Quyền Tài

Chương 437: Chương 437: Tiểu Đổng lưu manh




Mắng người xong, Đổng Học Bân đem cái mũ bị kì thị dân tộc liền chụp xuống dưới.

Để người nước ngoài vào mà không cho người Trung Quốc vào sao? Lại còn là đơn vị hợp tác với nhà khách huyện nữa. Tội danh này ai gánh vác nổi chứ?

Vương Bác giân đỏ cả mặt, hắn cũng gần ba mươi tuổi rồi, cũng lăn lộn trên quan trường không ít năm rồi nhưng từ trước tới giờ chưa từng gặp phải loại cán bộ nào như Đổng Học Bân, há miệng ra là mắng người, mở miệng là chụp mũ, ngay cả một chút đường sống cũng không để lại cho mình. Vừa gặp mặt đã xé rách da mặt như vậy, sao huyện Duyên Đài lại có cán bộ lưu manh như vậy chứ? Lại còn là cục trưởng cấp chính khoa? Còn là lãnh đạo của cục Chiêu thương? Làm gì có loại cục trưởng nào như vậy chứ?

Người của huyện Đại Phong cơ bản không hiểu biết về Đổng Học Bân nên không biết rằng hắn chính là dựa vào đánh đánh giết giết mà leo lên được, lưu manh căn bản là lục thân bất nhận.

Vương Bác cả một bụng tức giận.

Nhưng Đổng Học Bân vẫn còn đang nổi trận lôi đình.

Lúc các ngươi tới huyện Duyên Đài chúng ta cướp hợp đồng nói cướp là cướp không coi ai ra gì, sao chứ? Bây giờ ta tới huyện Đại Phong các người thì ngay cả quyền được ở khách sạn cũng không có sao? Các ngươi có ý gì vậy?

Đổng Học Bân nhìn Vương Bác nói: “Anh đừng có trừng mắt với tôi như vậy. Dọa ai chứ? Lại còn bắt tôi rời khỏi đây ngay à? Đây là ý của anh hay của Lịch Huyện trưởng vậy? Là ý của khách sạn hay ý của huyện Đại Phong? Nếu như là chỉ thị của huyện các người, vậy được, anh hãy trực tiếp nói với nhân viên phụ trách khách sạn, bảo họ trả phòng cho tôi. Sau đó anh hãy đem người tới vứt hết đồ đạc của tôi ra đây. Như vậy tôi sẽ không nói thêm lời nào nữa mà rời đi. Tôi sẽ lên tỉnh ủy cho tỉnh xem xem huyện Đại Phong các anh đối đãi với anh em trong tỉnh thế nào, tôi cũng muốn hỏi tỉnh xem dựa vào cái gì mà các quốc gia trên thế giới đều có thể ở chỗ các anh mà chỉ có người huyện Duyên Đài tôi lại không được ở? Các người như vậy đúng quá rộng mở rồi”.

Vương Bác gật đầu liên tục: “Được, anh ở đây, cứ ở đi”.

“Tôi đương nhiên phải ở rồi!” Đổng Học Bân bỏ thuốc ra uống, “Tôi không những phải ở, mà tôi còn phải hỏi các anh, người huyện Đại Phong các anh vu cáo hãm hại tôi đánh người, còn suýt nữa bãi mất chức của tôi. Chuyện này hôm nay các người hãy cho tôi một lời giải thích đi. Đã gây rắc rối cho tôi cả nửa ngày trời mà ngay cả một câu xin lỗi cũng không nói sao?”

“Xin lỗi ư? Anh nghĩ quá đẹp rồi đó” Vương Bác nói: “Phan Chu đã bị mất chức rồi, anh còn chưa chịu dứt hay sao?”

“Là tôi không dứt hay các người bám dai? Năm lần bảy lượt từ trên nhúng tay vào chuyện huyện Duyên Đài chúng tôi. Các ngươi nghiện rồi có phải không vậy?” Lời này của Đổng Học Bân rõ ràng là chỉ dâu mắng hòe, hắn không thể trực tiếp chỉ thằng vào mũi Lịch Phong mà mắng được nhưng lại mượn Vương Bác để mắng hắn, “Tội vu cáo hãm hại là gì lúc học tiểu học anh chưa học qua sao? Chuyện này phải chịu trách nhiệm trước pháp luật! Cách chức là xong sao?”

Vương Bác nhận ra người này rõ ràng muốn tới gậy chuyện : “Đây là nơi công cộng. Anh hãy chú ý lời nói của mình. Anh biết đây là đâu không?”

Đổng Học Bân cười nói: “Ai ui, tôi thực sự không biết đấy, anh hãy nói cho tôi biết đi. Đây có phải là Trung Nam Hải không vậy? Thủ đô của chúng ta đã di dời tới huyện Đại Phong rồi sao?”

“Hô cái gì đó!” Lịch Phong giận dữ, hắn dẫn theo mấy cán bộ đi tới.

Đổng Học Bân cười ha ha: “Ô, Lịch Huyện trưởng, thật là trùng hợp phải không? Anh cũng ở đây à?”

Một cán bộ của huyện quát Đổng Học Bân: “Đây là thư kí của Lịch Huyện trưởng, anh vừa nói gì vậy? Lại còn mắng người nữa? Anh mắng ai chứ?”

Đổng Học Bân ra vẻ kinh ngạc nói:“ Thì ra là nhân viên thông tin của Lịch Huyện trưởng, ôi, thật là ngại quá, tôi còn tưởng rằng là nhân viên bảo vệ của khách sạn cơ đấy, thật không nhìn ra, tất cả là tại tôi” Thiếu Vương Bác một câu, Đổng Học Bân liền vỗ vai Vương Bác nói: “Đồng chí thư kí, sao anh không nói sớm anh là thư kí của Lịch Huyện trưởng, đúng rồi, câu nói vừa rồi… khách sạn của huyện Đại Phong các người không cho người huyện Duyên Đài ở, đây là chỉ thị của Lịch Huyện trưởng sao?”

Vừa nghe xong câu này, sắc mặt người huyện Đại Phong đều biến đổi.

Mấy thương gia đầu tư bên cạnh nhìn như vậy có vẻ buồn cười, trong lòng nghĩ người này là ai, nghe có vẻ như là cán bộ nhà nước? Nhưng mồm mép thật quá con mẹ nó thiếu đạo đức.

Vương Bác biết mình vừa nói lỡ lời, tức giận nói: “Anh không cần gây sự vô lí như vậy!”

Đổng Học Bân không nhanh không chậm nói: “Là tôi cố tình gây sự hay là anh? Tôi ngồi yên ổn ở đây hút thuốc, còn muốn học hỏi kinh nghiệm làm việc của huyện Đại Phong, hắc, anh vừa lên đã trừng mắt bảo tôi rời đi, tôi có chọc giận anh sao? Tôi ngồi thì phạm pháp sao? Lịch Huyện trưởng, chuyện này không thể trách tôi mắng người được, vừa mở miệng ra đã đuổi tôi đi, như vậy rõ ràng là gây sự với tôi mà!”

Lịch Phong cau mày nhìn hắn, tên Đổng Học Bân này lúc mới đầu Lịch Phong cơ bản đã không để trong mắt, lúc từ Bắc Kinh về rõ ràng là đã ngồi xe của Đổng Học Bân, nhưng lúc đó chiếc xe đậu ở bên cạnh nên Lịch Phong không nhìn thấy đó là xe Mercedes, mãi sau này mới để ý tới . Một cục trưởng cục Chiêu thương mà dám hiển nhiên đi xe Mercedes hơn trăm vạn hay sao? Lại còn không giữ thể diện cho mình xuống xe là đi ngay sao? Lại thêm việc sau này nhìn thái độ mấy cán bộ khác của huyện Duyên Đài đối với Đổng Học Bân làm cho Lịch Phong nhận ra, tên tiểu tử này chắc chắn không phải người bình thường. Nhưng mà Lịch Phong vẫn còn chưa để mắt tới anh, một cục trưởng nhỏ của huyện bạn, lại còn làm mất hết cả thể diện của mình ở huyện Duyên Đài, cho dù ngươi có người ở trên tỉnh, chả nhẽ Lịch Phong hắn lại không làm được gì sao?

Lịch Phong cũng không tin Đổng Học Bân tới huyện Đại Phong để học hỏi kinh nghiệm, nhìn thái độ của hắn rõ ràng là tới gây chuyện, cho nên hắn đã bị Đổng Học Bân làm cho phát hỏa rồi.

Hội chợ chiêu thương lần này là do Lịch Phong đích thân đảm nhận, trong huyện trong tỉnh có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chứ?

Tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì.

Với thân phận của Lịch Phong, hắn sẽ không hạ mình để so đo với Đổng Học Bân nên hắn vẫy tay ra hiệu gọi Vương Bác tới rồi dẫn đám người đó đi.

Ở chỗ xa, Vương Bác tức tới phát điên: “Đây là loại cán bộ gì chứ? Thật quá không coi ai ra gì rồi”.

Lịch Phong mặt lạnh nói: “Trong mấy ngày diễn ra hội chợ hãy cho người theo dõi hắn ta. Đừng để hắn gây chuyện”.

“Huyện trưởng, nhìn thái độ của hắn rõ ràng là muốn tới dây chuyện mà” Vương Bác cắn răng nói: “Thế mới khó phòng bị, hắn lại ở cùng khách sạn với những thương gia tới đây đầu tư nữa…”.

Lịch Phong nhìn nhìn hắn: “Vậy hãy cho hắn hai ngày ở không nổi chỗ này đi”.

Vương Bác chần chừ rồi chậm rãi gật đầu.

Nhưng mà đến khi bọn họ nói xong hai câu rồi quay lại nhìn về phía Đổng Học Bân thì Đổng Học Bân lại đang mượn lửa của một thương nhân cũng tới đây đầu tư, hắn còn cười ha ha nói chuyện mấy câu với thương nhân đó.

“Ồ, thì ra là Lưu tổng, anh là người Bắc Kinh à?”

“Ha ha, nghe giọng của anh có phải cũng vậy?”

“Thật là trùng hợp phải không? Đồng hương lại gặp đồng hương, Lưu tổng, anh chủ yếu có hợp đồng gì ở đây vậy… Máy móc linh kiện à? Vậy anh không nên tới huyện Đại Phong rồi, các công ti bên huyện Duyên Đài chúng tôi đã rất thành thục về lĩnh vực này rồi… Đúng rồi, quên mất chưa giới thiệu, tôi là người của cục Chiêu thương huyện Duyên Đài… Thế nào, nếu bên này anh thấy không ổn thì qua bên huyện Duyên Đài chúng tôi xem sao, đều là đồng hương, bảo đảm sẽ cho anh những chính sách ưu đãi nhất”.

Xung quanh có rất nhiều người nghe thấy, họ đều há hốc miệng ngạc nhiên.

Lãnh đạo cục Chiêu thương huyện bạn sao? Tới đây lôi kéo hợp đồng về ư?

Vừa rồi mọi người còn chỉ nghĩ rằng Đổng Học Bân ăn nói thiếu đạo đức nhưng bậy giờ xem ra, cái này mới đúng là con mẹ nó thiếu đạo đức, đây là thiếu đạo đức đến cùng cực rồi!

Ngươi đúng là muốn tới huyện chúng ta lôi kéo hợp đồng về sao? Lịch Phong mắt tối lại, tâm trạng vui vẻ ban đầu giờ đã bị Đổng Học Bân làm pha trộn lẫn lộn rồi, hít một hơi, hắn lấy điện thoại ra gọi. Vương Bác và mấy cán bộ kia cũng giận tím cả mặt, đây rõ ràng là khiêu khích ngay trước mặt bọn họ mà.



Một giờ sau.

Chuyện Đổng Học Bân vừa tới huyện Đại Phong đã mắng thư kí của Lịch Huyện trưởng đã truyền tới huyện Duyên Đài.

Trong văn phòng cục Chiêu thương, La Hải Đình và Lâm Bình Bình nhìn nhau không khỏi cười khổ một tiếng.

Lâm Bình Bình bất đắc dĩ nói: “La tỷ, nói thật, tôi thật chưa từng gặp qua một lãnh đạo lợi hại như Đổng Học Bân, lần đầu tiên tôi biết được trên quan trường còn có thể như Đổng Cục trưởng”.

La Hải Đình nói: “Cục trưởng của chúng ta đại trí giả ngu, nhìn qua thì có vẻ hơi… Ừm, thật ra chị có phát hiện ra không vậy? Đổng Cục trưởng làm việc rất có chừng mực, cho dù có gây ra rắc rối thì cũng là những chuyện có thể giải quyết được mà không gây ra ảnh hưởng lớn, lần này có lẽ cũng vậy”.

“Chỉ mong như vậy, ài, nhưng mà tôi thấy lần này thật khó xong việc, cửa tỉnh ủy nhất định không dễ qua được”.

Quả nhiên, huyện Đại Phong lại một lần nữa cáo trạng lên tỉnh, báo lên phó thị trưởng phân quản chiêu thương rồi.

Trong sân huyện ủy.

Mấy người Triệu Hưng Long và Tào Húc Bằng cũng nhanh chóng nghe được tin Đổng Học Bân không chỉ mắng thư kí của Lịch Huyện trưởng mà còn lôi kép hợp đồng ngay trước mặt các lãnh đạo huyện Đại Phong. Nghe xong, người nào người nấy đều kinh ngạc, Đổng Học Bân cũng làm quá rồi. Lúc trước nghe nói Đổng Học Bân tới huyện Đại Phong họ còn nghĩ rằng anh ta sẽ âm thầm lôi kéo hợp đồng về, ai mà nghĩ được rằng tên tiểu tử này lại ngang nhiên lôi kéo như vậy.

Những việc làm thiếu đạo đức như vậy mà hắn cũng làm được!

Triệu Hưng Long thực sự cũng không biết nói gì nữa.

Mấy lãnh đạo còn chưa tiêu hóa xong chuyện này thì thái độ của tỉnh lại làm cho bọn họ càng tức giân thêm. Trên tỉnh lại một lần nữa gọi điện tới phê bình huyện Duyên Đài.

Cho dù Đổng Học Bân có hơi quá đáng nhưng cũng là do huyện Đại Phong khinh người quá đáng trước, sao tỉnh ủy lại đổ hết cho huyện Duyên Đài vậy? Lại phê bình chúng ta sao? Ai cũng biết Lịch Phong có thân thích với một lãnh đạo trên tỉnh nhưng tỉnh cũng không thể quá đánh như vậy được.

Phê bình xong Hướng Đạo, Phó Thị trưởng phân quản chiêu thương Trịnh Thế Trương lại gọi điện ngay cho Tạ Tuệ Lan quở trách: “Huyện Duyên Đài các người đang làm gì vậy? Lại còn phái người của cục Chiêu thương chạy tới huyện Đại Phong của người ta mà lôi kéo hợp đồng sao? Đó là hội chợ chiêu thương. Các người muốn làm gì vậy?”

Tạ Tuệ Lan đang ở trong sân huyện ủy, vừa mới tan họp xuống lầu.

Nhưng lúc này, một màn mà ai cũng không nghĩ tới lại có thể xảy ra, Tạ Tuệ Lan lại có thể nổi giận!

Ánh mắt Tạ Tuệ Lan lạnh lùng: “Trịnh Thị trưởng, huyện Đại Phong chạy tới chỗ chúng tôi mà cướp mất hợp đồng của chúng tôi, anh nói đây là cạnh tranh công bằng, hơn nữa cũng chưa kí hợp đồng chính thức. Được, đây là cạnh tranh công bằng, vậy tại sao người huyện họ tới huyện chúng tôi thì được mà người huyện chúng tôi lại không được tới huyện Đại Phong chứ? Huyện Đại Phong cướp của chúng tôi thì được, huyện chúng tôi tới huyện họ nói chuyện với nhà đầu tư thì không được sao? Đây là lô gic gì vậy?”

Thấy mọi người đều run rẩy sợ hãi, trong lòng nghĩ Tạ Huyện trưởng từ bao giờ đã học theo một bộ dạng của Cục trưởng Đổng Học Bân vậy?

Chống đối lãnh đạo?

Cùng Phó Thị trưởng phản pháo?

Chỉ có Hồ Tư Liên nhẹ nhàng hít một hơi, hổ chưa giơ vuốt, ai cũng nghĩ rằng Tuệ Lan Huyện trưởng như một con mèo ốm vậy, lần này thì tốt rồi, Tạ huyện trưởng thực sự đã nổi giận rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.