Mộ Dung Phức vẫn không đủ
ngoan tuyệt, không đủ nhanh. Cho nên có mấy ngàn bại binh vẫn vượt qua cầu tạm,
chạy về phía đại doanh của Hà Tiến, cũng gây ra náo động.
Náo động quân doanh là
chuyện đáng sợ nhất. Đã từng có binh lính gặp ác mộng kêu khóc, gây ra thảm
kịch bạo động diệt cả quân doanh. Bây giờ lại là đêm khuya, khiến cho sự sợ hãi
càng thêm trầm trọng...
Nên xuống tay sớm hơn mới
phải. Mộ Dung Phức lấy tay áo lau nước mắt, khàn khàn nói, “Chúng ta đi.” Hai
trăm quân sĩ sớm đã bị dọa chạy hết, bên người nàng chỉ có Nhạc Phương.
Nhưng hai người họ vẫn
không tránh được bị cuốn vào đám tàn binh đang cuống cuồng chạy trốn. Vì muốn
cướp ngựa của họ, binh lính còn túm thắt lưng, kiên quyết kéo bọn họ xuống,
cuối cùng ngay cả ngựa cũng bị kéo ngã.
Khả năng của bạo dân thật
đáng sợ.
Đoàn người dồn họ đến một
ngọn núi nhỏ, Nhạc Phương chống hai tay vào vách núi, bảo hộ Mộ Dung Phức trong
lòng, cắn chặt răng, thỉnh thoảng mới phát ra tiếng rên.
“... Nhạc Phương.” Nước
mắt nàng đã ngấp nghé tràn mi.
“Đừng sợ,” Chống đỡ sức
ép từ đám tàn binh cuồng loạn không ngừng xô đẩy, Nhạc Phương vẫn để lộ gương
mặt tươi cười, “Gia bảo hộ nô.”
Thời gian vừa như rất
dài, lại cũng rất ngắn. Gào lên một tiếng đinh tai nhức óc, nàng ôm chặt lấy
thắt lưng Nhạc Phương.
Sinh mệnh yếu ớt vô cùng.
Nàng tận mắt thấy rất nhiều người bị giẫm đạp thành thịt vụn.
Đám đông cuối cùng đã
thưa bớt, Nhạc Phương xụi lơ xuống.”... Điện hạ, người mau đi đi... Ta nghỉ một
chút là đuổi kịp nàng...”
Mộ Dung Phức cúi đầu, lệ
như suối tuôn. Nàng không nói một lời xé một vạt áo, sờ soạng bắp chân ướt sũng
của Nhạc Phương.
Là máu. Đại khái lúc có
người cướp ngựa, đã chém hắn một đao.
“Nếu ngươi chết, ta sẽ để
thiên hạ bồi táng.” Nàng cố gắng cầm máu vết thương, “Dù sao ta đã đeo hai vạn
tính mạng trên lưng, thêm nhiều nữa cũng không sao. Ta sẽ khiến vùng đất này
máu chảy thành sông, mười nhà chết chín. Ngươi biết ta đã nói là sẽ giữ lời.”
Ngữ khí của nàng, bình
tĩnh đến tuyệt vọng.
Nhạc Phương cảm thấy sức
lực toàn thân đang theo máu mà chảy hết ra ngoài, trừng to mắt muốn nhìn vẻ mặt
nàng. Lại chỉ nhận ra đôi mắt nàng lóe lên ngoan tuyệt bốc lên tử khí.
Chảy nhiều máu như vậy,
thật còn có thể sống ư?
“Gia, ngươi nói phải giữ
lời. Ngươi nói sẽ bảo vệ nô.” Mộ Dung Phức ngữ khí yếu ớt, mang theo tiếng
khóc.
Nàng lúc mềm lúc rắn như
vậy... Ai dám nói không muốn đây? Nhạc Phương bật cười khổ, vịn vào vai nàng,
giãy dụa đứng lên. Nâng đỡ lẫn nhau, sống sót qua trận binh tai kinh hoàng này.
Chờ trời hửng sáng, viện
quân rốt cục chạy đến, có người lãnh đạo, đám binh lính kinh hoàng rốt cục bình
tĩnh lại, trố mắt đối mặt với chiến trường sau một đêm binh tai.
Trận chiến này không có
quân địch, sự hoảng sợ đã giết chết ba bốn ngàn người, năm ngàn bị thương nặng.
Mộ Dung Phức và Nhạc
Phương, cuối cùng cũng về đến đại doanh của Hà Tiến, nhưng vẫn không thấy Hà
Tiến. Trên ghế thống lĩnh, là bằng hữu cũ của nàng Phàn Hòa.
Phàn Hòa vô cùng kinh
hãi, “... Điện hạ! Sao người có thể ở chỗ này?!”
“Ta mới muốn hỏi ngươi,
ngươi sao có thể ở đây? Ngươi không phải ở Định Bắc sao?” Mộ Dung Phức còn giật
mình hơn hắn. Phàn Hòa đóng quân ở Định Bắc, đã đi quá xa nơi đóng quân. Nếu
luận ra đây là tội mất đầu.
“Ta cầm cự với một toán
Bắc man tử, kết quả dùng nghiêm hình tra tấn với tù binh bắt được, ta mới biết
đó chỉ là trá binh nhiễu loạn tai mắt.” Phàn Hòa ưu tư nói, “Bọn chúng tập
trung quân ở đây là muốn tấn công kinh thành! Ta mang theo hai ngàn kỵ binh hỏa
tốc chạy đến báo tin... Hắc! Kết quả nhìn thấy một ổ hùng binh, ngay cả nguyên
soái cũng đi đâu không biết! Ta mà còn mặc kệ thì ai quản?”
Phàn Hòa thật ra rất ân
cần, hắn gọi quân y tới chiếu cố Mộ Dung Phức và Nhạc Phương, cũng rất chăm chú
nghe Mộ Dung Phức nói tiền căn hậu quả, kính nể giơ ngón tay cái, “Hắc! Ta đã
nói điện hạ là chính là hào kiệt! Nếu không đốt cầu tạm, ta làm sao có thời giờ
chỉnh quân? Bắc man tử không quen bơi lội, hiện tại không có cầu, cũng tìm được
hơn mười thuyền nhỏ qua sông. Nhưng chớ lo lắng, ta sẽ khiến bọn chúng muốn đến
cũng không được, đi cũng không xong!” Phàn Hòa rất hào sảng cười to.
“Hay ngươi hãy thông báo
cho Binh bộ, thuận tiện điều tra tung tích tướng quân Hà Tiến.” Mộ Dung Phức
lại không lạc quan như vậy.
Phàn Hòa nhún vai, “Làm
gì có thời gian rảnh rỗi thông báo Binh bộ... Chờ bọn họ chỉ huy, Bắc man tử đã
đánh tới Khai Phong.”
Hắn hạ giọng, thần bí
nói, “Tướng quân Hà Tiến à... Đại khái chạy về Khai Phong... Không chết. Tính
cách của ta dù không tốt, cũng sẽ không ngày ngày đánh đập huynh đệ của mình...
Hắn có thể đánh đến xảy ra nổi loạn, cũng thật không đơn giản. Nhưng, khéo làm
sao, vừa vặn lại xảy ra vào ngày náo loạn quân doanh? Nhưng cũng may mắn có náo
loạn, hắn mới không bị người ta chém đầu...”
Mộ Dung Phức có chút
không biết nên khóc hay cười. May mắn đã không gả cho hắn. Xem ra mắt nhìn
người của mình vẫn là rất chuẩn, không thể chung vai với kẻ thắng kiêu bại
nhụt.
Lão quân y của Phàn Hòa
vô cùng lợi hại, vài bát thuốc đã không coi Diêm Vương ra gì mà cứu Nhạc Phương
đang hấp hối trở về. Về phần mắt cá chân sưng to của nàng, nàng căn bản đã đau
quen đến mức không cảm thấy gì cả.
Chăm sóc cho Nhạc Phương,
tâm tình nàng rốt cuộc đã xuất hiện một ánh bình minh. Phàn Hòa là người biết
đánh giặc. Cục diện vốn đang bất lợi được xoay chuyển hoàn toàn, khiến Bắc man
tử ngoan cố chống cự ở phía Bắc Hoàng Hà tức giận đến giậm chân.
Mỗi ngày nghe thấy Phàn
Hòa lớn giọng thao luyện binh mã, nàng rốt cục có thể thả lỏng tinh thần.
Lịch sử... Không nhất
thiết phải xảy ra cục diện tệ nhất?
Nhưng lão thiên gia hung
tợn cười nhạo nàng một phen.
Hà Tiến mang theo thánh
chỉ và Cấm vệ quân, sét đánh không kịp bưng tai bắt Phàn Hòa và Mộ Dung Phức.
Tội danh thực kinh khủng.
Phàn Hòa là “xúi giục làm
phản, tự ý đoạt quân quyền mưu đồ gây rối”. Mộ Dung Phức là “Thân vương cấu kết
Phàn Hòa mưu đồ gây rối”.
Phàn Hòa bị hạ ngục, Mộ
Dung Phức bị giam lỏng trong vương phủ.
Kết quả này, làm cho Mộ
Dung Phức và Phàn Hòa đều trợn tròn mắt.