Quyền Tài

Chương 1168: Chương 1168: Tìm đường chết!




Buổi trưa.

Cục tài chính thành phố, ký túc xá.

Đến giờ cơm, nhân viên công tác của cục tài chính nghỉ trưa cũng đều ăn cơm. Trước đây lúc Đổng Học Bân công tác tại tỉnh Bắc Hà, đừng nói thành phố, cũng là một phòng tài chính trong khu cũng có căn tin chỉ định, mọi người trên cơ bản đều đi xuống ăn, cục tài chính có tiền, phúc lợi nhân viên tự nhiên cũng tốt, bất quá bên này hiển nhiên không giống, bên này Đổng Học Bân vừa chú ý tới, hình như không ai đi ra ngoài ăn, một phần người đi căn tin trong đại viện chỉ có thể dung nạp mười mấy người, còn có một vài người là tự mình mang cơm, xếp thành một hàng dài trước lò vi ba ở tầng một tầng hai, từng bước từng bước đi hâm cơm, mùi thơm đồ ăn cũng bay ra trong hành lang.

Tầng ba.

Chổ cầu thang.

Đổng Học Bân mấy người đi lên.

Đều đói bụng?

Không đói bụng Đổng huyện trưởng.

Tôi cũng không đói.

Tốt lắm, mọi người khổ cực một chút, trước làm chính sự.

Đổng huyện trưởng, chúng ta đi phòng làm việc Vi cục trưởng? Thế nhưng. . .

Vi cục trưởng khẳng định đang ở đó, trực tiếp đi, dẫn đường đi lão Nghiêm.

Ặc, ừm, là căn phòng thứ ba bên kia tay trái.

Lúc này, rốt cục có nhân viên công tác của cục tài chính đến đây ngăn cản bọn họ, cảnh giác nói: Này, chờ một chút, các người làm gì? Ai cho các người đi lên?

Nghiêm Nhất Chí liền nói: Chúng tôi tìm Vi cục trưởng.

Người nọ nói: Bên này là phòng làm việc lãnh đạo, người bình thường cấm đi vào, các người xuống phía dưới đăng ký trước đi, đến lúc đó sẽ có người mang các người đi lên.

Đổng Học Bân nhìn hắn, Vi cục trưởng ở trong phòng?

Người nọ nhíu nhíu mày.Các người là ai?

Trần Tiểu Mỹ nói: Chúng tôi là của huyện Trinh Thủy.

Vừa nghe, người nọ sắc mặt khẽ biến, Huyện Trinh Thủy? À, Vi cục trưởng không ở, đi họp, các người ngày mai trở lại đi!

Nghiêm Nhất Chí nói thầm: Đồng chí, anh giúp chúng tôi thông báo một tiếng đi. Chúng tôi tìm Vi cục trưởng thật sự có việc gấp.

Người nọ không nhịn được đẩy đẩy tay, ra bên ngoài gọi người, Đều nói Vi cục trưởng đi họp. Không ở, các người lúc khác đến.

Đồng chí. . .

Các người trở về đi.

Đổng Học Bân đều lười nói lời vô ích với hắn, cũng không lên tiếng. Trực tiếp chen hắn ra chậm rãi bước về phía trước.

Này! Cậu làm gì thế? Người nọ cả giận.

Nghiêm Nhất Chí Trần Tiểu Mỹ và Diêu Thúy vừa nhìn, cũng đi theo.

Cậu đứng lại đó cho tôi! Người nọ đi tới kéo Đổng Học Bân, Cậu làm gì thế? Các người nếu tới gây sự, tôi gọi bảo vệ đấy?

Nhưng người nọ làm sao là đối thủ của Đổng Học Bân?

Đổng Học Bân căn bản là không dùng sức, cổ tay hơi run lên, nhân viên công tác của cục tài chính trượt tay, còn lui về sau mấy bước.

Đổng Học Bân cũng không gõ cửa, trực tiếp mở cửa phòng làm việc cục trưởng.

Cửa mở, sắc mặt âm trầm của một người trung niên bên trong tiến vào tầm mắt của Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân nhìn hắn, Vi cục trưởng phải không? Xin lỗi vì đã quấy rối ngài họp.

Trong phòng chỉ có Vi Lâm, hiển nhiên không thể nào nói họp được. Đổng Học Bân lời này rõ ràng là châm chọc, vừa vào tới thì cơn tức đã mười phần.

Người nhân viên công tác cũng gấp gáp chạy vào, Vi cục trưởng, bọn họ. . .

Vi Lâm nghiêm mặt phất tay một chút, Tôi đã biết. Tiểu Trương, cậu đi ra ngoài đi.

Ánh mắt bất thiện của người nọ nhìn Đổng Học Bân bọn họ vài lần, lúc này mới đóng cửa đi ra.

Cửa đóng lại, ánh mắt cũng Vi Lâm rất có tính xâm lược nhìn về phía Nghiêm Nhất Chí, Lão Nghiêm, còn xông vào phòng làm việc của tôi? Các người đây là làm cái gì?

Nghiêm Nhất Chí khổ tiếng nói: Có chút việc gấp.

Vi Lâm nói: Các người có việc. Tôi không có sao?

Nghiêm Nhất Chí vừa muốn nói gì, Đổng Học Bân xua tay không cho ông nói, hắn trước đó đã nói qua, chuyện đắc tội với người đều để Đổng Học Bân hắn tới, cũng gánh được, cũng không sợ cái này, hơn nữa Nghiêm Nhất Chí kém hơn Vi Lâm không ít cấp bậc, nói cũng không được, ngược lại yếu đi khí thế của bọn họ. Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ vừa nhìn, đương nhiên cũng vui vẻ, cùng Diêu Thúy lui đến phía sau Đổng Học Bân.

Vi Lâm nhìn về phía hắn, biết rõ cố hỏi nói: Cậu là ai?

Đổng Học Bân bình tĩnh nói: Tôi là thường vụ phó huyện trưởng Đổng Học Bân của huyện Trinh Thủy, chúng ta trước đó đã nói chuyện điện thoại, rất vui khi thấy ngài Vi cục trưởng.

Vi Lâm lạnh lẽo nói: À, là Đổng huyện trưởng à.

Đổng Học Bân thản nhiên nói: Đi một ngày đường, chúng tôi có thể ngồi xuống chứ?

Vi Lâm liếc hắn, trong lòng nói cậu thật đúng là không khách khí, . . . Ngồi đi.

Đổng Học Bân cho Nghiêm Nhất Chí bọn họ ngồi sô pha tiếp khách, còn hắn thì ngồi ghế đối diện bàn công tác của Vi Lâm, Vi cục trưởng, tôi đi thẳng vào vấn đề, cũng không vòng vo, chúng tôi lần này tới chính là muốn của, tôi vừa rồi gặp qua Triệu phó thị trưởng, Triệu phó thị trưởng nói khoản tiền trung ương cho chúng ta chắc chắn đều ở chổ ngài, cho nên chúng tôi tới, muốn đem tiền còn thừa mau chóng lấy lại, cũng là chuyện này.

Vi Lâm cúi đầu lật văn kiện, cũng không nhìn hắn, Chuyện của tài chính là Triệu thị trưởng phân công quản lý, cấp trên đã quyết định quản lý thay, các người nói với tôi cũng vô dụng.

Đánh thái cực?

Quả nhiên là muốn kéo dài chúng tôi!

Đổng Học Bân cũng không có gì ngoài ý muốn, Chúng ta đi trình tự bình thường, tài chính của huyện chúng tôi gần đây có thiếu hụt rất lớn, hầu như tất cả nhân viên công tác đều không được trả lương, còn có tiền nợ cũng không trả hết, bị hối thúc rất nhiều, thành phố chỉ để lại cho chúng tôi năm triệu, cái này hiển nhiên không đủ, tôi hiện tại viết văn kiện xin, tôi muốn xin khoản tiền bốn mươi lăm triệu kia.

Bốn mươi lăm triệu?

Cậu thật đúng là muốn đem tất cả tiền đi về hả?

Vi Lâm nghĩ có chút buồn cười, cũng hiểu được Đổng Học Bân quá ngây thơ rồi, tiền đều đã bị thành phố chặn lại, các người còn chưa có một chút ánh mắt sao? Thân là cục trưởng cục tài chính, Vi Lâm cũng biết tình trạng kinh tế của huyện Trinh Thủy một huyện nghèo khó cấp quốc gia, cũng biết Đổng Học Bân không phải khuyếch đại sự thật, huyện Trinh Thủy quả thật quá nghèo, bọn họ cũng là khách quen của cục tài chính thành phố, hầu như mỗi năm đều phải đến đây ngửa tay xin tiền, bất quá thành phố cũng không dư dã, cho nên vẫn chưa từng cho bọn họ, cũng là không muốn cho, bởi vì sợ huyện Trinh Thủy xin tiền thành tật liên lụy đến thành phố, vì vậy thành phố mỗi lần đều là bảo bọn họ nghĩ biện pháp. Bất quá biết thì biết, Vi Lâm đây là có ý định gõ bọn họ, đương nhiên sẽ không cho bọn họ tiền, năm triệu không đủ? Tài chính các người khan hiếm? Cái này liên quan gì đến mình, dù sao Vi Lâm không vội, dù sao thành phố cũng không vội.

Trách ai?

Cái này trách không được bọn họ.

Vi Lâm nghĩ đi nghĩ lại vẫn là trách huyện Trinh Thủy bọn họ.

Thất phu vô tội hoài bích có tội, các người nếu như từ phía trên lấy xuống vài triệu, thành phố cũng sẽ không đưa tay, chút tiền nhỏ ấy không cần thiết, nhưng hiện tại lấy xuống tới năm mươi triệu, tại thành phố nghèo khó như thành phố Mai Hà bọn họ, năm mươi triệu thật sự quá chói mắt!

Một huyện nhỏ như các người cũng không bắt chuyện với thành phố mà đi trung ương? Còn lấy tới nhiều tiền như vậy? Có thể để cho các người lấy đi mới là lạ! Chờ các người chịu thua, chủ động thấp đầu, đến lúc đó cho các người năm sáu triệu, cũng đủ cho giải quyết tài chính huyện Trinh Thủy các người, bất quá hiện tại hiển nhiên không được, thái độ cương quyết của các người với thành phố cùng với thái độ của các ngươi nói chuyện với tôi, có thể cho các người tiền mới là lạ!

Vi Lâm không chút nghĩ ngợi nói: Viết văn kiện xin cũng có thể, bất quá tài chính của thành phố cũng rất trắc trở, trong khoảng thời gian ngắn khẳng định không phê được, các người có chuẩn bị tâm lý đia. Vi Lâm nói rõ ràng cho bọn họ, đem cái tín hiệu này nhắn nhủ ra. Nói rõ cũng là kéo dài các người, lúc nào các người có thái độ đoan chính thì nói tiếp!

Nghe vậy, Đổng Học Bân nhìn nhìn ông ta, Tài chính thành phố trắc trở? Năm mươi triệu không phải vừa xuống tới sao? Cục tài chính sao có thể không có tiền?

Vi Lâm phiền, Tài chính của thành phố tôi còn cần báo cáo với cậu?

Đổng Học Bân mắt lạnh nhìn ông ta, Báo cáo chưa nói tới, nhưng đây là tiền trung ương cho chúng tôi, tôi nghĩ ngài thật sự là cần phải nói với tôi!

Hắc!

Đấu có phải không? ?

Một cán bộ cấp phó xử! Còn phân cao thấp với tôi? ?

Cấp bậc Vi Lâm là chính xử, lại là cán bộ thành phố, còn là người đứng đầu cục tài chính loại vị trí tương đối quan trọng, cho nên thường vụ phó huyện trưởng của một huyện nghèo dám phân cao thấp với mình như thế, khiến cho Vi Lâm trong lòng rất không vui, ông nghĩ cái đám người của huyện Trinh Thủy căn bản là không biết vị trí của mình!

Vi Lâm sắc mặt cũng lạnh xuống tới, Đây là chuyện thường ủy thị ủy quyết định, các người nếu như có ý kiến có thể đi nói cùng thành phố, Đổng huyện trưởng, cậu đừng có âm dương quái khí với tôi, làm như là chúng tôi đoạt tiền của các người, thành phố là muốn chiếu cố đại cục, thành phố Mai Hà cũng không phải chỉ có huyện Trinh Thủy các người, rồi nói trở về, huyện các người trực tiếp đi trung ương xin tiền, cái này về mặt trình tự lúc đầu đã nói không thông, hiện tại tiền trung ương xuống tới, cái này chúng tôi cũng không nói cái gì, nhưng tiền này không chỉ có riêng huyện các người? Cái này cũng là tiền trung ương vì giúp đỡ thành phố Mai Hà chúng ta mới cho xuống, thành phố cũng không chỉ có một huyện nghèo khó các người! Còn có rất nhiều huyện đều không tốt hơn bao nhiêu so với các người! Cho nên số tiền này đương nhiên phải dùng vào chổ cần thiết! Thành phố đã lo lắng tới!

Đổng Học Bân lạnh lùng nói: Chổ cần thiết? Cái gì gọi là chổ cần thiết?

Vi Lâm cũng là một người tính tình không tốt, nhìn chằm chằm con mắt của Đổng Học Bân liền nói: Số tiền này thành phố trước quản lý cho các người, về việc phân phối thế nào, dùng như thế nào, thành phố sẽ có quyết định, các người không cần phải quan tâm! Lời này nói xong. . . Đã là có chút xé rách mặt.

Diêu Thúy vừa nghe thiếu chút nữa mắng chửi người.

Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ cũng đều bị lời nói này làm cho phát hỏa!

Rõ ràng là tiền cho chúng tôi! Các người đoạt đi rồi không nói! Lại có thể còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ?

Đây là cái lý luận gì? Quả thật là cường đạo! Nói rõ là khi dễ người! ?

Chúng tôi và Đổng huyện trưởng cùng đi trung ương cực cực khổ khổ lấy được tiền, trong lúc đó không biết chịu bao nhiêu khổ, thành phố các người ngược lại! Một chút khí lực cũng không ra! Một chút chuyện tình cũng không làm! Động động mồm mép thì tiền tất cả đều là của các người? Còn làm thái độ bố thí? Cầm tiền của chúng tôi các người còn bắt chúng tôi đến đây ăn nói khép nép chịu thua? Các người là cái chó má gì thế! ?

Đổng Học Bân cũng không ngờ rằng không chỉ có Triệu Húc là vô lại, ngay cả Vi Lâm cũng là như thế, trong lúc nhất thời giận dữ nở nụ cười!

Đây là tìm đường chết mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.