Trong phòng tổng thống.
Bầu không khí có một chút khẩn trương.
Nghe Trương Long Quyên nói, Đổng Học Bân cũng cười khổ buông tay, Hai khẩu súng nhắm vào tôi, tôi nào dám động thủ, hù tôi chết mất.
Em gái Trầm Tiểu Mỹ quát: Anh rốt cuộc là ai!
Trầm Tiểu Diễm cũng nắm thật chặt súng, Tôi hỏi lạ một câu! Anh nghe được bao nhiêu?
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Tôi cũng không biết, bất quá nên nghe đều nghe được hết rồi.
Tên nhóc cậu chỉ biết lắm mồm. Trương Long Quyên cười cười, cũng nói với hai chị nói: Đều buông súng, đây là bạn tôi.
Hai chị em sinh đôi cũng không có nghe cô ấy, họng súng vẫn đang nhắm về Đổng Học Bân, Trương tổng, bạn của ngài cũng không được, nhiệm vụ lần này tuyệt đối không thể để lộ, bằng không không chỉ nhiệm vụ không có cách nào hoàn thành, còn sẽ xảy ra nhiều chuyện, an toàn sinh mệnh của chúng ta sẽ bị uy hiếp cực lớn!
Tiểu Đổng sẽ không nói lung tung. Trương Long Quyên nói.
Vậy cũng không được, tôi không thể mạo hiểm như vậy! Trầm Tiểu Mỹ lắc đầu.
Trương Long Quyên híp mắt nhìn về phía các nàng, nói từng chữ từng chữ: Tôi bảo các người buông súng!
Thấy Trương tổng hình như phát hỏa, hai chị em không nhịn được liếc nhìn nhau, tuy rằng không tình nguyện, nhưng vẫn chậm rãi buông súng xuống, nhưng không có thu hồi lại.
Biểu tình của Trương Long Quyên mới hòa hoãn một chút, Cất súng vào đi.
Trầm Tiểu Mỹ và Trầm Tiểu Diễm do dự nhưng không hề động, Trương tổng.
Đổng Học Bân vội hỏi: Quên đi quên đi, không có việc gì, thật ra tôi không nên đường đột như thế, hai chị, thật sự xin lỗi.
Thật ra Trương Long Quyên là vì tốt cho hai chị em nhà này, Đổng Học Bân có sức chiến đấu gì. Trương Long Quyên trước đó tại nước M đã từng gặp qua, về phần sau đó Đổng Học Bân đi viện nghiên cứu xảy ra cái gì, Trương Long Quyên ở tại địa phương cũng nhiều ít nghe nói một ít, lúc đầu cho rằng Đổng Học Bân có thể chết ở đấy, quốc an bên kia sau đó cũng ngậm miệng không nói, ngay cả chuyện của khoa học gia cũng không hề đề cập tới, nhưng điện thoại của Từ Yến nói cho cô ấy. Đổng Học Bân lại có thể về nước, lại có thể bình yên vô sự về nước dưới tuyến phong tỏa dày đặc như thế này.
Hắn lúc đó chỉ có một người!
Giết người nhiều như vậy còn dễ dàng rời khỏi?
Dưới tình huống không có bất luận trợ giúp gì còn có thể quay trở về như thường? ?
Khi đó Trương Long Quyên chỉ biết, sức chiến đấu của Đổng Học Bân đã vượt qua phạm vi có thể tưởng tượng của người bình thường. Cho nên mắt thấy vừa rồi mấy người muốn gây xung đột, Trương Long Quyên ngăn cản trước tiên chính là Đổng Học Bân, hai chị em nhà nay cho dù ở trong quốc an có một chút danh tiếng. Cũng xuất thân từ huấn luyện chuyên nghiệp, ngay cả Trương Long Quyên đều có nghe thấy, nhưng. . . Các nàng hiển nhiên không phải là đối thủ của Đổng Học Bân, Trương Long Quyên cũng không muốn Đổng Học Bân làm bị thương người bảo hộ của cô ấy.
Đổng Học Bân đi lên, Trương đại tỷ.
Trương Long Quyên khóe mắt cười cười, Nói là kêu chị Trương thôi, chị nghe già lắm.
Đổng Học Bân ho khan một tiếng, Chị Trương, chuyện này tôi đại khái đã nghe nói.
Trương Long Quyên nhìn hắn, Là lão Từ kia nói cho cậu biết? Cô ấy cho cậu tới?
Không có. Chuyện tôi đi chị Từ cũng không biết, tôi là lo lắng cho ngài, cho nên muốn qua xem thử. Đổng Học Bân ăn ngay nói thật.
Tâm ý chị lĩnh, bất quá cậu còn có công tác, vẫn là trở về đi. Chuyện này không liên quan với cậu, lão Từ đã nói với chị cậu đang làm gì, trong huyện khẳng định không ít việc phải làm.
Đổng Học Bân giơ giơ cánh tay tự đắc nói, Hiện tại thong thả rồi, lãnh đạo cho tôi hai tháng nghỉ bệnh.
Trương Long Quyên lúc này mới chú ý tới tư thế đứng thẳng của hắn không quá cân xứng, trên tay cũng bó thạch cao.Chuyện gì xảy ra vậy? Bị thương? Là lần kia đi. . .
Không phải lần kia.
Còn ngời nào có thể làm cậu bị thương?
Khụ khụ, có chút chuyện công tác, không cẩn thận từ trên lầu ngã xuống, tự ngã.
Chị thật sự không nghĩ cậu sẽ đến, chỉ hỏi vậy thôi, vào phòng vệ sinh của chị lúc nào vậy? Ừm? Trương Long Quyên nhìn về phía hắn, Sao một chút động tĩnh chị cũng không hề phát giác?
Đổng Học Bân khụ khụ nói: Cái này. . . Cứ như vậy mà đi vào thôi.
Trương Long Quyên tiếp tục hỏi: Vậy sao tìm được chị đang ở nơi nào? Tôi cũng không nói cùng lão Từ chị ở phòng nào, cô ấy chỉ biết đến khách sạn này thôi đúng không?
Biết khách sạn, số phòng còn không dễ tìm?
Trương Long Quyên vừa nghĩ cũng phải, một người ngay cả viện nghiên cứu nước M có quân đội đóng quân đều có thể ra vào như thường, một căn phòng trong một khách sạn nho nhỏ hiển nhiên không có khả năng làm khó hắn.
Hai người hàn huyên vài câu.
Cuối cùng, Đổng Học Bân mới thay đổi đề tài, biểu tình cũng nghiêm túc lên, Chị Trương, lần này tôi tới là mang ngài trở về, chúng ta hiện tại đi hay là ngày mai đi?
Trương Long Quyên nở nụ cười, mồi điếu thuốc hút một ngụm, nhìn hắn, tiện tay đem thuốc đưa cho Đổng Học Bân hút.
Đổng Học Bân mặt đỏ lên, vẫn là nhận lấy, theo Trương Long Quyên cùng nhau ngồi xuống sô pha, ngậm điếu thuốc, trên cán thuốc còn có nướt bọt của Trương đại tỷ, có chút ướt át.
Trương Long Quyên chậm rãi nói: Chị nói thật cho tên nhóc cậu biết, chị không có khả năng đi, chị cũng nói qua với lão Từ rồi, lần này tới cảng X, chị có rất nhiều chuyện phải làm.
Nhiệm vụ của quốc an?
Ừm, có nguyên nhân của phương diện này.
Còn có vấn đề tài chính của công ty ngài?
Ha ha, lão Từ này cái gì đều nói với cậu cả. Dừng một chút, Trương Long Quyên nói: Chị lần này là hợp tác với quốc an, cho nên không thể đi.
Đổng Học Bân nói: Nhưng an toàn của ngài. . .
Trương Long Quyên ngắt lời nói: Cái này không là có người bảo hộ chị sao? Giới thiệu cho cậu một chút, các nàng là. . .
Trương tổng! Trầm Tiểu Diễm ngăn cản nói.
Trương Long Quyên cười nói: À chị đã quên, tên nhóc cậu không phải người của quốc an, dù sao thì, các nàng có thể bảo vệ tốt chị, yên tâm đi, còn làm cho tên nhóc cậu đi một chuyến, ha ha, trong lòng chị thật ra cũng rất vui vẻ, không ngờ rằng Tiểu Đổng nhà chúng ta quan tâm chị như thế đấy.
Trời đất!
Cái gì mà Tiểu Đổng nhà chúng ta chứ!
Đổng Học Bân lập tức nói: Chị Từ bên kia đang rất gấp, cũng rất lo lắng cho ngài, chị Trương, ngài nghe tôi nói một câu, đi về trước đi, có được hay không?
Trương Long Quyên lắc đầu.
Đổng Học Bân thở dài, Vậy như vậy đi, nếu như ngài không quay về, tôi cũng ở lại.
Trương Long Quyên cười nhìn hắn, Cậu ở lại làm gì? Chuyện này căn bản không có liên quan gì đến cậu.
Chuyện của ngài cũng là chuyện của tôi. Đổng Học Bân nói: Cái khác tôi không được, làm vệ sĩ hẳn là không vấn đề.
Sắc mặt của hai chi em sinh đôi đều không dễ coi cho lắm.
Đổng Học Bân ặc một tiếng, nói với các nàng: Không phải không tin các người, tôi không có cái ý kia, chủ yếu là lo lắng chị Trương thôi.
Trương Long Quyên nói: Cậu nên trở về đi.
Ngài đi tôi đi, ngài không đi tôi không đi. Tính quật cường của Đổng Học Bân cũng không kém hơn so cô ấy.
Trương Long Quyên cuối cùng cũng không có cách, nhìn về phía hai chị em sinh đôi, sau đó nói với Đổng Học Bân: Như vậy đi, chị gọi điện thoại đặt phòng cho cậu, cậu ở lại trước, ngày mai rồi nói.
Đổng Học Bân biết các nàng cần phải thương lượng chuyện này, vì vậy gật đầu, Được.
Trương Long Quyên gọi điện thoại xuống quầy phục vụ phía dưới mướn thêm một phòng nữa, sau khi đem số phòng nói cho Đổng Học Bân, Đổng Học Bân liền đi ra, trên người của thằng nhãi này còn bị thương rất nặng, vừa bó thạch cao vừa có băng gạc, nhìn qua rất thảm, dường như một người tàn tật, làm cho hai chị em ghé mắt nhìn, đều có chút hết chỗ nói, trong lòng nói cậu đều như vậy còn không ở bệnh viện dưỡng bệnh, lại chạy đến đây đòi làm vệ sĩ? Cái này không phải nói giỡn hay sao? Với cái thân thể bị thương như vậy, cậu có thể bảo vệ được ai chứ? Bản thân đều không thể tự lo được!
Cửa đóng lại.
Bên trong chỉ còn ba người phụ nữ.
Trương Long Quyên nhìn nhìn hai chị em, cười nói: Tôi nhớ kỹ cấp trên lúc nói với tôi nhiệm vụ này, bảo các người lấy tôi là việc chính phải không?
Trầm Tiểu Diễm nói: Ngài muốn nói cái gì?
Trương Long Quyên nói: Tiểu Đổng là bạn tôi, để cho hắn đi cùng chúng ta.
Không được, tuyệt đối không được! Trầm Tiểu Diễm kiên quyết nói: Hắn biết đã quá nhiều, lỡ như. . .
Trương Long Quyên nở nụ cười một chút, Tiểu Đổng tuyệt đối đáng tin, cái này tôi còn có thể cam đoan, hơn nữa có hắn, các người cũng không cần xin trợ giúp từ cấp trên.
Ngài có ý gì? Trầm Tiểu Mỹ nói.
Ngài nói thân thủ hắn tốt? Trầm Tiểu Diễm cũng cau mày, nói: Cho dù thân thủ của hắn rất lợi hại, nhưng có lợi hại thì có thể lợi hại hơn súng sao? Đám người gửi thư đe dọa cho ngài nếu như tôi đoán không sai, khẳng định cũng là người của xã hội đen, súng đối với bọn họ bên kia không đáng kể, tuyệt đối sẽ có, mặc dù hắn là quán quân võ thuật, tại trước mặt họng súng cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa hắn một thân bị thương ngài cũng không phải không thấy được? Chân gãy, tay cũng gãy, trên lưng cũng có vết thương, xem ra là xương sườn cũng gãy, ngay cả bước đi đều không có biện pháp đi như người bình thường, ngài để hắn ở lại làm gì? Làm vệ sĩ cho ngài? Đến lúc đó ngược lại sẽ cản trở, chúng tôi còn phải phân tâm bảo hộ hắn!
Trương Long Quyên bật cười nói: Hắn cũng không cần các người bảo hộ.
Trầm Tiểu Diễm nói: Kinh nghiệm xã hội của ngài nhiều hơn so với chúng tôi, lần này lại muốn dùng thân phận thương nhân của ngài đứng ra làm việc, cho nên cấp trên mới cho chị em chúng tôi lấy ngài là việc chính, nhưng có một số việc còn phải lo lắng rõ ràng, chúng tôi không thể đem sinh mệnh của mình ra nói giỡn, hơn nữa cấp trên sớm nói qua người chấp hành chỉ có ba chúng ta!
Cũng không phải đi làm nhiệm vụ, cái kia còn phải hai ba ngày sau, lần này là việc cá nhân của tôi, để cho Tiểu Đổng ở đây cũng không có gì không thích hợp, vừa rồi lúc hắn vào phòng vệ sinh, chúng ta cũng không có nói cụ thể là nhiệm vụ gì, đúng không? Cho nên không có chuyện gì, hắn không biết.
Nhưng hắn. . .
Không cần phải nói, ha ha, quyết định như thế đi.
Trương tổng, ngài qua loa như vậy sẽ xảy ra chuyện! Trầm Tiểu Mỹ nói.
Cô chị Trầm Tiểu Diễm nhìn Trương Long Quyên nói: Chúng tôi sẽ bảo vệ tốt ngài, cho dù có lỡ như, mang ngài đi cũng tuyệt đối không thành vấn đề, xảy ra chuyện tôi sẽ ở lại đoạn hậu, nhưng chúng tôi tinh lực có lớn, cũng không có khả năng một lần bảo hộ hai người, nếu như ngài cố ý muốn Tiểu Đổng kia ở lại chỗ này, chúng tôi cũng không thể nói gì hơn, nhưng vào thời khắc mấu chốt chúng tôi không cách nào cam đoan an toàn của hắn, cái này ngài tốt nhất nên có chuẩn bị tâm lý.
Được, quyết định như vậy.
Ngài. . . Ài. . .
Hai chị em đều rất bất đắc dĩ, vô duyên vô cớ xuất hiện một gánh nặng, nghĩ như thế nào cũng thấy khó chịu.
Trương Long Quyên duỗi lưng một cái, ngáp nói: Ngủ đi ngủ đi, ha ha, các người cũng đừng dùng cái ánh mắt kia, tiểu bằng hữu của tôi cho dù là bị thương, cho dù là chặt đứt chân, cũng khẳng định sẽ không liên lụy các người.
. . .