Bữa tiệc còn đang tiếp tục.
Đều ăn đi.
Được được.
Tôi ăn no rồi, các người uống trà gì?
Đều tùy tiện, nghe Phương tiểu thư.
Vậy bích loa xuân đi, tôi đi gọi người phục vụ.
A đừng đừng, tôi đi tôi đi, ngài ngồi.
Lúc đầu từng phòng đều có ít nhất một nhân viên phục vụ cùng đi, rót rượu châm trà, bất quá bởi vì muốn nói chuyện, ngay từ đầu bọn họ cũng không cho nhân viên phục vụ ở lại trong phòng, vì vậy thấy Phương Thủy Linh muốn uống trà, Lý Hiếu và Trương Đông Phương bọn họ đều tranh một chút, nếu đã biết thân phận của Tiểu Linh, Trương Đông Phương bọn họ tự nhiên không dám khiến cho Phương Thủy Linh tự mình đi, cuối cùng vẫn là khoa viên của phòng làm việc chính phủ huyện lão Trương mang đến đi ra, nói với nhân viên phục vụ ở bên ngoài muốn một bình bích loa xuân, sau đó mới vào phòng.
Trà rất nhanh tới.
Mỗi người một ly, mọi người cũng không ăn nữa.
Lý Hiếu thấy thế, liền nói: Phương tiểu thư, nếu không tôi không quấy rối các vị dùng cơm, tôi đi về trước, mấy vị ăn ngon uống ngon.
Phương Thủy Linh nói: Ngồi thêm một chút đi?
Giữ lại cũng không phải cương quyết, Lý Hiếu cũng nghe ra, nói: Không được không được, tôi trở lại nhanh chóng giám sát chuyện của huyện Tiêu Lân, để cho bọn họ mau chóng phê duyệt xong báo cho cấp trên, tăng nhanh hiệu suất làm việc. Nếu như là người bình thường tới tìm Lý Hiếu cầu gã làm việc, bữa cơm này Lý Hiếu khẳng định là ăn đến cuối cùng, không chừng cơm nước xong còn có thể có hoạt động khác, dù sao cũng là người khác cầu Lý Hiếu làm việc, nhưng tình huống lần này lại không giống, bởi vì địa vị của đối phương quá lớn, lớn đến mức Lý Hiếu ngay cả ăn cũng không dám ăn, hơn nữa người ta nếu như thật muốn làm việc thì một cú điện thoại là đủ rồi, lần này còn nể tình mời Lý Hiếu như thế, Lý Hiếu đã có chút vừa mừng vừa sợ, lúc này cơm cũng ăn xong, gã đương nhiên rất có ánh mắt cáo từ, cũng không ưỡn nghiêm mặt đợi.
Phương Thủy Linh à một tiếng, Vậy được rồi, lần này cảm ơn chủ nhiệm Lý, tôi đưa ông đi.
Không được không được. Lý Hiếu bận đứng lên chối từ, Ngài nhanh ngồi, cũng không nên đi ra, ngài đây là làm khó tôi.
Phương Thủy Linh lại khách khí nói vài câu với gã, Trương Đông Phương Từ Trang bên kia cũng toàn bộ đứng lên đem Lý Hiếu đưa đến phòng bên ngoài, lúc này mới nhìn theo gã rời đi. Không phải Trương Đông Phương bọn họ không muốn đưa, thứ nhất Lý Hiếu sống chết không cho bọn họ đi ra, thứ hai, bọn họ cũng không thể để Phương Thủy Linh một mình ở lại trong phòng, ngày hôm nay bữa cơm này Phương Thủy Linh mới là nhân vật chính, còn là cô ấy mời khách, nói vậy thì quá không lễ phép, vì vậy đi ra ngoài tiễn Lý Hiếu một chút, Trương Đông Phương và Tôn Lệ Hàm bọn họ xoay người đã về, đóng cửa phòng.
Phương tiểu thư, chúng tôi mấy người kính cô một ly. Trương Đông Phương bọn họ đều nâng chung trà lên.
Phương Thủy Linh cười nói: Cái gì kính hay không kính, tùy ý đi, tôi phiền khách khí đi khách khí lại lắm, các người nếu cứ như vậy thì tôi đi à.
Mấy người chạm ly, ngồi uống trà.
Phương Thủy Linh nói: Đổng ca có khỏe không?
Trương Đông Phương lập tức nói: Khỏe, tất cả đều khỏe, dưới sự dẫn dắt của Đổng bí thư, huyện chúng tôi mấy tháng nay thay đổi thật sự là nghiêng trời lệch đất, ài, Đổng bí thư mới độ tuổi này cũng đã là bí thư huyện uỷ, trên công tác còn xuất sắc như thế, tôi thật sự là cảm thấy không bằng ..., tôi ở tuổi này lúc trước, cái gì cũng không hiểu, không bằng một phần trăm của Đổng bí thư, kém xa. Biết Phương Thủy Linh cùng Đổng Học Bân là có giao tình, nếu nói đến người này, Trương Đông Phương tự nhiên phải tâng bốc Đổng Học Bân vài cái.
Phương Thủy Linh cười hì hì nói: Đổng ca quả thật là lợi hại.
Tôn Lệ Hàm thử nói: Ngài cùng Đổng bí thư khi còn bé đã nhận thức đi?
Không có. Phương Thủy Linh nói: Tôi cũng là hai năm nay mới quen Đổng ca, tôi à, coi như là em gái của Đổng ca đi, vẫn được Đổng ca hỗ trợ. Cô ấy cùng Tạ Nhiên còn chưa có kết hôn đính hôn, cho nên cũng không thể nói là thân thích của Đổng Học Bân, chỉ có thể là em gái.
Em gái của Đổng bí thư?
Vẫn được Đổng Học Bân trợ giúp?
Trương Đông Phương rất không hiểu, Từ Trang cũng như nhau, trong lòng nói ngài cháu gái của tổng lý, chuyện gì có thể khiến Đổng Học Bân hỗ trợ hả? Đổng bí thư ở kinh thành lớn nhất cũng là nhậm chức cán bộ phòng giám sát của ủy ban kỷ luật trung ương mà? Cái chức vụ này theo người khác xem ra là thật lớn, nhưng đối với Phương Thủy Linh mà nói thì là cái gì? Nhà các người phỏng chừng tùy tiện lấy ra một người thân đều phải là cán bộ cấp sở? Với thân phận của cô, chuyện gì không phải chuyện của một câu nói? Còn có lúc cần người khác trợ giúp? Không có khả năng?
Lẽ nào Đổng bí thư cũng có bối cảnh rất lớn?
Không đúng? Bọn họ sao không nghe nói qua hả?
Ai cũng biết Đổng Học Bân là có bối cảnh, bởi vì cái này là lời vô ích, một người hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi dĩ nhiên có thể làm quan ở ủy ban kỷ luật trung ương, dĩ nhiên có thể làm bí thư huyện uỷ, không có bối cảnh mới là vô nghĩa, thế nhưng khác biệt giữa bối cảnh cùng bối cảnh cũng rất lớn, bối cảnh của thành phố cùng bối cảnh của trong tỉnh, cái này khác xa vạn dặm, càng đừng nói là của khác biệt bối cảnh trung ương, kém đến trình tự.
Đổng Học Bân rốt cuộc có địa vị gì?
Sao hắn nhận thức cháu gái tổng lý?
Hơn nữa quan hệ của hai người còn vô cùng tốt? Nếu không Phương Thủy Linh sao có thể tự mình mang theo bọn họ đi làm việc, sao có thể dụng tâm đối với chuyện của huyện Tiêu Lân như thế?
Đám người Trương Đông Phương cũng không rõ ràng, nhưng không hỏi nhiều.
Tôn Lệ Hàm là một người để bụng đối với Phương Thủy Linh nhất, khiếp sợ đối với thân phận của Tiểu Linh qua đi, trong lòng cô ấy lại kích động lên, cô ấy biết đây là một cơ hội, Phương Thủy Linh người có thân phận như vậy không phải người khác muốn gặp là có thể gặp, không phải ai muốn nhận thức là có thể nhận thức, hiện tại đi qua cái cơ hội này bọn họ dĩ nhiên cùng nhau ăn với cháu gái của tổng lý, Tôn Lệ Hàm đương nhiên là muốn mượn cơ hội này chắp nối nhiều cùng Phương Thủy Linh, vì vậy liên tiếp theo nói chuyện với Phương Thủy Linh, bỏ qua là không còn cơ hội nữa.
Trương Đông Phương và Từ Trang bọn họ tuy rằng cũng muốn lôi kéo làm quen chắp nối cùng Phương Thủy Linh, nhưng bọn họ vẫn không có làm như vậy, bởi vì bọn họ có tự hiểu lấy mình, biết đám người mình trình tự quá thấp, giống như Phương Thủy Linh loại người có bối cảnh to lớn bọn họ không có khả năng với tới được, người ta ngày hôm nay có thể giúp bọn hô một lần đã là nhìn mặt mũi của Đổng Học Bân, muốn đơn độc liên hệ người ta làm cho người ta giúp lần thứ hai lần thứ ba? Căn bản không hiện thực.
Bên kia còn đang trò chuyện.
Từ Trang ở đây đã có chút cháng váng đầu, vừa rồi kính rượu cùng Lý Hiếu và Phương Thủy Linh, ông cũng uống một ít, Từ Trang có tiếng là tửu lượng kém, trước đây cơ bản là không uống rượu, lần này tuy rằng uống không nhiều nhưng cũng có chút không chịu được, vì vậy đi ra ngoài đi phòng vệ sinh, lảo đảo.
Một phút đồng hồ. . .
Năm phút đồng hồ. . .
Mười phút. . .
Từ Trang vẫn không trở về.
Phương Thủy Linh cũng ăn xong uống xong, bình trà đều thấy đáy, vì vậy nói: Cũng không khác biệt lắm, vậy chúng ta rút đi, ơ, còn có một người mà?
Trương Đông Phương nói: Từ huyện trưởng đi phòng vệ sinh.
Phương Thủy Linh gật đầu một cái, Bên này có suối nước nóng, chúng ta một hồi đi tắm?
Đang nói, bên ngoài đột nhiên mở cửa ra, một người phụ nữ trung niên tiến tới, chính là người bọn họ gặp ở ngoài sảnh, Phương tiểu thư, bạn của ngài xung đột với người ta!
Phương Thủy Linh sửng sốt, Hả?
Người nhụ nữ vội vàng nói: Cũng là người đi cùng các người.
Lão Từ? Trương Đông Phương nhất thời đứng lên, Lão Từ làm sao vậy?
Người phụ nữ nói: Hắn hình như uống say, đụng phải người ta một chút, đem nước trà đổ lên áo người nọ, đối phương làm dữ, đem bạn của ngài giữ lại.
Phương Thủy Linh nhíu mày nói: Cũng là chuyện không cẩn thận, nói hai câu không phải xong sao?
Người phụ nữ nhìn cô ấy, thấp giọng nói: Phương tiểu thư, người nọ. . . Ngài nhận thức, lão lục của Trần gia.
Tiểu lục nhi? Sao hắn ở đây? Phương Thủy Linh lúc này mới đứng dậy, Đi, đi xem.
Trương Đông Phương vừa thấy biểu tình ngưng trọng của Phương Thủy Linh trong lòng liền căng thẳng, lão lục Trần gia? Trương Đông Phương đương nhiên không nhận ra, nghe đều chưa từng nghe qua, nhưng ông biết, người có thể được Phương Thủy Linh nhận thức tất nhiên mỗi người cũng không phải là người bình thường, cái Hưu Nhàn Hội Sở này xem ra thường ngày trong chiêu đãi đều là đại phú đại quý, lão Từ cũng thật là, sao lại bất cẩn đổ nước lên người của người ta, cái này không phải thêm phiền sao. Bất quá cũng may có Phương Thủy Linh bên người, Trương Đông Phương cũng không đặc biệt lo lắng, bọn họ là cùng đi với Phương Thủy Linh, Phương Thủy Linh thế nào cũng sẽ che chở bọn họ, một người cháu gái của tổng lý, ai không cho vài phần mặt mũi hả?
Vì vậy mấy người đều đi.
Lối đi nhỏ gần đại sảnh đã có không ít người vây quanh.
Ông có mọc mắt hả?
Xin lỗi.
Xin lỗi thì xong? Hả?
Ngày hôm nay uống say, chân không đứng vững, tôi cái này. . .
Đừng nhiều lời, ông theo chúng tôi đến đây! Ngày hôm nay việc này không để yên! Mẹ kiếp!
Đến gần, thì thấy được mấy người thanh niên đang vây uanh Từ Trang la to, mấy người kia tuổi cũng không lớn, ít nhất cũng mười sáu mười bảy tuổi, lớn nhất phỏng chừng mới hai mươi mốt, cuối cùng còn muốn đem lão Từ mang đi, mặc kệ Từ Trang xin lỗi như thế nào bọn họ đều không buông tha.
Ông chủ hội sở trước đó vào phòng của Phương Thủy Linh cũng đi ra, hoà giải, Trần thiếu gia, Trần thiếu gia, ngày hôm nay ngài coi như cho tôi mặt mũi, chúng ta. . .
Trần gia tiểu lục nhi trừng mắt nói: Vậy ai cho tôi mặt mũi hả? Ông xem! Tôi cái này làm sao gặp người? Chỉ chỉ áo của mình, trên áo sơ mi tất cả đều là nước trà.
Ông chủ nói: Tôi lập tức cho người tìm một bộ quần áo cho ngài, ngày hôm nay ngài xem. . . Đây là bạn bè của Phương tiểu thư, cùng Phương tiểu thư tới.
Mấy người kia vừa nghe mí mắt đều giật giật.
Trần gia tiểu lục nhi cũng ngẩn ra, cẩn thận nói: . . . Phương Văn Bình Phương a di?
Ặc, không phải. Ông chủ đổ mồ hôi nói: Là Phương Thủy Linh Phương tiểu thư.
Ài.
Phương Thủy Linh hả?
Mấy người này rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, bọn họ cũng là biết lợi hại của nữ hỗn đản Phương Văn Bình, nghe là bạn của Phương Thủy Linh mới trầm tĩnh lại, À, là bạn bè của chị Linh à, bất quá chị Linh sao có thể có bạn bè như thế? Ông nói giỡn với tôi à?
Ông chủ cười khổ nói: Thật sự là đi cùng Phương tiểu thư.
Lúc này, Phương Thủy Linh mang theo Trương Đông Phương Tôn Lệ Hàm bọn họ đi tới, rất không vui nói: Thế nào tiểu lục nhi? Lăn qua lăn lại đến trên đầu tôi?