Buổi chiều.
Gió lạnh mùa đông từng cơn thổi qua.
Bị mẹ già đuổi ra khỏi cửa Đổng Học Bân cô độc đi xuống lầu, nhìn Porche và Land Rover dưới lầu, hắn đưa tay vào túi, nhưng phát hiện căn bản là không mang chìa khóa xe, đừng nói chìa khoá, Đổng Học Bân vừa rồi đi vội vội vàng vàng, hầu như là bị Loan Hiểu Bình đuổi ra trong túi, hắn ngay cả bóp tiền và giấy chứng nhận đều không mang theo, lật qua lật lại tìm tìm, cuối cùng Đổng Học Bân chỉ mò ra một cái điện thoại di động, chỉ mang theo nó.
Trở lại lấy đồ?
Thôi đi, mẹ già căm tức như vậy, Đổng Học Bân cũng không dám trở về, cho dù đi vào cũng phải chịu đòn, ít nhất trước khi mẹ già nguôi giận là không được.
Một đồng tiền cũng không có, bảo mình đi chỗ nào hả?
Đổng Học Bân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gọi cho Tuệ Lan một cú điện thoại.
Tít tít tít, điện thoại thông, Tạ Tuệ Lan nói: Uy?
Tuệ Lan, anh không mang bóp tiền, em cầm bóp ném xuống cửa sổ cho anh được không?
Nhưng Tạ Tuệ Lan vừa muốn nói gì, bên kia đã truyền tới tiếng nói phẫn nộ của Loan Hiểu Bình, hiển nhiên là nghe thấy được Không cho nó! Cái gì cũng không cho nó! Để cho nó chết đói đi! Coi như không sinh nó ra!
Tạ Tuệ Lan cười khổ nói: Mẹ, Tiểu Bân hắn cũng. . .
Mặc kệ nó! Để cho nó tự sinh tự diệt! Bằng không con cũng đừng nhận thức người mẹ này! Tiếng la trong điện thoại chấn màng tai Đổng Học Bân đau nhức.
Tạ Tuệ Lan bất đắc dĩ nói: Nghe thấy không?
Nghe thấy, vậy, vậy coi như hết, anh tự mình nghĩ biện pháp. Đổng Học Bân ủ rũ.
Tạ Tuệ Lan nói Hôm nay thứ bảy, còn hai ngày mới đi làm, anh không được thì đi nhà khách thị ủy ngủ hai đêm đi, có cần em bắt chuyện bên kia anh không?
Không cần, em đừng quản.
Vậy được rồi, chính anh chú ý.
Được, có chuyện gì gọi điện thoại, nhớ chăm sóc mẹ, đừng làm cho mẹ quá tức giận.
Tạ tỷ anh biết, yên tâm đi.
Loan Hiểu Bình quát: Còn nói với nó nhiều lời vô ích như vậy làm gì! Cúp!
Tạ Tuệ Lan lập tức nói: Được, con không phản ứng hắn, không phản ứng hắn.
Tít tít tít một tiếng, điện thoại đã bị cắt đứt, Đổng Học Bân buông điện thoại di động, thở dài, trong lòng rất buồn bực, không có tiền hắn còn có thể làm cái gì? Chổ ở không có, hắn ở thành phố không có người thân bạn bè gì có thể tùy tiện đến nhà để ở, cho dù có thể ở, cũng không tiện, nói vậy còn ai không biết hắn bị trong nhà đuổi đi? Không chừng còn tưởng rằng mình là vợ quản nghiêm, bị vợ đuổi ra khỏi nhà, Đổng Học Bân cũng coi trọng mặt mũi, cho nên nhà khách thị ủy hắn cũng không chuẩn bị đi, không có cách nào khác để đi.
Cuối tuần người đi lại trên đường rất nhiều, lui tới qua lại.
Đổng Học Bân một mình cô đơn nhập đi ở trên đường, cảm giác không nhà để về nhất thời đầy đầu, khiến cho tâm tình của hắn cũng trở nên rất không tốt.
Ài, ài, ài.
Tự làm bậy không thể sống, có thể trách ai?
Nói đi nói lại còn không phải đều là chính hắn chọc ra họa sao!
Đổng Học Bân không có chổ đi, đi bộ tới công viên của một tiểu khu phía tây, nhìn trái nhìn phải, than thở ngồi ở trên ghế đá, nắm thật chặt áo sơmi mỏng manh trên người, ngồi trong ngay gió lạnh. Tình cảnh lúc này của hắn đâu chỉ có thảm, không có tiền không quần áo, trời lạnh làm cho hắn muốn đông đá, nhìn quầy bán quà vặt đối diện, hắn ngay cả một cái bánh cũng mua không nổi, tốt xấu gì cũng là một phú ông hàng tỉ, tốt xấu gì cũng là một cán bộ cấp phó xử của ủy ban kỷ luật thành phố, Đổng Học Bân nghĩ rất mất mặt, hắn cúi thấp đầu, rất sợ gặp phải người quen.
Mười phút. . . Nửa tiếng đồng hồ. . . Một giờ. . . Đỉnh đầu đầy mây đen, nổi gió lên.
Đổng Học Bân còn nhớ rõ dự báo thời tiết ngày hôm qua nói hôm nay có mưa, thấy rõ khí trời biến hóa nhanh như vậy, hắn lập tức lấy điện thoại ra, lục tung danh bạ lên một lần, Cảnh Nguyệt Hoa? Còn nằm viện! La Hải Đình? Đi nhà chị ấy mà bị thấy thì ảnh hưởng không tốt! Ngu Mỹ Hà? Cô ấy hiện tại đi làm ở ngân hàng, thứ bảy hẳn là cũng làm việc, hơn nữa cô ấy và Thiến Thiến bây giờ còn ở cùng cha mẹ cô ấy! Đi chổ đồng sự? Mà nếu quan hệ bình thường thì làm sao giải thích với bọn họ, mặc dù không đi chỗ bọn họ ở, vay tiền cũng không quá tiện, người ta sẽ nhìn mình thế nào? Trong quan trường nhàn thoại rất nhiều, hắn cũng không muốn tất cả đều biết, cũng không phải chuyện hay ho gì!
Suy nghĩ một lát Đổng Học Bân cũng không có nơi đi.
Mà khi chờ Đổng Học Bân còn muốn gọi điện thoại hỏi Huyên di và Tuệ Lan có thể bớt thời giờ đưa chút tiền cho hắn hay không, vừa nhìn điện thoại di động, đen thui, hết pin!
*@($@% Fuk U!
Đây là lão thiên gia nghiêm phạt mình? ?
Tựa hồ nghe thấy âm thanh nội tâm của Đổng Học Bân, bầu trời bỗng nhiên phóng ra một tia sét, ngay sau đó, tiếng sấm mang theo hạt mưa tí tách rơi xuống!
Mưa không lớn, nhưng cũng không nhỏ.
Trời mưa!
Nhanh chóng về nhà đi!
Ài, cái khí trời này!
Tóc và quần áo của Đổng Học Bân đã bị ướt, nhìn cư dân trong tiểu khu đều chạy về nhà, hắn thổn thức không ngớt, nhưng chỉ có thể chạy đến dưới một gốc cây đại thụ đụt mưa, nhưng tiếng sấm càng ngày càng kịch liệt, Đổng Học Bân cũng hiểu được đụt mưa ở dưới tàng cây quá nguy hiểm, tiếp tục như thế không được. Trên người ướt nhẹp làm cho Đổng Học Bân vô cùng khó chịu, sờ sờ ướt sũng của quần áo, hắn cắn răng một cái, trực tiếp đi nhanh ra tiểu khu đứng trên đường, đưa tay tại ven đường đợi ba bốn phút, mới có một chiếc xe taxi trống đứng ở trước mặt hắn.
Trên xe.
Tài xế hỏi Đi chỗ nào?
Đổng Học Bân do dự một chút Đi khu Nam Sơn.
Khu Nam Sơn? Có chút xa. Tài xế không muốn Bằng không cậu đổi chiếc xe đi? Bên kia tôi bình thường rất ít đi.
Đổng Học Bân cười khổ Sư phụ, phiền phức ngài, thời tiết này ngài bảo tôi làm sao đón xe? Đợi nửa ngày mới gặp phải một chiếc của ngài.
Tài xế ngẫm lại, miễn cưỡng nói: Vậy. . . Được rồi.
Cảm ơn. Đổng Học Bân vuốt vuốt tóc ướt đẫm, yếu ớt nhìn ngoài cửa sổ.
Sáng sớm mới từ khu Nam Sơn trở về, buổi chiều lại muốn trở về đường cũ, ài, thế sự vô thường.
Khu Nam Sơn.
Bởi vì ngày mưa có chút kẹt xe, xe taxi đến lúc đã hai giờ.
Đổng Học Bân chỉ vào cửa một tiểu khu người có vẻ cũ phía trước cho xe dừng lại, ở đây chính là tại gia thuộc viện của lãnh đạo quốc an khu Nam Sơn thành phố Phần Châu, Đổng Học Bân trước đây đã tới cùng Từ Yến một lần, cũng nhận thức đường, xe cộ bên ngoài không có giấy ra vào và cho phép là không thể vào tiểu khu. Sở dĩ lần này đến tìm cục trưởng Từ Yến, Đổng Học Bân cũng là có lo lắng nhiều phương diện, thứ nhất hắn và chị Từ cũng quen thuộc, nói cái gì đều không sao, cho dù chuyện mất mặt chị Từ cũng sẽ không chê cười hắn, thứ hai Từ Yến đã sớm ly hôn, ở một mình, còn là cơ quan tự do tại quan trường, mình tới cũng tiện, ra vào hẳn là không có nhàn thoại, thứ ba, Từ Yến tuổi không nhỏ, sớm bốn mươi hơn, cho dù bị mẹ già và Tuệ Lan Huyên di các nàng biết mình tìm chị Từ, cũng sẽ không nghi thần nghi quỷ.
Ừm, thật ra tìm nửa ngày lý do, chủ yếu vẫn là Đổng Học Bân trong lòng nghĩ, lúc tâm tình không tốt, Đổng Học Bân đặc biệt muốn tìm một người phụ nữ trò chuyện, chị Từ theo Đổng Học Bân thấy chính là nửa trưởng bối của hắn, nhân sinh từng trải phong phú, đương nhiên là thích hợp nhất.
Ngoài tiểu khu.
Xe taxi ngừng.
Đổng Học Bân rất nhanh nói: Sư phụ ngài chờ tôi một chút, tôi đi chỗ bảo vệ cửa gọi điện thoại.
Tài xế kỳ quái nói: Còn muốn đi địa phương khác?
Không phải. Đổng Học Bân có chút xấu hổ Tôi. . . Đi ra không mang bóp tiền, chờ tôi gọi một người bạn đem tiền tới, xin lỗi.
Tài xế kinh ngạc À, vậy cậu gọi điện thoại đi.
Đổng Học Bân tay ôm đầu mở cửa xe, xuống xe, chạy thẳng đến cửa phòng bảo vệ. Mới lúc trước, Đổng Học Bân còn là người tiêu tiền không chớp mắt, mua đồ không nhìn giá, hơn mấy trăm ngàn nói mua là mua, nhưng hiện tại, cũng ngay cả một hai trăm đồng tiền xe đều không trả nổi, ài.
Hàng rào cửa.
Một người bảo vệ cửa ngăn cản Đổng Học Bân Anh tìm ai?
Đổng Học Bân nói: Tôi tìm Từ Yến Từ cục trưởng.
Bảo vệ cửa cau mày Chổ của tôi không nhận được thông báo, xin lỗi, không thể cho anh đi vào.
Đổng Học Bân chỉ chỉ bảo vệ cửa phòng Vậy anh giúp tôi cho gọi điện thoại cho nhà Từ cục trưởng được không? Tôi nói với cô ấy. Thấy hắn có chút do dự, Đổng Học Bân tiếp tục nói: Bạn bè, chổ này của các người tôi đã tới không ít lần, hôm nay chủ yếu là điện thoại di động hết pin, mượn điện thoại dùng một chút được không?
Được rồi, xưng hô sao?
Tôi họ Đổng.
Bảo vệ cửa mang theo Đổng Học Bân vào phòng bảo vệ, sau đó cầm lấy điện thoại từ nội tuyến gọi cho một dãy số, một lát sau thì thông.
Bảo vệ cửa nghiêm túc nói: Từ cục trưởng, bên ngoài có một đồng chí họ Đổng tìm ngài, ngài xem. . .
Bên kia là tiếng nói của một người phụ nữ trung niên nói: Họ Đổng? Tiểu Đổng sao? Cậu đem điện thoại cho hắn.
Bảo vệ cửa đem điện thoại đưa qua, Đổng Học Bân cầm lấy khổ sở nói: Lãnh đạo cũ, tôi Tiểu Đổng.
Từ Yến thản nhiên nói: Sao trời mưa nhớ tới tìm chị Từ cậu? Trước đó cũng không gọi điện thoại? Được rồi, lên rồi rồi nói sau.
Đổng Học Bân ho khan nói: Tôi cái này, tạm thời không thể đi lên được.
Từ Yến ngẩn ra Ừm? Làm sao vậy?
Đổng Học Bân rất xấu hổ Ngài, có thể cho tôi mượn chút tiền trước hay không? Tôi đánh xe từ khu Tây Bình tới, khụ khụ khụ, đi ra gấp, không mang tiền, cho nên. . .
Từ Yến vừa nghe liền vui vẻ Được rồi, tôi đã biết.
Vậy quá cảm ơn ngài.
Cậu đem điện thoại cho bảo vệ cửa.
Bảo vệ cửa tiếp điện thoại Từ cục trưởng.
Từ Yến uy nghiêm nói: Con trai nuôi của tôi không mang tiền, cậu là Tiểu Vu mới tới phải không? Bên cậu có tiền hay không? Trả tiền xe giúp con trai nuôi của tôi, chờ ngày mai tôi trả cho cậu.
Con trai nuôi của Từ cục trưởng? ?
Bảo vệ cửa vội nói: Được, không thành vấn đề không thành vấn đề.
Cúp điện thoại, biểu tình của bảo vệ cửa đối với Đổng Học Bân rõ ràng khách khí rất nhiều, cầm bóp tiền cùng Đổng Học Bân đi hướng xe taxi, đem tiền xe thanh toán.
Đổng Học Bân nắm nắm tay hắn liên tục nói lời cảm tạ Đồng chí, phiền phức anh.
Bảo vệ cửa nói: Không quan hệ, anh mau vào đi, Từ cục trưởng ở nhà chờ anh.
Ngày này đối với Đổng Học Bân mà nói đã định trước là khó quên, hắn rất ít cúi thấp như thế! .