Mười giờ hơn.
Công viên Đào Nhiên Đình.
Bầu trời tối đen, tuyết rơi rất nhiều, còn có hơi nước bao phủ ở trên đầu.
Đổng Học Bân và Phương Văn Bình sau vài phút leo lên tới đỉnh núi, tìm một chòi nghỉ mát, hai người chui đi vào ngồi xuống, trước mắt là đèn đuốc sáng trưng, bên tai là tiếng pháo nổ, bất quá toàn bộ công viên nhi hiện tại chỉ có hai người bọn họ, vẫn là có cảm giác có chút cô linh.
Đổng Học Bân hỏi: Leo lên đây làm gì?
Phương Văn Bình nhìn phía xa nói: Muốn tìm một chổ thanh tịnh, có chuyện?
Cái này không thành vấn đề, nhưng lúc này mấy giờ rồi. Đổng Học Bân vẫn là oán giận một chút.
Phương Văn Bình rất không vui nói: Không muốn thì tự cậu trở về, tôi cũng không buộc cậu!
Đổng Học Bân nói: Bà đều uống được như vậy, tôi có thể yên tâm trở về sao? Được rồi được rồi, tôi ở đây với bà, ngày hôm nay bà bị sao vậy?
Phương Văn Bình cứng rắn nói: Không liên quan tới cậu.
Đổng Học Bân nói: Bà cứ nói với tôi đi, dù sao ở đây cũng không có người khác.
Gió lạnh mang theo bông tuyết thổi quét qua một chút, hai người đều vô thức run lên một cái, cái khí trời này, không lạnh mới là lạ.
Phương Văn Bình đem áo khoác kéo lên cao, bắt chéo chân nhìn phương xa nói: Nói với cậu cũng không có gì, cậu thấy tôi có phải là rất hiển hách không? Nhưng hiện tại, tôi ngay cả lễ mừng năm mới cũng không biết làm như thế nào, về nhà ăn? Ánh mắt của người trong nhà nhìn tôi đều có chút dị dạng, đồng sự tới cửa? Thuộc hạ tới bái phỏng? Biểu hiện ra là cung kính đối với tôi, nhưng trên thực tế trong mắt mỗi người đều lộ ra một vẻ mâu thuẫn, bọn họ không phải tôn kính tôi, mà là sợ tôi.
Nếu như lúc bình thường, Đổng Học Bân chắc chắn sẽ mặc kệ, nhưng hôm nay Phương Văn Bình uống say, Đổng Học Bân cũng an ủi nói: Sợ cũng là một loại hình thức biểu hiện tôn kính mà.
Phương Văn Bình nói: Nhưng người trong nhà cũng sợ tôi. Tiểu bối trong nhà cũng sợ tôi!
Đổng Học Bân ặc một tiếng, trong lòng nói chuyện trước kia bà làm quá kinh khủng, Cái này. . .
Đầu năm mới, tôi còn chỉ có thể tìm cháu rể của Tạ gia để tâm sự, cậu nói tôi có bi ai không? Hả? Phương Văn Bình nói: Tôi biết, bọn họ ai cũng đều thấy Phương Văn Bình tôi là một người lục thân không nhận, đều sợ tôi, không có một ai dám đến gần tôi, ha ha. Biết không? Lễ mừng năm mới mỗi năm hầu như đều là một mình tôi tự mình ăn, đồng sự chúc tết? Đều là thương lượng rồi mới cùng nhau đến đây, hình như tôi đáng sợ lắm, cũng không dám đến từng người, cũng không dám ở lại ăn một bữa cơm. Cậu nói xem có ý gì? Ừm? Tôi có làm gì hả?
Đổng Học Bân nói: Bà không thể nói như vậy, tôi với bà cũng như nhau, lúc trước tôi công tác tại cơ sở, đem lãnh đạo đắc tội hết sạch, đừng nói ăn, đừng nói tới cửa chúc tết, biết không? Lúc đó cái tình huống kia là người ta thấy tôi từ xa. Liền tránh đi rất xa, ngay cả nói cũng không dám nói với tôi, rất sợ nói một câu với tôi truyền tới trong lỗ tai lãnh đạo sẽ đắc tội lãnh đạo, nhưng lúc ấy tôi đều đến đây. Có cái gì hả? Người ta không phản ứng tôi, tôi cũng không cần người ta phản ứng, tôi tự mình làm chuyện của mình, tôi con mẹ nó không thẹn với lương tâm. Người khác nói như thế nào? Người khác nhìn tôi thế nào? Tôi con mẹ nó quản bọn họ à!
Phương Văn Bình liếc nhìn hắn một cái, Cậu thật ra rất giống tôi.
Chúng ta lúc đầu cũng là một loại người. Tôi đã sớm nhìn ra. Đổng Học Bân nói đến đây, cũng đem chai rượu của cô ấy cầm đến đây, uống ngụm lớn, sưởi ấm một chút.
Phương Văn Bình thấy thế, cũng giật chai rượu từ trong tay hắn.
Đổng Học Bân mồ hôi nói: Tôi đều uống qua, chổ miệng chai còn. . .
Phương Văn Bình lúc này đã uống xong một ngụm, Ừm?
Ặc, không có việc gì. Đổng Học Bân cảm giác được nướt bọt của mình phỏng chừng đã dính vào môi của Phương Văn Bình, mặt cũng nóng lên.
Phương Văn Bình buông chai rượu, Cậu ngày hôm nay tìm tôi có việc? Nói đi.
Đổng Học Bân hơi trầm ngâm, Chờ bà tỉnh rượu rồi nói sau, cũng không có chuyện gì.
Kêu cậu nói thì cậu cứ nói đi, lộn xộn nhiều quá vậy! Phương Văn Bình nói: Cậu cảm thấy tôi say?
Không phải tôi cảm thấy, bà lúc đầu đã say rồi. Đổng Học Bân im lặng một hồi, vẫn là nói: Tôi ở bên này thấy phiền, muốn điều động đến một huyện của Thiểm Bắc, huyện Tiêu Lân bên kia, cũng không biết bà nghe nói qua chưa, bất quá bên kia không có ghế trống, bí thư huyện uỷ và huyện trưởng cách về hưu hình như cũng xa lắm, càng không có điều động công tác gì, tôi đi qua cũng không qua được, muốn bà giúp đỡ tôi liên hệ một chút, nhìn xem có thể cho bọn họ điều động một chút hay không, cho tôi đi qua, tôi biết chổ đó là địa giới của Phương gia các người, bà nói chuyện khẳng định dùng được.
Phương Văn Bình nhíu mày, Huyện Tiêu Lân? Cậu có bệnh à?
Đổng Học Bân cũng không ngoài ý muốn cô ấy là cái phản ứng này, Dù sao tôi đã quyết định.
Chỗ đó tôi nghe qua, thậm chí lúc trẻ tuổi còn đi qua một lần, phải được kinh tế bình thường, cũng là công nghiệp bình thường, nông nghiệp cũng là như vậy, mặc dù so với các huyện khác, kinh tế phát triển coi như tốt, nhưng vẫn là kém rất xa, cậu qua bên kia làm gì? Cậu không phải có bệnh hoặc cũng là ăn no không có việc gì làm! Phương Văn Bình nhìn hắn, Làm việc dưới tay tôi, làm cho cậu không được tự nhiên?
Đổng Học Bân biện giải: Không phải nguyên nhân do bà, tôi cũng là nghĩ tới đi vào trong đó, các huyện khác tôi cũng không muốn, cũng là huyện Tiêu Lân, tôi tự nhiên có lo lắng của tôi, chủ yếu vấn đề là hiện tại bên tôi thao tác không được, cần Phương gia cho phép, bà xem có thể giúp tôi một chút hay không?
Không được. Phương Văn Bình rất nhanh nói.
Đổng Học Bân: . . . Vì sao hả?
Phương Văn Bình nói: Tôi dựa vào cái gì giúp cậu?
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Tôi cho bà biết nha, bà còn thiếu tôi một nhân tình.
Tôi chiếu cố đứa nhỏ trả lại cho cậu rồi! Phương Văn Bình nói: Ai cũng không nợ ai!
Đổng Học Bân thật đúng là nói không ra lời, . . . Dù sao bà giúp tôi một chút, bí thư huyện uỷ hoặc là huyện trưởng, tùy tiện cho một người đi là được, cùng lắm thì sau này có việc tôi sẽ giúp bà một phen.
Phương Văn Bình không lên tiếng.
Phương chủ nhiệm. Đổng Học Bân nói.
Phương Văn Bình nói: Tôi cho dù xử lý cho cậu, cậu cũng không qua được.
Cái này bà cũng đừng quản, những phương diện khác tôi đều liên hệ được rồi, còn thiếu bên kia có thể nhận người hay không. Đổng Học Bân rất là kiên định nói.
Phương Văn Bình nhìn hắn nói: Cậu không phạm lỗi gì, tôi là lần đầu thấy có người tình nguyện giáng chức cũng muốn xuống cơ sở.
Đổng Học Bân nói: Tôi cũng là muốn vì dân chúng làm chút chuyện, được chưa?
Phương Văn Bình xác nhận nói: Cậu đã suy nghĩ kỹ?
Nghĩ xong rồi. Đổng Học Bân xác định nói: Mặc kệ thế nào tôi đều phải xuống.
Phương Văn Bình dừng một chút, nói: Vậy được rồi, bí thư huyện uỷ của huyện Tiêu Lân, tôi đến lúc đó để cho bọn họ điều chỉnh một chút, nhưng cậu thiếu tôi một nhân tình lại, biết chưa?
Nghe vậy, Đổng Học Bân nhất thời kích động, Được!