Bệnh viện khu.
Người đến thăm cứ nối liền nhau không dứt, mãi đến tận chiều, Đổng Học Bân mới rảnh rang.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Đổng Học Bân, hắn nằm đắp một cái chăn, trong tay có điện thoại, rồi cố gọi mấy cuộc.
“Tuệ Lan, hai ngày nay chị đến mấy lần rồi?”
“Tên tiểu tử nhà cậu tỉnh rồi à?”
“Đến rồi thì chị gọi tôi, còn mất công không chạy mấy chuyến, công việc bên đấy của chị cũng đâu có ít”.
“Thấy cậu không sao, trong lòng chị Tạ này mới yên tâm được, thế thì còn gọi cậu làm gi?”
“Ai chà, mấy hôm nay đã nhớ tôi chưa? Nói thật đi”.
“…Ha ha, cậu nói xem?”
“Tôi nào biết được, đây là đang hỏi chị mà”.
“Cậu thấy nhớ thì là nhớ, mà cậu thấy không nhớ thì là không nhớ, ha ha”.
“Chị đúng là ha ha, tôi mặc kệ chị đấy, chị nói mấy câu nói tôi thích nghe thì chết được à?”
“Vậy được, nhớ cậu lắm, nhớ đến nỗi chị Tạ này ăn không ngon, ngủ không yên, nói như thế được chưa?”
“Bảo thế nào nói thế ấy, chị thiệt tình làm cho có lệ thôi phải không?
Tôi nghe thấy gượng ép lắm, được rồi, biết được chị không vừa rồi!”
“Ha ha, chị Tạ này còn có chút việc chưa xử lí xong, cứ tạm thế này trước đã, có được không?”
“Được rồi, chị làm việc của chị đi”.
“Ừm, hai ngày nữa tôi lại đến thăm cậu, cậu chú ý sức khỏe vào cho tôi, đừng chạy lung tung”.
“Biết rồi biết rồi mà, chị yên tâm đi”.
…
“Alo, Huyên di, anh đây”.
“Tiểu Bân, anh tỉnh rồi à?”
“Vừa tỉnh chưa được bao lâu, lại liền nhanh chóng gọi điện cho em báo một tiếng đây”.
“Anh bây giờ đang ở phố à? Được rồi, Di vừa thu xếp hành lí, rồi mới đến”.
Đổng Học Bân hoảng sợ, “Đừng đừng, em làm gì vậy, vẫn còn ở cữ mà, em
sao có thể chạy lung tung được, đay không phải là muốn chết sao!”
“Di không sợ việc gì” Cù Vân Huyên dịu dàng nói: “Di bây giờ chỉ muốn gặp anh thôi”.
“Em đừng đến, nếu em mà đến, ba mẹ em sẽ mắng anh chết mất, đừng đến mà, em cứ kiêng cữ cho tốt đi, thời gian này là quan trọng nất, nếu không
sau này em lại bị bệnh gì thì làm thế nào? Huyên Di, lần này em nhất
định phải nghe anh, em mà đến là anh sốt ruột đấy”.
“…Vậy cũng được”.
“Thế mới đúng chứ” Đổng Học Bân thở phào: “Con mình thế nào rồi?”
Cù Vân Huyên cười khanh khánh nói: “Nhóc nhà mình vẫn tốt, đúng rồi, mẹ em đã đặt tên cho tên nhóc này rồi, đặt là Cù Thiên”.
Đổng Học Bân ngạc nhiên nói: “Sao lại họ Cù?”
“Em không phải đã nói với anh năm năm sau chúng ta mới kết hôn sao? Mẹ
em nói, lúc nào hai chúng ta có giấy kết hôn, lúc đấy con mình mới mang
họ Đổng”.
Đổng Học Bân trong lòng hổ thẹn, chỉ đành nói: “Thế thì nghe mẹ vậy, cũng giống họ của em thôi, dù gì cũng là con của chúng ta”.
“Anh không ý kiến gì là được rồi, cứ quyết định như vậy đi”.
“Cù Thiền, Cù Thiên, tên không tệ, đúng rồi, con gái đang làm gì đấy?”
“Buổi sáng thì khóc ô ô mãi, vừa ngủ rồi, nhóc này đúng là giỏi làm ầm”.
“Thế thì em đưa điện thoại ra đi, cho anh nghe tiếng của con gái một chút”.
“Ngủ mất rồi, anh nghe gì?”
“Em gọi con dậy đi, mau lên, mau lên”.
“Anh làm cha kiểu gì thế, sao giống hệt trẻ con thế? Thiên Thiên khó lắm mới ngủ, gọi nó dậy biết khi nào nó mới chịu ngủ lại”.
“Ai da, em cho anh nghe đi mà, có được không Huyên Di?”
“Không được, đừng bướng bỉnh, đợi anh quay lại Bắc Kinh nói sau”.
“Em mà không cho, anh giận đấy”.
“Anh đúng là tên xấu xa, lại còn chơi xấu Di, được rồi, anh đợi chút”.
Không lâu sau, một tràng tiếng thở, hết hơi này đến hơi khác bay vào
trong mic của di động, phát ra tiếng hồng hộc phì phì rất nhỏ, nghe thấy thế Đổng Học Bân chợt kích động.
Nghe Cù Vân Huyên nhỏ giọng nói: “Nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi, nhóc này ngủ thật ngoan”
Có con gái rồi cảm giác thật lạ thường, đợi sau khi gác máy với Cù Vân
Huyên, tiếng con gái thở nhỏ nhẹ vẫn còn văng vẳng bên tai anh, khiến
cho Đổng Học Bân vui cả buổi chiều, trong đầu toàn nghĩ mai sau bé nhà
mình lớn lên sẽ thế nào, mập mạp thế nào, là kiểu mắt to hay không.
Bốn giờ chiều.
Đổng Học Bân nằm không thật sự rất vô vị, liền gọi bác sĩ đến.
“Bác sĩ, quần áo và đồ đạc của tôi đâu?”
Bác sĩ ngạc nhiên, “Anh, đây là muốn…”
“Nằm ngủ cả hai ngày trời cũng nên xuất viện rồi, còn rất nhiều việc đang chờ tôi”.
“Việc này…” Bác sĩ đề nghị: “Tôi thấy anh nên ở lại để quan sát thêm vài hôm, dù sao cũng ở dưới đống phế tích ấy…”
Đổng Học Bân ngồi dậy đi giầy vào rồi không khỏi phân trần, “Cơ thể của
tôi, tôi tự biết, không sao, nếu không ổn tôi lại quay lại nằm viện”.
Bác sĩ vừa nhìn, điều kiện ổn thỏa, chỉ đành cho Đổng Học Bân làm một lần kiểm tra, sau đó mới hơi gật gật đầu.
Đến lúc năm giờ, Đổng Học Bân sau khi tắm rửa sạch sẽ liền mặc quần áo
vào, sạch sẽ sảng khoái bước ra khỏi phòng bệnh, nhưng tin xuất viện lại không biết từ lúc nào đã truyền ra ngoài.
Cảnh Tân Khoa Chu Diễm Như Bành Cương và mọi nười đều đến.
“Chủ nhiệm”.
“Chủ nhiệm Đổng”.
Đổng Học Bân cười nói: “Thế nào mà lại đến cả thế này?”
“Đến đón ngài ra viện” Cảnh Tân Khoa đỡ đồ đạc trên tay hắn, “Đưa đây, để tôi cầm cái này”.
Đổng Học Bân liền ngăn lại “Không cần, chút đồ này tôi chẳng nhẽ không cầm nổi?”
“Ngài cứ đưa cho tôi” Cảnh Tân Khoa nhất định không cho, “Chiếc Cayenne của ngài tôi tìm được rồi, ở bên chỗ ngõ Liễu hạng, thân xe trong lúc
động đất có bị méo một chút, khả năng có chút… chúng tôi không tìm thấy
chìa khóa, đã đưa xe quay lại khu tập thể của phố, khu tập thể sau cơn
động đất cơ bạn không có thiệt hại gì, mọi người vẫn còn ở ở bên đó,
ngài xem nếu được, thì vào đó ở?"
Đổng Học Bân gật đầu nói: “Được, làm phiền mọi người rồi”.
Cuối cùng chỉnh lí lại hồ sơ ra viện một chút, Đổng Học Bân cùng Cảnh
Tân Khoa một đoàn mới đi ra khỏi bệnh viện khu, chuẩn bị quay về khu tập thể của khu phố.
Nhưng mà vừa đi ra khỏi viện được một chút, Đổng Học Bân cùng mọi người lại bị chặn lại bởi cảnh tượng trước mắt!
Chỗ trống bên ngoài viện, ước chừng có đến hơn mười ngàn người tập trung lại, bên ngoài người vẫn cuồn cuộn không ngừng tiến đến, tất cả đều tắc nghẽn ở cửa.
Chu Diễm Như ngây người nói: “Đây là?”
“Những người này…” Cảnh Tân Khoa chớp chớp mắt
Bành Cương và Khúc Nghĩa Cường cùng các cán bộ trong văn phòng phố cũng
chưa bao giờ nhìn thấy trận thế như thế này, đều giật mình theo bản
năng, vẫn chưa hiểu là chuyện gì đang xảy ra.
Một giây sau, có vài người thanh niên trẻ giơ một biểu ngữ màu đỏ làm
bằng lụa, kéo ra từ trên đỉnh, nhìn thấy rất rõ ràng, bên trên chỉ viết
một dòng chứ - Người Tốt Cả Đời Bình An! Tựa như là có một tín hiệu,
ngay lập tức lại có vài người trung niên đều giơ biểu ngữ mình tự làm
lên, biểu ngữ trong tay họ không lớn, nhưng lại có đến năm sáu cái, bên
trên viết ba chữ rất lớn - Cảm Ơn Ngài!
Người Tốt Cả Đời Bình An? Cảm ơn?
Đây là đến để đón Chủ nhiệm Đổng ra viện sao??
Một vài cán bộ trong văn phòng phố liếc nhìn nhau, một lát sau thì hiểu ra!
Đổng Học Bân cũng như tỉnh lại, có điều không phản ứng kịp, thật quá ngoài tưởng tượng.
Chỉ nhìn thấy một người đàn ông đứng ở chỗ phía tay trái mọi người, “Chủ nhiệm Đổng, chúng tôi là khu Đông Hải, nghe nói ngài xuất viện nên vội
vàng đến đây, trước khi động đất, cũng may có bài ngài viết trên nhật
báo thành phố Phần Châu, sau khi xem chúng tôi dẫn theo người nhà chạy
ngay trong đêm, sau khi động đất mới quay lại, lúc đấy mới phát hiện chỗ chúng tôi ở lúc đầu đã thành đống đổ nát, ngài là ân nhân cứu mạng cả
nhà tôi, cảm ơn ngài!”
Tiếp đó, bên trái lại có mấy người nói: “Chủ nhiệm Đông, ngài còn nhớ
chúng tôi không? Sau động đất cả nhà tôi may mà thoát chết, cũng nhờ
ngài đích thân ra tay đào bới đống đổ nát”.
Một bà lão mắt trông đỏ đỏ nói: “Ngài là người tốt, nhất định sẽ sống thọ trăm tuổi, tôi thay con cháu tôi cảm ơn ngài!”
“Chủ nhiệm Đổng, ngài là cán bộ tốt nhất tôi từng gặp”.
“Cảm ơn tất cả mọi việc anh làm cho chúng tôi, cảm ơn!”
“Chúng tôi cả đời này sẽ ghi nhớ!”
Đổng Học Bân giờ mới phát hiện, trong số đông trên mười ngàn người này
không chỉ có dân cư của phố Quang Minh và khu Nam Sơn, mà còn có khu
Đông Hải, khu Tây Bình, trên mười ngàn người tựa như đứng kín cả quảng
trường nhỏ, san sát nhau, đến một không gian nhỏ cũng không có, trong đó có cả các cụ già bảy tám mươi tuổi, có người trung niên bốn năm mươi
nuổi, có thanh niên, thậm chí còn có cả em nhỏ mới mấy tuổi, mọi người
đều đứng đó nhìn Đổng Học Bân.
Cảnh này đừng nói Đổng Học Bân bị cảm động, đến khóe mắt Cảnh Tân Khoa
Chu Diễm Như cùng lãnh đạo văn phòng phố cũng đều đỏ cả lên, ai cũng
không ngờ sẽ có nhiều người như thế!
Đổng Học Bân lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi xuống bậc thang
nói lớn: “Tôi sao có thể nhận được, đây đều là việc tôi nên làm, tôi xin cảm ơn mọi người đã đến thăm, cảm ơn mọi người”.
Xa xa, phóng viên nghe thấy tin tức liền vội vàng đến, nhanh chóng cầm
máy quay quay lại cảnh này, “Nơi đây là hiện trường, đang truyền trực
tiếp cho mọi người, hiện nay có trên mười ngàn người tự phát tổ chức đón anh hùng chống động đất Đổng Học Bân ra viện tại bệnh viện khu Quang
Minh, hiện trường hết sức cảm động…”
Rất nhanh, người dân đều lần lần lùi ra mở một con đường, rộng một mét, để Đổng Học Bân và mấy người đi qua.
Đổng Học Bân dẫn người đi qua đám đông người dân, nói liên thanh: “Xin
mọi người hãy về đi, xin về đi, cảm ơn mọi người, cảm ơn”. Bên trong còn có người già và trẻ em, Đổng Học Bân thực sự lo lắng, vội vàng lệnh cho Chu Diễm Như cùng mấy người một tiếng.
Chu Diễm Như lập tức nói: “Mọi người trở về đi”.
Bành Cương nói: “Đúng đấy, xin mọi người về cho”.
Người dân lại không chịu nghe, không người nào chịu đi.
Chờ đến khi Đổng Học Bân bọn họ đi ra khỏi viện khu xã, đám đông trên
mười ngàn người mới nhất tề hoạt động, di chuyển bước chân, có người còn cầm biểu ngữ: “Người Tốt Cả Đời Bình An” vội vã theo sau đoàn người của Đổng Học Bân, một vài cụ ông cụ bà cũng chống gậy khó nhọc đi theo.
Đổng Học Bân trong lòng nóng lên, lại khuyên mọi người, nhưng không ai đi.
Vừa đi đã được khoảng cách một km, trên đường đi, đội ngũ người dân tăng lên ngày một nhiều, cuối cùng lên đến tận mấy chục ngàn người, mãi đến
lúc bọn người Đổng Học Bân đến đại viện thuộc khu phố, mấy chục nghìn
người dân đấy mới dừng bước đứng ở cổng lớn đại viện, cầm biểu ngữ rất
lâu sau cũng không giải tán.
Mấy chục nghìn người đón…
Mấy chục nghìn người đi theo…
Tình cảm này khiến cổ họng Đổng Học Bân tắc nghẹn, giờ khắc này, hắn cảm thấy những ngày mình chịu đày ải đều đáng lắm, cho dù là mình chết dưới đống phế tích ở bệnh viện Số 1, cho dù là mình không thể gặp lại được
cha mẹ người thân, trong lòng Đổng Học Bân cũng không lấy gì làm hối hận cả!