Sáng thứ năm.
Reng reng reng reng...
Đổng Học Bân đang đánh răng thì chợt có điện thoại, là Phó Huyện trưởng Triệu Hưng Long gọi đến.
“Tiểu Đổng, tối nay trên huyện có vũ hội. Cậu biết chưa?” Triệu Hưng Long nói
Đổng Học Bân bỏ bót đánh răng xuống: “Vũ hội? Tôi có nghe nói gì đâu, hai ngày nay tôi bận làm nghiệp vụ bên ngoài mà”.
“Là vũ hội mỗi tháng tổ chức một lần đó, Hướng bí thư đề nghị, nhằm nâng cao đời sống tinh thần cho cán bộ, thắt chặt hơn mối quan hệ giữa mỗi
người” Triệu Hưng Long biết Đổng Học Bân mới đến Huyện có một năm liền
giải thích: “Lúc trước khi Thường bí thư đương nhiệm thì vũ hội bị dừng
lại, Hướng bí thư lên thì cho mở lại, tối nay là buổi đầu tiên, tương
đối long trọng, Tạ Huyện trưởng và rất nhiều lãnh đạo khác đều đến tham
dự, nếu đơn vị cậu không có việc gì thì tối nay cũng nên thay mặt cục mà đến dự, luôn tiện chào hỏi lãnh đạo các phòng luôn, điều này cũng có
lợi cho cậu triển khai công việc”.
Đổng Học Bân cười khổ: “Huyện trưởng Triệu, tôi có biết khiêu vũ đâu” .
“ Ha ha, không bắt buộc phải khiêu vũ mà, không biết khiêu vũ thì không khiêu vũ”.
Đổng Học Bân nghĩ đơn giản như vậy sao, nếu lỡ có ai mời mình khiêu vũ
nếu mình nói không biết thì chẳng phải làm người ta mất mặt sao, cái này là đắc tội với người khác đó. Tắt máy, Đổng Học Bân về phòng thay đồ
rồi cầm túi bước ra cửa. Hướng Đạo Phát đúng là thích tự làm khổ mình,
từ tiệc tối đón năm mới cho đến vũ hội lần này, hắn đều rất coi trọng,
có thời gian thì làm việc đi chứ?
Tám giờ rưỡi.
Vừa bước vào trụ sở Cục Chiêu Thương thì Đổng Học Bân gặp Lâm Bình Bình.
Đổng Học Bân thuận mồm hỏi về dự án xử lý phân gà kia.
Lâm Bình Bình cười trả lời: “Thuận lợi bất ngờ, hôm qua sau khi từ nhà
Bành Khắc Nông trở về, đến tối tôi có nhận được cuộc điện thoại, kết quả là Bành tổng đã hủy bỏ việc đi đến huyện lân cận khảo sát, xem ra Tiểu
Hổ đã nói tốt cho chúng ta rất nhiều, tôi thấy Bành tổng không còn cứng
như trước nữa, còn bảo hôm nay dẫn hắn đi khảo sát xưởng xử lý phân gà
lần nữa, tôi thấy Bành tổng hết tám phần là đồng ý đầu tư rồi, cơ hội
giữ hắn lại của chúng ta là rất cao”.
Đổng Học Bân cười gật đầu: “Vậy thì tốt, cô cố gắng nắm bắt”.
“Vâng” Lâm Bình Bình hiện tại vẫn không hiểu vì sao Tiểu Hổ lại quý Đổng Học Bân như thế.
“ Đúng rồi Lâm tỷ” Xung quanh không có ai nên Đổng Học Bân xưng hô tùy ý một chút.
Lâm Bình Bình vội nói: “Ngài gọi tôi là Tiểu Lâm được rồi”.
“Vẫn chưa đến giờ làm việc, không cần phải quan trọng chuyện đó” Đổng
Học Bân rất tôn trọng người khác, đặc biệt là với những người tôn trọng
hắn, những người lớn tuổi hơn hắn, lúc làm việc gọi gì cũng được, nhưng
bên ngoài thì có thể thoải mái một chút, ví dụ như gọi cô là Lâm tỷ, gọi La Hải Đình là La đại tỷ, cái này cũng làm cho quan hệ giữa họ được
xích lại gần hơn, dù sao thì Lâm Bình Bình cũng hơn hắn mấy tuổi, “…Chị
biết khiêu vũ không?”
Lâm Bình Bình do dự: “Biết một ít, còn ngài?”
Đổng Học Bân nói; “Tối nay trên huyện có vũ hội tại nhà khách huyện ủy, chị thay mặt cho Cục Chiêu Thương tham gia nhé”.
Lâm Bình Bình hơi ngại nói: “Tối qua tôi đã hứa với con là tối nay sẽ
dẫn nó đi xem phim rồi, vé cũng đã mua rồi, điều này...” Hơn nữa cấp bậc cô vẫn còn thấp, sao có thể đại diện cho Cục Chiêu Thương được chứ.
Đổng Học Bân cười nói: “Không sao, vậy thì cô cứ đi với con đi”.
La Hải Đình ở bên cạnh một thân váy dài cũng vừa đi xe đạp điện đến, vừa mới xuống xe dắt tới.
Lâm Bình Bình nháy mắt: “ Cục Trưởng, La Chủ nhiệm nhảy cũng đẹp lắm đó”.
“Ô? Vậy sao?” Đổng Học Bân gật đầu ngạc nhiên, hắn thật đúng là không thấy ra điều đó.
Về đến văn phòng, Đổng Học Bân ngồi trên ghế hút thuốc, đầu nghĩ về tất
cả cán bộ trong Cục Chiêu Thương này, hắn thấy mình chỉ hiểu họ mặt
ngoài, ví dụ như Lâm Bình Bình, lúc mới tiếp xúc thì cô ta cho hắn có
cảm giác đây là loại phụ nữ rất có năng lực làm việc, nhưng có ai ngờ cô là một bà mẹ đơn thân? Còn La Hải Đình, lúc đầu hắn nghĩ tính cách cô
ta cũng giống với mẹ mình, bảo thủ và hiền lành, nhưng về sau ông thấy
người này không có chí tiến thủ, việc gì cũng giao cho cấp dưới làm,
ngoài những việc mà cấp trên giao thì việc gì cô cũng lười quản, còn
thích chưng diện nữa chứ, những ấn tượng đối với cô ban đầu đều là giả
cả.
Đổng Học Bân dở khóc dở cười, nhưng nghĩ lại, mình ở trước mặt bọn họ còn không phải cũng thường giả bộ một chút?
Buổi trưa.
Trong nhà ăn.
Chọn một bàn gần cửa sổ để ăn cơm, Đổng Học Bân nhìn thấy La Hải Đình liền gọi: “La Chủ nhiệm”.
La Hải Đình liền vội bưng khay cơm đến ngồi đối diện với Cục trưởng,
biết là tìm cô có chuyện, hôm nay cô trang điểm rất đẹp, tóc cột búi,
chiếc áo len thêu hoa, váy dài, vết chàm trên mặt cũng được che lấp bảy
tám phần nhờ trang điểm, đôi môi đỏ, cả người toát lên vẻ trưởng thành
dễ thương. Cô không giống như người bốn mươi tuổi mà giống người ba lăm
ba sáu tuổi hơn.
Đổng Học Bân thầm nghĩ, cô càng ngày càng biết làm đẹp đó.
Đổng Học Bân thấy hơi lạ nhưng những người khác thì quen rồi, thực tế
thì hai ngày mà Đổng Học Bân vừa đến thì La Hải Đình toàn mặc đồ vét,
điều này mới làm cho người ta thấy lạ, chủ yếu là mọi người đã quen với
việc Chủ nhiệm La thích làm đẹp rồi, mỗi ngày một vẻ, chắc là La Hải
Đình thấy Đổng Học Bân cũng dễ chịu nên mới thoáng lần lần, rồi khôi
phục lại dáng vẻ ban đầu.
La Hải Đình cười: “Cục trưởng, ngài tìm tôi?”
Vẫn là điệu cười đó, nhưng kết hợp với bộ dạng của cô bây giờ thì vãn là phong vận có thừa.
Đổng Học Bân cười: “La đại tỷ, nghe nói chị nhảy đẹp lắm?”
“...Ừm, có biết một chút” La Hải Đình hồ nghi nói.
“Tối nay trên huyện có vũ hội, là buổi đầu tiên nên tương đối đặc biệt,
không đi cũng không được, sau này thì không sao, ừm, vì vậy tôi muốn chị tham gia một chút”.
La Hải Đình chợt hỏi: “Tôi làm bạn nhảy với ngài sao”.
“Tôi không nói như thế”.
Đổng Học Bân nói: “Hay là tôi không đi? Tôi cũng không biết nhảy, cô đại diện Cục đi là được rồi”.
“...Vậy cũng được” La Hải Đình cũng rất thích tham gia những hoạt động như thế này.
“ Chồng cô nhảy có được không? Dẫn theo người nhà đi cũng được”.
La Hải Đình chợt nói: “Không cần đâu, ông ấy không biết nhảy” Nói đến chuyện này hình như tâm trạng không được tốt.
“Ồ...” Nói đến người nhà, Đổng Học Bân lại nhớ đến Tạ Tuệ Lan, nghĩ đến
Tạ tỷ cũng đi, còn có thể sẽ nhảy cùng với người khác, Đổng Học Bân liền nháy nháy mắt rồi nói thêm một câu, “Cũng chưa chắc là tôi sẽ không đi, nếu tôi xong việc có khi sẽ đi cũng nên”.
Lúc trước hắn cứ nghĩ mình không nên đi đến những nơi có thể làm mình
mất mặt mà quên đi Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân đối với người vợ tương lai
của mình cũng hết sức bảo hộ, đương nhiên không muốn Tạ Tuệ Lan bị người ta khoác khoác ôm ôm rồi.
Nói vài câu rồi hai người bắt đầu ăn cơm.
Hôm nay La Hải Đình tâm trạng rất không tốt, cười cũng chỉ là cười gượng mà thôi.
Cô là một phụ nữ, không nắm bắt quyền lực mạnh như đàn ông. La Hải Đình
nhờ cậy Đổng Học Bân, toàn lực phối hợp với công việc của hắn mục đích
cũng chỉ vì muốn giữ chiếc ghế này, có chí tiến thủ nhưng không lớn, cô
thấy cuộc sống hiện tại là rất tốt, nhưng sáng nay vì cãi nhau với chồng mà làm hỏng mất tâm trạng từ trước đến nay của cô, chồng cô không biết
nghe từ đâu tin Đổng Học Bân thích những phụ nữ trưởng thành, sáng dậy
khi La Hải Đình đang soi gương trang điểm thì chồng cô gây chuyện, nói
là cô có gì đó với Đổng Học Bân, La Hải Đình giải thích nhưng hắn không
nghe làm cho cô tức giận và cuộc cãi vả đã xảy ra.
Trong cơ quan ai cũng biết vợ chồng La Hải Đình rất hòa hợp, có thế coi
là cặp vợ chồng mẫu mực, tuy nhiên có mẫu mực đến đâu thì cũng không
tránh khỏi chuyện cãi nhau, huống chi cuộc sống vợ chồng họ không tốt
như mọi người nghĩ.
Lần cãi nhau này làm La Hải Đình rất đau khổ, Đổng Học Bân chỉ mới hơn
hai mươi tuổi, mình là phụ nữ bốn mươi, sao có thể có chuyện gì với cậu
ta được chứ? Tuy trước đây La Hải Đình có hiểu nhầm Đổng Học Bân có ý đồ gì với cô, nhưng điều này cô không muốn được nói ra từ miệng chồng
mình, cô thấy chồng đã quá không tin tưởng mình.
La Hải Đình dù sao cũng là đồng nghiệp lâu năm, rất biết cách che giấu tâm trạng, nên Đổng Học Bân không thể biết được.
Tan ca rồi.
La Hải Đình lấy lại tinh thần rồi đến văn phòng Đổng Học Bân hỏi hắn có đi dự vũ hội hay không.
Đổng Học Bân nghĩ một lúc thì để cho cô đi trước, hắn vẫn chưa suy nghĩ xong.
Lúc này tiếng chuông điện thoại của La Hải Đình chợt kêu lên, là chồng
cô gọi, cô biết chắc chắn là đang hối mình về nhà, không cho mình có
nhiều thời gian để dễ xảy ra chuyện, nghĩ đến đây cô vô cùng tức giận mà tắt máy, cô nhìn sang Đổng Học Bân, cô không định nói chuyện vũ hội với chồng mình, không phải là anh hoài nghi tôi sao? Tự mình đa nghi như
Tào Tháo đi.
Đổng Học Bân như nhận ra điều gì: “La đại tỷ, nhà có chuyện gì sao?”
La Hải Đình liền cất điện thoại, “Không có gì, con hỏi tôi có về nhà ăn cơm hay không, ừm, cục trưởng, vậy tôi đi trước nhé?”
Đổng Học Bân gật đầu.
La Hải Đình thướt tha trong bộ váy dài xoay người mở cửa, rất nữ tính uốn éo thắt lưng nghiêng người đi ra ngoài.
Điều này làm Đổng Học Bân chợt thấy xao xuyến, hắn không nhìn theo nữa,
nghĩ đến Tạ tuệ Lan, Đổng Học Bân cũng không ngồi yên được, liền đến một nhà hàng dưới lầu ăn cơm sau đó đi đến vũ hội. Đổng Học Bân cũng không
muốn Tạ Tuệ Lan bị người khác không công mà chiếm tiện nghi như vậy.