Lưu manh!
Xú lưu manh!
Xú lưu manh không hơn không kém!
Đây là ấn tượng của mọi người đối với Đổng Học Bân!
Bọn họ căn bản là chưa thấy qua một kẻ nào khốn nạn giống như Đổng Học Bân cả!
Nhưng giận thì giận, mười mấy người cầm súng nhắm ngay hắn, cũng không ai dám siết cò súng. Thứ nhất là khí tràng không sợ trời không sợ đất của Đổng Học Bân đã làm bọn họ kinh sợ, thứ hai, cũng là cái then chốt nhất, nơi này là đại viện quốc an, nếu như nổ súng bắn chết hắn thì đúng là không thu xếp được, lại có người chết, phỏng chừng sở quốc an của các tỉnh khác cũng biết đại viện quốc an trực thuộc thành phố của bọn họ bị một người trọng thương tay không tấc sắt xông vào, còn không coi ai ra gì đánh cán bộ của bọn họ, vậy mặt mũi của bọn họ không phải bị mất cực nhỏ, hiện tại lãnh đạo chủ yếu trong cục còn chưa đế, sau khi gọi điện thoại cũng không nhận được chỉ thị gì cả, cái tình huống này bọn họ cũng không dám nổ súng, lỡ như lãnh đạo không muốn chuyện tình ầm ĩ lớn, vậy thì khó mà thu xếp.
Hai bên giằng co lên.
Một trăm người vs một người. . .
Hơn mười khẩu súng vs một người. . .
Nhìn qua là người của quốc an bọn họ chiếm quyền chủ động tuyệt đối, nhưng Đổng Học Bân lại có thể cười dài hút thuốc, vừa hút vừa nhìn bọn họ, cảm giác chỉnh thể giống như là hắn một người ngăn chặn mọi người, là hắn chiếm quyền chủ động.
Lập lại lần nữa! Tay ôm đầu!
Bỏ thuốc xuống cho tôi! Không được cử động!
Nói cậu có nghe thấy không? Ôm đầu quỳ xuống đất!
Đổng Học Bân còn đang ưu nhã địa hút thuốc, hình như không nghe được.
Rất nhiều người đều bị hắn chọc tức, nhưng vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Cũng không đi tới bắt người.
Trước cứu người đi!
Nhìn Uông chủ nhiệm thế nào!
Đúng vậy, nhanh chóng gọi xe cứu thương trước!
Phân ra mấy người lập tức đỡ Uông Sâm tới bậc thang ký túc xá, Hứa Diễm cũng chạy tới, nhanh chóng kiểm tra thương thế của chồng.
Cũng may.
Không có nguy hiểm tính mạng.
Bất quá, không ở bệnh viện tĩnh dưỡng mấy tháng là không có khả năng đi ra.
Đổng Học Bân đối với người khác hạ thủ rất nhẹ, nhưng đối với Uông Sâm lại rất nặng tay, một thằng đàn ông lại có thể dám dùng toàn lực đánh lén vợ trước của mình. Đổng Học Bân có thể buông tha hắn mới là lạ!
Lão Uông! Lão Uông! Hứa Diễm gọi hắn.
Ừm, ơ. Uông Sâm miễn cưỡng lên tiếng.
Hứa Diễm cả giận nói: Thằng nhóc đó là ai?
Uông Sâm đau đến gian nan nói: Anh cũng. . . Không. . . Nhận thức.
Không nhận ra?
Ông thật sự không biết hắn? ?
Người xung quanh đều nghe thấy được, tất cả đều hết chỗ nói!
Lẽ nào sự thật giống như người thanh niên nói? Cũng là thấy Uông chủ nhiệm không vừa mắt. Cho nên không tiếc xông vào quốc an trước mặt mọi người đánh Uông chủ nhiệm? ?
Má nó!
Lẽ nào cậu không biết sợ sao?
Lẽ nào cậu s không sợ gánh chịu trách nhiệm sao?
Cái này. . . Cái này con nó mẹ là lưu manh ở đâu ra vậy hả? ?
Vừa rồi tiếng vang đã hấp dẫn tới không ít chú ý của người qua đường, quốc an là trọng địa, nhưng bên ngoài không phải như vậy. Tuy rằng người qua đường không nhiều lắm nhưng cũng có một chút, mấy người cán bộ thị cục vừa nhìn, lập tức cho đi ra ngoài khống chế cục diện, đem dân chúng tới xem náo nhiệt tất cả đều đuổi đi, làm trống bên ngoài đại viện phạm vi mười mét, coi như là phong tỏa ở đây, cấm bất luận dân chúng nào ra vào.
Bỗng nhiên, một chiếc Audi tiến đến, phía sau còn theo vài chiếc Passat.
Mấy người cán bộ của quốc an thành phố vừa nhìn, cuống quít nghênh tiếp, cán bộ lãnh đạo của phân cục khác cũng đều nhanh chóng đến bên kia.
Mọi người vừa nhìn, chỉ biết là lãnh đạo thị cục tới, chiếc xe đầu tiên đó là của người đứng đầu Tương Tung Tương cục trưởng, ông ta vừa đến, mọi người cũng có chổ dựa. Chuyện lớn như vậy, ảnh hưởng ác liệt như thế, dù sao cũng phải có lãnh đạo ra chủ ý rốt cuộc xử lý như thế nào.
Cửa xe vừa mở ra, không ít người xuống tới.
Đổng Học Bân cũng nhìn bên kia, nghe Từ Yến nói Uông Sâm cũng là người của Tương cục trưởng, cũng là ông ta đề bạt. Đổng Học Bân đương nhiên có ấn tượng không tốt đối với ông ta.
Tương Tung là một người trung niên rất cường tráng, da có chút đen, trên mặt cũng như vậy, hiển nhiên đã nhận được tin tức biết trong cục xảy ra chuyện.
Làm gì thế! Tương Tung xuống xe phát tính tình rất lớn.
Một người cán bộ của thị cục vội nói: Tương cục trưởng, cục diện tạm thời khống chế được.
Tương Tung lạnh lùng nói: Mất bao lâu mới khống chế được sao? Người đâu?
Người nọ chỉ chỉ phương hướng của Đổng Học Bân bị rất nhiều súng chỉ vào trán, Ở đằng kia.
Phía sau một người phó cục trưởng cả giận: Rốt cục là sao! Kể lại một câu!
Quốc an thành phố bọn họ chưa từng xảy ra loại chuyện này, mấy người lãnh đạo đều có chút bốc hỏa, tâm tình cũng không được.
Người cán bộ lập tức nói: Là như thế này, người nọ vừa đến đã nói muốn tìm Uông Sâm Uông chủ nhiệm, đang chuẩn bị họp, cảnh vệ không cho hắn tiến vào, kết quả chính hắn tự xông vào trong, đánh mấy người cảnh vệ, còn đánh hôn mê mười mấy đồng chí đi tới cản hắn.
Tương Tung nhìn hắn nói: Các người hơn một trăm người! Còn ngăn không được hắn?
Người nọ khổ sở nói: Hắn chỉ dùng một chiêu, hơn mười giây đánh ngã hai mươi người, chúng tôi. . . Chúng tôi căn bản ngăn không được. Dừng một chút, người nọ lại chỉ Đổng Học Bân, Hơn nữa tay trái và chân trái của hắn hình như đều gãy xương, chân phải hành động cũng không tiện.
Mấy người phó cục trưởng hít vào một hơi thật dài, đều nhìn thẳng Đổng Học Bân.
Quả thật là một trò đùa cực lớn, một người toàn thân gãy xương có thể ra vào đại viện quốc an thành phố như chốn không người? Không ai cản được hắn?
Anh xác định?
Tôi xác định, tất cả mọi người đều nhìn thấy.
Sao có thể! Bị trọng thương còn có thể đánh như thế?
Không có tận mắt thấy, mấy người phó cục trưởng cũng không quá tin tưởng.
Lại có mấy người cán bộ, nói rõ một chút tình huống đại khái cùng lãnh đạo.
Vừa nghe, Tương Tung và mấy người phó cục trưởng thị cục nhìn Uông Sâm bị đánh không đứng dậy nổi một chút, cũng bị tác phong lưu manh của Đổng Học Bân làm cho phát hỏa!
Tên khốn này ở đâu tới? Tương Tung trầm mặt nói.
Người cán bộ nói: Chúng tôi cũng không biết, Uông chủ nhiệm hình như cũng không nhận ra.
Không nhận ra? Không nhận ra hắn có thể đến đây dương oai? Cái lão Uông này! Làm cái gì vậy! Tương Tung rất tức giận, cái gọi là dính dáng đôi bên. Chuyện này cho dù có thế nào, hiển nhiên Uông Sâm cũng không thoát được quan hệ, ông ta cũng không rõ ràng Uông Sâm sao chọc vào một người có thể đánh như thế!
Phía sau, Chân An Quốc vừa nhìn không được, cũng đi lên, bọn họ đều không nhận ra Đổng Học Bân, nhưng Chân An Quốc hiển nhiên là nhận thức. Hơn nữa Đổng Học Bân đã từng công tác qua tại phân cục Thành Tây bọn họ, cái này không khó tra được, nếu như ông ta đứng ở nơi đó nghẹn không nói. Sau này chờ tra được tư liệu của Đổng Học Bân, Tương Tung khẳng định người thứ nhất không buông tha ông ta. Này, lúc đó ông biết hắn vì sao không nói?
Cho nên Chân An Quốc nói: Tương cục trưởng.
Lão Chân? Tương Tung nhìn về phía ông ta, Làm sao vậy?
Chân An Quốc cười khổ nói: Người này tôi nhận thức, gọi là Đổng Học Bân, trước đây công tác qua tại phân cục Thành Tây chúng tôi một thời gian, hai năm trước điều đi.
Bên cạnh một người cán bộ sửng sờ, Vậy sao vừa rồi ông không khuyên hắn?
Chân An Quốc trầm ngâm chốc lát, nói: Chúng tôi quan hệ. . . Không tốt lắm.
Một người phó cục trưởng nhìn Chân An Quốc hỏi: Hắn cũng là quốc an? Phòng nghiệp vụ?
Không phải, hắn là tốt nghiệp đại học thi đậu nhân viên công vụ vào, vẫn đều là văn chức, sau đó điều nhiệm đi địa phương. Hiện tại hẳn là công tác ở cơ sở, cụ thể tôi không được rõ lắm. Chân An Quốc biết Đổng Học Bân có thể có bối cảnh không nhỏ, cũng sẽ không nhiều lời, không muốn đắc tội với người.
Tương Tung hỏi: Văn chức?
Chân An Quốc gật đầu, Đúng vậy.
Tương Tung nói: Văn chức có thể đánh như thế?
Chân An Quốc cũng không có cách nào trả lời. Bởi vì ông cũng không biết một thân sức chiến đấu của Đổng Học Bân là sao, quả thật, đối với một người sinh viên từ nhỏ không có trải qua huấn luyện bình thường mà nói, cái này quá có thể đánh, Chuyện của hắn, tôi biết cũng không nhiều. Tôi vừa điều tới phân cục Thành Tây không lâu thì hắn điều đi.
Một phó cục trưởng nói: Tương cục trưởng, trước đem hắn bắt lại, thẩm tra!
Xông vào quốc an, đánh cán bộ và nhân viên công tác của quốc an, cái này không thể quên đi đơn giản như vậy.
Tương Tung cau mày, trong lòng cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, không bao lâu mới phân phó thủ hạ nói: Đi điều tra người này! Dùng internet nội bộ! Đem hồ sơ tư liệu của hắn báo cho tôi!
Một người đáp: Vâng.
Người nọ đi vào ký túc xá.
Những người khác cũng không nói cái gì nữa, biết Tương cục trưởng là có một chút cẩn thận, dù sao một người bị trọng thương thân thủ còn khoa trương như vậy, một người không để ý cấm kỵ dám xông vào đại viện quốc an, rất có thể là có chổ dựa, vẫn là điều tra trước tốt nhất.
Tất cả mọi người chờ ở trong đại viện.
Đàm Lệ Mai gấp đến độ không được, nghĩ Học Bân có thể chọc phiền toái lớn, nhanh chóng len lén đi xa gọi một cú điện thoại cho Từ Yến, mới biết được Từ cục trưởng còn đang kẹt xe, phải có chút thời gian mới có thể đến, Đàm Lệ Mai không thể làm gì khác hơn là đem tình huống ở đây đại khái nói cho Từ cục trưởng một tiếng, chờ sau khi cúp điện thoại Đàm Lệ Mai cũng không biết phải làm gì cho đúng, Từ cục trưởng nếu như sớm tới cũng dễ nói, ít nhất có thể cản Học Bân, không cho hắn làm chuyện gì, nhưng hiện tại xông vào quốc an, đánh Uông chủ nhiệm, chuyện xảy ra đều đã ra, Từ cục trưởng tới cũng vô dụng!
Tương Tung chính là người đứng đầu quốc an kinh thành!
Từ cục trưởng chỉ là người đứng đầu thành phố địa phương, cấp bậc kém nhiều, người ta cũng không có khả năng cho Từ cục trưởng mặt mũi! Vậy phải làm sao bây giờ?
Nhưng bên kia Đổng Học Bân tuyệt không sốt ruột, còn hút thuốc.
Sau hai phút, điện thoại của Tương cục trưởng vang lên.
A lô, thế nào? Tương Tung hỏi.
Người đi thăm dò hồ sơ của Đổng Học Bân của nói: Chỉ có thể tra được hồ sơ bình thường của hắn, hiện tại nhậm chức thường vụ phó huyện trưởng của một huyện, thế nhưng hồ sơ chi tiết nội bộ. . .
Nhưng cái gì?
Tra không được người này!
Hồ sơ ngoại bộ đều là chuyệ bên ngoài, cục công an và văn phòng đường phố cũng có thể tra được, nhưng tư liệu nội bộ thì địa phương bình thường tra không được, chỉ có quốc an bọn họ và quân đội có thể, đây là tư liệu ghi lại về ngày sinh cụ thể sinh tại bệnh viện nào và thành viên gia đình với quan hệ, ai ai cũng có, trong tư liệu nội bộ của bọn họ, có thì có ít, nhưng còn chưa từng nghe qua tra không được!
Hồ sơ đều có ghi lại!
Hồ sơ nội bộ sao có thể không có người này? ?
Tương Tung con ngươi co rụt lại, Xác định?
Tôi tra xét ba lần! Nội bộ tư liệu quả thật không tra được người này!