Thưởng xuân yến mà dân chúng toàn kinh thành chờ đợi càng gần, các tin bát quái cũng ùn ùn kéo đến, nào là tiểu thư hai phủ Ninh Quốc công và phủ Định Viễn hầu ở phố tơ lụa vì mấy thước lụa Vân Cẩm mà trở mặt; nào là giá cả son phấn tăng vọt; nào là chưởng quầy cửa hàng Vân Đỉnh bỏ ra nghìn vàng để cầu một tấm thiệp mời...
Mộ Tử Duyệt bỗng nhiên phát hiện ra, đây không còn là tiệc cầu thân với Thụy vương Hạ Diệc Hiên nữa, mà nó đã biến tướng thành tiệc cầu thân giữa trai xinh gái đẹp, ông giàu bà quý toàn kinh thành rồi. Một đám quan to phú hộ dẫn theo con gái đến đều là để chọn rể chọn dâu, theo đúng chuẩn cha mẹ chồng, đúng chuẩn cụ mẹ vợ.
Thẩm Nhược Thần ngày thứ hai sau khi nghỉ bệnh liền vào triều, sắc mặt còn hơi xanh, thân hình gầy yếu trong lớp triều phục nặng nề, như hoa mai trong gió sương, làm tim Mộ Tử Duyệt tăng tốc thêm vài phần.
Tan triều xong, không biết vì sao, Thẩm Nhược Thần lại đi rất chậm, dường như đang đợi ai, Mộ Tử Duyệt quay lại nhìn Hạ Diệc Hiên, không biết có phải hắn muốn tìm Thụy vương tính sổ không.
Một quan văn tam phẩm, mặc kệ là nhìn theo phương diện nào, cũng không phải là đối thủ của một võ tướng nhất phẩm, Mộ Tử Duyệt cảm thấy nếu không ân cần khuyên giải, không châm ngòi thổi gió thì đúng là có lỗi với ông trời đã cho nàng một cơ hội tốt như vậy.
“Thẩm đại nhân đã khỏe hơn chưa? Nếu còn không khoẻ, chi bằng nghỉ thêm mấy ngày, chính sự dù làm thế nào cũng không hết được đâu.” Mộ Tử Duyệt thân thiết hỏi.
“Làm phiền Vương gia nhớ mong, ngày hôm trước hơi sốt, lúc lạnh lúc nòng, nhờ thuốc vương gia đưa tới, uống thêm vài thang là được.” Thẩm Nhược Thần nho nhã lễ độ đáp.
“Thụy vương gia thật sự rất thiếu cẩn thận, “ Mộ Tử Duyệt quay mặt liếc Hạ Diệc Hiên ở phía sau, “Đây là thuyền phu nhà ai, lại chèo thuyền như vậy, thật là khiến những người kiếm ăntrên sông Lâm An chê cười.”
Thẩm Nhược Thần dường như có chút suy nghĩ nhìn về phía Hạ Diệc Hiên, mỉm cười nói: “Là hạ quan vô dụng, coi như lấy kinh nghiệm, lần sau nhờ Vương gia chỉ điểm một chút về tập võ cường thân.”
Mộ Tử Duyệt vừa mừng vừa sợ: “Thẩm đại nhân nếu có ý này, bổn vương tất nhiên rộng đường đón chào.”
Thẩm Nhược Thần hơi nhíu mày: “Giờ cũng không phải lúc vào triều, Vương gia sao lại xa lạ với hạ quan như vậy?”
Mộ Tử Duyệt sửng sốt, bỗng nhớ lần trước từng nói muốn dùng tên để xưng hô, lúc ấy nàng còn mặt dày gọi tên hắn vài lần, giờ lại tự dưng gọi là “Thẩm đại nhân“.
Xem cách nói chuyện của Thẩm Nhược Thần hiện giờ, chẳng lẽ sau khi được nàng cứu từ dưới sông lên, đã xem nàng như người một nhà mà đối đãi? Rốt cuộc là ơn cứu mạng vẫn có tác dụng lớn a!
Khóe miệng Mộ Tử Duyệt lập tức mở rộng. Cố gắng áp chế vẻ mặt mà vẫn không được, nàng đành phải quay đầu nhìn nơi khác, che miệng ho khan vài tiếng, lát sau mới giả bộ lạnh nhạt đáp: “Nhược Thần nói đùa, mấy ngày nay có lời đồn, không thể không cẩn thận.”
“Tử Duyệt cũng sợ lời đồn? Chỉ sợ là lời đồn sợ ngươi đi?” Thẩm Nhược Thần trêu tức nở nụ cười.
Hai nười đang cười cười nói nói thì Hạ Diệc Hiên chậm rãi đi tới, mặt không chút thay đổi đánh giá Thẩm Nhược Thần vài lần: “Thẩm đại nhân khí sắc thoạt nhìn tốt hơn nhiều, hôm nay bổn vương làm chủ, hướng Thẩm đại nhân bồi tội.”
“Không dám, sao dám làm cho Vương gia tiêu pha, vẫn là hạ quan làm chủ, mời Tử Duyệt và vương gia tụ họp một lần, cũng là để đa tạ ơn cứu mạng của Tử Duyệt.” Thẩm Nhược Thần bình thản nói.
Không hiểu sao, Mộ Tử Duyệt lại cảm thấy một cỗ sát khí lập tức phóng ra từ Hạ Diệc Hiên. Nàng kinh ngạc xem lại, sát khí kia lại biến mất vô tung vô ảnh, chỉ thấy biểu tình của hắn có chút cứng ngắc.
“Tử Duyệt từ khi nào cùng Thẩm đại nhân trở nên thân thiết như thế? Xem ra một cú va chạm kia của bổn vương đã không có lỗi, ngược lại có công. Theo ta thấy người nên mời khách phải là Tử Duyệt, đúng hay không?” Hạ Diệc Hiên ý tứ hàm xúc cười nói.
“Vương gia không cần phải khách khí! Nghiễm An vương phủ điểm này không thiếu bạc. Bất quá chờ Diệc Hiên huynh nhìn trúng kiều nương rồi, chỉ sợ ta muốn mời cũng khó.” Mộ Tử Duyệt sung sướng nở nụ cười.
Quả nhiên, vừa nhắc tới thưởng xuân yến, Hạ Diệc Hiên mặt lại trầm xuống, hừ một tiếng, xoay người đi thẳng ra ngoài điện.
“Diệc Hiên huynh chớ đi a, ta đã giúp huynh lựa chọn kỹ càng, đều là dung mạo như hoa như ngọc (*)...” Mộ Tử Duyệt ở sau hắn kêu, vui sướng khi người gặp họa.
(*) nguyên văn: hoa dung nguyệt mạo
Nhìn Hạ Diệc Hiên, Thẩm Nhược Thần nhịn không được nở nụ cười: “Tử Duyệt, bộ dáng này của ngươi thật đúng là...”
Nụ cười này làm cho Mộ Tử Duyệt ngây người, sau một lúc lâu mới hỏi: “Bộ dáng ta thế nào?”
Thẩm Nhược Thần cũng đang bước nhanh ra ngoài, chợt quay đầu cười vang nói: “Chính là bộ dáng của một bà mối!”
Mộ Tử Duyệt cười suốt dọc đường về phủ. Mộ Thập Bát thấy nàng cùng Thẩm Nhược Thần một trước một sau từ trong cung đi ra, thần thái vui thích, trong lòng liền hiểu được hơn phân nửa, lần đốt tay lẩm nhẩm tính, miệng còn lẩm bẩm, Mộ Tử Duyệt thấy vậy thì có chút kỳ quái.
“Ngươi đang làm gì vậy, lẩm bẩm một mình.”
“Vương gia, ta đang tính, “cửu công tử” nghe không tốt lắm, vẫn là “bát công tử” dễ nghe dễ thuộc, nên đang nghĩ dàn xếp cho một vị công tử ra ngoài phủ thế nào cho tốt đây?
Mộ Tử Duyệt thiếu chút là ngã nhào ra khỏi xe ngựa, sau lúc lâu mới hé mặt ra nói: “Ngươi còn nói bậy nữa là ta đuổi ngươi về quân Chinh Tây, cho ngươi làm đầu bếp ở đó.”
Mộ Thập Bát lập tức ưỡn ngực: “Vương gia, tiểu nhân có khí suất đầu bếp sao?”
Mộ Tử Duyệt đạp hắn một cước, cười mắng: “Hỗn.”
Mộ Thập Bát nở nụ cười trong chốc lát, đột nhiên hỏi: “Vương gia, nếu ngài thật sự thích Thẩm đại nhân, chi bằng tiểu nhân thừa dịp trăng mờ gió lớn (*)...” Nói xong, hắn quắp năm ngón tay lại, một đường cắt xuống, mờ ámcười.
(*) nguyên văn: nguyệt hắc phong cao, ý là trăng mờ gió lớn, vốn là “Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả.” Chỉ hoàn cảnh hiểm ác (thường là buổi tối)
Mộ Tử Duyệt hoảng sợ, người này tuy thỉnh thoảng gây rối, cũng mong hắn đừng làm ra sự tình như vậy.
“Thập Bát, ngươi nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi tư, so với Vương gia hơn một tuổi.”
“Ngươi có người trong lòng không?”
Mộ thập bát có chút mờ mịt: “Vương gia cũng không phải không biết, sự tình trước kia ta đều quên hết, làm sao dám làm chậm trễ cô nương nhà người ta.”
Mộ Tử Duyệt có chút rầu rĩ, vỗ vỗ bờ vai hắn, vẻ mặt ôn hoà: “Cho nên, ngươi chắc là không hiểu, nếu ngươi thật tình thích một người, tự nhiên là hy vọng thấy hắn hạnh phúc mỹ mãn, chứ không phải muốn đem hắn buộc tại bên người, làm hắn chán ghét. Ta đối với Thẩm đại nhân chính là như thế, sinh thời, nếu có thể thấy hắn kiều thê mỹ thiếp là ta vui lắm rồi.”
Mộ Thập Bát chưa hiểu lắm, sau một lúc lâu mới nói: “Vương gia, ngài hôm nay có ăn cái gì hỏng không, trước kia ngài không nói như thế này, ngài nói, thích thứ gì thì phải vì mình chiếm lấy...”
Vẻ mặt siêu thoát cao thượng của Mộ Tử Duyệt nhất thời hóa đá, ngoài mạnh trong yếu quát: “Mộ Thập Bát, bổn vương nói nhiều như vậy, sao ngươi chỉ nhớ rõ một câu ấy! Chết tiệt, hồi phủ rồi chép một trăm lần Tam Tự Kinh cho ta!”
Mộ Thập Bát sợ tới mức không dám lên tiếng nữa. Võ nghệ của hắn tuy cao siêu, lại sợ nhất phải đụng đến văn chương. Một trăm lần Tam Tự Kinh này chỉ sợ khiến hắn mấy ngày không thể ra khỏi cửa, mà không thể ra khỏi cửa sẽ không thể đi cùng Vương gia, không thể đi cùng Vương gia thì rất mất mặt.
***
Mấy ngày sau là đầu tháng tư, Hạ Vân Khâm nghỉ hai ngày, mang theo cung nhân chậm rãi đến hành cung Tây Giao.
Hành cung Tây Giao do thái tổ dựng nên, là nơi nghỉ hè cho hoàng tộc. Trải qua mấy đời đế vương sửa chữa lại, kiến trúc hành cung có vài phần giống hoàng cung, hết sức hoa mỹ.
Phía đông nam hành cung có thể nhìn thấy một tường đua ngựa lớn, chiếm gần nửa hành cung. Tiên đế tại vị từng rất yêu thích nơi này, mùa hè nóng bức liền đem chính sự chuyển đến đây xử lý, ở lại một tháng, chỉ khổ các đại thần, mỗi ngày gà chưa gáy đã phải tức tốc đuổi đến nơi này để lên triều.
Cách trường đua ngựa một bức tường là một hoa viên lớn, bắt chước lâm viên Giang Nam mà thành, cầu nhỏ nước chảy, tinh mỹ dị thường, so với hoàng cung thâm nghiêm thì phong vị khác hoàn toàn.
(*) nguyên văn: tiểu kiều lưu thủy
Hoa viên đó là nơi tổ chức thưởng xuân yến, hơn mười đỉnh sa trướng ẩn sau hoa hồng cây xanh, lụa trắng phiêu phiêu, như ẩn như hiện, làm hoa viên tăng thêm mấy phần kiều diễm.
Vì theo ý Mộ Tử Duyệt muốn bình chọn ra kinh thành tứ đại tài tử tài nữ, Lễ bộ dựng một đài cao hiến nghệ, lấy màu đỏ nhung để trang trí, thoạt nhìn thập phần náo nhiệt.
Một ít trọng thần cùng gia quyến theo Hạ Vân Khâm đến hành cung trước, Lễ bộ cho người an bài ở các cung điện.
Mộ Tử Duyệt tất nhiên được an bài ở gần Hạ Vân Khâm, không đợi nàng uống xong ly trà, Hạ Vân Khâm kêu nàng ra ngoài, nói là muốn đi nhìn xung quanh.
“Tử Duyệt ngươi chọn ngày thật đúng là không sai,“ Hạ Vân Khâm vừa lòng nhìn cảnh ngày xuân hòa thuận vui vẻ, “Hôm qua Thụy thái phi cùng Lệ thái phi nói hết cả một ngày, nói nếu việc này thành, nhất định phải chuẩn bị đại lễ cám ơn ngươi.”
“Chỉ là việc nhỏ, không đáng nói đến.” Mộ Tử Duyệt hơi có chút đắc ý, “Bệ hạ, không phải thần thổi phồng, lần này thần đã chiêu mộ gần như toàn bộ giai nhân trong kinh thành, bệ hạ cũng thử nhìn xem có thích không, cái này có tác dụng hơn mấy bức họa đồ bỏ kia nhiều.”
Hạ Vân Khâm vừa nghe sợ run, có chút không thoải mái: “Tử Duyệt nhắc đến việc này làm gì, trẫm nhìn mấy phi tần liền đau đầu, cả ngày chỉ biết nũng nịu, tranh thủ tình cảm.”
Mộ Tử Duyệt bật cười: “Nữ nhân mà, tất nhiên là nũng nịu giống đóa hoa. Hậu cung bệ hạ hậu chỉ mới có vài phi tần, nạp thêm vài người, sinh thêm vài công chúa, hoàng tử, thêm phần náo nhiệt.”
“Trẫm vừa mới vừa tự mình chấp chính, không muốn nghĩ đến nhi nữ tình trường.” Hạ Vân Khâm phiền chán nói.
“Bệ hạ nếu có người trong lòng sẽ không nghĩ như vậy nữa, nhất định hận không thể ngày ngày cùng nàng hoan hảo. Cho nên, ngày mai là cơ hội tốt, nếu có nữ tử nào nhìn thuận mắt, xin hãy cho thần biết.” Mộ Tử Duyệt ái muội cười cười.
Hạ Vân Khâm nhìn nàng chằm chằm, lát sau dỗi nói: “Trẫm về sau sẽ không thích nữ tử.”
“Được được được, không có thì không có, không vội không vội.” Mộ Tử Duyệt trấn an nói.
“Trẫm thích nhất chính là Nghiễm An vương của trẫm, Tử Duyệt ca ca của trẫm, nếu Tử Duyệt ca ca là nữ thì tốt rồi.” Hạ Vân Khâm thấp giọng nói, vẻ mặt có chút buồn bực.
Mộ Tử Duyệt hơi giật mình: “Bệ hạ cũng thật biết nói đùa, thần là nam nhân, vạn vạn không biến thành nữ được.”
“Trẫm biết, “ Hạ Vân Khâm trầm mặc một lát, thấy nàng có chút bất an, liền nhoẻn miệng cười, đắc ý nói, “Không bằng như vầy, lần sau nếu Tử Duyệt tìm được một nữ tữ có dung mạo giống ngươi như đúc, trẫm sẽ mời nàng làm hoàng hậu của trẫm, thế nào?”
Mộ Tử Duyệt cũng không lo gì. Hạ Vân Khâm thuở nhỏ đối với nàng không muốn xa rời nên mới có một loại ảo giác như vậy, cũng không phải đối với nàng phát sinh loại tình cảm vượt quá tình cảm quân thần, bất quá về sau ở thời điểm thích hợp giữ khoảng cách với hắn là được.
Quân thần hai người cười nói, chậm rãi đi vào hoa viên. Cách cửa tròn không xa có vài người đang nói chuyện, Hạ Vân Khâm hưng trí bừng bừng tiến đến: “Chư vị ái khanh đang nói chuyện gì? Không bằng cho trẫm nghe một chút.”
Mấy người kia quay đầu, đúng là Thẩm Nhược Thần và Phương Vu Chính, những người khác có thể là gia quyến của các đại thần, đều ước chừng mười bảy mười tám tuổi, thấy Hạ Vân Khâm liền cùng nhau oanh oanh yến yến tiến lên chào, một người đảo ánh mắt qua Mộ Tử Duyệt, hướng về Hạ Vân Khâm cười nói: “Bệ hạ, Vương gia, hôm nay thực khéo, Dao nhi xin có lễ.”