Quyền Tài

Chương 869: Chương 869: Tiểu Đổng nổi giận.




Ban đêm mười hai giờ.

Trung tâm cấp cứu thành phố, phòng bệnh.

Thừa dịp bác sĩ và y tá không ở đây, Đổng Học Bân lập tức dùng tay vịn lên nội tạng cơ quan bị thương của Cù Vân Huyên, dùng REVERE vài lần, đem tổn thương của cơ quan nội tạng cô ấy cấp tốc khép lại, sau đó, Đổng Học Bân cẩn thận nắm tay cô ấy, ngồi ở bên giường nhìn cô ấy.

Vân Huyên, em tỉnh lại đi.

Anh là Tiểu Bân, em mau tỉnh lại.

Em mở mắt nhìn anh được không? Đừng dọa anh.

Vân Huyên, Vân Huyên, em mở mắt ra đi!

Huyên di, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em mau nói cho anh biết được không?

Vì sao em nhảy lầu? Hay là ai đem em đẩy xuống phía dưới? Em nói cho anh biết đi?

Vô luận Đổng Học Bân nói thế nào, Cù Vân Huyên trên giường bệnh cũng là hai mắt nhắm nghiền, giống như đã chết vậy.

Đổng Học Bân trong lúc nhất thời cũng nổi tâm hung ác, mặc kệ, dùng REVERE đem Huyên di khôi phục đến trạng thái thân thể của ngày hôm qua, Huyên di nguy trong sớm tối, Đổng Học Bân cũng không quan tâm đến cái gọi là kinh thế hãi tục, với hắn mà nói, Cù Vân Huyên là so với cái gì đều quan trọng hơn cả, hiện tại không phải lúc lo trước lo sau. Đổng Học Bân ánh mắt kiên định, trong lòng nhất thời có quyết định, lập tức đem lực chú ý toàn bộ tập trung trên người Huyên di, chuẩn bị dùng REVERE.

Nhưng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra!

Cù phụ Cù mẫu vội vã chạy tiến, Vân Huyên đâu? Vân Huyên đâu?

Đổng Học Bân vội vàng đứng lên, Ba, mẹ, hai người sao tới?

Lời vô ích! Chúng tôi có thể không tới sao? Có thể không tới sao? Cù mẫu tiếp theo thấy được Cù Vân Huyên hôn mê trên giường bệnh, nhất thời khóc lên, đi tới nắm tay của con gái, Con làm sao vậy? Vân Huyên con làm sao vậy? Con đừng làm mẹ sợ! Con cũng làm mẹ sợ a! Con mau nói mấy câu với mẹ đi! Nhanh!

Vết thương trên người Cù Vân Huyên quả thật quá kinh khủng!

Cù phụ thấy thế, cũng không nhịn được lão lệ tung hoành, Vân Huyên!

Đổng Học Bân trong lòng rất đau đớn, đứng ở nơi đó không nói được một lời.

Cù mẫu bỗng nhiên quay người lại, vung tay cho Đổng Học Bân một cái tát, Mày chiếu cố Vân Huyên như thế nào hả? Mày chiếu cố như thế nào hả! ?

Đổng Học Bân từ từ nhắm hai mắt nói: Là con sơ sót! Không nên cho cô ấy một mình đi ra ngoài!

Tao đem con gái giao cho mày! Mày bảo hộ nó như thế hả? Cù mẫu dương tay lại muốn đánh hắn!

Cù phụ nắm cổ tay của vợ, Được rồi được rồi! Hiện tại nói cái này còn có tác dụng gì! Vân Huyên bệnh tình thế nào? Còn, còn có hi vọng không?

Đổng Học Bân kiên định nói: Ba yên tâm, con khẳng định sẽ không khiến cho Vân Huyên gặp chuyện không may!

Cù mẫu mắng: Mày khẳng định cái rắm! Con bé hiện tại đã xảy ra chuyện! Đã xảy ra chuyện!

Cù phụ cũng phát hỏa với vợ nói: Bà bớt tranh cãi! Bà cho rằng Tiểu Bân nguyện ý thấy những cái này? Cái này cũng không phải lỗi của nó! Huống hồ Vân Huyên vì sao nhảy lầu chúng ta còn không rõ ràng!

Cù mẫu ghé vào giường bệnh khóc không thành tiếng, Vân Huyên! Con đừng bỏ mẹ lại!

Nhìn thông số và dữ liệu trên các thiết bị càng ngày càng bất ổn, Đổng Học Bân cũng không có kiên trì chờ đợi, đã muốn dùng REVERE thử xem.

Bỗng nhiên, số liệu trên các thiết bị bỗng nhiên thay đổi.

Cù Vân Huyên môi giật giật, mở miệng nói, Anh. . . làm gì? Làm gì? Buông ra!

Cù mẫu kích động nói: Vân Huyên! Vân Huyên tỉnh! Tỉnh! Con gái ngoan của mẹ! Là mẹ! Mẹ là mẹ con đây!

Đổng Học Bân và Cù phụ cũng đi qua, Vân Huyên!

Cù Vân Huyên còn đang thì thào tự nói, câu nói kế tiếp nghe không rõ ràng, chỉ nghe cô ấy nói tên của Vạn Tư Triêu! Nghe được tên này, Đổng Học Bân lúc đó liền biến sắc, lúc Huyên di gặp chuyện không may hắn cũng đã có dự liệu, không ngờ rằng thật sự là Vạn Tư Triêu!

Cù mẫu quát: Ai là Vạn Tư Triêu?

. . . cháu trai của người đứng đầu thị ủy! Lúc xảy ra chuyện, Vân Huyên đang đi ăn với hắn!

Cù mẫu sắc mặt trắng bệch nói: Vân Huyên. . . Vân Huyên bị Vạn Tư Triêu. . .

Đổng Học Bân không nói chuyện, chỉ là hô hấp càng ngày càng gấp, ánh mắt đều muốn như một cây đao!

Không bao lâu, Cù Vân Huyên hoàn toàn tỉnh lại, mở mắt suy yếu bốn phía, Mẹ? Ba? Các người. . . Con. . . Con làm sao?

Cù mẫu rơi lệ nói: Đứa nhỏ của mẹ! Con thiếu chút nữa đã chết!

Cù Vân Huyên thản nhiên nói: Con ở bệnh viện?

Đổng Học Bân nói : Đúng vậy, tại trung tâm cấp cứu, bác sĩ đã giải phẫu cho em, nếu em tỉnh, hẳn là không có đại sự gì, yên tâm.

Cù Vân Huyên ừ một tiếng, ánh mắt trốn tránh, không nói nữa.

Đổng Học Bân đè nặng cả giận nói: Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em mau nói với anh!

Cù Vân Huyên không hé răng.

Cù phụ vội la lên: Con! Có phải là bị Vạn Tư Triêu. . .

Cù mẫu kêu lên: Vạn Tư Triêu thằng khốn nạn này! Hắn không chết tử tế được! Không chết tử tế được!

Cù Vân Huyên nhìn nhìn bọn họ, miễn cưỡng nở nụ cười một chút, Không nghiêm trọng… như vậy, con không sao.

Em muốn gấp chết anh à Vân Huyên! Đổng Học Bân kéo tay nàng nói: Mau nói cho anh biết! Hắn làm gì em?

Cù Vân Huyên thở hổn hển, Lần này cũng tại tôi, trước đó cũng không hỏi thăm nhân phẩm của hắn mà đã hẹn hắn ăn riêng, bất quá tôi cũng không ngờ rằng, nhà hàng Liễu Dương là ở khu náo nhiệt của thành phố, phòng là em đặt, một ngụm rượu em cũng không có uống, cho nên cảnh giác cũng nhỏ lại.

Đổng Học Bân nói: Không trách em, anh cũng không ngờ rằng hắn dám kiêu ngạo như thế, nếu không anh đã cùng đi với em!

Cù Vân Huyên vừa tỉnh, còn tương đối thoát lực, vết thương tựa như rất đau, cô ấy im lặng khoảng chừng hai phút mới thở ra một hơi, lúc này mới êm tai nói, Sau khi vào phòng thì bắt đầu ăn, lúc ăn hắn chết sống muốn khuyên em uống rượu, em nói em không biết uống, nên không uống, hắn cũng không chịu, nhiều lần khuyên em, lúc đó em nghĩ hắn không có ý tốt, nhưng không nghĩ cái khác, sau đó rượu cũng không uống, thật ra chỉ có hắn uống rất nhiều, ăn xong, em đem thuốc Trung Hoa đưa cho hắn, cũng nói chuyện MC, hắn không nói chuyện, hút được nửa điếu thuốc đột nhiên mượn rượu muốn sờ đùi em, em né tránh, không cho hắn đụng, lúc này em cũng nhìn ra ý tứ của hắn, em cáo từ, nói chuyện MC cần suy nghĩ, cầm lấy túi đi ra cửa, thế nhưng. . .

Đổng Học Bân hít vào nói: Nhưng cái gì?

Cù Vân Huyên nhắm mắt lại nói: Hắn ngăn cản trước, còn khóa trái bên trong, bắt em cùng ăn với hắn, em không đáp ứng, hắn đưa tay đến đây sờ em, em trốn, bị hắn kéo lấy vai áo lông, sau đó hắn dùng sức xé quần áo em,em biết cái này cũng đã xé rách mặt, cho nên không suy nghĩ nhiều, nhấc chân đá chân của hắn, chạy đi mở cửa, còn quay ra bên ngoài hô, nhưng bên ngoài không có ai, cũng không có đáp ứng cái gì, Vạn Tư Triêu có thể là bị em đá đau, vung tay đánh miệng em một cái. Nói đến đây, tiếng nói của Cù Vân Huyên cũng lạnh lùng xuống, Huyên di đối với chuyện gì vẫn đều rất ôn nhu, rất ít thấy cô ấy có cái biểu tình này.

Đổng Học Bân nắm tay bỗng nhiên nắm chặt lại, Hắn còn đánh em?

Lúc này mới chú ý tới, mặt Huyên di cũng có một chút sưng đỏ.

. . . Đánh em một cái tát, đạp bụng một cước.

Cù mẫu giận tức nói: Cái thằng chó đẻ này!

Cù phụ vừa nghe cũng nổi nóng!

Cù Vân Huyên nói: Hắn đá em xong, em ôm bụng đã không đứng lên nổi, rất đau, hắn liền bắt đầu cởi quần áo, miệng còn cười lạnh nhục nhã em, những lời này rất bẩn, em chịu cho không được, cuối cùng nói chỉ cần em theo hắn, sau này đài truyền hình đều là của em, em khi đó chỉ biết không tốt, thấy hắn cởi đai lưng, em chịu đựng đau chạy tới cửa sổ phòng, quát lớn hắn vài câu, Vạn Tư Triêu không nghe, cởi quần đi đến, em lúc đó đã là nỏ mạnh hết đà, khí lực chạy đều không có, vì vậy cắn răng một cái từ cửa sổ nhảy ra, sau đó cái gì cũng không biết.

Cù mẫu nói: Nói như vậy, hắn không đụng tới con?

Cù Vân Huyên hơi lắc đầu, có thể tác động vết thương, cô ấy hít vào một hơi, biểu tình có chút thống khổ, Cũng là vai áo bị rách, nếu như con bị hắn đụng, không phải một mình con nhảy xuống, con dù có chết cũng phải lôi kéo hắn cùng nhau xuống phía dưới!

Khổ cho con rồi. Cù mẫu cầm tay nàng, yêu thương cực kỳ, Khổ cho con rồi.

Cù Vân Huyên ngược lại an ủi bọn họ nói: Con không sao, đi lại trong xã hội, chuyện gì đều phải trải qua một lần, ngã một lần, Tiểu Bân, anh cũng đừng lo lắng.

Cù phụ nói: Không cho thằng nhóc kia thực hiện được, cái này cũng là vạn hạnh trong bất hạnh.

Cù mẫu cả giận nói: Thành phố Phần Châu các người là địa phương nào? Cái này còn có vương pháp hay không? Hắn là người thân của một người lãnh đạo thành phố là có thể làm xằng làm bậy sao? Hả?

Đổng Học Bân áy náy nói: Đều do anh, không đi cùng em.

Cù Vân Huyên miễn cưỡng nở nụ cười một tiếng, Được rồi, đừng tự trách, em không phải không có việc gì sao?

Đổng Học Bân nói: Sao không có việc gì? Em bị thương thành như vậy! Cái này mà nói không có việc gì nói thì cái gì mới là có việc? Trên người em gãy xương nhiều chỗ! Trầy da xuất huyết! Bác sĩ nói muộn vài phút! Mạng em sẽ không có! REVERE của Đổng Học Bân không biết có thể đem xác chết phục hồi như cũ hay không, bất quá suy nghĩ một chút, có thể phục hồi như cũ có thể vô cùng nhỏ, nếu như Huyên di thật sự chết, Đổng Học Bân. . . Quả thật không dám tưởng tượng!

Đổng Học Bân nói: Huyên di, em hiện tại vừa tỉnh lại, nhanh chóng nghỉ ngơi đi, anh đi gọi bác sĩ xem cho em, một hồi nếu như cảnh sát đến đây lấy lời khai, em đem lời vừa rồi nói với bọn họ một lần, hiện tại nhà hàng Liễu Dương đã bị phong tỏa, yên tâm, Vạn Tư Triêu kia không sống khá giả được đâu! Hắn nếu dám động vào em, hắn phải trả giá lớn vì hành vi của mình! Em không cần phải xen vào! Còn lại giao cho anh!

Vạn Tư Triêu!

Hay cho Vạn Tư Triêu! Người thân của một người lãnh đạo thành phố!

Ngay cả Huyên di của tao cũng muốn cưỡng gian? Mày con mẹ nó đây là tìm đường chết!

Cù Vân Huyên nhắc nhở nói: Để cho cảnh sát xử lý, anh cũng đừng đụng vào, có biết hay không?

Đổng Học Bân ừm có lệ một cái, Anh biết. Bất quá trong lòng hắn căn bản không dự định nghe cô ấy, cái khẩu khí này nếu như hắn có thể nuốt xuống, hắn cũng không gọi là Đổng Học Bân nữa!

Họ Vạn kia! Nếu như tao không chỉnh chết mày! Đổng Học Bân tao từ nay về sau cùng họ với mày! !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.