Lần này
đổi lại Mộ Dung Phức tỉnh táo sáng ngời hữu thần.
Nhạc
Phương ngủ rất say, tối qua hắn miên man suy nghĩ quá nửa đêm, ngủ một chốc lại
tỉnh, rất sợ là một đêm ảo mộng, tỉnh dậy vẫn ở Khanh vương phủ như trước.
Phải
đến khi tận mắt nhìn Phức thân vương ở trong lòng hắn tỉnh lại, còn “thử” một
lần, hắn mới xác định hết thảy đều là chân thật, an tâm ngủ lịm đi.
Hiện
tại hắn đang gối lên hõm vai Mộ Dung Phức, cả người đều thả lỏng, ngay cả nếp
nhăn trên khóe mắt cũng giãn ra. Mộ Dung Phức cũng không động đậy. Nhạc Phương
nằm rất cẩn thận, không đè nặng nàng. Trong lòng nàng có nơi nào dường như mềm
đi, nghiêng mặt nhìn Nhạc Phương đang ngủ say.
Đứa nhỏ
đáng thương... đã chịu rất nhiều đau khổ...
Mới coi
hắn là con người, đã ngạc nhiên vui sướng không hiểu nổi thế này. Kỳ thật, ta
cũng chỉ lợi dụng hắn, cũng đâu khác gì những người khác.
Nàng
yên lặng khinh bỉ chính mình một phen.
Nhưng
rất nhanh nàng liền gỡ bỏ gánh nặng tâm lý, hưởng thụ tư vị nằm ườn trên
giường, có người đẹp trong ngực, quả là vương hầu chẳng dễ dàng gì. Đương
nhiên, thân thể tiểu mỹ nhân này thực ra vẫn còn yếu ớt, tuổi cũng lớn. Cũng
không phải kỳ tài ngất trời gì, tổng cộng so ra không hơn ba mươi cm1 ...
Nhưng
nàng nhớ tới truyện cười trong giấc mơ... Có 1 gã khoe khoang chính mình cực kỳ
“dũng mãnh”, đủ để xuyên thủng dạ dày bạn gái... Kẻ ấy đại khái là đồ con lừa.
Nàng
phốc xuy một tiếng, Nhạc Phương cau mày nhắm chặt mắt, trồi trồi lên hõm vai
nàng, mới lại ngủ say.
Ngủ nông
như vậy... Mẫn cảm như vậy. Ồ, chỉ mới ước chừng nửa giờ? Còn về giá trị bình
thường, yêu cầu của nàng rất thấp.
Nàng
luôn cảm thấy, việc nam nữ, phải tính tổng hợp các điểm, cần đánh giá hạng mục,
đại khái có thể kê ra một tờ giấy lớn. Thời gian ư, dài ngắn ư, kỳ thật đều là
bình luận quá mức về xác thịt. Chân chính phân cao thấp là “niềm vui”.
Người
vui mình cũng vui, đối phương cao hứng, chính mình khoái hoạt, hỗ trợ lẫn nhau.
Giai đoạn trước khi lên giường chờ mong, trên giường mê loạn sung sướng, xuống
giường cảm thấy hết sức hài lòng, nhìn hắn vui vẻ, hắn nhìn chính mình cũng vui
mừng, như vậy mới xem như mỹ mãn.
Thời
gian và kích thước, thật ra đều là chuyện nhỏ. Chỉ có những tay mới và lỗi mốt,
mới tự cho là thông minh lấy đó làm nguyên tắc tối cao.
Nàng
bĩu môi. Nghề nào cũng phân ba bảy đẳng cấp, muốn trở thành siêu hạng dâm côn
cũng không đơn giản đâu.
Là lão
nương lười dạy dỗ kẻ ngu ngốc, đối diện với những gương mặt hoặc lấy lòng hoặc
nịnh nọt, lão nương liền sinh phiền, bằng không muốn làm siêu hạng dâm côn có
gì khó đâu? Cam đoan từng người đều phục tùng thuận theo, hậu cung muốn bao
nhiêu có bấy nhiêu, mà từng người đều một lòng thuận theo.
Huống
chi, nàng còn là Phức thân vương, dưỡng hậu cung là được nữ đế ủng hộ.
Chỉ là
không thích mà thôi. Cảm thấy phiền toái, không sạch sẽ. Nếu không phải rất
muốn đứa con của chính mình, nàng thật không muốn chọc vào phiền toái này đó.
Bởi vì
nàng là Phức thân vương, từng thiếu chút nữa trở thành Hoàng thái nữ. Nàng thậm
chí vì tự bảo vệ mình, còn qua lại với cùng đồng nghiệp cấp dưới ở hình bộ lúc
trước, âm thầm giúp đỡ bọn họ.
Nàng
không thể thu mỹ nhân bất luận kẻ nào dâng lên, càng không thể sủng hạnh bọn
họ. Có những ánh mắt luôn theo sát, nhăm nhe muốn tìm ra cơ hội hoàn toàn trừ
bỏ nàng. Đôi mắt lạnh lẽo của nàng phải để ý nhiều lắm... Bởi vì đó chính là
thủ pháp nàng và Đế mẫu thường dùng với với lũ nịnh thần gian quan chết chưa
hết tội, sở hữu chứng cứ vô cùng xác thực. Cho dù không có chứng cớ, một chút
gió thổi cỏ lay cũng làm giả được một đống.
Nàng
sao có thể vì khoái hoạt nhất thời mà sảy chân, huống chi nhất định sẽ liên lụy
đến Đế mẫu. Huống chi... Cũng không cần khoái hoạt.
Cho nên
nàng mới muốn ra chợ mua nam nhân. Vì những người đó có xuất thân sạch sẽ.
Nàng
thu nhận Nhạc Phương, lý do cũng không khác gì nhiều. Hắn không có xuất thân,
cũng không phải là tai mắt của Khanh hoàng huynh. Dù sao nàng vẫn đặt chính
mình lên vị trí cao nhất.
Nhưng
nàng tuy rằng không phải người tốt, cũng còn có lương tâm. Nàng có thể đeo mặt
nạ chu toàn với hoàng thất bách quan, nhưng lợi dụng Nhạc Phương chịu đủ đau
khổ ôm chặt tự tôn như trước, vẫn thấy áy náy.
Nhất
là, hắn ngoan ngoãn tin cậy nằm trong lòng mình như vậy.
“Ta nếu
là nam nhân, khẳng định là nam nhân tốt nhất thiên hạ.” Mộ Dung Phức lầm bầm
lầu bầu, “Ta yêu bản thân mình.”
Ban
ngày Phức thân vương, cực kỳ nghiêm túc, hơn nữa cuộc sống cực kỳ có quy luật.
Sáng
nào nàng cũng phải cưỡi ngựa một canh giờ... Thậm chí bắt tay vào dạy Nhạc
Phương. Tuy nhiên khi nàng biết Nhạc Phương không biết cưỡi ngựa, lắp bắp kinh
hãi.
“Khanh
vương phủ không có ngựa ư?” Nàng thật không thể tin được. Ngay cả các oanh oanh
yến yến ở hậu trạch (như
hậu cung) còn
biết cưỡi ngựa, nàng cũng từng cưỡi ngựa với bọn họ.
Nhạc
Phương thản nhiên nở nụ cười, “Chỉ có ta không thể học.”
“Ngươi
từng thử chạy trốn?” Phức thân vương còn vẫn duy trì sự sắc sảo ở hình bộ.
Nhạc
Phương cam chịu.
“Ta dạy
cho ngươi.” Mộ Dung Phức cười cười, “Ta không sợ ngươi chạy trốn. Không học sao
được? Nếu gặp nguy hiểm, chỉ có thể trừng mắt suông.”
Phức vương
phủ bố trí rất kỳ quái, hồ nước lớn, bãi cỏ rộng, còn đặc biệt mở làn đường
vòng quanh vườn có thể phi ngựa.
Nhưng
thoạt nhìn cực kỳ sáng sủa, rộng rãi.
“Ta
tưởng rằng...Sau khi Điện hạ té ngựa cũng không dám cưỡi ngựa nữa.” Nhạc Phương
nhìn nàng cưỡi ngựa hùng dũng khí phách hiên ngang như vậy, không phải là không
kinh ngạc.
“Ngoài
cưỡi ngựa, ta chẳng thể thực hiện hoạt động khác.” Nàng quơ quơ chiếc chân què,
“Thêm nữa, té ngã ở chỗ nào, sẽ đứng lên từ chỗ đó.” Vẻ mặt bất cần.
“...
Điện hạ, người không trở thành quân chủ Đại Yến... Là tổn thất cho Đại Yến.”
Nhạc Phương thốt ra.
Mộ Dung
Phức ghìm cương ngựa, kinh ngạc nhìn Nhạc Phương vừa cưỡi ngựa vừa khiếp đảm,
lộ ra ánh mắt suy nghĩ sâu xa. Nhạc Phương bình tĩnh lại kiên định nhìn nàng,
chỉ có khi con ngựa lồng lên, mới lộ ra một chút kích động.
“Lời
này a, đừng lặp lại nữa.” Nàng cười nhẹ, “Phủ đệ này, những người này, đều là
Đế mẫu thưởng cho ta.”
Nhạc
Phương ngẫm lại, lập tức sau lưng thấm đẫm mồ hôi lạnh. Hắn ngâm mình ở Khanh
vương phủ đã lâu, biết rõ những lời này có thể tạo thành hậu quả xấu.
“Ngươi
cũng không cần lo lắng lắm, không phải chỉ là lỡ lời sao?” Mộ Dung Phức cười
hắc hắc, “Tuy nhiên lời ca ngợi của ngươi làm cho ta thực hưởng thụ, cám ơn.”
Thúc một cái vào bụng ngựa, nàng không cần cả quất roi, con ngựa cũng đã chịu
tung vó chạy như điên.
Nhạc
Phương kinh ngạc nhìn theo bóng nàng, lúc này, nàng rốt cục có chỗ trùng khớp
với “Thiết Quan Âm” trong lời đồn.