Buổi sáng.
Sở hai phòng chín.
Điện thoại phòng làm việc của Đổng Học Bân vang lên, hắn đi qua tiếp, là một người cán bộ gọi tới, khiến cho hắn tới phòng làm việc của Phương Văn Bình, Đổng Học Bân trong lòng cũng biết đại khái là chuyện gì, đáp lời, quay lại gương sửa sửa quần áo, đi ra.
Đổng sở trưởng vừa đi, thuộc hạ đều nhìn theo bóng lưng của hắn mà nghị luận.
Đổng sở trưởng thật muốn đi?
Đúng vậy, đều đồn ra như thế.
Tiểu Phỉ, em xác định Đổng sở trưởng đi một huyện nhỏ?
Xác định, ba em nói với em còn có thể sai sao, ba em cũng gọi mấy cú điện thoại giúp cho Đổng sở trưởng nữa, chắc chắn sẽ không sai đâu.
Sao có thể.
Thật sự là nghĩ không rõ ràng.
Đổng sở trưởng có phải là có suy nghĩ của mình?
Nhưng có thế nào cũng không thể đi một huyện nhỏ như thế chứ.
Nói cũng phải, một chút chổ tốt cũng không có, đi nơi đó làm gì chứ?
Hơn nữa quan hệ của hắn và Phương chủ nhiệm không phải không tốt sao? Mà Thiểm Bắc bên kia tôi nghe nói là của Phương ...
Người ở đây rất nhiều đều có bối cảnh, tin tức linh thông, biết cũng nhiều, Trương Lê Lê tuy rằng nói không hết, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, Phương Văn Bình và Đổng Học Bân mắng nhau thành như vậy, hiện tại Đổng Học Bân lại muốn đến địa bàn của Phương gia, cái này không phải đưa dê vào miệng cọp sao? Nghĩ như thế nào cũng không rõ ràng Đổng sở trưởng rốt cục là nghĩ cái gì trong đầu, chức vụ hạ thấp cũng muốn đi đến một huyện nhỏ? Cho dù là địa giới của nhà Phương Văn Bình cũng muốn đi? Huyện Tiêu Lân? Cái chổ nào hả? Bọn họ thật sự là nghe cũng chưa từng nghe qua, cái huyện đó có cái gì hấp dẫn hả? Hoặc là có cơ hội chuyển ngoặc? Chắc là không đâu, sao bọn họ không ai biết cả? Nếu như bọn họ tất cả mọi người đều không biết thì cũng không có gì, nhưng sao ngay cả Phương Văn Bình bên kia cũng không có chút tin tức? Nếu như thật sự có cơ hội, bọn họ sao có thể điều động Đổng Học Bân đi qua làm bí thư huyện ủy? Có cơ hội khẳng định cũng an bài người một nhà!
Không hiểu!
Hoàn toàn không hiểu!
Đổng Học Bân đi bước này cũng khiến cho tất cả mọi người không hiểu, sợ rằng không chỉ bọn họ, ngay cả người nhà của Đổng Học Bân và lãnh đạo của ủy ban kỷ luật cũng không lý giải được mục đích của hắn.
...
Bên kia.
Phòng làm việc của Phương Văn Bình.
Cốc cốc cốc, Đổng Học Bân gõ gõ cửa.
Mời vào. Bên trong là tiếng nói của Phương Văn Bình.
Đổng Học Bân đẩy cửa đi vào, tiện tay đóng cửa, nhìn thấy Phương Văn Bình sau bàn làm việc cùng với hai người cán bộ hắn không quen mặt, một người hơn bốn mươi, một người hơn ba mươi, đều là nam, nhìn khí chất cũng biết cấp bậc không nhỏ, hẳn đều là người bên nhân sự.
Đổng sở trưởng sao? Một người trung niên đứng lên.
Đổng Học Bân đi lên.Là tôi, chào anh.
Tôi là lão Lý của nhân sự. Người nọ bắt tay với hắn.
Một cán bộ trẻ tuổi cũng đi tới làm quen đơn giản với Đổng Học Bân một chút.
Cấp bậc của mọi người ở đây, khẳng định vẫn là Phương Văn Bình lớn nhất, chỉ thấy Phương Văn Bình đè đè tay, Ngồi đi Tiểu Đổng. Ngày hôm nay tìm cậu nói chuyện, chủ yếu là muốn nghe một chút ý nghĩ của cậu, tổ chức có thể muốn một lần nữa an bài công tác của cậu, đem cậu điều xuống cơ sở rèn đúc, cậu có suy nghĩ gì?
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Tôi phục tùng an bài của tổ chức.
Lão Lý nói: Không phải là chuyện phục tùng hay không phục từ, cá nhân cậu suy nghĩ như thế nào? Thấy ngữ khí của ông ta, hiển nhiên cũng là có chút nghi hoặc.
Đổng Học Bân nói thẳng: Tôi thật ra cũng muốn xuống dưới rèn đúc.
Hai người của bên nhân sự liếc nhìn nhau. Trong lòng cũng đại khái rõ ràng, Vậy được rồi, ngày hôm nay có thể còn có người của tổ chức tìm cậu nói chuyện, cậu làm chuẩn bị.
Đổng Học Bân nói: Được. Phiền phức các đồng chí của nhân sự.
Không phiền phức, cái này cũng là công tác của chúng tôi. Lão Lý nói.
Đổng Học Bân đứng lên, bọn họ cũng đứng lên, nắm tay lẫn nhau.
Chúng tôi đi về trước. Người của nhân sự quay đầu lại nói với Phương Văn Bình: Quấy rối Phương chủ nhiệm.
Phương Văn Bình lắc lắc tay. Sau đó hai người kia đẩy cửa đi ra, chỉ để lại Đổng Học Bân và Phương Văn Bình.
Phương Văn Bình nhìn hắn. Mặt không biểu tình nói: Sắp tới sẽ có điều lệnh xuống, hẳn là trước mười lăm sẽ có tin tức.
Đổng Học Bân thật tình nói một câu, Cảm ơn.
Phương Văn Bình không nói tiếp, Trở lại công tác đi, cứ như vậy.
Đổng Học Bân vừa nghe, liền cáo từ, xoay người ra phòng làm việc cô ấy.
. . .
Buổi chiều cùng ngày.
Đổng Học Bân lại bị lãnh đạo tìm đi nói chuyện, chủ yếu cũng là vì chuyện điều động lần này của hắn, đi trình tự, cũng hỏi suy nghĩ của Đổng Học Bân, vẫn là cái vấn đề kia, tất cả mọi người không lý giải được mục đích thực sự lần điều động này của Đổng Học Bân, quá quỷ dị.
Không nói đến ai khác.
Vợ của Đổng Học Bân Tạ Tuệ Lan cũng vậy.
Reng reng reng, reng reng reng, buổi chiều lúc ba giờ, Tuệ Lan bên kia tám phần mười cũng là nghe được tin tức, một cú điện thoại đánh gọi đến đây, Làm gì vậy?
Đổng Học Bân nói: Cái gì mà làm gì?
Tạ Tuệ Lan nói: Đang yên lành, anh xuống cơ sở làm gì?
Ở đây không phải là không có chổ cho anh phát huy năng lực sao, vẫn là cơ sở thích hợp với anh. Đổng Học Bân cười nói.
Tạ Tuệ Lan không chút khách khí ngắt lời nói: Thôi đi, tên nhóc anh là loại người nào em còn không biết? Còn không có chổ cho phát huy? Bớt nói nhảm, nếu không có cơ hội lên phó sở, anh sẽ xuống dưới sao?
Đổng Học Bân đổ mồ hôi một chút, trong lòng nói em thật ra rất lý giải anh.
Tạ Tuệ Lan nói tiếp: Nhưng then chốt là anh lần này xuống dưới căn bản cũng không có cơ hội, hiểu hay không? Huyện Tiêu Lân? Đó là địa bàn của Phương gia, còn là một huyện nhỏ, em nghe đều chưa từng nghe qua, coi anh chọn cái địa phương này, anh cho dù là bí thư huyện uỷ, anh cảm thấy có thể nhanh chóng lên phó thị trưởng như vậy sao? Ai sẽ cho anh đề hả? Cũng không động não một tí, ít nhất trước đó cũng nói với Tạ tỷ anh một tiếng? Em cũng có thể giúp anh tham khảo một chút, anh thật là được, trực tiếp xác định, cha mẹ em cũng thật là, nói cũng không nói với em một chút trực tiếp làm cho anh, cũng không biết bọn họ nghĩ như thế nào.
Đổng Học Bân nói: Mẹ cũng khuyên anh, thật ra có chút chuyện anh cũng không thể nói, dù sao em sau này sẽ biết, quyết định ngày hôm nay của anh tuyệt đối là chính xác đến không thể chính xác.
Tạ Tuệ Lan nói: Ý là anh có tin tức? Nhưng em cũng không có tin, tin tức của tên nhóc anh từ chổ nào tới? Bên kia có thể có cơ hội phát triển gì?
Đổng Học Bân cười khổ nói: Anh không phải nói rồi sao, sau này em sẽ biết, Anh biết em là tốt với anh, nhưng em cũng không nghĩ qua sao, chuyện anh quyết định có lần nào xảy ra vấn đề? Lần nào mà không phải đều là thuận lợi, lần này em cũng tin tưởng anh là được, anh nếu làm như vậy, khẳng định có quyết định và lý do của chính mình.
Tạ Tuệ Lan cười nói: Em thật nghĩ không ra lý do, vậy em sẽ chờ xem?
Được, em cứ chờ xem đi. Đổng Học Bân nói: Dù sao anh sẽ tranh thủ mau chóng đề lên phó sở, nếu không cả đời cũng đuổi không kịp cấp bậc của em.
. . .