Quả nhiên là tàn dư cuối
cùng của mùa thu.
Sau lần xuất môn đó,
không bao tuyết đầu mùa liền nhẹ nhàng rơi xuống, dần dần chuyển thành trận
tuyết lớn như lông ngỗng, trời đất một mảnh băng khắc ngọc mài.
Xem ra sang năm sẽ được
mùa. Đang cầm lò sưởi tay, Mộ Dung Phức yên lặng nghĩ.
Nhưng tâm tình của nàng
không tốt hơn bao nhiêu. Sau khi vào đông, Nhạc Phương thân thể không quá rắn
chắc lại làm việc quá chăm chỉ ngã bệnh.
Nguyên chỉ là bị cảm, lại
không lưu tâm, chờ đến khi thầy thuốc đến xem, đã bị thương hàn nhẹ.
Bị cảm nặng. Mộ Dung
không tiếng động nói. Nhưng nếu vẫn làm loạn, thực dễ dàng chuyển thành viêm
phổi. Lá phổi nếu bị tổn hại, sẽ rất khó khỏi hẳn, trong tương lai đường hô hấp
sẽ thực yếu ớt.
Nàng thực nghĩ không ra,
vì sao nàng biết.
Mộ Dung Phức thật sự rất
muốn sang nhìn hắn một cái, tuy rằng nàng không biết chiếu cố người khác như
thế nào. Nhưng Nhạc Phương cứng rắn cự tuyệt, vừa ho vừa khẩn cầu nàng đừng vào
nhà, sợ lây bệnh sang nàng.
Tranh đấu giữa các đảng
phái hừng hực khí thế như trước, nhưng nàng lại không yên lòng. So với tranh
đấu, Nhạc Phương bệnh nặng vẫn quan trọng hơn.
Thật là ngu ngốc, ngu
ngốc. Tiếp nhận chức nội tổng quản không vơ vét đến nửa đồng, ngay cả nhận lễ
gì đều nghiêm túc ghi sổ, đưa hết cho nàng... Ngược lại khiến chính mình mỏi
mệt đến phát bệnh.
Ngu ngốc, ngu ngốc.
Lúc nàng nửa đùa nửa thật
hỏi, đồ ngốc này giương to mắt, cười thật chua xót, “... Ta ở Khanh vương phủ,
đồ ban thưởng tích góp bao năm qua, không thể nói là ít. Mà ta bị đuổi khỏi
vương phủ, trừ bỏ một thân quần áo đầy máu, có mang đi chút gì đâu?”
Nhưng vẻ mặt hắn dần dần
trong sáng ôn hòa, “Vàng bạc châu báu tích góp về sau có lợi gì? Điện hạ thân
thiết với ta, so với bất cứ thứ nhỏ nhặt nào kia đều tốt hơn. Vương phủ lại chi
tiêu cho việc ăn uống của ta không ít, không đáng của ta, vì sao muốn đưa tay?”
Ngu ngốc, ngu ngốc, đại
ngu ngốc.
Ngày đó đi từ hiệu sách
ra, Hoàng bá gọi xe ngựa. Nhạc Phương nói rất nhẹ rất nhẹ, “... Cám ơn.”
Nàng hiểu. Chính vì hiểu,
mới cảm thấy đau lòng. Bởi vì nàng nói, “Nhạc Phương, nội tổng quản của ta.” Mà
không giới thiệu là hầu trai, loan quân, hoặc trắng ra là trai bao... Đưa hắn
trở thành một người làm việc vì nàng, mà không phải người bán sắc.
Cho nên nàng đau lòng,
thực đau lòng.
Sau khi Nhạc Phương bị
bệnh, một ngày của nàng lại bắt đầu trở nên thực dài, thực lâu. Đến lúc nàng
giật mình nhận ra, nàng đang nhìn chằm chằm đồng hồ cát, từng giọt từng giọt
thời gian chịu đựng.
Hiện tại đã thế, ước hẹn
năm năm vừa đến, thật ta có thể để hắn ra đi? Mộ Dung Phức phiền chán chống gậy
đi quanh phòng.
Cuối cùng vẫn cắn chặt
răng. Ta không phải là Khanh hoàng huynh, nói không giữ lời.
Ngày đó nàng lên giường
đi ngủ với tâm tình không tốt. Có lẽ bởi quá phiền chán, những giấc mộng quái
dị lâu không đến thăm lại nhào đến, nuốt chửng nàng. Chi tiết vỡ vụn rời rạc,
hình ảnh, từ nhỏ đến lớn, vô cùng lộn xộn.
Cuối cùng “Ta” trong
mộng, vọt tới trước mặt cái hộp sắt thép đang chạy hết tốc lực, con quái vật
khổng lồ gọi là ô tô, bị đâm phải bay ra. Xương cốt vỡ vụn, máu ứa ra, bị kéo
xa thật xa, một đường nhìn nội tạng của mình rời khỏi thân thể...
Thân nhân khóc thét, mẫu
thân bất tỉnh...
Tội lớn tày trời.
Nàng đột nhiên tỉnh lại,
toàn thân mồ hôi túa ra như thác, không ngừng run rẩy, yết hầu khô khốc. Không
kinh động bất luận kẻ nào, nàng đứng dậy uống nước, nắm cái chén nghĩ biện pháp
ổn định hô hấp.
Ác mộng mà thôi, không có
việc gì không có việc gì... Chỉ là giấc mơ lần này tương đối trọn vẹn...
Chờ run rẩy có vẻ dịu đi,
nàng lại trèo lên giường ngủ. Lăn qua lộn lại một hồi lâu, thật vất vả mới ngủ
được... Lại là chiếc xe kia, cái chết gần kề kia, mẫu thân tuyệt vọng kêu khóc
rồi ngất đi kia...
Nàng giãy dụa thanh tỉnh,
mở to mắt, một mảnh bóng tối, chỉ nghe được đến tiếng tim đập của chính mình,
cực kỳ kịch liệt.
Ôm gối, nàng bất lực ngồi
dậy. Như thế nào lại... Nàng còn tưởng rằng chính mình đã tốt lắm rồi. Giống
như Nhạc Phương ngủ cùng nàng, nàng sẽ không lặp lại giấc mộng kiểu này.
Hóa ra hắn giúp ta ngăn
mộng đến a...
Ôm gối xuống giường, thị
nữ gác đêm mơ mơ màng màng đứng dậy, “Điện hạ?”
“Câm miệng.” Nàng nôn
nóng nói, “Ngươi ngủ đi.”
Nàng vội vàng guốc dép
chạy ra ngoài, một đường sốt ruột đi được tới đông sương, đuổi thị nữ đang canh
cho Nhạc Phương đi.
Nghe được động tĩnh, Nhạc
Phương ho hai tiếng, xốc màn lên, lại nhìn thấy Phức thân vương nước mắt chưa
khô, ôm gối, lã chã run rẩy đứng trước giường hắn.
“... Điện hạ?!” Hắn bị
dọa giật mình, lại ho khù khụ một lúc, Mộ Dung Phức tiến lên chụp lưng hắn, lại
rót nước ấm cho hắn uống, khó khăn lắm mới thở chậm lại, “Điện hạ, người sao
lại... Nhanh đi đi, cẩn thận lây bệnh!”
Mộ Dung Phức lại ôm cánh
tay gầy yếu của hắn, nhỏ giọng nói, “... Gia, nô sợ.”
Sợ hãi? Phức thân vương
cũng biết cái gì là sợ hãi sao...?
Nhưng Phức thân vương run
rẩy tựa vào hắn, lại lạnh như băng. Cố nén ho khan, hắn đẩy Phức thân vương vào
chăn bông, phát hiện sắc mặt nàng rất tệ, thực hoảng sợ.
“Sao thế? Điện hạ nói cho
ta biết, làm sao vậy?” Hắn chuyển mở đầu ho khan vài tiếng.
“... Là ác mộng. Nhắm mắt
vào chính là ác mộng... Nô sợ hãi.” Nàng nhoài cả người lên, khóc nhỏ tiếng.
Lúc này hắn mới phát
hiện, Phức thân vương không phải là hoàng tộc cao cao tại thượng, hình bộ đề
đốc thiết diện vô tư...
Nàng cũng là con người.
Biết khóc biết cười, có
máu có thịt, gặp ác mộng cũng sẽ khóc tìm người an ủi. Hơn nữa còn bị bệnh,
trời lạnh ôm chân nhịn đau, còn là nữ nhân thấp hơn hắn nửa cái đầu.
Tiểu nữ nhân run run
trong lòng hắn có chút mơ hồ vô cùng yếu ớt.
Che miệng ho hai tiếng,
hắn cứng rắn nuốt xuống làm khô cổ họng đau nhức, khàn khàn nói, “Đừng khóc
đừng khóc, điện hạ, ta ở đây...” Nhìn nàng vừa buồn ngủ vừa giãy giụa không dám
ngủ, tiến đến bên tai nàng nói rất nhẹ rất nhẹ...
“Không sợ. Nô, gia thương
ngươi.”
Nàng run rẩy dần dần thả
lỏng, nhắm mắt vào, đã ngủ.
Đêm nay, ác mộng không
đến nữa.