Quyền Tài

Chương 1670: Chương 1670: Về nhà tự kiểm điểm!




Mười hai giờ rưỡi.

Trong phòng làm việc Ngô thư ký trưởng.

Reng reng reng, điện thoại trên bàn vang lên.

Ngô thư ký trưởng không để ý Đổng Học Bân và Phương Văn Bình, ông thật sự là bị tức không nhẹ, cũng không có biện pháp với hai người này, một câu cũng không muốn nói với bọn họ, nghe điện thoại, A lô. . . Ừm. . . Ừm. . . Đều chuẩn bị xong? Nói như thế nào. . . Được, được. . . Sẽ không xảy ra vấn đề. . . Ừm, vậy là được, đem ảnh hưởng đè đến thấp nhất, đem tất cả công tác truyền thông đều làm tốt. . . Ừm. . . Được. . . Để bảo hiểm..., cậu để ý chuyện này. . . Đúng vậy, một giờ sau tôi sẽ đi qua. . . Ừm, công tác với chính khách nước ngoài tôi sẽ đi giải thích, cái này cậu cũng đừng quản. . . Ừm, chủ yếu là truyền thông bên kia. . . Ngàn vạn lần không thể truyền ra ngoài!

Buông điện thoại, Ngô thư ký trưởng cũng thở phào một hơi, tin tức đã làm tốt, truyền thông trong ngoài nước bên kia vẫn là rất nể tình, cũng không có ý muốn báo lên, thật ra lần giao lưu và khảo sát này, chủ yếu cũng là đi quá trình, xác định là anh tốt tôi được, uống một ngụm trà, Ngô thư ký trưởng nhìn mặt của hai người trước mắt, vốn tưởng rằng Đổng Học Bân và Phương Văn Bình còn có thể quan tâm ảnh hưởng nghiêm trọng bởi vì bọn họ mắng nhau mà tạo thành sẽ xử lý như thế nào, ai ngờ lúcnày vừa nhìn, Ngô thư ký trưởng thiếu chút nữa lên tăng xông!

Đổng Học Bân cúi đầu chơi điện thoại di động.

Phương Văn Bình cũng không biết từ chổ nào rút ra một phần văn kiện, sửa sửa viết viết, làm việc ở đây.

Không ngờ hai người ai cũng không quan tâm chuyện tình có thể thuận lợi giải quyết hay không, nên làm gì thì làm, không coi là gì cả!

Ngô thư ký trưởng không nói gì, đem tách trà đặt mạnh trên bàn, một tiếng động hấp dẫn lực chú ý của hai người, vì vậy ngữ khí không tốt nói: Trải qua chủ nhiệm Trương và các đồng chí khác nỗ lực, chuyện tình đã được ngăn chặn không khác biệt lắm, các người nói xem các người gây thêm bao nhiêu phiền phức cho mọi người? Hả? Tôi nói cho các người biết. Ảnh hưởng tuy rằng khống chế ở trong phạm vi nhất định, nhưng chuyện này cũng không có xong, ừm, tôi hỏi các ngươi một lần cuối cùng, nếu như các người nhận thức sai lầm của mình và ảnh hưởng ác liệt tạo thành cho ủy ban kỷ luật trung ương, các người hiện tại viết một bản kiểm điểm đưa lên, sau đó nói một câu xin lỗi lẫn nhau, chuyện này chúng ta nói tiếp, bằng không cũng đừng trách tôi không nhắc nhở các người!

Phương Văn Bình thoáng nhìn Đổng Học Bân. Nở nụ cười, Xin lỗi hắn? Không có khả năng!

Tuyệt đối không có khả năng! Đổng Học Bân bổ sung nói: Tôi có thể viết kiểm điểm, nhưng xin lỗi bà ta? Tôi xin lỗi ai cũng không xin lỗi bà ta!

Ngô thư ký trưởng: . . .

Hai người điên này! Không có cách nào xử lý!

Ngô thư ký trưởng tức giận khoát tay chặn lại, Vậy trở lại chờ tin tức cho tôi! Đi nhanh lên! Ông là nhìn cũng không muốn nhìn thấy hai hỗn đản này thêm một giây.

Phương Văn Bình trực tiếp đứng lên đi.

Đổng Học Bân cũng đứng dậy chỉnh sửa quần áo, xoay người đi ra ngoài.

Âm thanh giày cao gót của Phương Văn Bình đi rất nhanh. Đốc đốc đốc, trong nháy mắt thì biến mất ở trong hành lang, không thấy bóng dáng.

Đổng Học Bân vừa lúc cũng lười thấy cô ấy, đi bộ xuống lầu.

A!

Thấy rồi, Phương chủ nhiệm!

Ặc, phía sau đó là Đổng sở trưởng!

Cũng không biết cho cái xử phạt gì!

Khẳng định không nhẹ? Bất quá cũng không nhất định, hai người nghe nói đều có bối cảnh.

Sao ầm ĩ thành như vậy. Ài, dĩ hòa vi quý thật tốt.

Vậy cũng phải phân người nào, Phương chủ nhiệm là tính cách gì? Đổng sở trưởng là tính tình gì? Ai đều có thể dĩ hòa vi quý, ai sẽ có chút cố kỵ. Nhưng hai người này căn bản sẽ không có, tính tình của lãnh đạo là một người hỗn đản hơn so với một người, lúc này đụng phải nhau, không đánh nhau đã là không sai rồi.

Ài. Cũng phải.

. . .

Buổi chiều.

Đổng Học Bân trở về khu làm việc sở hai.

Hắn vừa tiến vào, không ít người của sở hai đều đứng lên.

Đổng sở trưởng.

Thế nào?

Ngô thư ký trưởng nói cái gì?

Hàn Phỉ và Hạ Chu bọn họ đều rất quan tâm hắn.

Đổng Học Bân thản nhiên nói: Truyền thông bên kia hẳn là đối phó. Hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề.

Chưa nói cho ngài cái xử phạt gì? Hàn Phỉ hỏi.

Đổng Học Bân lắc đầu, Chưa nói, được rồi, tất cả mọi người bận đi, buổi chiều còn có thị sát, đều lên tinh thần nào. Nói xong, tự mình trở về phòng làm việc của mình.

Xử phạt?

Cho thì cho!

Cùng lắm thì không có gì!

Đổng Học Bân không phải người không biết đúng mực, nhưng trước đó tràng diện trong căn tin, khiến cho hắn không thể không mắng chửi người, với tính tình của hắn nuốt không nổi cái khẩu khí này, cho nên Đổng Học Bân cho dù bị xử phạt cũng sẽ không có ý kiến gì, lúc mắng Phương Văn Bình hắn cũng đã làm tốt cái chuẩn bị tâm lý này.

Cốc cốc.

Tiếng đập cửa.

Đổng Học Bân mới vừa vào phòng, Hàn Phỉ cũng đi vào, trong tay còn cầm một hộp cơm, Đổng sở trưởng, biết ngài còn chưa có ăn, tôi gói một phần trở về cho ngài.

Đổng Học Bân thật đúng là đói bụng, cười nói: Được, vậy cảm ơn.

Không có việc gì. Hàn Phỉ buông cơm, muốn nói lại thôi vài lần, cuối cùng cái gì cũng không nói mở cửa đi ra.

Đổng Học Bân vùi đầu ăn, ừm, rất ngon. Hắn biết tất cả mọi người rất lo lắng cho mình, nhưng hắn không có gì để lo lắng, Tứ gia gia của Tuệ Lan cũng là người đứng đầu của ủy ban kỷ luật trung ương, xử phạt của hắn không có khả năng nặng được.

. . .

Buổi chiều chừng hai giờ.

Doãn Thành An một cú điện thoại gọi Đổng Học Bân đi qua.

Doãn sở trưởng, ngài tìm tôi? Đổng Học Bân đi vào.

Xử phạt xuống rồi. Doãn Thành An nhìn hắn, “Vừa nhận được tin tức của cấp trên, trực tiếp thông báo cho tôi. Cho cậu một xử phạt cảnh cáo hành chính. Cái xử phạt này cũng là trừ chút tiền lương, không ảnh hưởng cái khác, Sau đó. . . Cho cậu trở về tự kiểm điểm, lời của cấp trên là nói cậu chừng nào nhận thức được sai lầm của mình thì lúc ấy trở về đi làm, không coi như là tạm thời cách chức, ài, cậu có phải là ở chổ của Ngô thư ký trưởng cũng ồn ào cùng Phương chủ nhiệm không? Cậu thật là, tôi không phải nhiều lần dặn cậu sao, phải chủ động nhận sai!

Đổng Học Bân không quan tâm cái này, mà là hỏi, Phương Văn Bình đâu?

Xử phạt như cậu, về nhà tự kiểm điểm, cảnh cáo hành chính. Doãn Thành An nói.

Đổng Học Bân cũng cân đối, hắn biết cấp trên đây là đánh mặt mũi, nhưng không dám đánh hai người nặng, cho nên mới có một xử phạt như thế.

Ngày hôm nay chấp hành? Đổng Học Bân hỏi.

Doãn Thành An nói: Ừm, ngày hôm nay chấp hành.

Vậy tôi đem công tác bàn giao một chút. Đổng Học Bân biểu hiện rất thản nhiên, sau khi rời khỏi đây đem công tác của mình bàn giao cho mọi người, nói mình trong thời gian ngắn có thể không về được, lập tức trở về phòng làm việc của mình, bắt đầu thu dọn đồ, đồ nên lấy đều lấy, lúc này mới đi ra ngoài.

Mọi người cũng mới biết được xử phạt đối với Đổng Học Bân, trong lúc nhất thời cũng đều xông tới.

Đổng sở trưởng.

Ngài. . .

Nếu không ngài nhận một sai đi, viết kiểm điểm, nói không chừng. . .

Đổng Học Bân khoát khoát tay, Cảm ơn mọi người quan tâm, cũng không phải tạm thời cách chức, không có việc gì, qua một một tháng hoặc nửa tháng sẽ trở lại, mọi người bảo trọng.

Lúc này lại được nghỉ dài hạn, ài, làm cái gì đây hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.