Cùng Mộ Đại nói nửa ngày, an bài xong mọi chuyện, Mộ Tử Duyệt lúc này mới nhớ ra vừa rồi quá vội vàng mà quên mất Hạ Diệc Hiên, giờ chắc hắn lại đang trưng ra bộ mặt lạnh ngắt đợi nàng, cùng Từ Phúc Tài kia mắt to trừng mắt nhỏ.
Thế nhưng ngoài tiền sảnh giờ chỉ còn một mình Từ Phúc Tài, Hạ Diệc Hiên không thấy bóng dáng đâu, Mộ Tử Duyệt có chút buồn bực hỏi: “Từ đại nhân, bằng hữu kia của ta đâu?”
Từ Phúc Tài lắc đầu nói: “Hạ quan cũng không biết, Vương gia vừa đi ra, hắn cũng liền rời đi, có lẽ quay về phòng nghỉ tạm rồi.”
Mộ Tử Duyệt cũng không để ý nữa, cùng Từ Phúc Tài bàn chuyện dàn xếp quân vụ trong thành Huệ Châu. Nàng điều người từ quân Định Bắc sang hỗ trợ Từ Phúc Tài đối phó quân thành Huệ Châu, lại nhận thấy bước kế tiếp là vấn đề chẩn tai, lệnh ngay trong đêm khẩn cấp vận chuyển lương thực từ các châu phủ khác đến Bình Lỗ.
Sự tình dàn xếp xong xuôi, đợi Từ Phúc Tài cùng nhóm người Mộ Đại lĩnh mệnh rời đi, Mộ Tử Duyệt lúc này mới thong thả đi tìm Hạ Diệc Hiên. Nàng dự định lập tức dẫn binh tiếp quản Động Châu, muốn hỏi hắn muốn đi cùng nàng hay là ở chỗ này chờ nàng về.
Trong phòng không có Hạ Diệc Hiên, tìm một vòng Từ phủ cũng không thấy bóng dáng hắn, nàng bắt đầu có chút sốt ruột, níu áo vài người hỏi nửa ngày, không ai nhìn thấy hắn.
“Ngươi không cần trong lòng mắng ta bám riết không buông...”
“Yên tâm, chờ thủ hạ của ngươi tìm được ngươi thì ta sẽ đi, sẽ không vô duyên vô cớ chọc ngươi chán ghét.”
Mộ Tử Duyệt buồn bã đứng ngây tại chỗ, chầm chậm ngước nhìn bầu trời, trong lòng tràn ngập một cảm giác khó chịu nói không nên lời.
Cục diện hỗn loạn ở Bình Lỗ kéo dài nửa tháng, toàn bộ tin tức bị phong tỏa, tấu sớ như nước bí mật chảy về kinh thành, liên đới rộng sâu đến nhiều quan viên, quả thật làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Phương Vu Chính dọn dẹp sạch sẽ đám quan lại tham gia âm mưu ở Dương Trạch, làm dịu sự phẫn nộ của dân chúng, chẩn tai chống lũ, từng bước đưa Dương Trạch trở về quỹ đạo vốn có; Từ Phúc Tài dẫn dắt Huệ Châu ngăn cơn sóng dữ, tổn thất ít nhất, đô úy Huệ Châu bị Mộ Đại một đao giết chết, phó đô úy tiếp quản, trong sáu bảy ngày quét sạch quân tâm phúc của Tề vương.
Động Châu ở ngay biên giới đất Tề, bị Hạ Vân Trùng lũng đoạn nặng nhất, dân biến đã thành, đại bộ phận quan viên bị Hạ Vân Trùng mua chuộc, là địa phương hung hiểm nhất. May mà Hạ Vân Trùng chưa đủ lông đủ cánh nên không dám dùng danh nghĩa Tề vương để công khai làm phản.
Mộ Tử Duyệt âm thầm điều động quân Định Bắc bao vây nạn dân nổi loạn, lại khẩn cấp vận chuyển lương thực từ các châu phủ khác đến tiếp tế, hứa hẹn triều đình nhất định sẽ cùng Động Châu vượt qua cửa ải khó khăn này, giảm thuế ba năm, cùng nạn dân giằng co mấy ngày. Nàng còn nhiều lần tới cửa bái phỏng các chùa miếu trên núi quanh Động Châu, có thể vì nàng dẻo miệng, có thể vì nàng ra sức uy hiếp dụ dỗ, cũng có thể là vì các đại sư thật sự không muốn thấy cảnh sinh linh đồ thán, không bao lâu khắp nơi truyền ra lời đồn, nói là thiên tai đã qua, trời ban phúc tinh, Đại Hạ minh chủ lương thần (*), vận nước chắc chắn hưng thịnh.
(*) minh chủ lương thần: vua sáng suốt anh minh, thần tử trung thành tận tụy
Ông trời cũng thật là tốt, liên tục mấy ngày đều là nắng ráo, mặt trời treo cao, chỉ ngẫu nhiên lác đác vài cơn mưa nhỏ. Mực nước sông dần hạ xuống, Mộ Tử Duyệt phân một nửa quân Định Bắc cải tạo đất đai và cày ruộng. Lương thực cũng ồ ạt không ngừng được vận chuyền đến, đều được đem phân phát cho các nạn dân không tham gia nổi loạn, trong khoảng thời gian ngắn dân tâm ngày càng yên ổn.
Đối với các quan viên Động Châu, Mộ Tử Duyệt bắt phủ doãn cùng vài kẻ cầm đầu, chỉnh biên toàn bộ quân trong phủ, đoạn tuyện hậu hoạn, những quan viên nhỏ khác không đáng truy cứu.
Trải qua gần một tháng vất vả, tình hình Động Châu cuối cùng được ổn định, chỉ còn chờ phủ doãn mới đến nhậm chức, chỉnh đốn một lần nữa.
Hệ thống quan viên trong triều trải qua một cuộc thanh tẩy lớn chưa từng có, cơ hồ gần nửa số quan viên đều có liên quan. Tần Trùng bị tống vào đại lao, thời điểm xét nhà hắn quả thật làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Trong mật thất phủ tả tướng được xây thành hai tầng dưới mặt đất, vàng bạc châu báu chất đầy, quốc khố trống rỗng so với đó chẳng khác nào kẻ ăn mày.
Ba đời Tần gia đều bị bắt, chỉ chờ mùa thu vấn trảm, sản nghiệp bị tịch biên, trong khoảng thời gian ngắn, quốc khố Đại Hạ đầy ắp chưa từng có.
Hữu tướng Lỗ Tề Thắng không biết từ chỗ nào nghe được chút tin tức, bỏ trốn trong đêm, bị người mật báo Đại Lý tự, cuối cùng bị đại lý tự khanh (*) mới nhậm chức bắt giữ ở một nhà trọ nhỏ ở Kinh Giao.
(*) đại lý tự khanh: chức quan đứng đầu đại lý tự
Đến đây, ba trọng thần được tiên đế uỷ thác lúc lâm chung đã mất hai, Nghiễm An Vương lập công lao hiển hách, trong khoảng thời gian ngắn, thanh danh đại thịnh, nổi bật vô song.
Chờ cục diện hỗn loạn ở Bình Lỗ được ổn định, Mộ Tử Duyệt cùng Phương Vu Chính trở lại kinh thành đã là tháng sáu, thời tiết ngày càng nóng. Mộ Tử Duyệt lại không thể mặc quá ít, chuyến hành trình này làm nàng bị ép đến muốn phát điên. Cả ngày đều lệnh cho bọn thị vệ qua các trấn nhỏ tìm xem có thứ gì giải nóng hay không, tốt nhất là mấy khối băng phú hộ trữ trong hầm.
Phương Vu Chính vẫn như cũ là bộ dáng tấm kê thích bắt lỗi nàng. Mỗi khi thấy nàng xa xỉ như vậy bèn trầm mặc đi đến xe ngựa của nàng giáo huấn.
Đến khi gần đến kinh thành, Mộ Tử Duyệt cuối cùng nhịn không được, hỏi: “Uy, ngày đó là ta hoa mắt hay sao?”
Phương Vu Chính mờ mịt nhìn nàng: “Hoa mắt cái gì?”
“Ngày đó thấy ta trở về, người kích động đến nỗi “rầm” một cái ngã quỵ, xỉu trên mặt đất có phải là ngươi không? Người ngày đó tỉnh lại vẫn kéo lấy tay ta không chịu buông có phải là ngươi không? Người ngày đó vì quá lo sợ ta lại biến mất nên nhất định phải cùng ta ăn chung ngủ chung có phải là ngươi không?” Mộ Tử Duyệt hỏi một tràng như pháo liên châu.
Phương Vu Chính mặt đỏ rần, sau một lúc lâu mới nghẹn ra một câu: “Việc này... Lúc đó và bây giờ có gì... liên quan...”
“Đương nhiên là có quan hệ, ta lao tâm khổ tứ, một lòng vì bệ hạ dẹp loạn Bình Lỗ, lại giúp ngươi lập công lớn, có làm gì không đúng đâu, ngươi là ngự sử trung thừa lại vờ như không thấy.” Mộ Tử Duyệt lười biếng nói.
Phương Vu Chính giật mình, ngưng mắt nhìn ánh mắt của nàng, thấp giọng nói: “Tử Duyệt, ngươi bây giờ dưới một người trên vạn người, thịnh cực tất suy, khiêm tốn giấu tài mới là kế lâu dài.”
Ánh mắt Phương Vu Chính trong trẻo chân thành làm Mộ Tử Duyệt căng thẳng. Trong lòng nàng có chút khổ sở, trên mặt lại như trước vô tâm vô phế cười: “Vu Chính, cho nên mới nói, người không cùng đường không thể nói chuyện, ngươi và ta chung quy không phải người đi trên một đường, về sau đại lộ thênh thanh, đường ai nấy đi.”
Phương Vu Chính buồn bã, cười tự giễu: “Bây giờ ở trong triều người nào không biết ta là tiểu lâu la của Nghiễm An vương.”
Mộ Tử Duyệt lắc lắc đầu: “Sai rồi, ta đã sớm trình tấu nói rõ với bệ hạ, ngươi độc lập xử trí sự vụ Dương Trạch, cùng ta không có nửa phần quan hệ, đến kinh thành, ngươi nguyên lai là như thế nào chính là như thế ấy, sẽ không cùng ta có gì liên quan.”
Phương Vu Chính mờ mịt nhìn nàng, giống như không hiểu được ý nàng: “Ngươi... Ngươi muốn cùng ta phủi sạch quan hệ?”
Mộ Tử Duyệt quơ quơ tay trước mắt hắn, mỉm cười: “Ngươi không phải sợ ta thịnh cực tất suy sao? Phủi sạch thì tốt, đỡ phải bị ta xui xẻo liên lụy đến ngươi. Thế nào, luyến tiếc ta? Ngươi cũng biết rõ, ta không phải Mộ Tử An, ta là Mộ Tử Duyệt đáng giận kia.”
Trong đầu Phương Vu Chính một mảnh trống rỗng, nhất thời, gương mặt Mộ Tử An cùng Mộ Tử Duyệt trước mắt hợp lại thành một... Tâm tình của hắn kích động, thốt lên: “Đúng, ta luyến tiếc ngươi...”
Tiếng nói vừa dứt, hai người đều sững sờ, Phương Vu Chính nhắm mắt, hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Tử Duyệt, ta...”
“Vương gia!” Mộ Thập Bát đột nhiên thò đầu vào, kích động nói, “Đã đến kinh thành, bệ hạ ở cửa thành nghênh đón vương gia!”
Trong một ngôi đình đón gió trên ngọn núi cách cửa thành không xa, Hạ Vân Khâm một thân long bào màu vàng sáng, suất lĩnh văn võ bá quan kiễng chân ngóng chờ.
Nhiều năm qua, Mộ Tử Duyệt vẫn làm bạn bên cạnh Hạ Vân Khâm, chưa từng cách xa trong khoảng thời gian dài như vậy, lúc này chợt gặp lại, nàng nhất thời cũng có chút kích động, bay nhanh xuống xe ngựa, bước vội về phía Hạ Vân Khâm vài bước, quỳ xuống: “Bệ hạ, thần may mắn chưa nhục sứ mệnh, biến loạn ở Bình Lỗ đã bình ổn.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu lên nhìn Hạ Vân Khâm. Hơn một tháng không gặp, hắn có vẻ trưởng thành hơn nhiều. Trên chiếc cằm trước đây trơn bóng giờ lún phún râu, giọng nói dường như cũng khàn đi, hai hàng lông mày mang theo vài phần thục khí.
Nàng nhất thời có chút hoảng hốt: “Bệ hạ, người đã trưởng thành.”
Hạ Vân Khâm cũng gấp gáp đi tới, đưa tay đỡ nàng lên, dịu giọng thân thiết nói: “Trẫm đã sớm trưởng thành, ngươi không cần lúc nào cũng xem trẫm như là tiểu hài tử ngày trước nữa.”
Nói xong, Hạ Vân Khâm đánh giá nhìn nàng từ trên xuống dưới, lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Tử Duyệt, ngươi bình an trở về là tốt rồi, trẫm mỗi ngày đều lo đến đêm ngủ không ngon giấc.”
Mộ Tử Duyệt rốt cuộc cũng nở nụ cười quen thuộc từ trước đền giờ: “Bệ hạ lo lắng nhiều rồi, không việc gì phải sợ.”
Giọng nói Hạ Vân Khâm vừa trách móc vừa làm nũng “Lần sau không bao giờ nghe lời ngươi nữa, nói là chỉ mấy ngày sẽ về, thế mà đi một chuyến chính là hơn một tháng.”
“Thành tựu nghiệp lớn, tất nhiên không thể có nhiều vướng bận. Bệ hạ ở kinh thành xử lý vụ việc gọn gàng, thần ở bên ngoài nghe được, cảm thấy vui mừng sâu sắc.” Mộ Tử Duyệt mỉm cười đánh giá bậc đế vương mình nhìn lớn lên từ nhỏ, trong lòng tràn ngập tự hào: mấy ngày nay, Hạ Vân Khâm căn cứ vào mật báo của nàng, từng bước bất động thanh sắc thanh tẩy triều chính, tiêu diệt quyền thần. Đây là lần đầu tiên Hạ Vân Khâm thoát ly sự cố vấn của nàng, độc lập xử trí, có thể thấy hắn rất quyết đoán, đã không cần nàng quá mức quan tâm nữa.
Thần sắc Hạ Vân Khâm có chút tự đắc: “Tử Duyệt có phải cảm thấy trẫm xử lý việc triều chính rất có phong thái của phụ vương?”
Mộ Tử Duyệt nhịn cười nói: “Đó là tất nhiên, thêm một thời gian nữa, bệ hạ nhất định trò giỏi hơn hơn thầy.”
Hạ Vân Khâm nhịn không được khoái chí, cong khóe miệng, thấp giọng làm nũng: “Tử Duyệt, vậy ngươi nên tưởng thưởng trẫm như thế nào đây?”
Mộ Tử Duyệt vừa nghe, thiếu chút nữa lảo đảo, thấp giọng trả lời: “Bệ hạ! Người nghĩ sao mà yêu cầu thần tưởng thưởng? Chính người nên phong thưởng thần mới đúng!”
Hạ Vân Khâm sửng sốt, rốt cuộc trở lại làm nhân vật bệ hạ, khẽ hừ một tiếng: “Cái ngươi muốn thưởng tất nhiên là tiền tài, trẫm đương nhiên đã chuẩn bị tốt, còn phần lễ vật tưởng thưởng của ngươi, hiện vẫn không có sao?”
Mộ Tử Duyệt dở khóc dở cười: “Thần đâu có tiếc với bệ hạ thứ gì? Bệ hạ muốn gì, chỉ cần đến lấy.”
Quân thần hai người cười nói đi đến trước ngự liễn, một đám đại thần đứng ở nơi đó chờ, trong mắt lộ vẻ hâm mộ sâu sắc. Trải qua sự việc lần này, Nghiễm An vương trong triều đình Đại Hạ không ai có thể so bì, vinh quang tột đỉnh.
Mộ Tử Duyệt cùng vài người quen hàn huyên vài câu, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Thẩm Nhược Thần đang mỉm cười. Nhiều ngày không gặp, hắn vẫn là vẻ thanh nhã tuấn dật như xưa, làm người ta vừa thấy liền chói mắt.
“Nhược Thần, đã lâu không gặp?” Mộ Tử Duyệt nhất thời không biết nên cùng hắn nói gì, nửa ngày mới thốt ra một câu.
Thẩm Nhược Thần khiêm cung khom mình hành lễ: “Cảm tạ Nghiễm An vương nhớ mong, hết thảy mạnh khỏe.”
“Ở Huệ Châu ta xem trúng một cây sáo ngọc, muốn tặng cho ngươi, đáng tiếc bị người khác mua rồi.” Mộ Tử Duyệt nhớ tới cây sáo ngọc kia liền có chút đau lòng. Vốn là sau ngày hôm đó nàng đã nhanh chóng cho người cầm ngân phiếu đến mua, lại được biết là sáng sớm đã bị người khác mua rồi. Nàng giận đến nỗi thiếu chút nữa đi đập tan cửa hàng kia.”
Thẩm Nhược Thần hơi hốt hoảng, bình tĩnh đáp: “Đa tạ Tử Duyệt có lòng, bất quá mọi sự tùy duyên, là ta không có duyên với cây sáo ngọc này.”
Mộ Tử Duyệt còn muốn nói vài câu, nhưng Hạ Vân Khâm ở trước ngự liễn gọi, nàng đành phải lưu luyến về bên cạnh Hạ Vân Khâm.
“Tử Duyệt, cùng trẫm trở về, trẫm có rất nhiều lời muốn nói với ngươi.” Hạ Vân Khâm hưng trí bừng bừng nắm lấy tay của nàng ngồi vào ngự liễn.
Tất cả chúng thần đều nhìn đến ngây người, vài lão thần chòm râu đều muốn dựng ngược lên, từ trước đến nay chưa từng thấy qua thần tử nào cùng bệ hạ ngồi chung ngự liễn, Nghiễm An vương chẳng lẽ muốn sánh ngang với thiên tử?
Phương Vu Chính từ phía sau kích động đi lên, run run kêu một tiếng “Bệ hạ”, chuẩn bị khuyên can. Mộ Tử Duyệt thầm kêu không ổn, cười hì hì nói: “Bệ hạ, thần nhớ trên xe còn có chút đặc sản Bình Lỗ chuẩn bị cho bệ hạ, thỉnh bệ hạ đi trước, thần sẽ theo sau.”
Hạ Vân Khâm có chút hờn giận, nhưng Mộ Tử Duyệt lui về phía sau, kiên trì không chịu đi cùng, hắn không khỏi giận tái mặt, nhìn chằm chằm Mộ Tử Duyệt hồi lâu, lúc này mới phất phất tay, ngồi vào ngự liễn.