Thế nhưng,
sớm biết con hổ sẽ làm ra cái động tác này Đổng Học Bân đương nhiên
không có khả năng giẫm lên vết xe đổ, trong giây phút khi con hổ còn
chưa kịp xoay người, hắn không sợ chút nào đánh ra một quyền, theo
người khác thấy, một quyền này vốn là đánh vào không khí cái gì cũng không có, nhưng ngay sau đó hổ Đông Bắc quay đầu đến đây, giống như
ưỡn mặt đến đây chịu đòn!
Bốp một tiếng!
Một quyền hung hăng đánh vào đầu của con hổ!
Cái thời cơ ra quyền này là Đổng Học Bân dùng hai ba lần BACK mới làm
đúng, cho nên đánh chuẩn như thế, hơn nữa hổ Đông Bắc xoay người như
thế, lực đánh vào thật lớn vừa vặn là từ cao hạ xuống, so với lực lao
đến đây thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng mặc dù là như vậy, thể trọng hai
ba trăm ký cũng không phải người bình thường có thể chịu được, Đổng Học Bân chỉ cảm thấy một cổ lực lượng thật lớn chấn ở trên tay phải,
rút lui hai bước ngửa ra sau ngã xuống mặt đất, hình như bị đánh bay,
nắm tay đánh vào đầu con hổ cũng sinh đau!
Hổ Đông Bắc đầu nhoáng lên, cũng bình yên vô sự, tựa hồ không bị
thương cái gì. Không kỳ quái, với lực cánh tay của Đổng Học Bân hiển
nhiên không có biện pháp đả động một quái vật lớn hai ba trăm ký, nhưng muốn nói con hổ không bị một chút gì cũng là không có khả năng, nói thế nào cũng là Đổng Học Bân toàn lực một quyền, cũng có chút
thương tổn.
"Gừ!Gừ!" Con hổ nổi giận, căn bản không để cho Đổng Học Bân cơ hội thở dốc, lần thứ hai nhào đến!
Đổng Học Bân còn chưa kịp đứng lên từ trên mặt đất, thấy thế, hắn
cũng mặc kệ tất cả, nhìn móng vuốt chân trước và hàm răng sắc
bén kia, Đổng Học Bân lập tức dùng tay trái chống xuống đất, làm ra một tư thế kỳ quái, con hổ công kích tới, xem ra nó là muốn cắn đứt
cái cổ Đổng Học Bân. Nhưng lúc này, Đổng Học Bân đột nhiên bật mạnh
thân thể, tay trái dùng sức chống đỡ, hai chân đá thật mạnh ra
ngoài, vị trí chính xác đến cực điểm, hai chân tránh thoát khỏi cú vồ của con hổ, gót giầy đá thật mạnh lên trên đầu hổ, chân phải thoáng nhích lên chút, đá thẳng vào mặt hổ, chân trái thiếu
chút nữa vào miệng hổ, đá tới hàm răng và cái miệng con hổ!
Con hổ cắn xé một cái theo phản xạ, nhưng chỉ để lại một vết
thật sâu trên gót giầy của Đổng Học Bân, cũng không có làm gì
được hắn.
Đánh trúng rồi! Tay trái của Đổng Học Bân nhanh chóng thu lại, thân thể hắn nương theo lực tay bay về phía sau!
Một mét!
Hai mét!
Phía sau lưng rơi xuống mặt đất, lăn thêm khoảng chừng nửa mét!
Công kích thành công còn thoát khốn! Một kích của Đổng Học Bân đạt được hai mục đích!
Tất cả mọi người trên xe buýt đều thấy rõ ràng, trên miệng hổ bị
Đổng Học Bân đá ra máu tươi, từng giọt từng giọt chảy xuống!
Lại có thể khiến cho nó bị thương!
Đổng Học Bân tinh thần chấn động, thừa dịp cơ hội này nhanh chóng
đứng lên từ trên mặt đất, "Mẹ kiếp! Tới đây! Mày không phải rất ghê
gớm sao sao? Không phải gầm to lắm sao? Hả? Tới đây! Tao xem con mẹ
nó có đánh chết mày không!"
Hổ Đông Bắc rống một tiếng, bỗng nhiên xông lên!
Đổng Học Bân không lùi mà tiến tới, cũng chạy nhanh về phía trước!
Ba mét. . .
Hai mét. . .
Một mét. . .
Người hổ gặp nhau!
Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi cùng nó cứng đối cứng, nhìn như tiến lên trước mặt, nhưng lại đột nhiên cúi thấp thân thể
không có dấu hiệu, đột ngột nghiêng sườn lăn ra ngoài, một vòng, hai vòng, ba vòng, hổ Đông Bắc muốn xoay người vồ hắn cũng đã không
còn kịp rồi, mắt thấy Đổng Học Bân sẽ lao lên từ mặt bên của nó, con hổ nghiêng đầu vươn móng vuốt, hung hăng vồ một cái về hướng Đổng
Học Bân, hổ trảo tựa hồ phát ra một tiếng gió thổi. Đổng Học Bân nhanh
tay lẹ mắt, giống như biết trước vị trí nó vồ xuống, lưng nghiêng
tay chống dừng tư thế lăn lại, hổ trảo sượt qua hắn rơi xuống, cùng
lúc đó, Đổng Học Bân chân phải đạp ra một cước toàn lực!
Con hổ đang muốn cúi đầu cắn hắn, bốp! Một cước đá vào đầu đầu hổ!
Một cước này dùng hết toàn lực, thứ nhất là Đổng Học Bân nằm
trên mặt đất mượn lực, thứ hai là vị trí đá là ngay đầu hổ, chỉ thấy
con quái vật lớn thân thể lắc lư một chút, hình như bị đá hôn mê!
Hay thật!
Con thú này cũng sợ đánh!
Đổng Học Bân vội vàng đứng lên giữ cự ly nhất định với con hổ, trong lòng trấn định.
Ngu Mỹ Hà và Ngu Thiến Thiến trên xe buýt trái tim đều sắp rới ra
ngoài, Đổng Học Bân vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, thấy
tất cả mọi người kinh hồn khiếp đảm, ai cũng biết, loại đấu đá này
nếu như có một chút sai lầm, Đổng Học Bân cam đoan là bỏ mạng tại
chỗ, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
"Tiểu Bân! Cẩn thận!"
"Anh! Hu hu. . . anh trở về đi! Hu hu! Mau trở lại!"
Chị Ngu và tiểu Thiến Thiến hô Đổng Học Bân, Trình Đình Đình cũng là không ngừng lau nước mắt.
Đổng Học Bân mắt điếc tai ngơ, Kinh Kinh ở một bên, hắn hiện tại căn
bản không có cách nào chạy, biện pháp duy nhất cũng là đánh hổ Đông
Bắc này nằm xuống!
Con hổ đứng vững thân hình, hung quang trong mắt phóng lớn, hiển nhiên đã nộ tới cực điểm.
Đổng Học Bân mở to con mắt nhìn chằm chằm nó, tới đi, ai sợ ai, tao con mẹ nó không tin không đánh chết mày!
Đúng lúc này, hổ Đông Bắc lại phát lực một lần, thân thể cao lớn
giống như một xe tăng gào thét tới hướng Đổng Học Bân, từng trận gió
thổi đập vào mặt mà đến, có thể thấy được tốc độ cực nhanh. Đổng Học Bân vẫn giở trò cũ, thân thể rất nhanh nghiêng về bên trái, hắn biết
lần này không đủ lực để đánh, hơn nữa lực phản chấn quá lớn Đổng
Học Bân sẽ không chịu nổi, cho nên chỉ chờ con hổ đổi phương hướng
lại dùng cước tập kích nó.
Nhưng sau một khắc Đổng Học Bân liền mở to tròng mắt.
Thấy con mồi né tránh, con hổ dừng lại một chút, vù, không có
truy đuổi Đổng Học Bân, mà là lao thẳng đến Kinh Kinh bên kia!
Trình Đình Đình thét to: "Không! Không! Kinh Kinh!"
"A! Đứa nhỏ tiêu rồ!"
"Nhanh nhắm mắt! Đừng xem!"
Trên xe buýt tất cả đều hoảng loạn!
Đổng Học Bân nổi trận lôi đình, hoàn toàn bạo phát, hắn vẫn nghĩ con hổ là vua rừng núi, nó có tôn nghiêm của nó, mình đang đấu với
nó thì nó sao có thể bỏ mình mà đi chọn mục tiêu khác? Nhưng lúc
này Đổng Học Bân mới nhớ tới, con hổ Đông Bắc này cũng không phải
hoàn toàn hoang dã, nó không biết bị nuôi dưỡng bao lâu rồi, tập
tính và săn bắn không có khả năng giống hổ Đông Bắc hoang dã như
đúc, cho nên nó mới làm ra hành động như vậy!
Trình Đình Đình khóc hô: "Nhanh! Nhanh cứu con tôi!"
Con hổ đã nhằm về phía Kinh Kinh đang khóc, tiểu Kinh Kinh nguy hiểm!
Đổng Học Bân nhất thời giận không thể nhịn, hắn hiện tại ngay cả tự
bảo vệ mình đều rất khó, một đấu một cùng hổ Đông Bắc còn dựa vào BACK chống đỡ mới miễn cưỡng có thể thoát chết được, nếu như vừa bảo vệ Kinh Kinh vừa đấu cùng con hổ, Đổng Học Bân hầu như không có khả năng
còn sống!
Đậu má!
Đổng Học Bân vẫn lao lên, hắn căn bản không lo lắng được nhiều như vậy!
Đổng Học Bân là liều mạng thật, khí huyết dâng lên điên cuồng chạy về hướng Kinh Kinh, Kinh Kinh cách hắn không xa, nhưng vừa rồi con hổ
không hề do dự chuyển hướng về phía của thằng bé, cái này lại làm
cho Đổng Học Bân chậm một nhịp, sáu mét. . . năm mét. . . bốn mét . . . Hổ Đông Bắc vọt tới trước mặt Kinh Kinh, tiểu Kinh Kinh khóc hét dùng tay đánh nó, nhưng lại không làm được gì, con hổ mở miệng cắn thằng bé, trong tiếng kêu sợ hãi của mọi người quay đầu đi, hình
như phải về hang mới ăn.
Trình Đình Đình ôm đầu a một tiếng, cả người hầu như tan vỡ!
Không ít người trên xe cũng không nhịn được nhắm mắt lại, xong rồi, đứa nhỏ bị cắn chết rồi.
Đổng Học Bân cũng cho rằng Kinh Kinh đã chết, một cơn tức bùng nổ
trong phổi, con mắt đỏ lên, đậu má con súc sinh! Trong lúc Đổng Học
Bân muốn niệm BACK lui về, bỗng nhiên phát hiện bên tai còn có tiếng
khóc của Kinh Kinh, hơi gián đoạn, lại nhìn trong miệng con hổ,
không có máu, một giọt máu cũng không có, Kinh Kinh chỉ là bị hổ Đông Bắc cắn áo lông bên ngoài, người không chết! Người còn chưa chết!
Má nó! Liều mạng!
Đổng Học Bân đầu nóng lên, mỗi một tế bào đều bị lửa giận thiêu đốt,
giờ này phút này, hắn không cảm giác bất luận sợ hãi, không cảm giác
bất luận đau đớn, trong đầu chỉ có một câu nói … đập chết con súc
sinh này!
Hắn cũng không biết là lấy khí lực từ đâu tới, thấy con hổ thay đổi
phương hướng muốn bỏ chạy, Đổng Học Bân đuổi theo trước mặt, hầu như bạo phát sức lực toàn thân. Con hổ thấy được Đổng Học Bân càng ngày
càng gần, dừng chân lại, ngậm Kinh Kinh trong miệng phát một tiếng
gầm thị uy, như hù dọa Đổng Học Bân. Đổng Học Bân không thèm quan tâm,
lao lên trước mặt, mượn lực đang chạy đá ra một cước!
Hổ Đông Bắc nhẹ nhàng nhảy lên, né tránh một bên.
Thế nhưng cái này dùng lực, hàm răng trực tiếp cắn vào áo lông phía sau lưng Kinh Kinh, xoẹt một tiếng, Kinh Kinh đã bị hất bay đi ra
ngoài, rơi vào trong bùn đất cách đó không xa.
"Hu hu!" Kinh Kinh khóc.
Trình Đình Đình nghe được âm thanh, vù một cái lao đến cửa sổ, "Con tôi không chết! Không chết!"
Đổng Học Bân cũng chú ý tới Kinh Kinh trên người không có máu, tia
cẩn thận cuối cùng cũng bay lên chín tầng mây, lúc này hắn không nửa
điểm cố kỵ, hét lớn một tiếng ngược lại chủ động tấn công con hổ, lấy đà, vọt tới trước, một quyền đánh qua. Con mồi tới tay bay đi, trong
mắt hổ Đông Bắc cũng lộ vẻ giận, phun mảnh áo lông trong miệng ra, mở miệng gầm lên nhào đến cắn lấy nắm tay đang đánh tới của Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân cổ tay thu lại, khiến cho miệng hổ cắn vào khoảng không, sau đó thì dùng lực!
Bốp! Một quyền đánh trúng viền mắt con hổ!
Hổ Đông Bắc rống thảm thiết, toàn bộ thân thể nhào về phía Đổng Học Bân!
Đổng Học Bân nhảy dựng lên, nghiêng sang sườn trái lui một chút,
bất quá tốc độ con hổ quá nhanh, như vậy cũng tránh không thoát móng
vuốt của nó, Đổng Học Bân cắn răng một cái, thân thể giữa không trung
hắn bỗng nhiên đá ra một cước, trực tiếp đá tới vuốt của con hổ, mượn lực bay về phía sau, ngã ngồi trên mặt đất, hổ Đông Bắc cũng
co móng vuốt lại, lần thứ hai rơi xuống đất lúc chống đỡ đứng dậy, hơi
lảo đảo một chút, móng vuốt hiển nhiên cũng đã bị thương!
Đổng Học Bân nghiêng người đứng lên từ trên mặt đất, "Tới đây! Ăn tao đi! Ăn đi!"
"Gừ. . ."
Đổng Học Bân nổi tâm hung ác, từng bước đi tới hướng nó, "Không
phải mày rất dũng cảm sao! Nhìn cái hình dạng của mày còn là
vua rừng núi sao? Mày con mẹ nó hù dọa ai thế! Mày chỉ là súc
sinh trong rừng núi thôi! Mày không phải muốn ăn người sao? Hả ?"
Hắn vỗ vỗ người của mình, "Ăn đi! Tao đợi nè! Không ăn mày là cháu trai của tao! Tới đi! Tới đây đi! Lại đây cắn một cái nè! Tao con mẹ nó cho mày đến cắn nè" Đổng Học Bân là người Bắc Kinh, tự nhiên
cũng có bệnh chung của người Bắc Kinh, kích động thì mắng chửi người.
Người trong xe buýt đều nhìn mà choáng váng.
Tôn nghiêm của Hổ Đông Bắc đã bị khiêu khích, lập tức nổi giận rống
lên, nhìn Đổng Học Bân đi tới trước mặt của nó, gầm gừ một tiếng,
vung đầu nhào lên cắn!
Đổng Học Bân cấp tốc nhảy lui về phía sau nửa mét, con hổ này cắn
sượt qua người hắn khoảng chừng vài centimet, nên cắn không được
đối phương, Đổng Học Bân từ lúc lui về phía sau đã vung tay lên, vù,
cùi trỏ một kích mạnh mẽ đánh xuống, bốp một tiếng nện vào đầu
hổ! Hổ Đông Bắc kêu thảm thiết, không cam lòng vươn móng vuốt vồ về
phía trước một cái, Đổng Học Bân thuận thế ngã xuống đất, ngưỡng mặt
nằm trên mặt đất, chân phải hung hăng hướng về phía trước một cước,
bốp, đá vào ngay cằm của con hổ!
Con hổ tuy rằng đau cũng không nhẹ, nhưng thấy Đổng Học Bân ngã
xuống đất trước mắt, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội, hai móng vuốt
một lần nữa vồ xuống!
Đổng Học Bân cố sức lăn một vòng trên mặt đất, sau khi né tránh công kích, lại một cước đá vào mặt hổ!
Trong năm sáu giây ngắn ngũ, người hổ đã giao thủ ba bốn lần!
Tốc độ cực nhanh làm cho người nhìn trân trối!
Từ đầu tới đuôi Đổng Học Bân đều không có bị thương, một loạt công kích của con hổ ngay cả giọt mồ hôi cũng không đụng tới hắn, mà Đổng Học Bân thì sao? Nhiều lần ra tay đều đánh thẳng vào đầu, đó là bộ
phận quan trọng của tất cả động vật, mặc dù là vua rừng núi, liên
tục bị đánh nhiều như vậy, cũng không thể chịu được!
Hổ Đông Bắc thân thể có chút hoảng hốt, tiếng gầm cũng biến thành âm thanh gừ gừ.
"Tới đây! Mày không phải rất ghê sao? Cắn tao à? Cắn đi!" Đổng Học
Bân khí thế càng lúc càng lúc, đi nhanh về hướng nó, "Tới đây! Hai
ta luyện một chút! Tao không tin không đánh chết mày!"
Một giây đồng hồ. . .
Hai giây. . .
Ba giây. . .
Đột nhiên, hổ Đông Bắc làm ra một hành động khiến cho tất cả mọi người mở to con mắt ra.
Nó quay về hướng Đổng Học Bân thấp giọng gừ, đầu hơi cúi, quay đầu
về hướng chỗ sâu trong rừng núi chạy đi, đi tập tễnh, hiển nhiên bị
thương.
Tâm hung ác của Đổng Học Bân vẫn còn chưa hết, vừa thấy nó chạy,
cất bước đuổi theo, "Cắn người thì xong việc sao? Hả? Mày con mẹ nó trở lại cho tao!"
Hổ Đông Bắc nghe tiếng, chạy nhanh hơn, vù một chút chui vào trong rừng.
Trong lúc nhất thời, người trên xe buýt tất cả đều trợn tròn mắt, nhìn Đổng Học Bân, không ít người đều mắng một tiếng ở trong lòng!
Trời đất ơi!
Cái này con mẹ nó còn là người sao?