Trong đồn công an.
Người nên biết đều biết.
Người không nên biết cũng đều rõ ràng.
Phản ứng các nơi không giống nhau, dù sao là không có ai suy nghĩ sẽ có tình huống như thế, dù sao Đổng Học Bân thật sự là ... quá không giống một bí thư huyện ủy, tuổi tác quá nhỏ, nhìn qua cũng như sinh viên hơn hai mươi, khuôn mặt tầm thường, một chút ổn trọng cũng không nhìn ra, then chốt nhất chính là cái tác phong làm việc vừa lưu mang vừa hỗn đản lại không nói đạo lý của thằng nhãi này, còn có sức chiến đấu xuất thần nhập hóa, làm gì giống một bí thư huyện ủy? Ở chổ khác bọn họ không biết thế nào, dù sao thì người của huyện Tiêu Lân bọn họ còn chưa thấy qua loại người đứng đầu nào như thế cả!
Nhưng sự thật ngay trước mắt, bọn họ chỉ có thể tiếp thu!
Vì vậy toàn bộ đồn công an chìm đắm trong tiếng nghị luận không thể tin tưởng nổi!
...
Cùng lúc ấy.
Trong phòng thẩm vấn.
Đổng Học Bân vẫn đang ăn mì gói với cải chua, tốc độ rất chậm, từng ngụm từng ngụm nhai nhai rồi nuốt, cái này hiển nhiên không phải tính cách mạnh mẽ của Đổng Học Bân, người lý giải hắn khẳng định sẽ biết, cái này chỉ là hình dạng hắn biểu hiện ra ngoài thôi, hắn bình thường ăn cũng không như vậy, vì sao muốn biểu hiện ra cái dạng này? Đương nhiên là xuất phát từ một ít thủ đoạn và mục đích, Đổng Học Bân không phải một người không biết làm lãnh đạo, hắn sau khi bắt đầu làm việc được mấy tháng, thì đã bắt đầu làm lãnh đạo rồi, nếu như thật sự như một thằng ngốc, hắn cũng không làm đến vị trí ngày hôm nay, Đổng Học Bân cũng là cố ý ăn rất chậm, hắn không vội, cũng không cần phải vội, cũng không thèm để ý đến Thường Lâm.
Cái này thật ra cũng là một thái độ.
Cũng có thể nói là một tín hiệu.
Thường Lâm thu được, biểu tình tuy rằng không có gì không nhịn được, khách khí chờ ở bên cạnh, không có tiếp lời, nhưng phỏng chừng trong lòng khẳng định là thấp thỏm, bởi vì ông không biết Đổng Học Bân là ai. Bởi vì ông không biết Đổng Học Bân là thái độ gì.
Một phút đồng hồ. . .
Ba phút. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Nước đều nguội cả, Đổng Học Bân mới chậm rãi ăn xong, ngửa đầu rất tự nhiên đem nước mì uống xong, tiện tay cầm giấy ăn lau miệng.
Thường Lâm lúc này mới nói, Bí thư.
Đổng Học Bân nhìn ông ta, Nhận lầm người?
Thường Lâm cười khổ nói: Cái này. . . Sẽ không nhận lầm đâu.
Hồ Hán Bân và mấy người cảnh sát nhân dân đợi ở một bên đứng ngồi không yên, lãnh đạo không nói gì, bọn họ đi cũng không được, không đi cũng không được. Rơi vào tình huống khó xử, sau khi biết thân phận của Đổng Học Bân, bọn họ chỉ cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều tựa như bị người đặt trên bếp lò, một tiếng cũng không dám kêu, đương nhiên, cấp bậc và chức vụ của bọn họ, cũng không có tư cách chen vào nói ra tại trước mặt một người bí thư huyện uỷ và bí thư chính pháp uỷ, cho nên cho dù Hồ Hán Bân bọn họ muốn giải thích, nếu như trọng tâm câu chuyện không được, bọn họ cũng không có biện pháp nói, lúc này càng không được tự nhiên.
Đổng Học Bân chậm rãi mà đem đồ trên bàn thu dọn.
Một người cảnh sát nhân dân thấy thế, vội vàng rất có ánh mắt đi tới hỗ trợ.Tôi tới tôi tới tôi tới!
Đổng Học Bân không cần hắn, đem đồ ném vào thùng rác, lúc này mới lại ngồi xuống, mồi điếu thuốc hút vài hơi. Nhìn về phía Thường Lâm nói: Bí thư chính pháp uỷ Thường Lâm?
Thường Lâm nghiêm túc nói: Là tôi, lần này thật ra là chúng tôi công tác sơ sót, bí thư, thật sự xin lỗi. Khiến cho ngài bị sợ hãi. Vốn là lời bình thường, khi nói xong Thường Lâm cũng thấy không quá thỏa. Sợ hãi? Chỉ cần là người thì đều có thể nhìn ra, Đổng Học Bân làm gì có con mẹ nó nửa điểm sợ hãi, vô luận từ trước khi thân phận chưa bại lộ hay là sau khi biết thân phận của hắn, sợ hãi đều là những người khác!
Kinh sợ vì đánh cảnh sát!
Kinh sợ vì một người đánh mấy người!
Càng kinh sợ hơn vì một cước đá lật cả xe khách loại nhỏ!
Vì che giấu lời này không thích hợp, Thường Lâm nhanh chóng bỏ thêm một câu, Rất nhiều người đều biết rõ ngài đã tới, bộ trưởng bộ tuyên truyền, bí thư ủy ban kỷ luật, bộ trưởng mặt trận chiến đấu, còn có rất nhiều, đều ở trong sân nghênh tiếp ngài. Tới vị trí của bọn họ, nói đều là rất chú ý, ai ở trước ai ở sau, ai có quan hệ tốt với mình hay ai có quan hệ không tốt, trong giọng nói sẽ có thể hiện theo trình độ nhất định, ví dụ như cái đoạn nói chuyện này, nói cách khác người tới đều là một ít thường ủy huyện ủy bình thường, bởi vì thường bình đem tên của bọn họ đặt ở trước nhất, nếu như huyện trưởng Trương Đông Phương cũng tới, ông ta tuyệt đối không có khả năng để sau, sẽ không đem Trương Đông Phương nói ra sau cùng, hiển nhiên huyện trưởng chưa có tới.
Có việc?
Đi công tác?
Hoặc cũng là không đến?
Đổng Học Bân không biết, nhưng trong lòng cũng rõ ràng một chút, chuyện này trước khi không có giải tình huống hắn không suy nghĩ nhiều, bởi vì rất nhiều chuyện không phải dựa vào phỏng đoán mà tới, mà là dựa vào sự thật, suy nghĩ nhiều có đôi khi có thể sẽ tạo thành hiểu lầm, nghĩ ít lại, có đôi khi sẽ tạo thành khác biệt, mâu thuẫn giữa người với người có đôi khi đều là như thế tới, cái này Đổng Học Bân sớm có thể nghiệm qua, hắn nắm chắc cái này.
Huyện trưởng không có tới?
Thái độ của Đổng Học Bân cũng không sao cả, cũng biến tướng thừa nhận thân phận của mình, nhìn Thường Lâm nói: Thường cục trưởng. Bí thư chính pháp uỷ kiêm cục trưởng cục công an, hắn vẫn quen gọi là cục trưởng, tình huống bình thường cũng đều là như vậy, không phải cố ý đem Thường Lâm gọi thấp lại, Đổng Học Bân có thái độ, có ý kiến đối với hệ thống công an của huyện Tiêu Lân, dù sao chuyện lần này không quá khiến cho hắn thoả mãn, hoặc là nói rất thất vọng, nhưng quan hệ cơ bản hắn vẫn sẽ xử lý, Ông gọi tôi bí thư, cái này không thích hợp, cho dù các người không có nhận lầm người, bí thư mới của huyện Tiêu Lân tiền nhiệm cũng còn vài ngày, cũng chưa có đi bộ tổ chức thành phố báo danh, tự nhiên chưa nói tới hai chữ bí thư này.
Thường Lâm vội nói: Vậy phải như thế.
Đổng Học Bân nói: Cũng là như thế.
Bí thư, ngài xem tất cả mọi người đang đợi ngài, có phải là. . . Thường Lâm thử một câu.
Đổng Học Bân lắc lắc tay, Ông nói cho bọn họ, trước khi tiền nhiệm, tôi ai cũng không muốn gặp, chờ chính thức tiền nhiệm rồi nói, có cơ hội câu thông, hiện tại tôi cũng không phải bí thư. Huyện trưởng nếu tới, Đổng Học Bân khó mà làm như thế, ít nhất khẳng định là phải gặp mặt, dù sao cũng là người đứng thứ hai, không gặp sẽ không thể nào nói nổi, ngược lại người ta sẽ nói xấu mình, nhưng hiện tại huyện trưởng tới cũng không có tới, Đổng Học Bân cũng sẽ không cần thiết, cho nên vẫn theo mục đích lúc trước của mình, lựa chọn một hình thức gián tiếp, hắn chính là muốn khiến cho huyện Tiêu Lân nhìn một cái, mình là ai, mình là cái tác phong gì!
Thường Lâm lập tức nói: Không phải, chúng tôi từ trên xuống dưới đều sớm chờ ngài ngóng trông ngài tới, chính thức tiền nhiệm hay chưa cũng là như vậy.
Sớm ngóng trông?
Nghe lời này, Đổng Học Bân không khỏi nhìn ông ta một cái, cái này nói gió, có phải là có thể lý giải thành Thường Lâm là người của lão bí thư? Không được vui vẻ với huyện trưởng Trương Đông Phương? Hoặc cũng là Thường Lâm cảm thấy chuyện lần này làm không đẹp, cho nên mới nhiệt tình một câu? Đổng Học Bân ở trong lòng nhớ kỹ lời này, đương nhiên sự thật thế nào, hắn vẫn là thích dùng con mắt của mình nhìn, chỉ bất quá Thường Lâm nói có thể nhắn nhủ một tín hiệu, Đổng Học Bân cũng thu được, lãnh đạo như bọn họ, có đôi khi nói là như thế này, sẽ không quá trực tiếp, sẽ không quá làm rõ, nhưng bạn có thể từ bên trong cảm giác ra thái độ và tin tức của đối phương, cái này thật ra là đủ rồi, cũng là một loại biểu hiện thành thục trên chính trị.
Nói phân nửa.
Đến chổ thì dừng.
Cái này cũng là hình thức văn hóa và hình thức ngôn ngữ ảnh hưởng từ truyền thống quan niệm của nước cộng hoà.
Cách thể hiện hình thức này, trong thể chế người lừa ta gạt càng là rõ ràng nhất, là một loại phương thức câu thông, cũng là một loại phương thức bảo hộ mình.
Đổng Học Bân nói: Tôi ai cũng không gặp.
Thường Lâm cười khổ nói: Tất cả mọi người tới, cái này. . .
Để cho bọn họ trở về đi, nên làm gì thì làm. Đổng Học Bân thản nhiên nói, hắn không muốn gặp, cũng không thể gặp, quả thật là còn chưa có chính thức tiền nhiệm.
Thường Lâm nghe, biết bí thư mới đã có quyết định, sẽ không nói cái gì nữa, Vậy. . . Được rồi, tôi một hồi đi nói với mọi người.
Đổng Học Bân ừ một tiếng.
Thường Lâm nhìn hắn, Vậy tôi an bài khách sạn cho ngài vào ở?
Lời này rõ ràng lại là một phép thử, ông không rõ ràng thái độ và ý tứ của Đổng Học Bân, theo Thường Lâm xem ra, hiện tại đem Đổng Học Bân mời ra khỏi đồn công an là biện pháp giải quyết tốt nhất đối với Thường Lâm mà nói, cũng không thể khiến cho một người bí thư huyện uỷ ở trong phòng thẩm vấn đợi? Vậy còn thể thống gì hả? Nếu như khiến cho cấp trên biết, Thường Lâm đều chịu không nổi, quá không được, cho nên Thường Lâm cũng muốn Đổng Học Bân mau chóng đi ra ngoài trước, về phần chuyện tình xử lý, như thế nào đều được, nếu không Thường Lâm làm cục trưởng cục công an, ông bên này cũng rơi vào tình huống khó xử, dù sao cũng là thủ hạ của ông bắt Đổng Học Bân. Thế nhưng nói thẳng ra, lại có chút quá trực tiếp, Thường Lâm cảm thấy không thích hợp, cho nên uyển chuyển thử một chút, hỏi an bài khách sạn cho hắndừng chân, cũng là muốn cho Đổng Học Bân một mặt mũi khiến cho hắn theo xuống, chuyện này đối với Thường Lâm mà nói không tốt, ông cảm thấy đối với Đổng Học Bân mà nói ảnh hưởng cũng không đẹp, tới tiền nhiệm ngày đầu tiên đã bị cảnh sát bắt, nói ra cũng không có mặt mũi.
Nhưng ông vẫn không biết Đổng Học Bân.
Đổng Học Bân vào cục công an đều thành thói quen rồi, hắn đã không cảm thấy đây là một việc cần giấu diếm, hơn nữa hắn cũng có phán đoán và mục đích của mình.
Đổng Học Bân nói thẳng: Không cần đặt khách sạn, chuyện bên này không phải còn chưa có xử lý xong sao? Tôi đánh cảnh sát, cũng đánh người, cái này là sự thật.
Lời này có chút gõ.
Thường Lâm vừa nghe, không tốt trực tiếp giải thích, vì vậy trực tiếp trừng mắt hướng về phía Hồ Hán Bân và mấy người cảnh sát nhân dân bên cạnh, Các người làm ăn cái gì thế không biết! Lý giải tình huống như thế nào mà đã bắt người? Hả? Cả đám làm gì thế! Có con mắt không? Chỉ vào bọn họ nói: Quay đầu lại tôi sẽ thu thập các người! Còn không nhanh chóng nhận lỗi với Đổng bí thư! Ông ta tiếp tục cho Đổng Học Bân bậc thang, là thật muốn Đổng Học Bân nhanh chóng rời đi.
Nhưng Đổng Học Bân lại thờ ơ, thấy Hồ Hán Bân muốn nói, hắn thậm chí cắt đứt, lạnh nhạt nói: Không cần xin lỗi, chuyện tình nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy, tôi đã nói rồi, xử lý không xong, tôi cũng sẽ không đi, mặc kệ tôi thân phận gì, làm một người công dân tôi cũng có nghĩa vụ phối hợp cơ quan công an điều tra, phải không? Nhìn xung quanh, Đổng Học Bân ngữ ra kinh người nói: Tôi mấy ngày nay ở đồn công an, toàn lực phối hợp điều tra.