Ngoài đại viện.
Xe đến người đi.
Người tới đi làm đều bắt chuyện chào hỏi lẫn nhau.
Cán bộ đến họp cũng vừa nói chuyện vừa đi vào trong.
Đổng Học Bân đem tay bị thương nhét vào trong túi, lẳng lặng nhìn lướt qua đám nhân viên công vụ đến đây đi làm, hắn trước đây ở phân cục Thành Tây cũng từng gặp qua vợ hiện tại của Uông Sâm là Hứa Diễm ở sân banh, nhưng không có gặp qua Uông Sâm, cho nên cũng không biết người nào là ông ta, xem ra cũng không có ai giống, hẳn là không nằm trong phạm vi tầm mắt của mình, nếu thị cục có họp, Uông Sâm lại là người đứng đầu phòng ban, bình thường khó mà nói, nhưng ngà hôm nay hẳn là sẽ đến, còn có thể đến sớm.
Xa xa Đàm Lệ Mai đang bận lau mồ hôi, trò chuyện với đồng sự, dư quang ánh mắt vẫn nhìn về bên ngoài, cực kỳ lo lắng.
Tiểu Đàm? Đàm chủ nhiệm?
A, tôi đây, Chân cục trưởng
Tôi biết là cô đây rồi, nhìn cái gì vậy?
Ặc, không có gì không có gì
Chân An Quốc theo ánh mắt của cô ta nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn cũng sửng sốt : Ơ, người kia ... Có phải là Tiểu Đổng không?
Đàm Lệ Mai không có biện pháp giấu, đành nói : Tôi thấy cũng giống, không biết
Tiểu Đổng? Một cán bộ phân cục Thành Tây kinh ngạc nói Tiểu Đổng chủ nhiệm?
Cán bộ cùng đi với bọn họ cũng run run một chút, đều nhìn về phía cánh cửa!
Đổng Học Bân, tên này tại phân cục Thành Tây bọn họ quá vang dội, tuy rằng Đổng Học Bân đã điều nhiệm rời đi hai năm hơn, nhưng tên của hắn vẫn không có người quên!
Thật là tiểu Đổng chủ nhiệm?
Trời đất! Ôn thần sao đến đây? ?
Mấy người cán bộ của phân cục Thành Tây đều giật mình liếc nhìn nhau, thật sự không rõ ràng Đổng Học Bân vì sao xuất hiện ở quốc an thành phố, hắn đã sớm rời khỏi quốc an, lúc này trở về có ý gì? Tìm người? Ở đây thế nhưng không tiếp người không phận sự! Không thấy ra vào cửa kiểm tra đều nghiêm ngặt như thế sao? Nhận thức người của cũng phải đưa ra giấy chứng nhận, còn nghiêm mật hơn so với phân cục Thành Tây bọn họ lúc trước.
Chân An Quốc cau mày, nhìn về phía Đàm Lệ Mai nói: Hắn trở về lúc nào?
Ặc, tôi cũng không biết, đã lâu không liên hệ. Đàm Lệ Mai không nói thật.
Chân An Quốc không nói chuyện, lúc trước quan hệ của ông ta và Đổng Học Bân vẫn là không tồi, bất quá sau đó Đổng Học Bân muốn điều đi. Chân An Quốc cũng không cho hắn lên chức, muốn giữ Tiểu Đổng lại giúp ông cứu hoả trong phân cục, lần này khiến cho hai người sản sinh mâu thuẫn và ngăn cách rất lớn, từ đó về sau không còn liên hệ, hiện tại nhìn thấy Tiểu Đổng, tâm tình của Chân An Quốc cũng vô cùng phức tạp, ông ta cũng sớm biết Đổng Học Bân đã điều nhiệm làm thường vụ phó huyện trưởng, cấp bậc mà nói cũng không kém Chân An Quốc ông là bao nhiêu. Nếu nói ra thực quyền. Đổng Học Bân thậm chí còn vượt xa Chân An Quốc, không gian phát triển của một thường vụ phó huyện trưởng cũng lớn hơn so với loại cục trưởng phân cục cấp chính xử.
Hai năm trước, hai người một người là lãnh đạo. Một người là khoa viên.
Hai năm sau, Chân An Quốc còn đang giẫm chận tại chỗ, nhưng Đổng Học Bân cũng đã có thể ngồi cùng hàng với ông ta. Quả nhiên là thế sự vô thường a.
Những người khác có thể không biết tiểu Đổng chủ nhiệm hiện tại chức vụ gì, nhưng nghĩ cũng biết, tiểu Đổng chủ nhiệm cái loại thần nhân này gặp phải trắc gì trở đều có thể giải quyết, sau đó hắn địa chấn cứu người ngay cả trên TV cũng đều đưa tin, hiện tại khẳng định thăng chức đã không biết bao nhiêu lần. Đổng Học Bân xuất hiện nhất thời khiến cho bọn họ quan tâm rất lớn, người của phân cục Thành Tây đứng ở dưới lầu cũng nhìn qua.
Ngoại trừ bọn họ, Đổng Học Bân còn khiến cho vài người chú ý.
Là cảnh vệ.
Cảnh vệ của thị cục.
Cho tới bây giờ Đổng Học Bân vẫn đứng ở cửa lớn nhìn không nhúc nhích, cái này tự nhiên khiến cho mấy người cảnh vệ đều nghi hoặc quan sát hắn vài lần, hiển nhiên chưa thấy qua hắn. Bên cạnh cũng có một vài nhân viên công tác quốc an tới đi làm nhìn hướng Đổng Học Bân vài lần. Không biết hắn đứng ở nơi đó làm gì.
Cậu là ai vậy? Một người cảnh vệ cửa nhỏ nhìn hắn.
Đổng Học Bân không để ý đến hắn, vẫn nhìn cái mình nhìn.
Cảnh vệ nhíu nhíu mày, Cậu có giấy ra vào không? Lấy giấy chứng nhận cho tôi xem.
Đổng Học Bân rốt cục đem khóe mắt liếc hắn, Giấy chứng nhận không có, chứng ra vào cũng không có.
Hắc. Cảnh vệ ngược lại vui vẻ, còn lên mặt với tôi, cậu thật là được. Biết nơi này là chổ nào không? Vì vậy lập tức phất phất tay, Mời tránh xa một chút! Ở đây thuộc về cơ mật yếu địa, tự nhiên không thể khiến cho một người ngoài hoặc là dân chúng đứng ở cửa nhìn chằm chằm.
Đổng Học Bân không nhúc nhích, Tránh xa thì tôi làm sao tìm người.
Tìm ai? Cảnh vệ nhìn nhìn hắn, Ừm?
Đổng Học Bân thản nhiên nói: Tôi tìm Uông Sâm. Hắn tới đi làm chưa?
Tuổi không lớn, khẩu khí còn rất lớn? Cảnh vệ nói: Cậu tìm Uông chủ nhiệm làm gì?
Đổng Học Bân cũng không nói lời hữu ích, cười cười, Tôi tìm hắn làm gì còn cần nói với anh? Gọi một cú điện thoại khiến cho hắn xuống lầu đi, nếu không tôi đi tới cũng được.
Cảnh vệ lạnh lùng nói: Xin lỗi, người không phận sự không được tiến vào!
Bên cạnh một người cảnh vệ gầy cũng nói: Uông chủ nhiệm lập tức có họp, hiện tại cũng không đi ra được, cậu đi trước đi, để trưa chúng tôi thử giúp cậu liên hệ một chút, hiện tại không được.
Đổng Học Bân nhún nhún vai, Đó chính là cho tôi tự mình tiến vào?
Cảnh vệ quát: Ở đây không phải chổ cậu có thể đi vào! Đi nhanh lên một chút!
Đổng Học Bân cũng không nghe, nhàn nhã bỏ tay vào túi, khập khiễng kéo thương thế đi vào trong.
Thấy hắn hình như mang theo thương thế, mấy người cảnh vệ đều hết chỗ nói, trong lòng nói cậu thật không biết trời cao đất rộng hả? Ở đây là quốc an thành phố! Không có giấy ra vào và giấy chứng nhận cậu còn muốn đi vào tìm người? Cậu không phải nói giỡn hay sao? ?
Đứng lại!
Làm gì đó?
Cho cậu tiến vào sao?
Hai người cảnh vệ đều hơi nghiêng thân ngăn ở phía trước hắn.
Hai người cảnh vệ bên cạnh cửa lớn cũng nhíu mày nhìn về phía bọn họ bên này, không biết xảy ra chuyện gì.
Tình huống ngoài cửa cũng làm rất nhiều người chú ý, nhân viên công tác của quốc an thành phố đều nhìn Đổng Học Bân như nhìn kẻ ngu si.
Đổng Học Bân không thèm quan tâm, nhìn bọn họ nói: Tôi tìm Uông Sâm có chút việc riêng, không quan hệ với mấy người, tránh ra cho tôi đi vào.
Mấy người cảnh vệ đều mắt trợn trắng.
Cậu nói tránh ra là chúng tôi tránh ra?
Cậu coi đây là chổ nào hả!
Trước đó cảnh vệ nói đã khiến cho Đổng Học Bân xác định, Uông Sâm đã tới đi làm, ngay trong ký túc xá, nói như vậy hắn cũng không cần phải đứng ở cửa, cho nên thẳng thắn trực tiếp đi vào trong, Đổng Học Bân làm việc là như thế này, có người chọc giận hắn, hắn chưa bao giờ chú ý quy tắc cái gì, đại viện thị cục? Liên quan cái đếch gì! Tôi quản các người là chổ nào à! Mặc kệ con mẹ nó!
Cảnh vệ vẫn ngăn hắn.
Một người cảnh vệ đã lấy ra cảnh côn.
Còn có một người đưa tay trên lưng sờ súng, bất quá không rút ra.
Lần này, càng ngày càng nhiều người đều chú ý, dường như xem náo nhiệt muốn nhìn xem xảy ra chuyện gì.
Đàm Lệ Mai cũng nhìn thấy, hít một ngụm khí lạnh vào, bốp một tiếng hung hăng vỗ trán, quả nhiên, sợ cái gì tới cái đó!
Cái ngữ khí kia!
Cái biểu tình kia!
Sớm nên biết Học Bân lai giả bất thiện!
Mình cũng rãnh rỗi thật! Nói cho hắn địa chỉ làm gì!
Mấy người cán bộ của phân cục Thành Tây thấy tiểu Đổng chủ nhiệm có xung đột với bảo vệ cửa, trong lúc nhất thời cũng có chút ngây người.
Đây là làm gì?
Tiểu Đổng chủ nhiệm muốn đi vào?
Nhưng chổ này là thị cục! Sao có thể cho một người ngoài tiến vào? ?
Chân cục trưởng, cái này. . .
Tiểu Đổng đây là làm cái gì?
Không biết. Chúng ta có phải là. . .
Chân An Quốc không nói chuyện. Hiển nhiên không có ý đi chõ mõm vào.
Bởi vì ai cũng biết, Đổng Học Bân cho dù có kích động, phỏng chừng cũng không dám xông vào đại viện của quốc an thành phố. Hơn nữa ngày hôm nay có họp, không chỉ có lãnh đạo cục thị toàn bộ đến đông đủ, lãnh đạo của các phân cục cũng đều tới. Hơn nữa, cảnh vệ ở đây, làm sao tiến vào? Ngay cả Đàm Lệ Mai cũng hiểu được Học Bân có thể là không dám xằng bậy, dù sao Đổng Học Bân hai năm trước đã điều nhiệm, Đàm Lệ Mai cũng chỉ là biết tính cách và phong cách hành sự trước đây của Đổng Học Bân, đối với tác phong làm việc sau đó của hắn cũng không lý giải.
Nhưng có một người ngoại lệ!
Có một người quá lý giải Đổng Học Bân!
Là Từ Yến! Chỉ có Từ Yến mới biết khi Tiểu Đổng nổi điên lên là bộ dáng gì!
Được Đàm Lệ Mai báo tin, Từ Yến lái xe nhanh chóng đi đến thị cục gọi cho Đổng Học Bân vô số cú điện thoại cũng không có người tiếp, cô ấy hít vào một hơi, thẳng thắn gọi cho Uông Sâm.
Tít tít tít!
Điện thoại thông!
A lô. Chuyện gì? Uông Sâm đang ở phòng làm việc xử lý văn kiện, trong cục lập tức có họp, chuyện của gã cũng không ít.
Từ Yến lập tức nói: Ông hiện tại ở đâu?
Uông Sâm không nhịn được nói: Tôi ở đâu còn phải báo cáo với bà? Tôi hiện tại không rảnh, nếu như bà nói chuyện buổi tối ngày hôm qua, vậy đừng nhiều lời, tôi nói rõ cho bà biết, Siêu Siêu b à đừng nghĩ mang đi từ chổ của tôi. Ra tòa thì ra tòa! Tôi còn sợ bà? Về phần ra tay với bà, cũng là tối hôm qua tôi uống say, cái này không cần phải nói, bà nguyện ý báo cảnh sát thì báo cảnh sát, nguyện ý thế nào thì thế đó. Với bà cũng không có gì để nói, tôi đang yên đang lành bà cứ ha ba ngày đến đây ồn ào với tôi. Người như bà cũng là thiếu đánh!
Từ Yến lạnh giọng nói: Tôi cũng không rảnh nói lời vô ích với ông! Một người thuộc hạ của tôi biết tôi bị thương! Hiện tại đi đến chổ làm của ông có thể muốn tìm ông tính sổ! Thừa dịp hắn còn chưa có tới! Ông đi nhanh lên!
Uông Sâm bật cười nói: Bà nói cái gì?
Từ Yến quát: Tôi bảo ông đi nhanh lên! Không đi thì không còn kịp rồi!
Uông Sâm nói: Tôi đi? Một người thuộc hạ của bà, tôi tránh hắn? Bà điên rồi hả?
Uông Sâm! Tôi gọi cú điện thoại này không phải vì ông! Tôi là sợ bạn tôi bị liên lụy! Ông sống hay chết có quan hệ gì với tôi! Tôi không muốn bởi vì chuyện của tôi liên lụy bạn tôi! Ông nghe hiểu chưa? Nghe rõ ràng thì đi nhanh lên!
Tôi đã đến cơ quan! Nơi này là quốc an thành phố! Bà rõ ràng được chưa!
Là ông nên rõ ràng! Quốc an thành phố? Bức hắn lên thì ngay cả bộ quốc an hắn cũng dám xông vào!
Xông vào thị cục? Tốt! Cho hắn tới đi! Ha ha, thật buồn cười!
Nếu như hắn đến các người ai cũng ngăn không được hắn!
Còn có việc gì không?
Chờ hắn đến ông còn muốn chạy đều không được!
Uông Sâm trực tiếp cúp điện thoại!
. . .