“Đất phong ở xa này, là
ta cò kè mặc cả với Đế mẫu mới có được.” Trên đường đi, Mộ Dung Phức cẩn thận
giải thích với Nhạc Phương.
Không có cách nào khác,
Nhạc Phương điểm gì cũng tốt, chỉ là tâm tư nào cũng giấu dưới đáy lòng, lại
không hỏi, mà chỉ tự đau khổ suy nghĩ. Hao tổn tâm lực vô ích, không có lợi với
sức khỏe tâm lý.
Bên người nàng chẳng còn
ai khác, chỉ có Nhạc Phương mà thôi.
Trước khi Dực Đế nổi
giận, giam lỏng Mộ Dung Phức, từng có một trận tranh biện.
Nàng vẫn biết Đế mẫu có
một tật xấu, chính là lúc cuồng nộ sẽ tạm thời mất đi lý trí, chờ tỉnh táo lại
mới hối hận không thôi.
May là Đế mẫu sát tính
không nặng, người không chết thường còn có thể vãn hồi.
Nên nàng trực tiếp chống
đối, thành khẩn thông báo những kết quả có thể xảy ra. Dực Đế đang cuồng nộ làm
sao nghe lọt tai, liền sai người kéo ra ngoài.
Trước khi đi, Mộ Dung
Phức nói với Dực Đế, “Đế mẫu ngày sau nếu không thể thu dọn được, nhi thần sẽ
quét sạch cho. Nhưng nếu qua kiếp nạn này, thỉnh Đế mẫu phong cho ta đất Thục,
vùng Tây Bắc Đại Vương thúc đã cai trị.”
“Trẫm đầy triều văn võ,
chẳng lẽ còn phải dựa vào ngươi hay sao?!” Dực Đế nghe vậy càng tức giận.
“Dù Đế mẫu có những người
văn hay võ giỏi, không phải là nhi thần thì chưa đủ để thu thập tàn cục.” Mộ
Dung Phức ngẩng đầu.
Lúc này mới khiến Dực Đế
thu hồi toàn bộ cung nhân hầu hạ nàng, ngặt nghèo ăn uống, chỉ thiếu chút nữa
tức chết vì đứa con gái xấu xa này.
Sau đó Bắc man vây thành,
Dực Đế thật sự thúc thủ vô sách, đành phải triệu Mộ Dung Phức đến. Không ngờ Mộ
Dung Phức yêu cầu được tạm thời nhiếp chính mọi mặt, còn muốn Dực Đế viết trước
một văn thư phong Vương, còn phải đóng dấu.
Dực Đế tâm lực tiều tụy
chửi ầm lên, nhưng chẳng có cách nào.
Hoàng đế chưa từng phải
nghe lời người khác, làm sao chịu được cơn giận này, mới có thể hộc máu té xỉu
sau đó.
Đợi sau khi vượt qua mối
nguy vây thành, Dực Đế vẫn chưa hết giận, mới lệnh cưỡng chế một tháng phải cấp
tốc rời khỏi kinh thành, đỡ phải nhìn thấy đứa con gái xấu xa này lại sôi máu.
Nhạc Phương cúi đầu một
lát, nhẹ giọng hỏi, “Vậy... vì sao là Thục?”
“Xa, khổ, nghèo, có xâm
phạm biên cương. Không có ai nghi ngờ, cũng sẽ không có ai tranh cướp với
ta...” Nhìn đến ánh mắt u oán của Nhạc Phương, nàng đầu hàng.”Được rồi được
rồi, ta nói thật. Bởi vì ta phát hiện, cho dù ngươi thay lòng đổi dạ ta cũng
không bỏ được ngươi, đành gia tăng ơn huệ, để ngươi một lòng một dạ với ta ...
Vốn ta muốn đi Đại Lý, có vẻ ấm áp. Nhưng vì để ngươi có ơn lo đáp không nỡ
thay lòng đổi dạ cho nên...”
“Điện hạ!” Nhạc Phương
gào to một tiếng, nước mắt không ngăn được, thánh thót rơi xuống như từng chuỗi
trân châu, “Người, người... Người rõ ràng, rõ ràng chỉ vì ta... Còn, còn nói
như thế...”
“Ai, ngươi đừng khóc
mà...” Mộ Dung Phức phiền não, “Những người đọc sách các ngươi sao lại thích
khóc đến thế?”
Vì sao ta lại yêu một mỹ
thụ hay khóc nhè, mà mỹ thụ này lại yêu ta chứ? Thần kỳ.
Nhưng chuyện còn thần kỳ
hơn... Cũng đã xảy ra.
Lúc nàng biết, ngây ra
như phỗng, dọa lão quân y mồ hôi như tắm chết khiếp, tưởng nàng muốn giết người
diệt khẩu.
Chậc, ta là người như thế
sao... Bị lộ ra cũng không sao, chỉ có chút phiền toái. Mới thỉnh hắn tạm thời
giữ bí mật.
Nhưng khi đất Thục trong
tầm mắt, nàng cuối cùng có thể yên tâm. Chỉ là gia của bọn họ Như ý quân (hiện
tại là Nhạc Phương chuyên xưng không có ai dám tự xưng hoặc hắn xưng như vậy),
rất là trì độn, thế mà vẫn chưa phát hiện...
“Cái kia, khụ.” Nàng
thanh thanh giọng, “Nhạc Phương... Ngươi có phát hiện... ta béo lên hay không?”
Nhạc Phương dọc đường đi
vẫn luôn dịu dàng săn sóc nàng nhìn gương mặt nàng có chút phù thũng, và chiếc
bụng đã hơi hơi nổi lên, rất thông minh không nói thật. “Ta cảm thấy điện hạ
như thế là vừa.”
Hắn dù sao cũng là người
đã từng ở nơi hậu trạch hỗn độn, biết nữ nhân đều có chút khẩu thị tâm phi. Lại
nói, hắn cũng hiểu Mộ Dung Phức béo một chút thì tốt hơn, có nghĩa là ăn được
ngủ được, khỏe mạnh.
Mộ Dung Phức xấu hổ cười,
“Cái kia, ách... Ta cảm thấy, tiểu hài tử mang họ của ngươi tốt lắm. Họ Mộ Dung
rất phiền toái.”
Nhạc Phương nghi hoặc
cười theo, “Sao lại nói đến đề tài này?” Hắn đã tiếp nhận sự thực không có
người nối dõi rồi, có thể làm bạn với Phức thân vương như phượng hoàng, hắn đã
cảm thấy là sự chiếu cố lớn nhất của ông trời, lại trải qua biết bao sinh tử,
rất nhiều chuyện đều nhìn thấu triệt. “Giống điện hạ nói, họ của ai thì khác
gì? Đều là con của chúng ta...”
Giọng hắn càng ngày càng
thấp, kinh ngạc nhìn Mộ Dung Phức càng xấu hổ tươi cười, ánh mắt lại chuyển qua
chiếc bụng khá lớn của nàng.
Không thể nào? Chẳng
lẽ...
“... Mấy tháng?”
“Bây giờ là tháng chín...
Vậy là năm tháng? Yên tâm, tuy rằng thoạt nhìn bụng rất nhỏ, nhưng ta đã để
thầy thuốc xem qua, nói ta thực khỏe mạnh, đứa nhỏ cũng thực khỏe mạnh.” Mộ
Dung Phức vội vàng cam đoan.
“Vậy chẳng phải... đầu hè
đã có.” Chẳng lẽ là đêm Phức thân vương vừa tiếp quyền nhiếp chính... Sợ hãi
không có ngày mai cho nên...?
“Ai, đúng vậy...” Mộ Dung
Phức có chút ngượng ngùng.
Cho nên, Phức thân vương
đang mang bầu cưỡi ngựa chạy khắp thành, còn trợ giúp khắp nơi, tử thủ bắc môn,
bắn đến gãy cung, chém giết Bắc man tử...
Bang một tiếng, Nhạc
Phương té xỉu.
Cắn đầu ngón tay, Mộ Dung
Phức bất đắc dĩ lại dở khóc dở cười. Cha đứa bé này yếu ớt quá. “A, đây là kinh
hỉ hay là kinh hách chứ...?”
Nàng cũng thực cảm khái.
Đứa bé này chính là muốn theo nàng a, đấu tranh anh dũng chém chém giết giết
vẫn còn mạnh mẽ.
Thân bị trúng mấy mũi tên
cũng không dọa chạy. Khéo ngã sông nhảy lầu cũng không mất được...
Đương nhiên nàng sẽ không
đi thí nghiệm, nói giỡn.
Người cha mới cực kỳ lo
lắng che chở Mộ Dung Phức như là che chở đồ dễ vỡ, ước gì có thể cõng nàng suốt
đường đi đến đất Thục.
Mộ Dung Phức rống hắn vài
lần mới khiến hắn hơi thả lỏng.
Trước mắt, chưa lập được
phủ ở đất Thục, Mộ Dung Phức tạm thời đưa Nhạc Phương ở tại phủ cũ của Sở
Vương. Nhưng đất Thục đã bị Hồi Hột thừa dịp quốc nguy phá hủy một lần, Sở
Vương phủ cũng bị giày xéo, miễn cưỡng mới tìm được một mảnh sân tương đối
nguyên vẹn để ở.
Thục quân đã bị gọi trở
về để Dực đế lãng phí hết sạch. Sau chiến loạn, đất Thục bị tàn phá, trăm phế
đợi hưng.
“Dựng nghiệp bằng hai bàn
tay trắng .” Mộ Dung Phức thở dài.
“Điện hạ, ta đã điều một
chút tài chính từ Giang Nam về đây, quan phủ cũng sắp đến. Hết thảy đều đã
tốt.” Nhạc Phương an ủi nàng, “Chỉ là muốn dựng phủ ở đâu? Nơi này dù sao cũng
là sản nghiệp của Sở Vương phủ... Chỉ có thể ở nhờ.”
“Bờ sông Bạch Muội, Bình
Nhạc.” Mộ Dung Phức cười một cách dữ tợn, “Để đứa nhỏ tế bái từ đường cho dễ.
Ai, Phồn, ngươi cảm thấy người tộc Vương thị có giàu hay không? Trăm phế đãi
hưng, thực cần bắt một nhà hai nhà bù đắp... Ta thực nghèo.”
Nhạc Phương mở to hai
mắt. Lúc trước hai ông chú đã bán hắn đi... Nghe nói còn sống. Nhưng giận chó
đánh mèo... như vậy có ổn không?
“Nhà của ta nguyên bản là
nhà giàu nhất nhì Bình Nhạc.” Hắn trả lời.
“Tốt lắm, vô cùng tốt.
Phồn, ngươi không ngại ta trưng dùng một chút chứ? Tương lai trả lại ngươi.”
“Điện hạ cứ việc dùng.”
Hắn gương mặt thoắt đỏ bừng, “Tất cả những gì của Phồn, đều thuộc về điện hạ.”
Đứa nhỏ này thật sự là bị
làm hỏng rồi. Gần son thì đỏ gần mực thì đen... Mộ Dung Phức thực cảm khái một
phen.
“Giao cho ta đi. Ta đã
được huấn luyện đẳng cấp ác bá chuyên nghiệp rồi.” Nàng thực khí phách xua tay,
“Ngay cả Đế mẫu còn cho ta bá chiếm toàn bộ Thục, ta cam đoan. Hừ hừ, hừ hừ
hừ...” Nàng suy nghĩ phải làm cho hai tên vương bát đản kia sống không bằng
chết, hối hận đã sinh ra trên thế giới như thế nào.
Nàng chính là bao che
khuyết điểm lại ích kỷ. Phạm người của ta... Kiểu gì cũng chết! Vấn đề trình tự
mà thôi...
Nhạc Phương rũ mắt xuống,
chứa ý cười. Hắn nghĩ, gặp phải những người này, những chuyện này, hắn đáng ra
phải cực kỳ thống khổ.
Kỳ thật không phải vậy.
Những u oán đau khổ hận ý
này, đều đã trở thành những ký ức xám trắng mơ hồ, không nhớ rõ nữa.
Hiện tại, hắn chỉ cảm
thấy, dáng vẻ ác bá của Mộ Dung Phức, thật đáng yêu lóa mắt.
Hùng giả viết phượng, thư
giả viết hoàng. Chỉ có nàng, nàng hoàn hảo như vậy, mới xứng làm phượng hoàng.
Tháp tùng phượng hoàng, cho dù giết người phóng hỏa... Hắn cũng theo.
“Ta tin tưởng.” Hắn ôn
tồn nói, tựa như mặt trời tỏa sáng ánh trăng tỏa hương, “Điện hạ. Nhưng vẫn nên
chờ sinh con rồi nói sau. Vác cái bụng to này đi tịch biên, không dễ coi đâu.”
“… … … … ...”