Quyền Thần Dưỡng Thành

Chương 38: Chương 38




Người nọ đúng là Tề vương Hạ Vân Trùng. Nhớ ngày đó tiên đế vì muốn che giấu tai mắt nhà họ Lý, sắc phong hắn làm thái tử, bồi dưỡng như người kế vị tương lai. Hắn tuổi trẻ đắc chí, tiên y nộ mã (*), ở kinh thành là cỡ nào vinh sủng; mà giờ đây, mẫu phi bị giết, thế lực nhà ngoại bị tru sát gần như không còn ai, chỉ có thể an phận ở Tề quận cằn cỗi, nhìn lại mình ngày còn nhỏ đứng trên vinh quang tột bậc khinh thường nhìn người, quân lâm thiên hạ, chênh lệch quá lớn!

(*) tiên y nộ mã: mặc áo đẹp cưỡi tuấn mã, đại khái là hòa hoa phong nhã

Hạ Vân Trùng lớn lên giống Lý quý phi, tướng mạo cực kỳ xinh đẹp. Hắn văn võ song toàn, trong số các hoàng tử bao giờ cũng là xuất sắc nhất, duy chỉ có một khuyết điểm cũng là kế thừa từ mẫu phi hắn: đối đãi người thiếu khoan dung độ lượng, mắt cao hơn đầu (*).

(*) mắt cao hơn đầu: kiêu ngạo, tự phụ

Nghiễm An vương là vương gia khác họ, không mang dòng máu hoàng thất, hắn tất nhiên không để vào mắt. Sau này Hạ Vân Khâm đến ở trong Nghiễm An vương phủ, hắn càng coi là cái gai trong mắt, thường kiếm chuyện gây khó dễ.

Mộ Tử Duyệt cũng không phải nhân vật dễ bị khi dễ, sau vài lần đấu đá hai người liền kết thù. Về sau Mộ Tử Duyệt dẫn binh thâm nhập cấm cung, Lý phủ bị diệt, Lý quý phi tự sát, Hạ Vân Trùng bị lưu đày, vinh hoa phú quý chớp mắt hóa thành mây khói, từ đó huyết hải thâm thù giữa hai người ngày càng nặng.

Đã gần bốn năm không gặp, Mộ Tử Duyệt cẩn thận đánh giá hắn. Vẫn là tướng mạo tuấn mỹ vô song, nhưng bên khóe mắt đã có nếp nhăn, giữa hai hàng lông mày nếp nhăn càng rõ ràng hơn, khắc thành hình chữ “xuyên” (川), hiển nhiên những năm này hắn lao tâm lao lực, lo lắng quá nhiều.

(*) chữ xuyên (川) trong tiếng Trung giống đường nếp giữa hai đầu lông mày khi nhíu lại

Hạ Diệc Hiên từ dưới đất đứng lên, thập phần ngoài ý muốn. Hai gã thị vệ áo xám giận dữ quát một tiếng, vừa định xông lên thì thấy Hạ Vân Trùng khoát tay ra hiệu, hai gã nhìn nhau, chậm rãi rời khỏi phòng.

Hạ Vân Trùng lướt mắt qua Hạ Diệc Hiên, cũng không chào hỏi gì, chỉ quay qua Mộ Tử Duyệt cười lạnh: “Nhờ ơn của phụ hoàng, ta bây giờ cơm no áo ấm, không cần làm gì, quả thật rất khá.”

“Vậy thì tốt, nếu không chỉ sợ tiên đế trên trời có linh thiêng vẫn sẽ nhớ Tề vương.” Mộ Tử Duyệt một lời hai nghĩa.

Hạ Vân Trùng nghiến răng, chuyển hướng về phía người trung niên đang cùng hắn dùng bữa: “Từ đại nhân, hai vị này là người quen cũ của bản vương đến từ kinh thành, đã lâu không gặp nên nói nhiều chút, ngươi đừng trách.”

Trong lòng Mộ Tử Duyệt chấn động, chẳng trách sao nàng cảm thấy người này quen mắt, thì ra là phủ doãn Huệ Châu phủ Từ Phúc Tài! Hắn cùng Tề vương ở đây uống rượu nói chuyện, có ẩn tình gì đây?

Từ Phúc Tài khiêm tốn nói: “Vương gia cùng bạn cũ lâu năm gặp lại, hạ quan không tiện quấy rầy, hạ quan cáo lui trước.”

Hạ Vân Trùng gật gật đầu: “Vừa rồi cùng Từ đại nhân đàm luận khá lâu, bổn vương được lợi rất nhiều, về sau còn muốn được thỉnh giáo Từ đại nhân nhiều hơn.”

Từ Phúc Tài vâng dạ hai tiếng, kín đáo liếc nhìn Mộ Tử Duyệt và Hạ Diệc Hiên rồi rời khỏi phòng.

Hạ Vân Trùng lúc này mới hướng về phía Hạ Diệc Hiên cười cười: “Hiên đệ, sao ngươi lại cùng người này ở chung một chỗ?”

Hạ Diệc Hiên nhỏ hơn hắn một tuổi. Thụy vương phủ từ trước đến nay không can dự vào cuộc tranh giành hoàng quyền, Hạ Diệc Hiên cầu văn học võ đều là độc lai độc vãng, cùng các hoàng tử trong trong cung không có giao tình sâu sắc. Thời điểm thế lực Hạ Vân Trùng cực thịnh đối với Thụy vương phủ cũng hết sức kiêng kị.

“Nhị hoàng huynh, đã lâu không gặp.” Hạ Diệc Hiên chắp tay thi lễ với hắn, “Trên đường tình cờ gặp Tử Duyệt nên hẹn cùng nhau uống một chén.”

Mộ Tử Duyệt thầm giễu cợt trong lòng, vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai Hạ Diệc Hiên, chính sắc nói: “Đúng vậy, uống rất sảng khoái, ta và Diệc Hiên huynh đang cân nhắc làm thế nào để kết thành thông gia, thân càng thêm thân.”

Hạ Vân Trùng sắc mặt cổ quái, khinh miệt hừ một tiếng: “Kết thành thông gia? Ngươi còn có muội muội nào cùng Hiên đệ kết thành thông gia sao? Ngay cả hài cốt cùng đã mục rữa, chết hết rồi còn đâu.”

Hạ Diệc Hiên biến sắc, hắn tìm tìm kiếm kiếm lâu như vậy, sợ nhất nghe phải chính là chữ “chết” này. Hắn cắn chặt răng, miễn cưỡng đem những tiếng quát tháo suýt nữa phun ra ngoài nuốt vào bụng.

“Chuyện này không cần Tề vương điện hạ bận tâm.” Mộ Tử Duyệt ra vẻ hứng thú nhìn bàn ăn, “Ai da, cơm thường à? Điện hạ có phải ngân lượng eo hẹp, tiểu đệ ngược lại quá dư dả, có muốn trợ giúp một hai?”

Hạ Vân Trùng lạnh lùng nhìn nàng, oán độc trong mắt như muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn: “Mộ Tử Duyệt, ngươi đừng quá đắc ý. Sông có khúc, người có lúc (*), ngươi không thể đắc ý cả đời được đâu!”

(*) nguyên văn là “Tam thập niên hà đông, tam thập niên hà tây”, ý nói đời người thăng trầm, nhiều biến đổi

Mộ Tử Duyệt nhíu mày, kinh ngạc nói: “Gì, nói vậy không lẽ Tề vương điện hạ muốn đổi đời? Muốn hồi kinh sao? Bổn vương ở kinh thành quét dọn giường chiếu đón chờ, trăm ngàn lần chớ để ta thất vọng nha.”

Lời này vừa nói ra, hai người còn lại trong phòng lập tức biến sắc. Ót Hạ Vân Trùng nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mộ Tử Duyệt, ngươi đừng ngậm máu phun người, bệ hạ anh minh thần võ, tất sẽ không bị tên tiểu nhân như ngươi mê hoặc!”

“Vậy xin hỏi Tề vương điện hạ không ở đất Tề mà chạy đến Huệ Châu phủ gặp phủ doãn Từ đại nhân là có mục đích gì?” Mộ Tử Duyệt cười hỏi.

Hạ Vân Trùng nghẹn lời, chợt cười lạnh một tiếng: “Phụ hoàng chỉ lệnh cho ta không được hồi kinh, cũng không cấm túc ta ở Tề. Muốn gán tội cho người thì thiếu gì cớ. Mộ Tử Duyệt, thủ đoạn của ngươi còn chưa đủ sức một tay che trời đâu!”

Mộ Tử Duyệt phủi phủi bụi trên người, tiến hai bước về phía Hạ Vân Trùng. Hắn rùng mình, tụ chưởng lực ở hai tay, ngưng thần đề phòng.

Mộ Tử Duyệt lại chỉ đến trước bàn, đưa tay cầm một miếng củ cải muối cho vào miệng nhai rạo rạo, ăn ngon lành.

Chợt, nàng hạ giọng nói: “Điện hạ, không biết kho lúa rỗng không, dân tình rối loạn, lời đồn nổi lên bốn phía, những việc này có liên quan đến ngươi không? Chiếc thuyền lớn Lỗ tướng này ngồi thoải mái sao? Sẽ không đắm chứ?”

Hạ Vân Trùng hốt hoảng, run giọng nói: “Ngươi... Ngươi nói bậy bạ gì đó!”

Mộ Tử Duyệt trừng mắt nhìn hắn, trong mắt còn có vài phần tinh quái: “Có nói bậy hay không, tự trong lòng điện hạ rõ hơn ai hết.”

Mặt Hạ Vân Trùng thoắt xanh thoắt trắng, sau một lúc lâu mới ha ha phá lên cười, cười đến ngửa tới ngửa lui: “Mộ Tử Duyệt ơi Mộ Tử Duyệt, ta cười ngươi tính toán chu toàn, đến cuối cùng vẫn là thông minh quá bị thông minh hại.”

“Xin chỉ giáo cho?” Mộ Tử Duyệt cười hỏi.

Hạ Vân Trùng tiến lại gần, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Ta cười ngươi vì phụ hoàng bán mạng, dốc hết tâm huyết, lại không biết đã sớm bị phụ hoàng tính kế, hại cho đến thảm.”

Mộ Tử Duyệt hừ một tiếng: “Ngươi có ý gì?”

“Ngươi cho là phụ hoàng thật sự đối với Nghiễm An vương phủ các ngươi một lòng tin tưởng? Ngươi nhận giặc làm cha, ngu xuẩn cực độ, còn tự cho là thông minh thiện mưu, thật sự là buồn cười, quá buồn cười!” Hạ Vân Trùng cười lạnh nói.

Mộ Tử Duyệt kinh ngạc, nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên nói: “Điện hạ, người cùng đường lắm lúc sẽ ăn nói bậy bạ, ta có thể lượng giải.”

“Ngươi nghĩ lại xem phụ thân ngươi đã chết như thế nào? Thử điều tra một lần đi. Ngay cả ngươi, bảo bối hộ thành tâm phúc của bệ hạ, chỉ sợ cũng không nằm ngoài mưu toan của phụ hoàng. Quyền mưu thuật của phụ hoàng đã nhuần nhuyễn đến mức vô tình, chúng ta là con mà cũng không thoát khỏi, vậy thì phần tình nghĩa kia với Nghiễm An vương phủ có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả?” Hạ Vân Trùng vỗ vỗ vai nàng, cười dài, đến bên cạnh Hạ Vân Khâm chắp tay cười nói: “Người không cùng đường không thể nói chuyện (*), Nghiễm An vương ở đây, bổn vương không muốn ở lâu, Hiên đệ, khi nào có rảnh thì ghé thăm, ngươi với ta cùng ôn chuyện!”

(*) nguyên văn: đạo bất đồng bất tương vi mưu

Mộ Tử Duyệt ngơ ngác đứng tại chỗ, trong đầu một mảnh trống rỗng, một cảm giác lạnh lẽo từ đáy lòng dâng lên rồi từ từ truyền khắp cơ thể. Nàng nhớ đến thân thể phụ thân khỏe mạnh tráng kiện, nhớ đến cái chết đột ngột của người, lại nhớ đến ngày đưa tang phụ thân, tiên đế đến tế điện, kiên trì muốn mở nắp quan tài để nhìn mặt phụ thân lần cuối...

Lòng dạ đế vương thật sự khó đoán như thế? Một lòng trung với tiên đế, trung với Đại Hạ, vậy mà phụ thân vẫn bị người nghi kỵ? Trên đời này còn có thể tin ai đây?

“Hai người các ngươi thần thần bí bí nói cái gì?” Hạ Diệc Hiên bước đến trước mặt nàng, ánh mắt đầy quan tâm, “Ngươi làm sao vậy, sắc mặt không tốt?”

“Diệc Hiên huynh...” Mộ Tử Duyệt hoảng hốt, “Ta... Có đôi khi... Thật muốn dứt bỏ nơi này, dứt bỏ hết thảy... Không muốn vướng bận gì nữa...”

Hạ Diệc Hiên căng thẳng, lắc lắc bả vai nàng, lớn tiếng nói: “Tử Duyệt, ngươi tỉnh lại đi, hắn nói với ngươi cái gì?! Chuyện ma quỷ gì?!”

Mộ Tử Duyệt thoáng chốc rùng mình, trong nháy mắt khôi phục tinh thần, sự tình khẩn cấp, bây giờ không phải lúc điều tra cái chết của phụ thân, càng không thể trúng kế Hạ Vân Trùng châm ngòi ly gián.

Nàng lấy lại bình tĩnh: “Ta đùa đấy, Diệc Hiên huynh tưởng thật sao? Yên tâm, thế tục vướng bận còn nhiều, ta còn luyến tiếc chưa rời được đâu.”

Hạ Diệc Hiên thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Tử Duyệt, ngươi nghi ngờ điều gì? Có phải hoài nghi Tề vương có lòng bất chính?”

Mộ Tử Duyệt yên lặng nhìn hắn, thấp giọng hỏi: “Ngươi có tin ta không?”

Hạ Diệc Hiên nhìn lại nàng, đáy mắt một mảnh thản nhiên: “Với tư cách là Hạ Diệc Hiên, ta tin ngươi, nhưng ở cương vị Thụy vương Đại Hạ, nếu ngươi muốn đưa ra chứng cớ làm người ta tin phục, trong triều đình, không phải một câu tin hay không là có thể giải quyết.”

Khóe miệng Mộ Tử Duyệt khẽ nhếch, nàng ngước mắt nhìn hắn, sóng mắt lưu chuyển làm lòng người rung động: “Diệc Hiên huynh, bộ dạng đường hoàng của ngươi bây giờ thật là làm cho người ta động lòng.”

Ánh mắt Hạ Diệc Hiên lóe lên, vừa xúc động lại phải vừa đè nén khiến hắn có chút choáng váng, bỗng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc như có binh đoàn gió lửa tạt qua.

Mộ Tử Duyệt còn muốn đùa giỡn vài câu, bỗng nghe ngoài cửa sổ ồn ào, tiếng vó ngựa hỗn độn vang lên, mang theo tiếng hô quát, nàng giật mình, đáy lòng dâng lên một dự cảm không lành.

Hạ Diệc Hiên nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức ngẩn người, chỉ thấy một đội binh mã đông nghìn nghịt đang rầm rập chạy trên đường về phía tửu lâu, hàng quán hai bên đường tránh không kịp, đao thương chói lọi dưới ánh nắng chiều phát ra hàn quang, chỉ một lát sau, toàn bộ tửu lâu đã bị bao vây.

Những binh sĩ thoạt nhìn cũng không trật tự chỉnh tề, hiển nhiên là được vội vàng điều đến, ở giữa có mấy người áo xám đang chỉ huy chặn cửa trước, cửa sau, vòng trong đao thương vây kín tửu lâu, vòng ngoài kéo cung cài tên, mũi tên chỉ thẳng chỗ phòng hai người bọn họ đang đứng.

“Ta tróc nã giang dương đại đạo, đao thương không có mắt, những kẻ không liên can ra ngoài!” Một tên chỉ huy lớn tiếng quát, những binh sĩ khác hô trợ uy, “Người trong lâu nghe rõ, mau ra đây đưa tay chịu trói!”

Một người áo xám thì thầm gì đó bên tai tên chỉ huy, chỉ chỉ Hạ Diệc Hiên đang ghé đầu ra nhìn, người nọ chần chừ một hồi, cuối cùng vung tay lên, hàng trăm mũi tên nhọn lao thẳng tới căn phòng. Mộ Tử Duyệt cùng Hạ Diệc Hiên một cước đá đổ bàn bát tiên, tiếng tên bay “Phốc phốc” một trận lại một trận không ngừng vang lên bên tai, chẳng mấy chốc trên mặt bàn đã ghim đầy tên.

Mộ Tử Duyệt thầm tự trách mình vì câu nói kia mà thất thần, khiến cho cục diện trở nên khốn đốn như bây giờ, “Uy, bây giờ ngươi vừa lòng chưa? Mới nói chứng cớ, chứng cớ liền đến. Chỉ không biết ngươi còn mạng để hồi kinh bẩm báo bệ hạ hay không đây.”

Hạ Diệc Hiên trừng lớn hai mắt, gần như không thể tin nổi. Hạ Vân Trùng điên thật rồi? Thế mà dám cả gan làm loạn như thế? Sao hắn nghĩ hắn có thể công khai giết hai người bọn họ vào lúc này?

Ngay lúc này, một mùi khó ngửi không biết ở đâu bay tới, Mộ Tử Duyệt hít hít mũi, nghi hoặc hỏi: “Đây là mùi gì vậy?”

Hạ Diệc Hiên cũng ngửi thấy, lập tức sắc mặt đại biến: “Là mùi lưu huỳnh! Hắn muốn hỏa thiêu tửu lâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.