Nam tử kia đi vào tửu quán, thần thái tao nhã, khi đi qua Mộ Tử Duyệt, nàng ngửi được trên người hắn mùi trúc nhẹ nhàng thơm ngát.
Cứ như vậy một lát, Mộ Tử Duyệt cơ hồ quên hô hấp. Nàng kìm lòng không được đi theo vài bước, đã thấy người nọ rất nhanh từ tửu quán đi ra, một tiểu nhị bê một vò rượu đi theo phía sau.
“Huynh đài cũng thích rượu gạo tự nấu của quán này?” Mộ Tử Duyệt bày ra vẻ mặt mà nàng tự cho là bình tĩnh nhất, từ tốn hỏi.
Nam tử kia quay đầu mỉm cười: “Thơm ngọt thuần hậu, sánh tựa quỳnh tương.” Nói xong, liền nhảy lên xe ngựa, chỉ chốc lát sau đã biến mất trong tầm mắt Mộ Tử Duyệt.
Mộ Tử Duyệt ngây người một hồi lâu, đến khi tiểu nhị kêu nàng ba tiếng mới hồi hồn lại. Rốt cuộc không còn tâm tình uống rượu nữa, nàng uống qua loa vài chén rồi lệnh cho tùy tùng mang theo chút thức ăn, xoay người lên ngựa, hướng về phía hai thị vệ nói: “Đi, đuổi theo xe ngựa kia!”
Chỉ tiếc, xe ngựa không biết đã đi đâu, “Tiểu Hắc” một đường chạy như bay đến cửa thành cũng không thể đuổi theo.
Nàng buồn bã ở cửa thành bồi hồi thật lâu. Mắt thấy mặt trời lặn về tây, thị vệ Mộ Thập Bát ở bên thưa: “Vương gia đừng lo, tiểu nhân cho người đi tra. Người này bộ dáng xuất sắc như thế, không quá ba ngày, tiểu nhân chắc chắn có thể đem tổ tông ba đời nhà hắn tra rõ ràng.”
“Bổn vương là người thấy sắc liền nảy lòng tham như vậy sao?” Mộ Tử Duyệt uy nghiêm nhìn hắn.
Mộ Thập Bát hắc hắc cười, chợt nghiêm nghị nói: “Vương gia sao có thể bị sắc đẹp mê hoặc được? Người này xuất khẩu thành thơ, chắc hẳn là người có tài thao lược, trị quốc bình thiên hạ, vương gia là vì triều đình cầu người tài mà thôi.”
Mộ Tử Duyệt vỗ vỗ vai hắn, khen ngợi: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Ngày hôm sau vừa lên triều, Mộ Tử Duyệt mới biết mình sai lầm rồi, hơn nữa là quá sai. Không biết hiện tại Mộ Thập Bát có nghe được tiếng lòng của nàng không, hôm qua hắn còn đòi điều tra tổ tông ba đời người kia, bây giờ chỉ mong là hắn ngừng ngay hành vi ngu xuẩn đó mà trở về vương phủ đi: nam tử áo trắng tay áo bồng bềnh gặp ngày hôm qua, hiện giờ đang một thân triều phục, đứng giữa quần thần, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như chưa từng gặp qua nàng.
Tả tướng Lỗ Tề Thắng thấy nàng đến, khách khí tiếp đón nói: “Mộ vương gia tịnh dưỡng hai ngày, không biết thân thể đã khỏe hơn chút nào chưa?”
Mộ Tử Duyệt cười nói: “Làm phiền Lỗ tả tướng quan tâm, đã tốt hơn nhiều, hai ngày nay vất vả tả tướng rồi.”
“Đâu có đâu có, bệ hạ chính sự bề bộn, nhiều việc chưa giải quyết được, chúng ta ngóng trông vương gia sớm khỏe lại.” Lỗ Tề Thắng nghiêm nghị nói.
Mộ Tử Duyệt trong lòng rõ ràng, tả tướng này chưa biết chừng còn đang mắng thầm nàng con nít miệng hôi sữa.
Nói đến triều đình Đại Hạ năm Chính Đức, mọi người trong lòng đều biết rõ. Nghiễm An vương Mộ Tử Duyệt hỉ quyền, định tây phạt bắc hai quân, nắm đại quyền trong tay, đại sự trong triều nếu không có nàng gật đầu, chín phần mười là không quyết được. Hữu tướng Tần Xung hỉ tài, con của thủ phủ Đại Tần, khoa khảo nhập sĩ, phàm là sự tình gì có quan hệ với hắn cũng phải cạo ra ít bạc. Tần gia tài lực hùng hậu, nếu mà dậm chân đạp mạnh một cái, Đại Hạ cũng khó tránh khỏi một phen rung rinh.
Mà tả tướng Lỗ Tề Thắng từng nhậm chức tế tửu Quốc Tử Giám, từng là lão sư của chư vị hoàng tử, liên tiếp mười năm đảm nhiệm chủ khảo khoa cử, môn sinh trải rộng tới từng xó xỉnh trong triều đình Đại Hạ, nói là nhất hô bá ứng (*) cũng không quá.
* Nhất hô bá ứng: một người gọi trăm người đáp, ý nói được nhiều người ủng hộ.
Ba người đều là phụ chính đại thần do tiên đế bổ nhiệm trước lúc lâm chung. Luận lý lịch, Mộ Tử Duyệt trẻ tuổi nhất, nhưng tiểu hoàng đế Hạ Vân Khâm lại thân thiết với nàng nhất, cơ hồ là nói gì nghe nấy. Thế cho nên Nghiễm An vương phủ lên như diều gặp gió, quyền khuynh triều đình, phe họ Lỗ, Tần tự nhiên coi nàng là cái đinh trong mắt.
Lát sau, Hạ Vân Khâm đi ra. Vị Đại Hạ Quốc Anh Tông này năm nay mười tám tuổi, vừa mới tự mình chấp chính chưa đến một năm. Hắn giống hoàng hậu Tuệ Nhân, có vài phần thanh tú, chỉ có hai tròng mắt là giống tiên đế như đúc, ánh mắt sáng như sao, anh khí bừng bừng, cũng có thể coi là một mỹ thiếu niên. Hắn thông tuệ quả cảm, khuyết điểm duy nhất chính là tính tình cũng giống Tuệ Nhân hoàng hậu, dễ mềm lòng.
Điểm này lão Nghiễm An vương trước lúc lâm chung vẫn nhớ mãi không quên, cầm tay Mộ Tử Duyệt mà nước mắt đầy mặt: “Tử Duyệt, hoàng hậu nhất thời mềm lòng gây ra sai lầm lớn, đến nỗi mất mạng, ngươi vạn vạn đừng để điện hạ phạm phải sai lầm tương tự...”
Lão Nghiễm An vương dặn dò rất nhiều, cái gì phải trung với hoàng thượng trung với Đại Hạ, cái gì để không hủy hoại uy danh Nghiễm An vương phủ thì phải chú ý trong triều người nào gian nịnh, phải lưu ý hậu cung phi tần nào, đến cuối cùng còn muốn dặn dò một chuyện quan trọng, nhưng chỉ lưu lại được bốn chữ đứt quãng thì đã trút hơi thở cuối cùng.
Đến cuối cùng, ông ấy cũng chưa từng để ý cảm nhận của cô con gái duy nhất, chưa từng hỏi được một câu “Tiểu An, ngươi chỉ có một mình, có sợ không?”
Mộ Tử Duyệt phải trải qua một thời gian dài sau đó mới có thể thoải mái nhìn nhận: ở trong mắt phụ vương, Đại Hạ mới là đứa con chân chính, người không phải không thương nàng, mà là tình thương dành cho nàng không bằng đứa con kia.
“Tử Duyệt, khanh đã trở lại, hai ngày nay không gặp, trẫm trong lòng rất nhớ.” Hạ Vân Khâm ngồi ngay ngắn trên bệ rồng, ánh mắt theo thói quen đảo qua chỗ Mộ Tử Duyệt, thấy nàng đứng đó, hết sức cao hứng.
Vừa nghe Hạ Vân Khâm kêu tên mình, Mộ Tử Duyệt nhất thời có chút dở khóc dở cười. Trước kia Hạ Vân Khâm trước mặt người khác đều lão luyện thành thục gọi nàng “Mộ ái khanh”, sau lưng người khác thì gọi nàng “Tử Duyệt ca ca“. Không biết hôm nay hắn ăn nhằm thuốc gì, mở miệng một tiếng gọi “Tử Duyệt“. Hai người cách nhau gần năm tuổi, nghe xong thật sự có chút gượng gạo (*).
* Bản convert: vi cùng
“Thần cũng rất quan tâm bệ hạ.” Mộ Tử Duyệt cúi đầu đáp.
“Tử Duyệt, trẫm giới thiệu với ngươi một vị kinh sư đại tài tử nổi danh, Chính Đức nguyên niên trạng nguyên Thẩm ái khanh.” Hạ Vân Khâm cao hứng nói.
Mộ Tử Duyệt trong lòng chấn động, nghiêng người nhìn, chỉ thấy người áo trắng kia ở cách đó không xa, hướng nàng chắp tay: “Hạ quan Lại Bộ Thị Lang Thẩm Nhược Thần tham kiến vương gia.”
Nói xong, hắn liền khẽ cười. Nụ cười ấy, cũng giống như tên của hắn, tựa như ánh sáng nhu hòa lúc bình minh, làm cho người ta nháy mắt thất thần.
“Thì ra là kinh sư đệ nhất tài tử Thẩm công tử, là bổn vương ánh mắt vụng về.” Mộ Tử Duyệt ôn tồn đáp.
Thẩm Nhược Thần cũng không khách sáo, lẳng lặng đứng nghiêm một bên, dáng đứng thanh tao. Mộ Tử Duyệt thấy tâm ngứa ngáy, nhịn không được muốn đến làm quen, nhưng vừa nghĩ đến thân phận của hắn, lập tức trong lòng thở dài.
Thẩm gia nhiều thế hệ là đại nho, mặc dù chưa bao giờ làm quan (*), nhưng được người đọc sách tôn sùng. Đến thế hệ Thẩm Nhược Thần lại càng trò giỏi hơn thầy. Nghe đồn hắn ba tuổi xuất khẩu thành thơ, năm tuổi gặp qua là không quên, mười tuổi thì có thể nói có sách, mách có chứng biện luận cùng người nghiên cứu học vấn, mười ba tuổi bắt đầu đi chu du khắp nơi, bái phỏng văn nhân bốn phương, đến mười lăm tuổi đã đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, danh chấn Đại Hạ.
* Bản convert: nhập sĩ
Lúc đó Mộ Tử Duyệt còn cùng hồ bằng cẩu hữu (*) lăn lộn trong bùn, sau lại mặt dày mày dạn đi theo huynh trưởng đến doanh trại quân Chinh Tây, nên chưa từng gặp qua vị kinh sư đệ nhất tài tử danh chấn thiên hạ này.
* Hồ bằng cẩu hữu: ở đây ý nói đám bạn đầu gấu, hiếu động
Trong truyền thuyết Thẩm Nhược Thần phẩm tính cao thượng, không muốn ra làm quan lây dính thế tục, chỉ nguyện cả đời làm bạn cùng đèn sách, dốc lòng nghiên cứu học vấn. Không biết vì cớ gì, vào năm Chính Đức tham gia khoa khảo, dễ dàng đứng đầu bảng, trở thành vị trạng nguyên đầu tiên từ khi Hạ Vân Khâm kế vị tới nay.
Nói ra thật không khéo, vốn là Mộ Tử Duyệt cũng đã hưng trí bừng bừng muốn đi Quỳnh Lâm Yến (*) thỉnh giáo vị kỳ tài này, nào ngờ mấy ngày trước đó ăn đến hư bụng, thượng thổ hạ tả, nghỉ ở nhà hết gần nửa tháng. Đến khi nàng khỏe lại vào triều thì nghe nói Thẩm Nhược Thần đã đi Giang Nam làm một danh quan địa phương rồi.
* Quỳnh Lâm Yến: tiệc do hoàng gia tổ chức để chúc mừng những người mới thi đỗ
Hôm nay vừa thấy, quả nhiên phong thái hơn người, lại thêm hai năm sống cùng trời nước Giang Nam càng làm hắn giống hệt một bức mưa bụi Giang Nam tuyệt phẩm, lung linh kỳ ảo.
Vị tài tử đệ nhất kinh thành này xưa nay tiếp nhận nền giáo dục Nho gia chính thống, thanh liêm trong sạch, trong triều ai cũng kính ngưỡng, nói một câu tranh tranh thiết cốt cũng không quá, làm sao có ý giao với một quyền thần?
Chốc lát sau, Lại bộ đệ trình việc chọn người chủ khảo cho kỳ thi mùa xuân năm nay. Nhóm chúng thần ai cũng tham gia thảo luận tiến cử, rất là náo nhiệt, chỉ có Mộ Tử Duyệt thất thần, mãi cho đến khi Hạ Vân Khâm hỏi hai lần, nàng mới hồi phục tinh thần lại.
“Tử Duyệt, phải chăng hôm qua ngày giỗ muội muội nên còn thương tâm, tinh thần còn có chút không khỏe? Nếu là như thế, ngày mai lại nghỉ thêm một ngày nữa đi.” Hạ Vân Khâm ân cần nói.
“Nhọc lòng bệ hạ quan tâm, thần chỉ là nghĩ đến có chút nhập tâm.” Mộ Tử Duyệt cười nói.
“Mộ vương gia có người muốn tiến cử sao? Chi bằng nói ra nghe một chút.” Lỗ Tề Thắng dè dặt nói. Hắn là tả tướng đương triều, xuất thân danh môn, lại là tiến sĩ, bao năm qua chủ khảo khoa thi đều do hắn đảm nhiệm.
“Lỗ tả tướng đức cao vọng trọng, lại nhiều lần đảm nhiệm chủ khảo kỳ thi mùa xuân, sợ rằng người này không thể so với tả tướng.” Mộ Tử Duyệt làm ra vẻ muốn nói lại thôi.
Lỗ Tề Thắng sắc mặt thoáng trầm xuống, chợt lại cười cười: “Đâu có đâu có, vương gia quá khen, mọi người đều là vì Đại Hạ mà chọn lựa lương tài, việc gì cần nói xin cứ nói.”
“Tục ngữ nói đúng lắm, thiên tín tắc ám, kiêm thính tắc minh (*), câu này áp dụng cho kỳ thi mùa xuân cũng cùng một cái lý. Quan chủ khảo cũng là người, khó tránh khỏi có một số hình mẫu thí sinh yêu thích. Tuy rằng Lỗ tả tướng là lựa chọn thích hợp nhất, nhưng ngài đã liên tiếp đảm nhiệm chủ khảo ba kỳ thi, thí sinh được chọn khó tránh khỏi có cùng một khuôn mẫu, đến lúc đó trong triều e đều là những người giống như Lỗ tả tướng vậy, lão thành cơ trí, muốn tìm một người giống như bổn vương, vui tính, ngọc thụ lâm phong cũng không có, không khỏi thiếu thú vị a.” Mộ Tử Duyệt khóe miệng mang chút ý cười, từ tốn đáp.
* thiên tín tắc ám, kiêm thính tắc minh: tin một chiều thì quáng, nghe nhiều mặt thì sáng
Vài đại thần nghe xong đều bật cười, Hạ Vân Khâm ngồi ngay ngắn trên long ỷ cũng vui vẻ: “Lỗ tả tướng đứng cùng Tử Duyệt thì xác thực không đủ ngọc thụ lâm phong.”
Lỗ Tề Thắng đành phải rộng lượng cười: “Thần già rồi, tất nhiên không bằng Mộ vương gia hào hoa phong nhã, chi lan ngọc thụ.”
Nói xong, hắn dừng lại giây lát, tà tà liếc Mộ Tử Duyệt một cái, lấy lùi làm tiến: “Theo ý kiến của thần, Mộ vương gia chắc là muốn tự tiến cử, chi bằng bệ hạ để Mộ vương gia đảm nhiệm chức quan chủ khảo lần này, vì Đại Hạ tuyển lựa nhân tài.”
Đại thần trong triều không khỏi xì xào bàn tán. Mộ Tử Duyệt tuy rằng nắm đại quyền, nhưng nếu bàn về tài văn chương cùng lý lịch, chỉ sợ chưa đủ để làm chức quan chủ khảo, e là sẽ khiến văn nhân thiên hạ phản đối.
Hạ Vân Khâm lại hưng trí bừng bừng nói: “Thì ra là Tử Duyệt muốn làm chủ khảo? Theo trẫm thấy, cũng không phải là không được...”
Lời này vừa nói ra, bên dưới đã ồ lên, tế tửu Quốc Tử Giám lên tiếng trước tiên: “Bệ hạ, thần nghĩ rằng, việc này cần chờ thương thảo.”
Phương Vu Chính từ tốn bước ra khỏi hàng tâu: “Bệ hạ, chủ khảo kỳ thi không phải trò đùa, kính mong bệ hạ cân nhắc.”
Mộ Tử Duyệt hứng thú nhìn Phương Vu Chính: “Phương đại nhân gấp gáp như vậy làm cái gì? Hay là ngươi cũng muốn làm quan chủ khảo?”
Phương Vu Chính trả lời, mắt lóe phẫn nộ: “Hạ quan là sợ vương gia nghĩ sai thì hỏng hết, hủy danh dự chính mình.”
“Làm phiền Phương đại nhân quan tâm, bất quá, lần này Phương đại nhân đã oan uổng bổn vương rồi. Bổn vương muốn tiến cử không phải là chính mình, bổn vương muốn tiến cử là...” Mộ Tử Duyệt chậm rãi nói, cố ý ngừng lại một lát, nhìn về phía Thẩm Nhược Thần, “Thẩm Nhược Thần Thẩm thị lang.”
Mọi người đồng loạt nhìn qua Thẩm Nhược Thần, vẻ mặt khác nhau, ngay cả Thẩm Nhược Thần cũng biểu lộ sự kinh ngạc.
Mộ Tử Duyệt cực kỳ hài lòng trước biểu tình này của mọi người, chợt lại cao giọng nói: “Bệ hạ, cử hiền khó tránh thân cừu, thần tiến cử Thẩm thị lang làm chủ khảo, Phương trung thừa cùng Du tế tửu làm phó chủ khảo, trong kỳ thi mùa xuân lần này, vì Đại Hạ tuyển chọn hiền tài!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lại xuất hiện thêm một người, bệ hạ tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng nếu bỏ qua hắn, hắn sẽ tức giận!!