Kính rượu, Trần gia tiểu lục nhi mang theo vậy mấy người cáo từ đi, Đổng Học Bân và đám người Ngu Mỹ Hà bắt đầu ăn, đồ ănđã đủ.
Tới tới, động đũa. Đổng Học Bân hô.
Trần Yến Yến nuốt nuốt nước bọt, lập tức quay sang mỹ thực đầy bàn bắt đầu ăn.
Lưu Phương len lén nói với Ngu Thiến Thiến: Mặt mũi của chú Đổng ghê gớm thật, vừa vào có người đến đây kính rượu, sao hình như mỗi người nhìn qua đều là cái hình dạng kia, đều có chút sợ chú của bạn hả?
Ngu Thiến Thiến cười nói: Mình đều nói rồi, chú nếu như tức giận, ai cũng đều phát sợ, có rất ít người dám đắc tội chú của mình.
Ngu Mỹ Hà nghe thấy được, đẩy con gái một chút, Đừng khoác lác.
Không phải khoác lác. Ngu Thiến Thiến quật cường nói: Chú cũng là lợi hại.
Từ Đồng ăn một miếng đồ ăn, oa lên nói: Ăn quá ngon. Cô ấy thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi, bất quá vẫn là nghiêng đầu thuận miệng nói: Chú của bạn ngầu như thế, bằng không nhờ chú giúp chúng ta mua vé xem biểu diễn đi.
Trần Yến Yến buông đũa a một tiếng, cũng không ăn, Đúng đúng! hội Biểu diễn Lưu Hàn! Còn có ba ngày thì mở màn! Vé mua đều mua không được!
Lưu Phương nói: Mình cũng đặc biệt mê Lưu Hàn, Thiến Thiến à, bạn giúp chúng mình hỏi chú bạn một chút đi.
Ngu Thiến Thiến ặc nói: Cái này. . . Vé hội biểu diễn. . . Chú cũng không có?
Có thể nhờ người lấy vé nội bộ mà. Từ Đồng hiển nhiên đặc biệt thích Lưu Hàn, vội nói: Thiến Thiến, cầu bạn đó, bạn hỏi một chút đi, không được cũng không có việc gì.
Đổng Học Bân nghe được một chút, Hỏi cái gì?
Ngu Thiến Thiến mặt đỏ hồng, lấy đủ dũng khí nói: Chú, bạn con nói qua vài ngày là hội biểu diễn của Lưu Hàn, vé vốn mua không được, cho nên muốn. . . Muốn. . .
Đổng Học Bân chớp mắt nói: Lưu Hàn nào?
Cũng là đại minh tinh Lưu Hàn, đặc biệt nổi tiếng, nhân khí quả thật không cần phải nói. Lưu Phương chen vào một câu, cũng là vẻ mặt chờ mong.
Đổng Học Bân à một tiếng, Được, chú hỏi cho mấy đứa một chút.
Lưu Phương Trần Yến Yến bọn họ lúc đầu cho rằng Đổng Học Bân cũng là nói một câu có lệ, thế nhưng ai ngờ Đổng Học Bân buông đũa, lúc đó thì cầm lấy điện thoại lật lật danh bạ, cuối cùng tìm được một dãy số viết tên của Lưu Hàn rất tùy tiện gọi qua, tút tút, điện thoại thông.
Đổng bí thư? Lưu Hàn bên kia có chút loạn, còn có một chút âm nhạc, tám phần mười đang bận tập dợt cho hội biểu diễn, tiếng nói cũng có chút bị khàn.
Đổng Học Bân cười nói: Đang bận à?
Lưu Hàn cười, Cũng được, gần đây đang chuẩn bị hội biểu diễn.
Nghe nói rồi, coi như thuận lợi chứ? Đổng Học Bân hỏi.
Lưu Hàn nói: Cũng được, bất quá vẫn là lần đầu tiên làm ở Ngũ Khỏa Tùng, địa điểm và rất nhiều chuyện khác câu thông đều có không ít vấn đề, rất phiền phức.
Đổng Học Bân nói: Địa điểm nếu như có vấn đề gì, tôi có thể giúp các người câu thông liên hệ một chút, thật không được anh tìm tôi. Lần trước dạ hội văn hóa chiêu thương huyện Tiêu Lân bọn họ Lưu Hàn tới giúp qua Đổng Học Bân, rất cho thím hai Từ Lệ Phân, cũng rất cho mình mặt mũi, cho nên người ta nếu như có trắc trở, Đổng Học Bân tự nhiên cũng không hai lời, huống hồ lúc tại huyện Tiêu Lân hai người giao lưu cũng tốt, coi như là bạn bè, nếu không cũng sẽ không trao đổi điện thoại.
Lưu Hàn vừa nghe, vô cùng vui vẻ, Ồ, vậy tôi cảm ơn ngài trước Đổng bí thư, ngài nếu có thể nói, rất nhiều chuyện bên tôi sẽ đều không có vấn đề.
Đổng Học Bân cười nói: Tôi cũng không có mặt mũi lớn như vậy.
Lưu Hàn cười ha hả nói: Ngài đây là khiêm tốn, ngài nếu như ở kinh thành còn mất mặt, vậy thì không ai dám nói mình có mặt mũi.
Dù sao có cần chổ tôi liên lạc hoặc là đứng ra anh tìm tôi đi, vừa lúc tôi cũng có chút chuyện tìm anh. Đổng Học Bân nói.
Có việc ngài nói? Lưu Hàn nói.
Đổng Học Bân nói: Là mấy người tiểu bằng hữu của tôi muốn đi xem hội biểu diễn của anh, tất cả đều là người hâm mộ của anh, kết quả hiện tại mua không được vé, cho nên nhờ đến chổ của tôi, anh xem?
Lưu Hàn không cần suy nghĩ nói: Là chuyện này? Vậy khẳng định là không thành vấn đề, cái này còn có cái gì nói, cần bao nhiêu vé? Hai mươi vé đủ không?
Đổng Học Bân nói: Không cần nhiều như vậy. Quay đầu nói với Lưu Phương bọn họ: Muốn bao nhiêu vé?
Lưu Phương Trần Yến Yến bọn họ đều nghe choáng váng, ngơ ngác nói: Chỉ mấy người bọn con, bốn vé là đủ rồi.
Đổng Học Bân gật đầu một cái, nói với điện thoại: Bốn vé là đủ rồi, vậy đến lúc đó để cho bọn nhỏ tìm anh hay là thế nào?
Không cần. Lưu Hàn nói: Tôi cho ngài một số điện thoại, ngài cho bọn họ là được, cùng ngày hội biểu diễn bọn họ tới hiện trường, trực tiếp gọi điện thoại cho trợ lý của tôi, trợ lý của tôi sẽ dẫn bọn họ đi vào, hơn nữa ngài yên tâm, khẳng định là chỗ ngồi hai hàng đầu. Danh khí của Lưu Hàn tại đại lục rất lớn, tự nhiên cũng là một vé khó cầu, nhất là loại vé hàng ghế đầu này càng là quá khó khăn có được, cơ bản đều là sẽ cho một ít khách quan trọng, nếu như đổi một người tìm Lưu Hàn muốn vé, Lưu Hàn nhiều lắm cũng chỉ cho chỗ ngồi bên trong, nhưng Đổng Học Bân hiển nhiên không giống, Lưu Hàn đều biết, biết trong Tứ Cửu thành không có mấy người dám trêu Đổng Học Bân, cũng có ý kết giao hắn.
Cúp điện thoại, Đổng Học Bân cũng nhận được tin nhắn Lưu Hàn gửi tới, vì vậy đem điện thoại di động đưa cho Ngu Thiến Thiến, Số điện thoại bên trong mấy đứa ghi lại một chút.
Vừa nhìn tên là Lưu Hàn, Ngu Thiến Thiến cũng sửng sốt.
Trần Yến Yến càng cả kinh kêu lên: Vừa rồi gọi điện thoại với chú đích thực là Lưu Hàn?
Từ Đồng cũng thét to: Đó chính là thần tượng của mình, chú Đổng, chú nhận thức Lưu Hàn?
Đổng Học Bân ừ một tiếng, Trước đây trên công tác từng có giao lưu và qua lại, ghi số điện thoại lại đi, là số điện thoại di động của trợ lý Lưu Hàn, đến bữa đó mấy đứa tới Ngũ Khỏa Tùng thì gọi cho cô ấy, cô ấy sẽ mang mấy đứa đi vào, chỗ ngồi không phải hàng đầu cũng là hàng thứ hai, trong vòng năm hàng đầu cũng không có vấn đề gì.
Từ Đồng mơ hồ hồ nói: Hàng thứ hai?
Lưu Phương kích động nói: Trời ơi! Cái này thật tốt quá!
Từ Đồng không khỏi ôm lấy Thiến Thiến hung hăng hôn một cái, Thiến Thiến mình yêu bạn chết mất! Ha ha! Rốt cục có thể được nhìn gần thần tượng của mình! Lúc ở hội biểu diễn mình phải tìm Lưu Hàn xin chữ ký! Sau đó lại kêu vài tiếng nói, Làm sao bây giờ! Mình muốn điên rồi!
Trần Yến Yến cũng hưng phấn nói: Thiến Thiến, chú của bạn quá ngầu! Quả thật quá ngầu!
Chú Đổng, thật sự là không biết nên cảm ơn chú như thế nào. Lưu Phương nói: Chú cũng không biết bọn con muốn xem hội biểu diễn của Lưu Hàn bao nhiêu!
Đổng Học Bân cười nói: Không cần khách khí, bạn của Thiến Thiến cũng là bạn của chú, tới, đều ăn cơm đi, một hồi đồ ăn sẽ nguội, ha ha, Thiến Thiến, nhanh chóng kêu bạn học dùng bữa đi.
Ngu Thiến Thiến nhất thời kêu bạn học dùng bữa, vừa hỏi chuyện hội biểu diễn của Lưu Hàn, Đổng Học Bân dĩ nhiên gọi một cú điện thoại cho bản thân Lưu Hàn, hai lời chưa nói muốn vé, còn là hàng đầu hàng hai, Ngu Thiến Thiến nhất thời cũng cảm giác đặc biệt có mặt mũi trước mặt bạn học, vui vẻ cực kỳ.