Mộ Dung Phức một đi, đến
tối cũng chưa trở về.
Nhạc Phương đáy lòng lộp
bộp một tiếng, lạnh hết người. Cửa cung đã đóng, lại không biết Phức thân vương
là cát hay là hung. Phái người đi hỏi thăm, cũng không có tin tức. Hắn miễn
cưỡng dùng cơm chiều, nằm một hồi lâu không có cách nào nhắm mắt, dứt khoát ra
cổng ngồi đợi.
Hắn an ủi mình, Yến triều
từ khi lập quốc tới nay, chưa có hoàng tử hoàng tôn nào bị đưa ra ngọ môn chém
đầu. Nhưng hắn cũng càng sợ hãi biết rằng, Yến triều cũng có một số Hoàng tôn quý
duệ “bệnh nặng” không minh bạch.
Cả một đêm, hắn ngay cả
ngủ gật cũng không, lo đứng lo ngồi, sốt ruột đi vòng quanh.
Trời đã sáng, Phức thân
vương vẫn chưa trở về.
Hắn âm thầm nắm chặt con
dao găm nhỏ trong lòng. Trước kia hắn cảm thấy, những nữ tử chết vì tình cực kỳ
ngốc. Tình yêu như sương mai, tàn sắc yêu phai, sao đáng để chết. Hiện tại hắn
mới hiểu được, có một số người không thể mất đi. Mất đi, sinh mệnh không còn có
ánh sáng, không hề đáng giá sống nữa.
Không chỉ có tình yêu,
không chỉ có ân nghĩa. Mà là vì nàng, hắn mới được sống như con người. Cũng chỉ
có nàng, mới coi hắn như một người ngang hàng. Không thèm để ý quá khứ của hắn,
lúc nào cũng ôn nhu đối đãi, sẽ đau lòng vì hắn, chưa bao giờ cảm thấy dơ bẩn.
Hít thật sâu, hắn đã
quyết định. Ánh mắt nhìn về phía trước... Chờ.
Sống phải thấy người,
chết phải thấy xác. Ta không vội.
Đợi đến lúc tà tà bóng
ngả về tây, xe của Phức thân vương mới xuất hiện ở đằng trước vương phủ. Nhưng
màn xe không vén lên, Phức thân vương suy yếu nói, “Vào phủ nói chuyện, mở cửa
chính.”
Xe ngựa chạy vào sân nhỏ
Mộ Dung Phức thường ở, mở cửa xe, lại không thấy thị nữ tùy tùng đâu cả. Mộ
Dung Phức gương mặt trắng nhợt có chút xanh mét, vài lần muốn chống gậy đứng
dậy đều sụp xuống, đưa tay cho Nhạc Phương, “Ôm ta... Ta không đi nổi.”
Nhạc Phương lập tức tiến
lên ôm chặt Mộ Dung Phức, chỉ cảm thấy nàng toàn thân khẽ run run, khiến trái
tim hắn cũng theo đó đập nhanh hơn.
Đến lúc hắn nhìn đến mắt
cá chân sưng to như cái bánh bao, cảm thấy tim như cũng vỡ vụn.
“Không sao cả...Không bị
đánh cũng không phạt quỳ.” Mộ Dung Phức xua tay, “Có cái gì ăn được không? Một
ngày một đêm ta chỉ uống chén nước.”
“...Có nước cơm. Trước
dùng một chút?” Nhạc Phương cảm thấy cát đá cộm lên dưới màng mắt, khàn khàn.
“Thêm ít muối, mau truyền
đến.” Mộ Dung Phức mỏi mệt co quắp, cắn răng nhịn xuống, để Nhạc Phương cởi
chiếc giày gần như khảm vào mắt cá chân sưng vù.
Nhạc Phương cố chịu đựng,
từng muỗng từng muỗng chậm rãi đút cho nàng uống. Nàng chỉ uống được nửa bát nước
cơm liền lắc đầu bỏ ăn. Nhạc Phương không cho người khác nhúng tay, tự mình bê
nước và khăn vải, trước thay nàng lau mặt, thật cẩn thận rịt rượu thuốc lên mắt
cá chân sưng vù của nàng, nước mắt vẫn từng giọt nóng bỏng trên mắt cá chân
sưng vù của nàng.
Lúc trước nàng chính là
trật mắt cá chân, từ đó về sau thành què. Cứ mưa dầm là đau, vừa vào đông ăn
ngủ đều không yên ổn. Thân thể của nàng vẫn gầy yếu, thật ra có quan hệ rất lớn
đến sự đau đớn quấy nhiễu không ngừng lúc này.
“Đừng, đừng.” Mộ Dung Phức
cười an ủi hắn, “Khóc cũng đâu giải quyết được gì. Khó khăn lắm mới bồi dưỡng
ra một chút khí khái nam tử, rớt nước mắt là đi đứt hết. Không có việc gì không
có việc gì... Đánh cũng chưa từng đánh, chỉ đứng một ngày thôi...”
“...Vì sao?” Nhạc Phương gầm
nhẹ, dưới bàn tay lại càng nhẹ nhàng, sợ chiếc mắt cá chân này chịu đủ cực khổ
lại đau thêm một chút.
“...Đế mẫu già rồi.” Mộ
Dung Phức thản nhiên nói, “Không thích nghe tin tức xấu.” Nàng nhíu chặt lông
mày, “Những lão hủ nho trong triều đa số đều là lũ ngốc. Nước mùa xuân vừa tan
Bắc man tử xuống miền Nam cướp lương thảo ... Kết quả bọn hủ nho này còn lắm
mồm cái gì vọng động binh đao là điềm xấu, cái gì lấy đức thu phục người... Ta
nghe mà phát hỏa, không chịu được ầm ỹ vài câu... Mới đứng như vậy cả đêm.”
“... Không đánh? Nhưng
làm sao nghị hòa được... Bọn họ đến cướp lương thảo a! Người chết là dân chúng
Đại Yến!” Nhạc Phương hiếm khi sôi máu kêu lên.
Mộ Dung Phức cười gượng
hai tiếng, “Hiếm khi thấy ngươi phát hỏa... Cho nên ta phát hỏa cũng đúng. Kết
quả người ta xuống miền Nam cướp giết dân chúng chúng ta, chúng ta bên này còn
muốn chẩn tai giúp bọn họ chứ. Nói dễ nghe thật, còn không phải là tiêu tiền
mua bình an sao... Kết quả sẽ không được bình an. Nói cái gì nước láng giềng
gặp nạn, Thiên triều trợ giúp, Bắc man tử sẽ cảm động đến rơi nước mắt... Ta
nghe hắn nói thối lắm!
Muốn chẩn tai không phải
không được, nhưng không phải chẩn như thế này... Bạc tiêu như rác. Muốn một tay
giơ gậy một tay cà rốt... Kết quả những lão già kia nói không thắng ta, Tể
tướng té xỉu. Bất tỉnh này... . thật đắc ý. Ta đứng một đêm.”
“Năm nay nếu mất mùa sẽ
chết chắc...” Mộ Dung Phức thở dài, nói một con số thiên văn* lương thảo, “Nỗi
lo bọn họ cướp bóc lương thảo tạm có thể bỏ qua, mặc dù vẫn có... Nay mưa xuân
nước ít, lương thảo có thể trưng đều là phụ cận kinh thành... Ta thật không
biết nên làm gì bây giờ...”
*:Con số thiên văn (astronomical
figure): trong thiên văn thường sử dụng con số rất lớn. Đơn vị thiên văn là đơn
vị đo lường khoảng cách cơ bản, lấy khoảng cách bình quân từ Trái Đất đến Mặt
Trời làm 1 đơn vị thiên văn, tương đương 1496 trăm triệu km.
Nhạc Phương càng nghe
càng nóng ruột. Năm nay nước từ mưa xuân rất ít, gần như hạn hán, hắn tuần tra
vài thôn trang nhỏ đã cảm thấy không ổn, may mắn ruộng ít, mấy chiếc giếng đã
đào cho đồng ruộng phát huy công hiệu, sẽ không đến nỗi thê thảm lắm.
Nhưng vài lão nông rất lo
lắng, nói thiên thời bất chính như thế, giống với nạn châu chấu vài thập niên
trước.
Dự cảm không tốt này thế
mà trở thành sự thật, mùa hè năm ấy nạn châu chấu nổi lên, sau đó Hoàng Hà vỡ
đê. Trong khoảng thời gian ngắn, cả vua lẫn dân sứt đầu mẻ trán.
Về phần xâm phạm biên
giới, dựa vào vài vị mãnh tướng còn miễn cưỡng áp chế. Trên thực tế cũng bởi vì
xuân hạ cỏ lên tốt, bắc man tử được lương thảo của Yến triều, ngầm có cơ phục
sinh, vội vàng chăn thả mới không rảnh xâm phạm phía Nam.
Nhưng Phức thân vương đến
mùa hè còn chưa khỏi hẳn chân, nhẫn đau khẩn khoản đưa kiến nghị, lại làm Dực
Đế thẹn quá thành giận hạ chỉ trách cứ.
Dù sao, hoàng đế không ai
thích miệng quạ đen. Nàng nói “Nếu có thiên tai, man chắc bụng mà Yến dân đói
chết.” đã trở thành sự thật .
Thấy nàng dần dần tiều
tụy, ngày đêm phiền não, Nhạc Phương thật sự nhẫn chịu không nổi, ôm Mộ Dung
Phức, hắn nhỏ giọng nói, “Nô, gia mang ngươi trốn đi...”
Thiên tai nhân họa cấu
kết lẫn nhau, hắn nhạy cảm ngửi thấy mùi tai vạ. Yến triều bên này náo loạn vì
thủy tai, bên kia đại mạc lại náo loạn Yến triều vừa náo loạn vì nạn châu chấu.
Bắc man tử vừa mới khôi phục sinh cơ không có cách mưu sinh, sẽ xuống phía Nam
cướp lương thảo.
Đại Yến... Trừ bỏ những
trận đánh lẻ tẻ ở biên quan, đã gần bảy tám mươi năm không ngửi được mùi máu
tanh. Mà kinh thành... lại quá gần đại mạc. Hoàng đế và triều thần, đã sắp mất
đi tâm huyết, chỉ muốn cầu an.
Mộ Dung Phức chôn mặt
trong ngực hắn, miễn cưỡng cười vài tiếng.”... Gia, ngươi đãi nô thật tốt.”
Nàng thở dài, “Còn chưa
đến mức này. Con rết trăm chân, chết vẫn ngo ngoe. Của cải của Đại Yến còn có
thể vực dậy những thiệt hại này... chịu đựng rồi sẽ qua. Trừ phi thật sự rất
xui xẻo cực kỳ xui xẻo, Bắc man tử mấy năm liên tục tai ương... Bằng không
không có việc gì.” Nàng cười càng quá sức, “Ta sớm muốn được phong đất ở xa để
đi, nhưng trước mắt thoạt nhìn không phải thời cơ. Cho dù có thể đi... cũng sẽ
không đi. Ta... ta là Phức thân vương. Mồ hôi nước mắt nhân dân nuôi nấng ta,
không phải để cho ta chạy trốn. Nhưng thật ra ngươi...”
“Điện hạ ở đâu, ta ở đó.”
Nhạc Phương không cho nàng tiếp tục nói, “Thưa, sẽ không xui xẻo đến vậy đâu”
Hắn dùng mặt cọ nhẹ hai
má Mộ Dung Phức, “Chúng ta, sẽ ở cùng một chỗ. Đừng nghĩ đến xua đuổi ta đi.”
Trầm mặc thật lâu, nàng
mới yếu ớt “Ừ” một tiếng.