Quyền Tài Trên đỉnh xe buýt, Đổng Học Bân đem dân chúng bị kẹt đón ra. Cùng lúc đó, trong xe cảnh sát xa xa, rất nhiều người cũng thấy được hình ảnh này. "Có người đi ra! Có người đi ra!" "Hình như là người bị kẹt trong xe! Đổng cục trưởng cứu ra!" Trong xe nhất thời kinh hô, Tạ huyện trưởng và Tào Húc Bằng
tất cả đều đứng ở chổ đuôi xe, Lương Thành Bằng hưng phấn vỗ
đùi : "Tiểu Đổng này, rất được!" "Đó là tiểu Quyên! Vợ của tôi cũng đi ra!" "Lỗi Lỗi! Tôi thấy Lỗi Lỗi rồi! Nó không chết! Không chết!" "Hu hu! Chồng của tôi cũng không sao! Không sao!" Tạ Tuệ Lan lập tức ra lệnh : "Trần sở trưởng! Lái xe trở về! Cứu người!" Thấy Đổng Học Bân không sao, Trần Phát cũng có chút kích động, nhưng vẫn nói : "Tạ huyện trưởng, Tào bí thư, mọi người xuống xe trước đi, bên kia quá nguy hiểm!" Tào Húc Bằng hô : "Đừng nhiều lời! Nhanh chóng lái trở lại!" Trần Phát nắm chặt tay, không thể làm gì khác hơn là nhanh
chóng xoay tay lái lại, nhấn chân ga quẹo đầu quay lại! Người được cứu ra có khoảng chừng sáu người, Lưu Đại Hải một
người, cảnh viên của đồn công an Huệ Điền Hương, một của đội
cứu viện, còn có một thiếu phụ một đứa bé trai và một người trung niên. Sau khi chui ra từ trong xe búy, mọi người kích động
đến nổi thiếu chút nữa bật khóc, rốt cục cũng được cứu, nhưng mà, khi mọi người nhìn thấy tình cảnh xung quanh, thấy bên trên chỉ có một mình Đổng Học Bân, tất cả mọi người nhất thời
sửng sốt, trong lúc nhất thời không có phản ứng. Lưu Đại Hải ngạc nhiên nói : "Đổng cục trưởng, ngài, ngài một mình?" Người thiếu phụ ngơ ngác nói : "Người cứu viện đâu? Sao không có ai?" "Bọn họ ..." Không đợi Đổng Học Bân nói cái gì, ầm ầm, mặt đất run lên,
mấy khối đá bị gió cuốn qua, bay vụt qua bên cạnh người thiếu
phụ và người đàn ông trung niên kia, còn có một khối nhắm
thẳng ngay vào đứa bé trai, cũng may là Đổng Học Bân nhanh tay
lẹ mắt, một tay chụp lấy đứa nhỏ kéo qua, lúc này mới tránh
được một kiếp, thấy được cảnh tượng kinh tâm động phách này,
tất cả mọi người sợ đến mặt mũi trắng bệch, tâm tình vừa yên lại căng thẳng! Nguy hiểm vẫn còn chưa kết thúc! Mọi người đều có thể chết ngay tại chổ! Lưu Đại Hải ngơ ngác nói : "Đổng cục trưởng, ngài .... ngài làm sao mà tới được?" Đổng Học Bân nói : "Đi tới!" Mọi người nhìn khoảng bùn cát hơn mười mét, nhìn đất đá cuồn cuồn rơi xuống trên sườn núi, liền hít một ngụm khí lạnh,
giật mình nhìn về phía đường đi tới của Đổng Học Bân, không
có gì đặc biệt, cái này đã đánh sâu vào trong lòng của mọi
người, tình thế ác liệt cửu tử nhất sinh như vậy, Tiểu Đổng
cục trưởng có thể sống sót đi tới? Có thể vì cứu bọn họ mà phấn đấu quên mình đi tới đây? Đổng Học Bân quan sát rất nhanh tình huống của sườn núi :
"Thừa dịp đất còn chưa lở, mọi người nhanh chóng đi qua một
chút!" Hắn vươn ngón tay xa xa chỉ : "Thấy cái hố nhỏ xa xa đó
không? Đó là chổ tôi đi qua đó, theo vết chân của tôi mà đi,
nhanh lên một chút, có bao nhiêu sức lực thì dùng hết bấy
nhiêu, ngàn vạn lần đừng có dừng lại, không nên nghiêng đầu
nhìn lên núi, càng không cần sợ hãi, yên tâm, nếu có nguy hiểm, tôi sẽ nhắc nhở mọi người trước" Người thiếu phụ kinh khủng nói : "Có đá đang rơi xuống! Chúng tôi không qua được!" Rầm rầm rầm, từng khối đất đá rơi xuống, còn có bùn cát lầy lội! Người trung niên cũng hít vào một hơi nói : "Không được không
được! Tuyệt đối không qua được! Chúng ta hay là chờ đám người
cứu viện đến!" Đổng Học Bân trừng mắt nhìn ông ta nói : "Bớt con mẹ nó nói
nhảm! Qua không được? Vậy tôi làm sao mà qua? Lúc đó tôi chẳng
phải cũng đi qua chổ này sao? Chờ? Chờ một lát nữa đất lở
xuống! Chúng ta toàn bộ con mẹ nó chết hết rồi! Đừng cho là
tôi nói xui! Tôi nói có thể đi qua được là đi qua được! Hăng hái lên cho tôi! Chạy nhanh một chút! Nhanh bao nhiêu thì nhanh hết
sức bấy nhiêu! Có hơn hai mươi mét thôi! Chớp mắt là qua!" Hiện
tại loại thời điểm này, sĩ khí tuyệt đối không thể loạn. Lưu Đại Hải tuy rằng cũng hiểu được hy vọng đi qua không lớn,
nhưng mà vẫn nói : "Mọi người từng bước từng bước qua! Xếp
thành hàng!" Không ai dám làm người đầu tiên. Thấy thế, Đổng Học Bân quát :" Tiểu An! Cậu đi trước!" Người
cảnh viên của đồn công an Huệ Điền Hương khẽ cắn môi, dẫn đầu
vọt tới. Đổng Học Bân ở phía sau dặn : "Không cần ngẩng đầu nhìn! Cái
gì cũng không cần lo! Cứ nhìn vết chân dưới đất mà đi! Không
được đoán sai! Nhanh! Chạy đi!" Nhưng mà còn chưa đi được ba mét,
ầm, một khối đá vụn đột nhiên lăn xuống, đập mạnh lên vai của
người cảnh viên, hắn ta kêu thảm một tiếng, hi sinh ngay tại
chổ! Đổng Học Bân đầu óc nóng lên, mẹ kiếp! BACK năm giây! Thời gian rút lui! Đổng Học Bân hét lớn : "TIểu An! Đừng đi! Nằm xuống! Nhanh nằm xuống!" Tiểu AN sửng sốt, phản xả theo bản năng gục xuống trong bùn
cát, một giây sau, một khối đá lớn vụt qua sau lưng hắn, mặt
mũi hắn trắng bệch! Đổng Học Bân một lần nữa nói tiếp : "Tiếp tục chạy! Tiếp tục! Nhanh!" Tiểu An lảo đảo đứng lên, lau mồ hôi, kinh hoảng chạy về phía trước! Lưu Đại Hải đẩy người trung niên bên cạnh : "Tiếp tục! Nhanh
đuổi theo lẹ lên! Không cần sợ! Có Đổng cục trưởng ở đây!" Đổng Học Bân nói : "Mọi người chỉ cần chạy về phía trước! Tất cả đã có tôi!" Đổng Học Bân là nhân vật phong vân của huyện Duyên Đài, phàm là người thường xem báo hay lên mạng, phần lớn đều biết hắn, hai
sự kiện lần trước đều hẳn là phải chết, nhưng mà Tiểu Đổng
cục trưởng đã thần kỳ xoay chuyển càn khôn, cho nên mọi người
đối với hắn vô cùng tin tưởng, nghe Đổng cục trưởng nói, trong
lòng không ít người đều kiên định lại, lấy dũng khí, theo bước chân của tiểu An chạy đi! Tần suất rơi của đá vụn vô cùng cao, một người rồi lại một người ngã xuống! "Chị kia! Cúi đầu! cúi đầu nhanh!" "Em trai! Đừng đi! Đứng yên tại chổ! Dừng lại!" "Anh kia, nằm úp xuống! Tay bảo vệ đầu! Nhanh lên một chút!" Đổng Học Bân một lần rồi lại một lần dùng BACK, kéo những
người từ trong tay của tử thần về lại, Lưu Đại Hải đã sớm bị choáng váng, xung quanh đều là mưa to, mưa phùn lất phất, nhìn
còn nhìn không rõ, hơn nữa tốc độ rơi của đất đá rấ tnhanh,
còn bùn cát thì bình thường hay thay đổi phương hướng, nói
chung căn bản là không có vị trí cố định, gã không rõ Tiểu
Đổng cục trưởng làm sao mà biết được tảng đá sẽ trúng ai,
thậm chí là trúng ở đâu! "Lão Lưu! Đến lượt anh!" Đổng Học Bân lớn tiếng nói. Lưu Đại Hải nhíu mày, phát hiện ra bên này chỉ còn gã và Đổng cục trưởng : "Đổng cục trưởng, ngài đi trước!" Đổng Học Bân đẩy gã một cái : "Đừng con mẹ nó nhiều lời! Đi mau! Tôi lo phần sau!" Lưu Đại Hải đỏ mắt nói : "Đổng cục trưởng!" "Đi mau" Lúc này, đá vụn rơi xuống dần dần ít lại, chỉ có vài khối
đá nhỏ mà thôi, cho dù có rơi trúng người bọn họ cũng không
có trở ngại gì, Đổng Học Bân cũng không dùng BACK để nhắc bọn họ tránh né nở, chu yếu là vì thời gian còn lại thật sự
không còn nhiều lắm, hắn không có cẩn thận tính toán qua,
phỏng chừng là còn chưa đến hai mươi giây đồng hồ, thậm chí có thể là bảy tám giây hoặc là một hai giây cũng không cùng! Kétttttt !!! Xe cảnh sát chạy đến! Trần Phát và cảnh viên của đồn công an nhảy xuống : "Đổng cục trưởng! Lưu sở trưởng!" Tạ Tuệ Lan và Tào Húc Bằng Lương Thành Bằng, còn có người
nhà của người bị kẹt cũng nhảy xuống xe, người mọi ở đây trên mặt đều lộ vẻ kích động không thể che giấu được, ai cũng
không ngờ rằng, Tiểu Đổng cục trưởng tự nhiên lại thật con mẹ
nó cứu được người! Hoàn cảnh ác liệt như thế, trên người Tiểu Đổng cục trưởng còn bị thương, không chỉ có như vậy, Đổng Học Bân cùng một cái xeng đã đào ra được người cứu lên, cái này
không thể nào sử dụng vận khí tốt để hình dung nữa rồi, là
kỳ tích, tuyệt đối là kỳ tích! "Tiểu Quyên!" "Lỗi Lỗi! Hu hu! Lỗi Lỗi của tôi!" Người thiếu phụ và đứa bé trai chạy ra khỏi lớp bùn cát, người thân của bọn họ khóc hô ôm lấy bọn họ ngay. "Mẹ! Hu hu!" "Đại Vũ! Hu hu! Em sợ muốn chết! Làm em sợ muốn chết!" "Không sao đâu! Bây giờ đã không có sao nữa!" Người thân đoàn tụ, mọi người do quá vui mà khóc. Tạ Tuệ Lan lớn tiếng nói : "Nhanh lên một chút! Nhanh!" Lương Thành Bằng vung tay áo, cùng mấy người của đội cứu viện
vọt đến, kéo những người bị kẹt trong bùn cát ra, một người,
hai người, ba người, bốn người, mọi người từ từ được giải
thoát, hiện tại, trên lớp bùn cát chỉ còn lại Đổng Học Bân
và Lưu Đại Hải hai người, bọn họ cũng đang bước nhanh qua. Nhưng đúng lúc này, mặt đất nổ vang, động tĩnh so với trước
kia còn kịch liệt hơn, ầm ầm ầm, ầm ầm ầm, trời đất giống
như muốn sụp đổ, đám người Đổng Học Bân biến sắc, mặt trắng
bệch nhìn về phía sườn núi, chỉ thấy trên đỉnh núi có một
cây cổ thụ đang lăn xuống, tốc độ rất nhanh, đang lao đến hướng
sườn núi, có thể khiến cho một cây đại thụ cắm rễ sâu trong
đất lăn xuống như vậy, không cần nói cũng biết đó chính là
đất lỡ thậm chí là núi lở! Sắc mặt Trần Phát đại biến : "Đổng cục trưởng! Chạy mau! Chạy mau!" Rất nhiều người đều kinh hô : "Nhanh! Không còn kịp rồi!", "Đổng cục trưởng!" Trời đất biến đổi, cái vụ đất lở này lớn hơn rất nhiều lần
so với lúc đầu nhiều, nếu như bị cuốn vào trong, căn bản là
phải chết không thể nghi ngờ!! Lưu Đại Hải nóng nảy nói : "Đổng cục trưởng! Ngài đi trước!" Đổng Học Bân quát nói : "Đừng nói lời vô ích! Đi mau! Nếu không ai cũng không chạy được!" "Đổng cục trưởng!" "Đi!" Bỗng nhiên, một hòn đá to bằng một trái banh bay đến mà
không hề có dấu hiệu báo trước, bộp! Đập thẳng vào ngực của
Lưu Đại Hải, Lưu Đại Hải mở to mắt ra ngã xuống đất, không kịp phát ra một tiếng kêu nào hết! "Lão Lưu!" Đổng Học Bân giận dữ hét : "BACK mười giây đồng hồ!" Hình ảnh biến đổi! Đổng Học Bân vội vội vàng vàng nhắc nhở Lưu Đại Hải tránh
né, nhưng đảo mắt qua nhìn, hắn kinh hoàng toát mồ hôi lạnh
toàn thân! Khối đá kia đã gần ngay trước mắt, tám mét .... sáu mét ... bốn mét ... sắp rơi trúng rồi! Đổng Học Bân rõ ràng, nếu như là mười giây đồng hồ, hòn đá
hẳn là còn nằm trên núi, mình cũng có đủ thời gian để kêu Lưu Đại Hải tránh né, nhưng hiện tại thời gian lui lại hiển nhiên
là không đủ mười giây rồi, cùng lắm là chỉ khoảng ba giây đồng hồ, BACK hẳn là không có vấn đề, giải thích duy nhất chính
là, đã không còn biện pháp lui về mười giây đồng hồ trước đây! Hết rồi! BACK dùng để giữ mạng một giây cũng không còn! "Lão Lưu!" "Lưu sở trưởng!" Mọi người cách đó không xa cũng chú ý đến hòn đá đang bay xuống, đều hô to lên! Lưu Đại Hải không kịp tránh né, tuyệt vọng trơ mắt ra nhìn tất cả! Đổng Học Bân đã không kịp nghĩ nhiều, hô một tiếng lao đến, đè Lưu Đại Hải xuống lớp bùn cát! Ngay sau đó, một âm thanh vang lên từ sau lưng của Đổng Học Bân. Đổng Học Bân hộc ra một ngụm máu, hòn đá đã đập trúng lưng hắn, hắn đã chịu hòn đá ấy thay cho Lưu Đại Hải!
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.