Buổi trưa, mặt trời đã đứng bóng, gió xuân thổi lất phất.
Tại cổng một nhà hàng hải sản có tên Hải Sinh.
Quách Phàn Vỹ dừng xe tại bãi đổ xe lộ thiên, Lâm Bình Bình mặc đồ công
sở mở cửa xe bước xuống, cô giữ cửa để Đổng Học Bân xuống xe, trên xe
còn có một nhân viên nghiệp vụ Ban một, khoảng hai mươi tuổi, rất trẻ,
tên là Trương Phàm, Lâm Bình Bình dẫn cậu ta đi là vì cậu ta cũng có
tham gia vào công tác chuẩn bị của dự án này, hơn nữa tửu lượng cậu ta
rất tốt, nghe nói Lương Trạch Nguyên này cũng uống rất được, vì vậy gọi
Trương Phàm đi để có người uống rượu với hắn, an uống no say mới có lợi
cho triển khai công việc.
Lâm Bình Bình dặn: "Tiểu Trương, lần này đến lượt cậu thể hiện đó".
Trương Phàm cười khổ nói: "Ban trưởng Lâm, tửu lượng của Lương Tổng rất cao, lần trước tôi bị hắn..."
"Chưa uống mà đã sợ rồi hả?" Lâm Bình Bình cau mày nói: "Tính này của
cậu là không được, hôm nay cậu phải giúp tôi, nếu thành công tôi sẽ ghi
công cho cậu".
"Tôi sẽ cố hết sức" Trương Phàm đành phải cố gắng vậy.
Đổng Học Bân nghe thấy liến quay lại nói: "Tửu lượng của nhà đầu tư rất tốt sao?"
Lâm Bình Bình cười: "Hôm trước tôi tận mắt nhìn thấy Lương tổng một mình uống hết một chai Mao Đài nhỏ, khoảng hơn một cân rưỡi, uống xong người vẫn như không việc gì, giống như uống thêm vài ly nữa cũng không thành
vấn đề, Lương tổng cũng thích người biết uống rượu, hôm trước ăn cơm hắn nói chuyện với Tiểu Trương còn nhiều hơn cả tôi, tuy nhiên vốn dĩ muốn
tranh thủ cho kịp thời cơ nhưng Tiểu Trương uống được một cân đã say rồi nên công việc vẫn chưa bàn được".
Đổng Học Bân vừa nghe đã hoa mắt: "Mấy người uống rượu tính bằng cân, tôi uống đều tính bằng lạng".
Lâm Bình Bình cười nói: "Tôi cũng vậy, năm lạng là say rồi".
"Ha ha, cũng không tệ đó chứ" Đổng Học Bân cũng chỉ ba bốn lạng gì đó thôi.
Lúc này xe của nhà đầu tư cũng vừa đến, cửa mở, một người trung niên da
mặt đen đen bước ra, trên giày vẫn còn dính đất, quần áo dính bụi, hình
như là vừa mới đi công trường về, Lâm Bình Bình nói nhỏ Đổng Học Bân mới biết đây là Lương Trạch Nguyên, ừm, nhìn có vẻ không giống với phú ông
tiền tỷ cho lắm, giống một nhà doanh nghiệp nông thôn hơn.
Lương Trạch Nguyên đã nhìn thấy bọn họ từ xa, cười ha ha chào mọi người: " Trưởng ban Lâm, Tiểu Trương, để mọi người chờ lâu rồi".
Lâm Bình Bình cười: "Chúng tôi cũng vừa đến, giới thiệu với ông đây là Cục trưởng Cục Chiêu thương chúng tôi".
Đổng Học Bân giơ tay ra chào: "Tôi đại diện cho Cục Chiêu thương hoan nghênh Lương tổng".
Cục trưởng? Nhìn hắn trẻ như vậy nên Lương Trạch Nguyên hơi kinh ngạc,
sau đó cũng bắt tay chào lại, "Cục trưởng Đổng, chào anh".
Một lúc sau Phó Huyện trưởng Triệu Hưng Long cũng đến, mọi người chào nhau rồi cùng bước vào nhà hàng.
Trong phòng riêng tại tầng hai, mọi người nhường nhau cuối cùng để Triệu Hưng Long ngồi vào ghế chủ trì, bên cạnh là Đổng Học Bân rồi đến Lâm
Bình Bình, Quách Phàn Vỹ, Trương Phàm, Lương Trạch Nguyên và tài xế của
hắn, lúc mới vào, Lương Trạch Nguyên còn cho tài xế lấy trên xe xuống
hai hộp Mao Đài, xem ra thì hắn rất thích uống rượu, nếu không thì đã
không chuẩn bị sẵn rượu như thế, Lương Trạch Nguyên cũng không phải là
người trong huyện Duyên Đài.
Thức ăn được mang lên, phần lớn đều là đồ biển.
Lương Trạch Nguyên không nói gì, hắn cho tài xế rót rượu ra rồi bảo mọi người cùng cạn ly.
Bên phía Đổng Học Bân cũng không có vấn đề gì, công việc của Cục chiêu
thương cần như vậy, đi làm uống rượu cũng không phải là chuyện lớn, tuy
nhiên trong huyện có công văn quy định lúc đi làm không được uống rượu,
chiều nay Triệu Hưng Long còn phải quay về văn phòng huyện nên Lâm Bình
Bình muốn giải thích với Lương Trạch Nguyên một chút, ai ngờ, Triệu Hưng Long cũng phi thường nể tình, hắn cầm ly lên rồi nói: "Chiều nay tôi
còn phải đi làm, nhưng Lương Tổng đã nói rồi thì ly này tôi sẽ uống hết, chỉ uống ly này thôi, nếu uống nữa để huyện trưởng nhìn thấy tôi sẽ bị
phê bình mất, ha ha".
Hắn đúng là rất ủng hộ công việc của Đổng Học Bân.
Lâm Bình Bình cũng cùng bọn họ cụng ly, một hơi cạn sạch.
Tửu lượng của Trương Phàm thì khỏi phải nói rồi, Quách Phàn Vỹ hình như cũng uống rất được.
Chỉ có Đổng Học Bân là hơi lo lắng, cốc này là hai lượng rượu, tuy nhiên hắn vẫn chưa ăn được miếng nào, trong bụng không có gì mà uống rượu vào chắc chịu không nổi, hắn cũng sợ mình uống nhiều sẽ mất mặt, nên ly này hắn uống hơi vất vả, sau khi đặt ly xuống Đổng Học Bân thấy mình đã
“tới trạm” rồi, nếu uống thêm ly nữa chắc say mà té xuống đất mất.
Cái tửu lượng này của anh em.
Đổng Học Bân hơi đau đầu, những chuyện như thế này sau này nhất định còn có nữa, thậm chí là nhiều, tuy nhiên tửu lượng mình kém quá, nếu uống
thì không được, không uống cũng không xong, ai biết là nhà đầu tư sẽ
nghĩ như thế nào? Có nghĩ là mình không giữ thể diện cho họ hay không?
Hơn nữa lỡ sau này gặp phải trường hợp không thể không uống tám lạng nửa cân thì Đổng Học Bân rõ ràng không thể ứng phó được.
Vấn đề này là vấn đề lớn đó.
Vừa ăn vừa nói chuyện, Đổng Học Bân vừa nghĩ xem là làm thế nào để khắc phục được vấn đề uống rượu.
Bữa tiệc bắt đầu, mọi người không nhắc đến công việc nữa, chuyện này nên để ăn uống no nê xong mới bàn, qua cuộc tiếp xúc ngắn ngủi, Đổng Học
Bân có ấn tượng rất tốt đối với Lương Trạch Nguyên, hắn là một thương
nhân tính tình thẳng thắn, có gì nói nấy, chứ không có vòng vo như người khác, trong buổi tiệc Lương Trạch Nguyên có nhận một cuộc điện thoại,
hình như có người muốn mượn tiền hắn, một triệu thì phải, nhưng Lương
Trạch Nguyên không nói hai lời lập tức đồng ý, đúng là người rất trượng
nghĩa, rất hào sảng.
Đổng Học Bân gật gật đầu, hắn rất thích làm việc với những người này.
"Ồ" Lương Trạch Nguyên chợt nhìn về phía tay của Đổng Học Bân, "Cục trưởng Đổng, đồng hồ này của anh?"
Lâm Bình Bình nhìn sang, biết được Lương Tổng đang nhìn chiếc đồng hồ
PatekPhilippe, thực ra cô cũng muốn biết là chuyện gì, chủ yếu là chiếc
đồng hồ này quá đắt.
"Đồng hồ?" Đổng Học Bân giơ tay lên rồi cười nói: "Lương tổng cũng thích đồng hồ sao?"
Lương Trạch Nguyên cười ha ha: "Tôi không hiểu về đồng hồ lắm, tôi là
người quê mùa, nhưng lại thích kim cương, Đổng Cục trưởng, số kim cương
trên đồng hồ của ông cộng lại chắc cũng phải một triệu nhỉ?" Hắn không
biết chiếc đồng hồ thuộc nhãn hiệu gì nhưng lại hiểu rất rõ về kim
cương.
Quach Phàn Vĩ biến sắc, hơi lo lắng.
Đổng Học Bân liền cười: "Tôi cũng không biết bao nhiêu tiền, mang vậy thôi".
Triệu Hưng Long sợ Lương Trạch Nhuyên hiểu nhầm, cũng sợ ảnh hưởng đến
hình tượng cán bộ huyện Duyên Đài liền cười nói: "Trường hợp của Cục
trưởng Đổng tương đối đặc biệt, anh ta là người có tiền nhất trong số
cán bộ huyện chúng tôi" Thấy Lâm Bình Bình và Lương Trạch Nguyên tỏ vẻ
khó hiểu, Triệu hưng Long mới nói: "Lúc ở Bắc Kinh, Đổng Cục trưởng có
một lần trúng số, là giải nhất. Chuyện này các cán bộ trong huyện đều
không biết, là người trong nhà mới biết thôi".
Lâm Bình Bình bừng tỉnh đại ngộ, mới hiểu ra tất cả.
Quách Phàn Vỹ ngạc nhiên, Trương Phàm cũng mở to mắt.
Đổng Học Bân cười nói: "Huyện trưởng Triệu đã nói hết chuyện của tôi rồi, thật ngại quá".
"Thì ra là như vậy" Lương Trạch Nguyên đã rất có hứng thú với Đổng Học
Bân, trúng giải nhất vé số? Trẻ tuổi mà đã lên được chức Cục trưởng Cục
Chiêu Thương? Đây tuyệt đối không phải là người bình thường.
Qua một hồi tiếp xúc, mọi người đi vào vấn đề chính.
Lâm Bình Bình nói: "Lương Tổng, lần này ông đến khảo sát tình hình ở huyện chúng tôi cảm thấy thế nào?"
Đổng Học Bân và Triệu Hưng Long cũng nhìn sang.
Lương Trạch Nguyên uống hết ly rượu rồi nói: "Cũng không tồi, cách đây
năm sáu năm tôi có đến huyện ta một lần, huyện bây giờ phát triển hơn
trước rất nhiều rồi, tình hình kinh tế cũng ổn, tuy nhiên tôi là người
không thích vòng vo, nói thực là tôi có đi xem qua địa điểm dự kiến sẽ
xây dựng kho lạnh của huyện ta, nếu đem so sánh với huyện Đại Phong thì
vẫn còn một chút khoảng cách".
Triệu Hưng Long lên tiếng: "Lương Tổng, huyện tôi rất coi trọng đến dự
án xưởng gia công thịt heo, nếu có thể tiến hành thuận lợi, thì nó sẽ
được coi như là một công trình trọng điểm của huyện".
Lương Trạch Nguyên không nói gì, lãnh đạo huyện Đại Phong cũng nói như
vậy, công trình trọng điểm cũng không nhỏ hơn so với huyện Duyên Đài.
Đổng Học Bân nói: "Chính sách hỗ trợ ở trong huyện Lương tổng cũng nhìn
thấy rồi chứ? Không chỉ miễn giảm thuế, chúng tôi cũng có thể có nhiều
ưu đãi về vấn đề trưng dụng đất đai".
Lâm Bình Bình liền lấy ra một tập tài liệu rồi đặt lên bàn cho Lương
Trạch Nguyên xem: "Đây là dự toán của dự án tôi vừa mới tính xong sáng
nay, đất trưng dụng ba trăm vạn, đất xây dựng bốn trăm vạn, công trình
thiết bị hoàn chỉnh một ngàn vạn, cộng thêm phí lắp đặt chạy thử, phí
giao thông, phí bảo vệ môi trường và những chi phí khác thì tổng đầu tư
khoảng chừng hai ngàn một trăm vạn, còn có chính sách miễn giảm thuế,
chúng tôi cũng đã nổ lực hết sức rồi".
Lương Trạch Nguyên nhìn qua, "Phí đất dùng không cao, ừm, nó cũng nằm
trong dự toán của tôi, tuy nhiên không giấu gì mọi người, tuy là chi phí bên huyện Đại Phong có cao hơn đây một chút nhưng công trình hoàn chỉnh tương đối hoàn thiện, dây chuyền sản xuất cũng vậy, đây mới chính là
điều tôi coi trọng nhất, vì vậy thật ngại quá, tôi cũng không nói là về
nhà suy nghĩ cho lấy lệ gì nữa, so sánh thực tế thì vẫn thấy huyện Đại
Phong phù hợp hơn".
Đây chính là từ chối rồi.
Lâm Bình Bình và mọi người đều im lặng một lúc, ài, vẫn không được.
Trương Phàm uống cũng gần say: "Lương Tổng, ngài suy nghĩ lại chút đi?"
Lương Trạch Nguyên lắc đầu, chợt ông nhìn Trương Phàm một cái rồi cười
nói: "Tửu lượng của Tiểu Trương khá lắm, uống được nửa ký rồi hả? Thế
này đi Tiểu Trương, từ nhỏ tới lớn tôi chỉ bái phục người có tửu lượng
tốt hơn tôi, tửu lượng của tôi nhiều nhất là hai cân, uống xong hai cân
là tôi đã không biết trời đất gì rồi, ha ha, nếu cậu có thể uống hơn
tôi, có thể uống được ba cân rượu thì tôi sẽ suy nghĩ lại, được chứ?"
Hắn đúng là người thích kết bạn nhậu, anh em bạn bè của hắn đều là những người uống giỏi.
Tiểu Trương vừa nghe đã hoảng hồn.
Ta kháo! Ba cân rượu? Vậy thì tôi đã uống chết từ lâu rồi! Ngoài những
nhân viên chuyên uống rượu bên Quốc Vụ Viện ra thì trên đời này còn ai
có thể uống được ba cân chứ?
Lâm Bình Bình và Triệu Hưng Long đều nhìn Trương Phàm.
Ý của Lâm Bình Bình rất rõ: "Tiểu Trương! Lên đi!"
Triệu Hưng Long cũng nhìn anh ta khích lệ.
Trương Phàm như gần khóc, lên gì chứ, hắn thực sự uống không nổi.
Bổng nhiên, Đổng Học Bân chớp mắt: "Lương tổng, lời này là thật chứ?"