Ngoài bệnh viện.
Ánh trăng lưỡi liềm, mông mông lung lung.
Ngoài cửa, đám người Mông Duệ và Khương Phương Phương Nghiêm Nhất Chí đi ra ngoài, xe dừng ngay tại trong viện, tài xế lão Vương vừa nhìn, đã đi xuống xe mở cửa cho bọn họ.
Mấy người không đi lên.
Khương Phương Phương nhìn về phía Nghiêm Nhất Chí và Trần Tiểu Mỹ mấy người, Ngày hôm nay khổ cực các người.
Vừa nghe, mấy người Nghiêm Nhất Chí lập tức nói: Không khổ cực không khổ cực, chúng tôi là đương nhiên.
Khương Phương Phương chậm rãi nói: Chỉ đi một chiếc xe đến đây, ngồi không được nhiều người như vậy, các người đón một chiếc xe khác đi, Trương thư ký đã đặt khách sạn rồi.
Diêu Thúy do dự một chút, Tôi ở lại, tôi không đi vào, ở trong hành lang là được, người nhà Đổng huyện trưởng còn chưa tới, không người cũng. . .
Khương Phương Phương từ từ nói: Cùng nhau đi thôi, cô cùng Đổng huyện trưởng là bạn học cũ, tính tình của hắn cô còn không biết?
Nghe cái chữ bạn học cũ này, Mông Duệ mới nghĩ tới, Được rồi tiểu Diêu, quan hệ của Đổng huyện trưởng với trong nhà có phải là không tốt?
Diêu Thúy ngẩn ra, Không tốt?
Mông Duệ nói: Quan hệ của hắn với vợ và mẹ hắn.
Diêu Thúy mơ hồ nói: Không có, ặc, tôi cũng không rõ ràng lắm.
Mông Duệ à một tiếng, cũng không nói cái gì nữa, lên xe.
Khương huyện trưởng cũng đi theo sau, Trương Phong cũng có một chút ánh mắt, biết Nghiêm Nhất Chí bọn họ lần này có thể lập công, cũng không lên xe, mà là đem ghế trước tặng cho Nghiêm Nhất Chí, Trương Phong và Trần Tiểu Mỹ Diêu Thúy hai người ở lại, chuẩn bị đi ra ngoài đón xe.
Xe của lãnh đạo đi.
Thấy xe đi ra bệnh viện đại viện, Diêu Thúy không khỏi nói: Trương thư ký. Mông bí thư vừa rồi nói vậy. . . Có ý gì? Đổng huyện trưởng trong nhà làm sao vậy?
Lúc đầu hai người không phải một phe phái, ngoại trừ giao lưu trên công tác bình thường cũng sẽ không nói thêm cái gì, nhưng chuyện lần này Mông Duệ và Khương Phương Phương đều nhất trí đối ngoại, trong huyện từ trên xuống dưới đều rất đoàn kết. Trương Phong cùng Diêu Thúy trước đây cũng không có xung đột trực tiếp gì, cho nên trên quan hệ cũng hòa hoãn rất nhiều.
Trương Phong liền nói: Buổi chiều tôi gọi điện thoại thông báo cho trong nhà Đổng huyện trưởng, mẹ Đổng huyện trưởng chưa nói muốn tới, vợ hắn cũng. . . Khụ khụ, nói Đổng huyện trưởng lúc nào chết thì thông báo cô ấy.
Diêu Thúy a một tiếng, Chết mới thông báo?
Trần Tiểu Mỹ cũng trợn tròn mắt, cái này là người nhà gì hả? ?
Trương Phong cười khổ, Dù sao người nhà của Đổng huyện trưởng cũng không tới.
Phía sau, cô y tá đi ra chuẩn bị đưa bọn họ nghe thấy được, cũng thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, cô ấy công tác tại bệnh viện cũng đã nhiều năm, kiến thức qua người nhà rất nhiều. Nhưng. . . Chết rồi mới liên hệ? Người nhà vô địch như thế cô ấy thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy!
. . .
Chín giờ hơn.
Trong phòng bệnh một người.
Cô y tá đã trở về, đóng cửa lại, nhìn Đổng Học Bân nằm trên giường, không khỏi sinh ra một cảm giác đồng tình.
Đổng Học Bân nhìn cô ấy, Người đi?
Cô y tá nói: Ừm. Đều đi.
Vậy được. Đổng Học Bân nói: Được rồi, điện thoại của tôi không bị hư chứ? Giúp tôi đem đến đây được không? Tôi phải gọi cho trong nhà mấy cú điện thoại.
Cô y tá không lên tiếng.
Y tá đồng chí? Đổng Học Bân kỳ quái nói.
Cô y tá nói: Ngài vẫn là đừng gọi, tôi mới ra đi thì nghe thấy bọn họ nói, vợ và mẹ ngài cũng không tới. Còn nói nhiều lời không dễ nghe.
Hả? Nói cái gì?
Vợ ngài nói chờ ngài chết thì thông báo cô ấy!
Nghe vậy, Đổng Học Bân đầu tiên là đổ mồ hôi. Sau đó cũng vui vẻ.
Nhìn hắn cười, cô y tá đều có chút tức giận thay hắn.Ngài còn cười được?
Đổng Học Bân cũng không trả lời, mỉm cười nói: Cô lấy giúp tôi điện thoại đi, cảm ơn.
Hoàng thượng không vội thái giám gấp! Cô y tá rất khả ái, bỉu môi đi ra ngoài lấy điện thoại, trong lòng nói người nhà ngài đều như vậy, sao ngài còn cười? ?
Sau vài phút, điện thoại di động tới.
Đổng Học Bân nói: Tay tôi không động đậy được, cô bấm số giúp tôi được không? Cô tìm trong danh bạ điện thoại, một người tên là Tạ Tuệ Lan, điện thoại thông thì đưa cho tôi.
Cô y tá không thể làm gì khác hơn là nghe theo.
Tít tít tít, tít tít tít, điện thoại thông.
A lô. Đầu kia, tiếng nói của một người thiếu phụ rất có từ tính chậm rãi vang lên, Tên nhóc anh còn chưa có chết à?
Cô y tá nghe thế tức đến nổi phổi sắp phát nổ, âm thanh dễ nghe như vậy, sao tâm địa lại ác độc như thế, chồng của chị đều nằm viện chị còn nói bóng nói gió được à!
Chị chờ một chút! Cô y tá tức giận mà đem điện thoại đưa đến bên cạnh lỗ tai Đổng Học Bân, Thông rồi!
Đổng Học Bân nói: A lô, Tuệ Lan.
Bệnh viện à? Tạ Tuệ Lan nói.
Ừm, y tá giúp anh bấm dãy số.
Tên nhóc anh thế nào? Gãy xương mấy chổ hả?
Trời, anh cũng không biết, dù sao rất nghiêm trọng, thiếu chút nữa đã chết.
Chết thì chết đi, Tạ tỷ anh hiện tại sớm đã quen rồi, tên nhóc anh cũng không phải lần đầu tiên sắp chết, phải không?
Đổng Học Bân dở khóc dở cười nói: Em đều biết hết rồi hả?
Anh mỗi lần đều là chút thủ đoạn ấy, đừng nói Tạ tỷ anh, mẹ em đơn thuần như vậy đều nhìn ra được, đi thành phố đòi tiền, làm bộ bị người đẩy xuống lầu đem chuyện tình ầm ĩ lớn, tên nhóc anh đúng là có thể, lần trước chuyện anh đi nước M Tạ tỷ anh còn chưa có tính sổ, lần này lại cho em chơi cái này? Em cảnh cáo anh, Tạ tỷ anh cũng không có thời gian lăn qua lăn lại với anh như thế, anh muốn chết hay không, không liên quan đến em.
Em xem em xem em xem, sao lại tức giận.
Tạ Tuệ Lan nở nụ cười, không để ý đến hắn.
Lần này anh cũng là vạn bất đắc dĩ, đừng tức giận đừng tức giận, quay đầu lại anh chịu nhận lỗi, vậy, chổ của mẹ em cũng nói giúp anh một tiếng đi, anh không dám gọi điện thoại cho mẹ.
Không ngờ anh cũng biết đuối lý hả?
Ai da, ngực anh đau quá, không thèm nghe em nói nữa, trước như vậy.
Đổng Học Bân không muốn nghe Tuệ Lan quở trách mình, nhanh chóng nháy mắt ra dấu cho cô y tá.
Cô y tá vừa nhìn, đem điện thoại cúp, Ngài cưới vợ gì đây, chưa thấy qua ai như vậy!
Đổng Học Bân cười cười, cũng không trả lời.
Mẹ già và Tuệ Lan không lo lắng hắn? Sao có thể!
Bất quá Tạ Tuệ Lan trong điện thoại sở dĩ nói như vậy, vẫn là các nàng quá lý giải Đổng Học Bân!
Người khác có thể sẽ không nghĩ đến phương diện khác, nhưng Loan Hiểu Bình và Tạ Tuệ Lan đã cùng Đổng Học Bân sinh hoạt rất lâu, cũng quá quen thuộc thằng nhãi này.
Tám chín kẻ tội phạm không phải đối thủ của hắn!
Mười mấy hải tặc vũ trang hạng nặng không thể gây thương tổn được hắn mảy may!
Hơn mười quân chính quy nước M bị hắn một phát giết chết!
À, hiện tại một người cục trưởng cục tài chính tay không tấc sắt suốt ngày ngồi phòng làm việc. . . đẩy một chút thì đẩy Đổng Học Bân xuống lầu? ?
Cái này không phải vô nghĩa sao!
Một trăm cục trưởng cục tài chính cũng không có khả năng là đối thủ của Đổng Học Bân!
Hơn nữa. . . Lầu ba?
Người lý giải Đổng Học Bân đều rõ ràng, cái độ cao này là khẳng định ngã không chết hắn!
Lúc trước máy bay rủi ro, Đổng Học Bân từ trên cao mấy nghìn mét nhảy xuống! Ba trăm tầng đều có! Dưới loại tình huống này hắn đều vui vẻ trở về!
Lầu ba?
Mười mét?
Nếu như hắn có thể chết hắn cũng sẽ không là Đổng Học Bân!