Mộ Tử Duyệt nhìn theo hai bóng người càng lúc càng xa, mục tiêu trong lòng cũng đã xác định rõ ràng. Nàng xoay người lại, ánh mắt tập trung về phía rừng đào, hai thị vệ phía sau nàng đã tuốt đao ra khỏi vỏ, một trái một phải cảnh giác nhìn xung quanh.
Trong không gian tĩnh mịch, Mộ Tử Duyệt cảm nhận được một luồng sát ý lạnh lẽo, chính là cảm giác nàng đã gặp khi còn ở hành cung Tây Giao (*), trong lòng không khỏi căng thẳng.
(*): xem lại chương 18
Chợt một bóng đen nhanh như cắt từ rừng đào lao ra, nhắm thẳng vào Mộ Tử Duyệt, chưởng phong sắc bén ập tới như dời non lấp bể. Mộ Tử Duyệt từ trên lưng ngựa nhảy lên, theo chưởng phong lách người qua một bên, tuy tránh được đòn trí mạng nhưng bả vai bị chưởng phong quét qua, đau như bị lửa đốt. Nàng khẽ rên một tiếng, lui về sau vài bước, té lăn trên mặt đất, không ngừng run rẩy.
Hai thị vệ tiếp cứu không kịp, kinh sợ kêu một tiếng Vương gia, lập tức bổ đao về phía bóng đen kia.
Mộ Tử Duyệt chăm chú quan sát. Bóng đen kia vừa gầy vừa nhỏ, không dùng binh khí, chỉ giao đấu bằng tay không, từng chiêu từng thức uy lực bức người. Hai thị vệ kia tuy không phải cao thủ đứng đầu trong đội thân vệ, nhưng dưới Mộ Đại cũng có thể coi là số một số hai, đã vậy còn dùng binh khí lấy hai đánh một, thế mà ngay cả góc áo của thích khách kia cũng không chạm tới được. Họ chật vật đối phó trước uy lực của chưởng phong, chẳng bao lâu sẽ bị đánh bại.
Mộ Tử Duyệt quan sát một lúc, bỗng nhiên cười nói: “Trương Phong Dịch, ngươi là một nguyên lão võ lâm, vì cớ gì lưu lạc đến nỗi trở thành tay sai cho kẻ khác? Thật là làm cho người ta cười đến rụng răng.”
Thích khách kia hơi khựng lại, đôi mắt sắc bén nhìn nàng, ánh mắt đầy đe dọa.
“Chậc chậc chậc,“ Mộ Tử Duyệt chậm rãi đi vòng quanh, trào phúng nói, “Người không biết còn tưởng ngươi là kẻ giết thuê vì tiền, cũng không sai, giết một Vương gia có thể kiếm bao nhiêu? Một ngàn lượng vàng hay là một hộc Minh Châu? Đến chỗ bổn vương lấy là được, cần gì vất vả như vậy?”
Người nọ trừng mắt, quát to một tiếng, chưởng phong quét ngang. Hai thị vệ kia tránh không kịp, đầu vai trúng chưởng, bị hất ra xa mấy trượng, té trên mặt đất.
Một thị vệ gắng gượng đứng lên, đánh chặn trước Mộ Tử Duyệt: “Vương gia đi mau!”
Mộ Tử Duyệt ước chừng khoảng cách giữa nàng với rừng đào, tính toán thời gian Mộ Đại bày bố, xem ra còn phải kéo dài thêm thời gian khoảng một chén trà nữa, nàng còn chưa trốn được.
Nghĩ đến đây, nàng ngược lại bước về phía Trương Phong Dịch, cười dài nói: “Ngươi ở ngoài thành đợi bao lâu rồi? Vất vả như vậy, chủ nhân nhà ngươi có thưởng thêm không? Nếu không thì đúng là quá mức keo kiệt.”
Trương Phong Dịch ha ha cười quái dị, giọng nói bén nhọn như hai lưỡi dao mài vào nhau, làm người ta dựng tóc gáy. “Tiểu oa nhi như ngươi cũng coi như có chút bản lĩnh, đã biết danh tiếng của ta sao còn dám ở đây nói nhảm? Ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi.”
Từ ngày đụng độ Trương Phong Dịch ở hành cung Tây Giao, Mộ Đại liền ra sức thăm dò thân thế của hắn: người này mười mấy năm trước là cao thủ nhất nhì ở võ lâm Trung Nguyên, một tay Đồ Long chưởng đã đạt tới cảnh giới điêu luyện, làm người nửa chính nửa tà, phóng túng không kiềm chế được, chưa bao giờ để ai sai khiến.
Ngoại hình của hắn cũng không có gì nổi bật, lại đem lòng thầm mến đệ nhất mỹ nhân trong chốn võ lâm lúc bấy giờ, cuối cùng bị lừa dối, hắn mang theo tổn thương tình cảm mà quy ẩn, đã gần mười năm không xuất hiện trong chốn giang hồ.
Mộ Tử Duyệt rút ra một tờ ngân phiếu, cười hì hì giơ lên, hướng tới hắn ném qua. Tờ ngân phiếu phất phơ trong không trung, nhờ vào một luồng nội lực thẳng tắp bay đến Trương Phong Dịch.
Trương Phong Dịch thầm nghĩ tên Vương gia có vẻ gầy yếu này không thể khinh thường, lòng thầm khen ngợi. Xem con số trên mặt tờ ngân phiếu, hắn sửng sốt, nhưng sau đó hắn cắn chặt răng, xé tan tờ ngân phiếu thành từng mảnh: “Phi, ngươi cho là ta chưa bao giờ thấy bạc? Nếu không phải là nợ người ta một ân huệ không gì báo đáp, ta đâu cần lội vào vũng nước đục này?”
Hắn thấy Mộ Tử Duyệt chỉ nói nhảm, hai mắt càng không ngừng đánh giá tình hình xung quanh. Xem ra Mộ Đại nói đúng, người này kiêu ngạo lại đa nghi, thấy nàng bình tĩnh như vậy, sợ là có mai phục, không dám xông lên hạ sát chiêu.
“Có thể khiến ngươi chịu ân huệ, người này tất nhiên không phú cũng quý, để ta đoán xem hắn là ai.” Mộ Tử Duyệt bắt hai tay ở sau lưng, thong thả đi qua đi lại.
Trương Phong Dịch cười ngạo nghễ: “Tốt, nếu ngươi đoán được, ta cho ngươi được toàn thây.”
“Tống Trạch Đạt? Lỗ Tề Thắng? Tần Trùng?” Mộ Tử Duyệt liên tục nói ba cái tên.
Trương Phong Dịch ha ha phá lên cười: “Ta còn tưởng tiểu oa nhi ngươi có chút đạo hạnh, hóa ra cũng chỉ đến thế...”
Mộ Tử Duyệt lẳng lặng nhìn hắn, nhìn hắn cười đến thở không ra hơi, bỗng lớn tiếng quát: “Tất nhiên là Tề vương Hạ Vân Trùng!”
Tiếng cười Trương Phong Dịch lập tức cứng lại, ngạc nhiên nhìn nàng, lát sau phục hồi tinh thần, hắn thẹn quá hóa giận lao thẳng về phía nàng: “Tiểu oa nhi, ngươi dám đùa bỡn ta!”
Mộ Tử Duyệt sớm có chuẩn bị, nhanh chóng lui về phía sau. Trong lúc nàng đôi co với Trương Phong Dịch, hai thị vệ đã nghỉ tạm được một lát, bây giờ một lần nữa giơ đao xông lên. Lần này Trương Phong Dịch dùng toàn lực, hai thanh cương đao bị chưởng phong của hắn chấn động, lập tức rời tay, rơi trên mặt đất.
Song chưởng của Trương Phong Dịch tung ra, lướt qua hai thị vệ, chỉ vài chiêu hắn đã ở sau lưng Mộ Tử Duyệt, uy mãnh đánh một chưởng. Một chưởng này hắn ngưng tụ mười phần công lực, chưởng phong gào thét ập đến, làm người ta kinh sợ.
Một thị vệ nóng ruột, liều chết lao ra túm chân Trương Phong Dịch, một thị vệ khác rút chủy thủ phòng thân, hướng về phía tim Trương Phong Dịch từ sau lưng hắn phóng tới.
Mộ Tử Duyệt lăn một vòng, tránh được một chưởng kia, tiện tay nắm mấy hòn đá trên mặt đất phóng tới, quát: “Xem mưa kim châm từ trên trời của ta đây!”
Chân Trương Phong Dịch bị ôm chặt, đành phải chật vật lách người vừa né chủy thủ vừa né cơn mưa đá của Mộ Tử Duyệt. Hắn tức đến sắc mặt trắng bệch, một cước liền đá thị vệ kia ra xa hơn mấy trượng.
Mộ Tử Duyệt lại chạy thoát, rừng đào đã ở ngay trước mắt, chợt nàng xoay người, rút ra từ bên hông một bảo đao, chỉ thẳng vào Trương Phong Dịch, cười nói: “Ta đã chôn cạm bẫy trong rừng, ngươi còn dám vào?”
Trương Phong Dịch hồ nghi nhìn đao trong tay nàng, đột nhiên hỏi: “Ngươi và tên đạo sĩ thối Nguyên Dương Cung có quan hệ gì?”
“Quan hệ rất thân, ngươi có muốn biết không?” Mộ Tử Duyệt cười hì hì nói.
Trương Phong Dịch bắt đầu nôn nóng. Chân trời đã sáng rõ, hắn chờ cơ hội này đã lâu, bỏ qua lần này, lần sau không biết phải đợi tới khi nào. Chẳng lẽ hắn cứ phải bám theo hành tung người này, bị cột kéo đi! Bất kể nàng và tên đạo sĩ thối kia có quan hệ gì sâu xa, việc này một khi làm xong, hắn sẽ quy ẩn, trên địa bàn của hắn chẳng lẽ còn phải sợ tên đạo sĩ thối kia!
Nghĩ đến đây, hắn hét lớn một tiếng, một chưởng đánh ra, bốn phía cát đá bay mù mịt. Cây đào cách đó không xa bị chấn động rung xào xạc. Mộ Tử Duyệt không lùi mà tiến tới, hai đầu gối chùn xuống, né chưởng phong của hắn, đồng thời quét ngang một đao.
Trương Phong Dịch quái dị cười một tiếng, thu chưởng, tung mình bay lên không né đao, từ trên không tung chưởng chém thẳng vào Mộ Tử Duyệt ở phía dưới, chỉ chốc lát sau, hai người đã giao thủ năm sáu chiêu.
Mộ Tử Duyệt tránh trái tránh phải, cực kỳ chật vật. Võ công của nàng trong quân doanh được cho là đứng đầu, thế nhưng trước cao thủ võ lâm thành danh nhiều năm thì chỉ như múa rìu qua mắt thợ. Nếu liều mạng cùng chết, nói không chừng có thể cho Trương Phong Dịch ăn chút thiệt thòi, còn nếu muốn toàn thân trở ra thì thật là khó khăn.
Tính thời gian, Mộ Đại hẳn là đã sắp xếp mai phục xong, Mộ Tử Duyệt lăn một vòng, vội vã rút lui vào trong rừng đào.
Trương Phong Dịch làm sao dễ dàng buông tha. Hắn không kiên nhẫn đánh lâu, hai chân đạp một cái, thân hình quỷ mỵ lướt lên, trong nháy mắt song chưởng đã cách lưng Mộ Tử Duyệt vài thước. Chưởng phong lần này không uy vũ mạnh mẽ như những lần trước, ngược lại mềm mại âm nhu, chưởng phong đến rất gần Mộ Tử Duyệt mới phát hiện được. Dù nàng vội vàng lách người qua một bên nhưng cũng bị trúng chưởng ở vai, cả người như con diều bị đánh bay lên.
Mộ Tử Duyệt chỉ cảm thấy ngực cứng lại, khí huyết hỗn loạn, lật tay ném bảo đao về phía sau, một tiếng “Xuy” vang lên, chỉ lờ mờ nghe Trương Phong Dịch “hự” một tiếng, có lẽ đã trúng đao rồi.
Mộ Tử Duyệt bị treo trên một chạc cây, đang muốn thừa dịp này hội quân với Mộ Đại, đột nhiên từ xa truyền đến một tràng tiếng vó ngựa đang phi nước đại.
Phía sau sao lại có tiếng vó ngựa? Mộ Tử Duyệt cố gắng nhìn ra, lại bị một trận đầu choáng mắt hoa, chỉ có thể nhìn thấy vài bóng người càng ngày càng gần, trong đó có một người cưỡi ngựa như phát điên, cả người như muốn rời khỏi lưng ngựa bay vọt đến đây.
“Dừng tay! Ai dám hại hắn chính là đối địch với ta! Cho dù lên núi xuống biển ta cũng sẽ tìm các ngươi, nghiền xương thành tro!” Một giọng nói mang theo kinh hãi, khàn khàn vang lên, trong chớp mắt đã cách bọn họ chỉ vài thước.
Lỗ tai Mộ Tử Duyệt kêu ong ong, cảm thấy giọng nói này khá quen, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không thể nghĩ ra là ai. Giọng nói kia bởi vì kinh hãi hòa cùng tiếng gió nên có chút biến điệu.
Trong lòng nàng cuống cuồng, rất sợ Trương Phong Dịch bị dọa chạy mất. Nàng cắn răng một cái, khóe miệng chảy ra một tia máu, run giọng nói: “Trương Phong Dịch... Ngươi sợ rồi phải không... Ta ở trong rừng chờ ngươi...”
Nói xong, nàng ngã từ chạc cây xuống, lảo đảo chạy vào rừng. Chỉ chốc lát sau, nàng nhìn lại, Trương Phong Dịch quả nhiên không cam lòng để vuột miếng thịt béo đã đến miệng, vào rừng truy đuổi nàng.
Trong rừng dễ trốn tránh, lại hạn chế tấn công. Mộ Tử Duyệt vừa chạy vừa tính khoảng cách dưới chân; phía trước có vài tiếng chim kêu vang, chính là ám hiệu của Mộ Đại. Nàng mừng rỡ, định quay ra sau khiêu khích vài câu, ai ngờ vừa quay đầu đã bị cảnh tượng phía sau làm cho choáng váng: một hàng đào đang bị ai đó dùng lực cực lớn chém đứt, trong chớp mắt ngã rạp xuống, một hắc mã từ bên ngoài vọt vào, một chiếc roi dài đột nhiên quăng ra, lướt qua Trương Phong Dịch, quấn lấy người Mộ Tử Duyệt, rồi ngay lập tức kéo nàng lên lưng hắc mã.
Mộ Tử Duyệt vừa sợ vừa giận, trong rừng khá tối, nhìn không ra kẻ phá đám này là thần thánh phương nào, đành phải túm roi thấp giọng quát: “Buông tay!”
Người nọ vừa định nói chuyện, Trương Phong Dịch lại đánh thẳng tới, tiếng cười quái dị một tiếng, cùng với chưởng phong như bóng với hình: “Tiểu tử kia, chán sống rồi sao! Để người lại, bằng không ngươi cũng xong đời!”
Kiếm quang chợt lóe, người nọ giương kiếm đâm thẳng, ngay cả Mộ Tử Duyệt trên lưng ngựa cũng cảm nhận được hàn ý mãnh liệt, Trương Phong Dịch cũng kinh hãi, kiếm thế cay độc, hắn cúi thấp người né tránh, đến khi ngẩng đầu lên thì hắc mã đã chạy khá xa.
Hắn tức giận đến phát run, mắt thấy sắp vuột miếng thịt béo đã đưa đến miệng, hắn lập tức đề khí tung người, đuổi theo bọn họ: “Đừng hòng chạy!”