Mười giờ sáng.
Nhà Tạ Tĩnh.
Trong phòng ngủ một mảng lộn xộn, Đổng Học Bân trong lòng căng thẳng,
nghe Tạ Hạo gầm lên giận dữ, nhìn thấy Tạ Tĩnh vẫn chưa từ bỏ ý định tìm lung tung ở trong phòng, Đổng Học Bân khẽ hít một hơi, nhanh chóng ngăn trở bọn hắn, muốn bọn họ chú ý bảo hộ hiện trường, hiện tại nói cái gì
cũng vô dụng, nhất định nhanh báo cảnh sát. Tạ Tĩnh vừa nghe, lập tức
lấy điện thoại, bởi vì quá mức kích động, hai lần mới có thể cầm lên
điện thoại, gọi cho một bằng hữu ơ đội cảnh sát hình sự, sau đó ba người đi xuống nhà, lưu lại hiện trường chờ cảnh sát lại.
Trên Mercedes.
Không khí trầm lắng.
Tạ Tĩnh ôm tóc rũ xuống ở trước ngực, "Đều tại tôi! Đang êm đẹp tôi mượn tượng Bồ Tát làm cái gì! Tôi…"
Đổng Học Bân an ủi: "Em trước tiên đừng có gấp, chờ thu thập vân tay, không chừng còn có thể tìm trở về".
"Không có khả năng!" Tạ Tĩnh rất rõ ràng, trên mặt không có chút huyết
sắc nào, "Quần áo trên mặt đất, mặt trên bụi đất đều phụ lên một tầng,
nói cách khác ước chừng đã bị trộm từ nửa tháng trước, hiện tại dù thế
nào cũng không còn kịp rồi, tên trộm coi như không có trốn chạy, tượng
Bồ Tát khẳng định cũng bán đi, làm sao tìm được trở về? Tôi… tôi thật
đáng chết! Đại thẩm… Tôi như thế nào..."
"Chị hai" Tạ Hạo cắn răng nói: "Đại thẩm tính tình tốt như vậy, sẽ không trách chị".
Tạ Tĩnh ôm mặt nói : "Đó là gia gia cho đại thẩm, không phải đồ cổ bình thường, ý nghĩa không giống nhau!"
Tạ Hạo tức giận đập đập chân, "Đồ khốn đáng chết, vậy bây giờ… có nên nói cho đại thẩm?"
"Hàn phu nhân thân thể không tốt lắm, đừng nói bây giờ" Đổng Học Bân
liền nói, "Trước tiên cứ tìm manh mối đã, không được thì nói sau".
Tạ Tĩnh hai tay chắp lại, giống như ngửa đầu cầu nguyện cái gì.
Không bao lâu, cảnh sát đến đây, chừng sáu bảy cảnh sát, còn có mấy nhân viên khoa kỹ thuật. Tạ Tĩnh vừa nhìn thấy, lập tức hướng đội hình cảnh
nghênh đón, vội vàng đưa bọn hắn lên lầu. Không trách cảnh sát chuẩn bị
nhiều như vậy, đây chính là đại án, không kể đây có phải bảo bối tổ
truyền Tạ gia hay không, chỉ nói riêng cái văn vật này đã không tầm
thường, tượng Bồ Tát thời Đường hơn mười triệu, đó là văn vật quốc gia
cấp hai!
Nửa giờ sau, cảnh sát cấp ra kết luận.
Trên mặt đất có dấu vết kéo két sắt, phòng bị trộm cũng đã hai mươi
ngày, không có để lại vân tay phạm tội, hẳn là mang theo cái bao tay lúc gây án, dấu giày và mọi thứ liên quan, dấu vết duy nhất chính là một
đoạn phim camera theo dõi của tiểu khu hai mươi ngày trước, trong tấm
hình, một nam tử cao gầy trong lòng ôm một cái bọc có vẻ nặng nề, tấm
hình chỉ lướt qua, cũng không nhìn rõ được khuôn mặt. Hình cảnh đẫn đội
lập tức tỏ vẻ sẽ đem hết toàn lực phá án, bắt đầu gọi mấy cú điện thoại
tìm hiểu.
Chuyện tới bây giờ, có một số việc muốn giấu diếm cũng không thể,
Dưới lầu, Tạ Tĩnh mấp máy miệng, sau khi cắn răng liền gọi gọi một cú điện thoại cho phụ thân Tạ Quốc Lương, "Cha..."
Đổng Học Bân cùng Tạ Hạo cách cô ấy rất gần, cũng nghe được tiếng cười
đầu bên kia điện thoại, "Ha ha, Tiểu Tĩnh, buổi tối có trở về nhà ăn cơm hay không? "
"Con, con..."
"Hả? Làm sao vậy?".
Tạ Tĩnh ánh mắt đỏ lên, đem việc làm mất tượng Bồ Tát nói cho cha.
Tạ Quốc Lương là lão Nhị Tạ gia, đệ nhất phó bộ trưởng Bộ tài chính,
tính tình phi thường tốt, không giống lão Đại Tạ Quốc Bang luôn luôn là
vẻ mặt nghiêm túc, mà là cả ngày cười ha ha, nhưng lúc này đây, Tạ Quốc
Lương vừa nghe xong con gái nói cũng hít sâu một hơi, đổ ập xuống một
tràng mắng chửi, " Tượng Bồ Tát của đại thẩm con mượn làm gì? Chuyện này lớn như vậy vì sao không cùng cha nói? Con! Con có biết Bồ Tát Tượng
kia lão gia tử có bao nhiêu coi trọng không? Mấy chục năm trước chính là vì bảo hộ tòa Bồ Tát này, lão gia tử mới giận dữ giết chết hai tên Nhật Bản muốn cướp tượng Bồ Tát, lúc này mới tham dự vào kháng chiến chống
Nhật, vì vậy mới có hiện tại, con, con cho ta nói con có cái gì tốt!
Ngươi đem tượng Bồ Tát của đại thẩm cho là cái gì! Con có biết hay là
không!"
Tạ Tĩnh biết mình gây họa, khụt khịt, nước mắt rớt xuống.
Tạ Hạo xem không được, đừng nhìn hắn bình thường cùng Tạ Tĩnh luôn cãi
nhau, nhưng tình cảm tỷ đệ vẫn là rất sâu, hắn liền cướp lấy điện thoại
Tạ Tĩnh, "Nhị thúc, người đừng mắng chị hai nữa, ngài nói bây giờ nên
làm gì?"
"Các người đừng động, tôi cho người tìm, đúng rồi, chuyện này trước tiên đừng có nói cho đại thẩm!" Tít tít tít, điện thoại liền cúp.
Tạ Quốc Lương trong lòng phi thường trầm trọng, hắn biết rõ ràng tòa
tượng Bồ Tát này có vị trí nào trong lòng đại tẩu, vì thế lập tức gọi
một cú điện thoại cho đại ca của hắn là Tạ Quốc Bang, sau đó lại gọi cho một vị lão bằng hữu.
Trọng lượng Tạ gia đời thứ hai hiển nhiên so với Tạ Tĩnh Tạ Hạo phải
nặng hơn nhiều, chỉ chốc lát sau, lại một đám người vội vàng đến tiểu
khu, bắt đầu tra án. Ngay từ đầu Đổng Học Bân còn tưởng rằng là người
hội đồng hoặc là phân cục, nhưng là sau khi tiếp xúc mới biết được, đám
người kia đều là ở bộ. Hai mươi ngày, tên trộm nếu không ngốc, lúc này
có lẽ đã trốn sang nơi khác, lúc này do Bộ nhận án nên sẽ giảm đi thời
gian cùng thành phố khác giằng co, chỉ cần tìm được người hiềm nghi trực tiếp có thể hạ lệnh trong tỉnh phối hợp điều tra.
"Tiểu Tĩnh, chúng ta đi ăn chút cơm, em như vậy không được".
Tạ Tĩnh đã đứng hai giờ dưới lầu, mắt thấy đã đến giữa trưa, Đổng Học
Bân liền cố gắng đem nàng kéo lên xe, đưa nàng ta cùng Tiểu Hạo đi một
tiệm cơm ở phụ cận.
Gọi xong đồ ăn, Tạ Tĩnh lại một miếng cũng không động đến, ngẩn người nhìn trần nhà.
Đổng Học Bân vừa nhìn, cũng ăn không vô nữa, thở dài.
Tạ Hạo giận dữ vỗ đũa, "Nếu để cho em bắt được tên kia! Em con mẹ nó
giết chết nó! Khốn kiếp! Trộm ai không trộm lại đến nhà của chúng ta
đây!"
Đổng Học Bân nói: "Giao cho người trên Bộ đi, hy vọng có thể mau chóng tra được thủ phạm".
Thời gian sau khi ăn tết này, Đổng Học Bân có kế hoạch đem thời gian lưu xuất rất nhiều, có thể không dùng thì không cần dùng, nhìn nhìn đến
Menu, hiện tại cũng tích góp từng tí một được ước chừng hơn bốn mươi
phút, nhưng mà chuyện này phát sinh ở trước đây hai mươi ngày, Đổng Học
Bân muốn giúp cũng giúp không được, chỉ có thể giương mắt nhìn, điều này làm cho hắn thật khó chịu. Chính mình cũng thiếu qua Tạ Tĩnh một cái
nhân tình, mất tượng Bồ Tát lại là của mẫu thân Tạ Tuệ Lan, Đổng Học Bân tự nhiên cũng muốn ra một phần lực, không có chút sức lực cảm giác thật sự không tốt.
Một giờ...
Hai giờ...
Ba giờ...
Ba người ngồi tại quán cơm, đồ ăn thật nhiều nhưng không ai ăn gì cả.
Reng reng reng, reng reng reng, di động Tạ Tĩnh vang lên.
Ba người bọn họ đều đang chờ cú điện thoại này, vừa nghe di động vang, Tạ Tĩnh vội vàng đón nghe, "Alo, cha!"
Đầu kia im lặng một chút, "Cái này tìm không được rồi, con đừng quản, cha đi nói với đại thẩm của con".
Tạ Tĩnh mặt liền trắng một chút, "Sao lại thế này? Bắt được tên trộm?"
Đổng Học Bân cùng Tạ Hạo ngẩn người, đều đồng loạt nhìn sang, họ nghe được tiếng nói trong điện thoại.
Tạ Quốc Lương trầm giọng nói: "Cha cho người ta tra xét, cảnh sát địa
khu có người nhận ra hắn, người nọ kêu là Vương Đông Nhiên, mười ngày
trước bị bắt tại Lân Tỉnh, bị bắt vì tội trộm cắp".
Tạ Tĩnh vội la lên: "Người tìm được rồi? Còn vật kia..."
"Lúc trước vây bắt hắn là bởi vì vào nhà trộm tiền mặt cùng trang sức,
hắn không có tội khác nên cảnh sát cũng không điều tra thêm gì, hai giờ
trước đã tra ra được hắn, cảnh sát địa phương lại lần nữa thẩm vấn Vương Đông Nhiên, hắn cũng thừa nhận ở nhà chúng ta ăn trộm, trộm một cái két sắt cùng hai ngàn tiền mặt, sau đó cùng một người bạn tìm cách mở ra,
cuối cùng lấy ra tượng Bồ Tát, bọn hắn cũng không biết là đồ quý, trực
tiếp đi chợ đen bán cho một cái thương nhân Nhật Bản giá mười vạn, cũng
không biết đối phương dùng thủ đoạn gì, hiện tại đã đem tượng Bồ Tát
chuyển đến Nhật Bản".
Tạ gia thủ đoạn không thể bảo là không lớn, ngắn ngủn mấy giờ liền tra
được rất nhiều. Tượng Bồ Tát đã muốn chuyển sang Nhật Bản, thậm chí trải qua khắp nơi liên hệ, cuối cùng có thể khẳng định đã nằm trong viện bảo tàng Tokyo, là bị thương nhân kia tặng cho nhà bảo tàng.
Tạ Tĩnh hô hấp dồn dập nói: "Nếu Bồ Tát Tượng ở Tokyo, liên hệ người đem tang vật trở về cũng không thể được sao?"
"Đại bá của con đã liên hệ rồi, bất quá hy vọng không lớn, con tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý".
Cúp máy, Tạ Tĩnh ngơ ngác nói: "Ba của em nói bức tượng đã bị đưa tới nhà bảo tàng Tokyo, hy vọng tìm trở về không lớn".
Nghe được tình huống này, Đổng Học Bân cùng Tạ Hạo cũng muốn phát mộng.
Tạ Hạo phát hỏa, "Con mẹ nó! Nếu biết ở viện bảo tàng còn tìm không được sao? Đó là tang vật! Bộ ngoại giao liên hệ không được sao? Để đại sứ
quán phái người!"
Tạ Tĩnh ôm mặt, không nói gì.
Đổng Học Bân cũng biết sự tình không ổn, bị tuồn sang nước ngoài, điều
này còn muốn phiền toái hơn không biết tung tích. Tuy rằng Tạ gia thế
lớn, lớn, cũng chỉ là ở quốc nội, liên lụy tới sự tình hai nước thì sẽ không còn đơn giản như vậy, cho dù là tang vật, cũng không nhất định có thể đoạt về được, mấy năm nay nhân viên nước ngoài ở quốc nội phạm pháp còn thiếu sao? Thế nhưng có khi nào xử được? Đại bộ phận người bây giờ
còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cảnh sát địa phương căn bản không
phối hợp, mà chuyện bây giờ còn đã sang nước khác rồi nên càng khó khăn
hơn.
Nhưng ba người vẫn còn ôm một tia hi vọng mà chờ đợi.
Thẳng đến xế chiều năm giờ, Tạ Quốc Lương mới gọi điện đến Tạ Tĩnh, "Đã
giao thiệp, viện bảo tàng không phối hợp, cự tuyệt trả lại văn vật!" Ngữ khí hắn mang theo một tia tức giận.
Tạ Tĩnh cắn cắn môi, "Vậy là mất sao?"
"...Ừm, bên này cũng không có cách nào".
"Có thể..."
"Tiểu Tĩnh, cha đi bồi tội cùng đại thẩm, con chờ một lát rồi đi sau".
"Cha! Để con trực tiếp gặp đại thẩm…"
"Không cần, cha đi trước, cứ như vậy! "
Tạ Hạo cũng nghe thấy bọn họ nói chuyện, không khỏi tức giận đến phổi
đều nổ, "Bọn chó Nhật Bản! Trộm chúng ta còn không ít sao? Còn không trả lại? ĐCM! Bọn hắn muốn làm gì!?"
Đổng Học Bân sắc mặt cũng trầm xuống, con mẹ nó!