Ban đêm.
Khách sạn.
Phòng 8603.
Phương Văn Bình vừa uống rượu vừa nói : Cậu vừa làm gì?
Đổng Học Bân à một cái : Xem tin tức, lên mạng chơi.
Sao không ngủ? Rượu trong ly của Phương Văn Bình đã hết, cô ấy lại tự mình rót đầy.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc đầu nằm xuống, cũng không ngủ, gần đây có thể bị mất ngủ. Đổng Học Bân mân mê ly rượu, Uống chút rượu vừa lúc, có trợ giúp giấc ngủ.
Phương Văn Bình nói: Đánh người nhiều như vậy, không mệt?
Mệt thì có chút, nhưng chỉ là chút lòng thành. Đổng Học Bân nói khoác.
Phương Văn Bình nhìn nhìn hắn, Cái thân của cậu ốm yếu như vậy, sao công phu đánh nhau tốt như thế?
Đổng Học Bân nói: Luyện ra mà.
Phương Văn Bình ừ một tiếng, Cạn.
Cạn ly. Đổng Học Bân chạm ly với cô ấy.
Sau đó, bầu không khí trong phòng cũng im lặng một hồi, ai cũng không nói chuyện, chủ yếu là căn bản không biết nói chuyện cái gì, quan hệ của hai người vẫn chưa từng tốt như vậy, rất phức tạp, nói kẻ địch, hai nhà cũng quả thật là kẻ thù chính trị, đánh đánh giết giết nhiều năm như vậy, bởi vì chuyện của Phương Thủy Linh mà Phương Văn Bình cùng Đổng Học Bân bên này cũng ầm ĩ rất lớn, thế nhưng, lần này điều động của Đổng Học Bân cũng là Phương Văn Bình làm cho, giúp đại ân, cho nên kẻ địch cũng không tính, nhưng nói là bạn bè thì lại càng không đúng, ngoại trừ buổi tối mùng hai ngày đó Phương Văn Bình sau khi uống say nói hơi nhiều, cô ấy và Đổng Học Bân cơ bản sẽ không có trò chuyện cái gì khác, ừm, dù sao là, quan hệ của hai người rất loạn là được rồi.
Sau hai phút.
Phương Văn Bình rốt cục nhíu mày nói: Tìm một trọng tâm câu chuyện đi.
Tôi tìm hả? Đổng Học Bân cười khổ, Tâm sự phim ảnh? Bà gần đây có xem phim gì?
Tôi cơ bản không xem phim truyền hình và một ít tiết mục có tính chất tiêu khiển. Phương Văn Bình nói.
Đổng Học Bân chớp chớp con mắt, Vậy tâm sự tình hình chính trị hoặc là tình thế kinh tế các loại?
Phương Văn Bình giật giật chân, thoáng thay đổi một tư thế, Ngoài thời gian công tác, tôi không muốn bàn cái này.
Đổng Học Bân nói: Vậy tâm sự. . . Rượu. Đúng vậy, bà không phải thích uống rượu sao? Thích nhất rượu gì?
Đổng Học Bân và Phương Văn Bình tính tình rất giống, thế nhưng hứng thú của hai người một chút cũng không giống, thật vất vả tìm được một trọng tâm câu chuyện, Đổng Học Bân còn muốn mượn cái này để giảm bớt bầu không khí một chút, kết quả Phương Văn Bình rất hay, nói một câu dập tắt ngay từ đầu, Không muốn trò chuyện cái này.
Mẹ nó!
Bà cũng quá khó hầu hạ rồi nha!
Cái gì cũng không muốn trò chuyện, vậy bà muốn làm gì?
Đổng Học Bân đều cảm giác rượu trong tay uống không nổi nữa. Không nói cái khác, quá khô khan, căn bản là không có tiếng nói chung, rượu cũng không vào bụng được.
Phương Văn Bình thật ra một mình uống rất tốt, hơn nữa rượu vào bụng. Da trên người cũng có cảm giác càng ngày càng hồng hào lên, hơn nữa lúc này đang là cái tư thế ngồi rất khêu gợi, quả thật quyến rũ cực kỳ.
Lão yêu tinh này!
Đây là làm gì hả?
Lẽ nào có chuyện phiền lòng? Không thể nào?
Đổng Học Bân không nhịn được hỏi một câu, Bà có phải là có việc không hả? Có việc cứ nói, đừng coi tôi như người ngoài, hoặc là có cái gì trong lòng cũng có thể nói với tôi, tôi mà bà còn không biết? Khẳng định sẽ không nói ra ngoài. Tôi hôm nay coi như một cái thùng rác, bà tùy tiện ném đồ vào đi.
Phương Văn Bình nhíu mày nói: Cậu cảm thấy tôi giống như có việc sao?
Đổng Học Bân trong lòng nói không phải cảm thấy, bà cũng là có việc, nếu không bà hơn nửa đêm chạy chổ tôi uống rượu cái gì. Còn nói cái gì cũng không thích nói? Không thích trò chuyện? Vậy bà tự mình uống đi không phải xong sao? Bà lăn qua lăn lại tôi làm gì? Then chốt là. . . Còn mẹ nó không mặc đồ lót đi tới, cái này không phải khiến cho anh em khó chịu bốc hỏa sao, cái lão Phương này, hôm nay sao khó hiểu như thế hả?
Nhưng mà nghĩ là nghĩ như vậy. Nói cũng không thể nói như vậy.
Đổng Học Bân nói: Tôi cái này không phải kỳ quái sao, không có ý khác.
Hai người cách không xa. Phương Văn Bình trên sô pha khẽ động, xuân quang dưới cổ áo lại nhộn nhạo trước mắt Đổng Học Bân một chút, hắn muốn không thấy đều khó, hầu như phủ đầy tầm mắt hắn, hình như hơn phân nửa ngực đều thấy được, rất đầy ắp, cũng không có rủ xuống.
Đổng Học Bân cảm giác trên người có chút nóng, nương theo xuân quang cầm lấy cái ly, uống cái ực một hơi lớn, lúc này càng nóng hơn.
Muốn chết.
Hắn chỉ có thể chịu đựng.
Kế tiếp, lại là một màn im lặng.
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Đổng Học Bân chịu không nổi cái bầu không khí này, rốt cục chờ không được, Vậy cái gì, Phương chủ nhiệm, sáng mai không phải còn muốn sáng sớm xuất phát sao? Tôi thấy đều đã một giờ rồi, ngủ muộn một chút sáng mai sẽ dậy không nổi, nếu không đừng uống? Nghỉ ngơi đi? Ngủ muộn đối với da và thân thể cũng không được tốt.
Phương Văn Bình nhìn hắn nói: Cậu mệt?
Ừm, có chút. Đổng Học Bân còn tượng trưng ngáp một cái, biểu thị mình mệt nhọc, trên thực tế thằng nhãi này một chút cũng không mệt, thịt qua thịt lại đong đư trước mắt, chổ này lộ một chút, chổ kia lộ một xíu, hắn đã sớm tinh thần chấn hưng.
Phương Văn Bình à một tiếng, Vậy cậu ngủ đi, tôi uống xong rượu đã.
Đổng Học Bân nói tiếng được, tự mình đi phòng vệ sinh, lúc đầu đã đánh răng rồi, nhưng lại phải đánh lần thứ hai, thấy Phương Văn Bình còn chưa đi, hắn còn rửa mặt rất lâu, không có cách, bầu không khí trong phòng quá khó chịu, Đổng Học Bân muốn ngồi lại cũng không dám.
Suy nghĩ cả nửa ngày, Đổng Học Bân mới từ phòng vệ sinh đi ra, sau đó, hắn hơi kinh ngạc, dĩ nhiên thấy Phương Văn Bình đang cầm chai rượu đổ ừng ực vào trong miệng của mình.
Một ngụm.
Ba ngụm.
Uống rất nhanh.
Đổng Học Bân hoảng sợ, Bà làm gì vậy?
Phương Văn Bình nuốt xuống, Uống rượu.
Bà cái này mà uống rượu cái gì. Đổng Học Bân thật không biết cô ấy hôm nay là bị cái gì, Đừng uống đừng uống, uống say đấy, bà đã quên lần trước bà say sao? Bà lại không có tửu lượng lớn như vậy!
Phương Văn Bình không nghe, tiếp tục ngửa đầu đem chút rượu cuối cùng trong chai tưới vào bụng, buông cái chai, cô ấy từ trên sô pha ngồi xuống, nhưng không mang dép, mà là trực tiếp dùng chân trần dẫm lên tấm thảm, vừa đứng lên, cả người liền lung lay một chút, hiển nhiên có chút uống say.
Đổng Học Bân đều bội phục rồi, Bà nhanh ngủ đi.
Phương Văn Bình ừm một cái, nhưng lại đi tới giường ngủ trong phòng, nằm lên.
Đổng Học Bân kinh ngạc đến ngây người nói: Phòng bà ở bên cạnh, đây là giường tôi.
Phương Văn Bình vẫn nằm như vậy, cũng không đắp chăn, vẫn không nhúc nhích, Ừm, không muốn động.
Trời đất, nếu không tôi đỡ bà đi qua? Bà ngồi dậy trước? Thấy cô ta vẫn không động, Đổng Học Bân cực kỳ ức chế, Bà ngủ chổ này tôi ngủ chổ nào?
Phương Văn Bình thản nhiên nói: Tùy tiện.
Hả?
Tùy tiện?
Lúc đầu trước đó Đổng Học Bân cái gì cũng chưa từng suy nghĩ, nhưng sau khi nghe câu đó, hắn cũng là cả người run lên một cái, trợn mắt há hốc mồm nhìn Phương Văn Bình trên giường quần áo không chỉnh tề.
Có ý gì?
Đây là nói tôi ngủ trên giường cũng được?
Hay là thật sự uống say? Xỉn rồi? Đã không biết đang làm gì?