Mộ Tử Duyệt hài lòng xoa xoa đầu Mộ Thập Bát, vừa định gật đầu, bỗng da đầu nàng tê rần: Thẩm Nhược Thần cách đó không xa đang mỉm cười nhìn bọn họ, không biết đến đã bao lâu, không biết có nghe được màn đối thoại bát nháo vừa rồi giữa nàng với Mộ Thập Bát không...
Mộ Thập Bát vừa thấy Thẩm Nhược Thần, lập tức cao hứng chào hỏi: “Thẩm đại nhân tới, có phải tìm Vương gia...”
Mộ Tử Duyệt xấu hổ cười cười, quyết tâm đánh trống lãng: “Nhược Thần đi đâu thế? Hôm nay thời tiết thật là đẹp, ha ha....”
Nàng thầm cầu mong Thẩm Nhược Thần đi nhanh một chút, còn mình cũng lập tức leo lên xe ngựa phi nhanh về phủ như một làn khói, tuyệt đối không cho Mộ Thập Bát thời gian nói thêm cái gì nữa.
Nào ngờ Thẩm Nhược Thần lại đi về phía nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, cười nói: “Hôm qua nghe vị thị vệ này một phen trách mắng, hạ quan tỉnh ngộ (*), kết giao bằng hữu, không vì nghèo túng mà lảng tránh, lại càng không vì vinh sủng mà xa lánh, không quan tâm hơn thua. Hạ quan trằn trọc một đêm, đặc biệt hướng Tử Duyệt thỉnh tội.”
(*) nguyên văn: thể hồ quán đỉnh, “thể hồ” là bơ được tinh luyện từ sữa bò, ở dạng đặc sánh. Nghĩa mặt chữ của câu này là tưới sữa lên đầu. Trong Phật giáo, câu này có nghĩa là truyền thụ trí tuệ, giúp người triệt để giác ngộ. (Nguồn: tổng hợp từ “https://www.wattpad.com/354792747-linh-tinh-t%E1%BB%AB-%C4%91i%E1%BB%83n-th%C3%A0nh-ng%E1%BB%AF-ph%C6%B0%C6%A1ng-ng%E1%BB%AF-trung-qu%E1%BB%91c/page/8” và “https://kurokochi.wordpress.com/2016/08/23/chuong-09-2/”)
Mộ Tử Duyệt bị hắn nhìn như vậy, nhịn không được tâm thần rung động, kìm lòng không được nói: “Nhược Thần cớ gì nói lời ấy, trong lòng ta, cho tới bây giờ chưa từng trách ngươi.”
“Hôm nay người hầu xin nghỉ, không biết có thể đi nhờ xe của quý phủ?” Thẩm Nhược Thần mỉm cười hỏi.
Không đợi Mộ Tử Duyệt trả lời, Mộ Thập Bát liền cao hứng đáp: “Đương nhiên có thể, xe ngựa phủ ta cực kỳ rộng rãi, bốn năm người không thành vấn đề.”
“Đã vậy, xin làm phiền.” Thẩm Nhược Thần bước lên, trong lòng Mộ Tử Duyệt nhảy dựng, không hiểu sao gương mặt Hạ Diệc Hiên đột nhiên hiện lên trong đầu, nàng nhìn xung quanh, tự nhiên cảm thấy chột dạ.
Quả nhiên cách đó không xa, Hạ Diệc Hiên đang nhìn về phía nàng, mặt trầm như nước, hơi thở lạnh lẽo tản ra bốn phía, trong vòng một trượng không ai dám tới gần.
Nàng ngây người, giật giật khóe miệng, hướng về phía hắn nặn ra một nụ cười cầu hòa, vừa định chào hỏi, Thẩm Nhược Thần đã đến gần, vừa nhấc chân lên xe ngựa liền gọi: “Tử Duyệt, mau vào.”
Mộ Tử Duyệt đành phải miễn cưỡng vào trong xe, còn chưa ngồi vững đã nghe vách xe bị gõ hai tiếng, nàng vội vén rèm giải thích: “Diệc Hiên huynh...”
Bên ngoài, Mộ Thập Bát có chút ngạc nhiên, gãi gãi đầu hỏi: “Vương gia, chúng ta trực tiếp đưa Thẩm đại nhân hồi phủ hay là dạo vài vòng?”
Ót Mộ Tử Duyệt nổi gân xanh: “Thập Bát, ngươi muốn ta bị chê cười phải không? Đương nhiên là trực tiếp đưa về!”
Mộ Thập Bát rụt cổ, quát một tiếng, xe ngựa liền lăn bánh.
Mộ Tử Duyệt quay đầu về phía Thẩm Nhược Thần cười cười: “Nhược Thần chớ trách, Thập Bát từ khi mất trí nhớ lời nói thường khiến người ta có chút hoảng sợ, không cần để ý.”
Thẩm Nhược Thần nhìn nàng chằm chằm, trong lòng Mộ Tử Duyệt có chút sợ hãi, nàng ra vẻ lơ đãng phủi phủi quần áo, nói: “Thế nào? Chẳng lẽ ta vắng mặt một thời gian, khi trở về thì càng ngọc thụ lâm phong, làm cho Nhược Thần sinh tâm ghen tỵ?”
Thẩm Nhược Thần mỉm cười: “Tử Duyệt, ngươi nói chuyện lúc nào cũng mang theo chút bĩ vị, một chút cũng không giống một vương gia quyền khuynh thiên hạ.”
“Nhược Thần không nghĩ ta như vậy là cực kỳ thân thiện sao? Nếu mọi Vương gia đều giống Diệc Hiên huynh, chỉ sợ cả Kim Loan điện đều sẽ đóng băng, ai thấy cũng hoảng.” Mộ Tử Duyệt cười hì hì nói.
Thẩm Nhược Thần bật cười: “Thụy vương điện hạ xác thực... có chút lạnh lùng, ngay cả ta cũng không dám cùng hắn nhiều lời vài câu, không biết vì sao hắn đối với ta hình như có địch ý.”
“Hắn mặt lạnh tâm nóng, người khác đối với hắn đều hiểu lầm, kỳ thật tiếp cận vài lần, sẽ phát hiện hắn rất tốt.” Mộ Tử Duyệt thay Hạ Diệc Hiên nói tốt, triều đình cần hai người một văn một võ, chính là trụ cột của Đại Hạ, tuyệt đối không thể có khúc mắc.
“Ta vẫn cho rằng hai người các ngươi bất hòa...” Thẩm Nhược Thần nhìn nàng, ánh mắt phức tạp.
Mộ Tử Duyệt xấu hổ cười cười: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.” Nhớ tới mình trước kia đối với Hạ Diệc Hiên thường xuyên đề phòng, nàng không khỏi áy náy. Nói đi cũng phải nói lại, ai bảo Hạ Diệc Hiên trước kia kêu gào trước mặt nàng phải làm người đứng đầu thiên hạ? Ai bảo lão Nghiễm An vương trước khi mất còn để lại bốn chữ di ngôn mơ hồ kia? Mà rốt cuộc khi đó phụ thân muốn nói gì? “Thụy vương đánh ngươi”?”Thụy vương phiền ngươi”? Hay là “Thụy vương chờ ngươi“...
Mộ Tử Duyệt cảm thấy trên mặt nóng như lửa đốt, ho nhẹ một tiếng, đem ý niệm vừa vụt lé trong đầu ném qua một bên: “Kỳ thật, có một số việc hay một số người, phải thay đổi góc độ nhìn mới có thể thấy được rõ ràng, tựa như Thụy vương điện hạ, Nhược Thần tiếp xúc vài lần sẽ hiểu thôi.”
Thẩm Nhược Thần gật gật đầu, có chút cảm khái: “Đúng vậy, cũng giống như Tử Duyệt ngươi, ta vẫn chưa làm sao hiểu được, ngươi rốt cuộc là người như thế nào.”
“Đã không rõ thì mặc kệ hồ đồ đi,“ Mộ Tử Duyệt vui vẻ cười, “Ta xem ngươi mấy ngày nay đều gầy đi, đừng quá hao tâm tổn trí, về sau ngươi còn phải phò tá bệ hạ dựng nên nghiệp lớn lưu danh nghìn đời, cần chú ý chăm sóc thân mình.”
“Có Vương gia ở đây, không cần hạ quan lo lắng phí công.”
“Chuyện này ngươi nói không đùng rồi, không chừng ngày nào đó ta không còn ở đây, bệ hạ cùng xã tắc còn phải làm phiền Nhược Thần ngươi.”
Thẩm Nhược Thần hơi kinh sợ, hồ nghi nhìn nàng: “Tử Duyệt cớ gì nói lời ấy?”
Mộ Tử Duyệt ha ha phá lên cười: “Chỉ đùa chút thôi, tục ngữ nói, người tốt không sống lâu, ta không phải người tốt, tất nhiên còn sống——”
Lời còn chưa dứt, xe ngựa đột nhiên dừng gấp, Mộ Tử Duyệt nuốt nửa câu nói vào bụng, người va vào vách xe, Thẩm Nhược Thần càng chật vật hơn, rơi thẳng từ trên ghế xuống, may mà được Mộ Tử Duyệt kịp chụp lấy mới không lăn khỏi xe. Xe ngựa nặng nề lắc lư vài lần, hai người không tài nào ngồi vững, rốt cuộc ngã vào nhau.
Thẩm Nhược Thần vốn là văn nhân, trong lúc nguy cấp hắn theo bản năng đưa tay nắm lấy Mộ Tử Duyệt. Trước giờ Mộ Tử Duyệt chưa có ai tiến sát người mình như vậy, nàng theo bản năng phát lực, sắp sửa đẩy Thẩm Nhược Thần ra thì ý thức được tình huống bất đắc dĩ hiện tại, đành thu hồi lực cánh tay, kết quả, nàng lĩnh trọn một đòn, đầu váng mắt hoa.
Nàng vừa phục hồi tinh thần thì màn xe phất lên, một người đang đứng đó, lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, ngay tức khắc, không khí bên trong xe ngựa như đóng băng.
Mộ Tử Duyệt chật vật đỡ Thẩm Nhược Thần lên, nhìn Hạ Diệc Hiên, mặt mày xanh mét, hổn hển nói: “Mộ Thập Bát, sao lại thế này! Trở về trừ ngươi một tháng lương!”
“Khởi bẩm Mộ vương gia, là tiểu nhân kỹ thuật đánh xe không tốt, va vào xe của Mộ vương gia, không liên can gì đến hắn.” Hạ Đao quy củ nói.
“Phi! Ngươi tiểu nhân! Nhất định là ngươi cố ý đụng ta, có ý đồ xấu!” Mộ Thập Bát hung tợn nói. Ngoài xe liền vang lên tiếng quyền cước va chạm, hai tên oan gia lại bắt đầu đánh nhau.
Mộ Tử Duyệt đau đầu xoa xoa thái dương: “Diệc Hiên huynh, ngươi có chuyện quan trọng chỉ cần gọi ta một tiếng là được, cần gì ngăn xe ngựa của ta như vậy?”
Hạ Diệc Hiên cũng không nói lời nào, chỉ chằm chằm nhìn bả vai của nàng. Mộ Tử Duyệt ngơ ngác nhìn lại mình, chỉ thấy Thẩm Nhược Thần cho đến giờ vẫn gắt gao túm lấy vai nàng.
Lòng của nàng hơi hoảng, một tay nắm cánh tay Thẩm Nhược Thần, một tay đỡ hắn, không dấu vết đẩy ra nửa bước, theo động tác đó mà tách bả vai mình khỏi tay hắn. Nàng ân cần nói: “Nhược Thần, không sao chứ?”
Thẩm Nhược Thần bị va đập đến nổ đom đóm mắt, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, cười khổ nói: “Không sao, không sao.”
Hạ Diệc Hiên nhìn hai người nhỏ nhẹ ân cần, trong lòng chua chát khó nhịn: “Thế nào, xem ra ta đến không đúng lúc, quấy rầy Tử Duyệt cùng Thẩm đại nhân hưng trí.”
Thẩm Nhược Thần nhất thời lại cảm giác được địch ý, lặng lẽ quan sát hai người, cố ý thân thiết nhích lại gần Mộ Tử Duyệt: “Không sao, ta cùng Tử Duyệt bàn luận rất vui, Thụy vương điện hạ có chuyện gì chuyện quan trọng?”
Hạ Diệc Hiên ngẩn ngơ, vươn tay về phía Mộ Tử Duyệt, dường như muốn kéo nàng qua, nhưng trong xe ngựa chứa ba người, cho dù rộng rãi cũng trở nên chật chội, hắn đành buông tay, buồn bực nói: “Tử Duyệt, ta nghe nói mấy ngày nay hoa sen bên sông Lâm An đang nở rộ, lão bản Thấm Nguyên Các vì mời chào khách đã tổ chức một hội đèn lồng hoa sen, cực kỳ xinh đẹp, đêm nay không bằng cùng đi ngắm?”
Thẩm Nhược Thần lập tức cười nói tiếp: “Thụy vương điện hạ cũng nghe nói? Thật là không khéo, đúng lúc hạ quan cũng muốn mời Tử Duyệt cùng đi. Tử Duyệt, đêm nay ánh trăng nhất định rất đẹp, chúng ta ngắm đèn nghe khúc, nhất định đặc sắc.”
Hạ Diệc Hiên không trả lời, ánh mắt sắc bén nhìn Mộ Tử Duyệt, như muốn xoáy sâu vào mặt nàng.
Thân xe lắc lư, có người lên xe, Mộ Tử Duyệt như gặp được cứu tinh, vội vàng vén rèm lên: mặc kệ là ai đều là bậc thang để nàng leo xuống, tình thế khó xử này nàng chịu đủ rồi...
“Tử Duyệt, ngươi thật sự là càng ngày càng vô pháp vô thiên, có phải phóng ngựa như điên đụng vào người ta rồi không? Không phải ta đã nói với ngươi, ngươi là vương hầu thế gia, ngày thường phóng túng không kiềm chế được còn chưa tính, nơi này đông người, nhiều Vương công đại thần đều nhìn ngươi, trước kia cũng đâu thấy ngươi càn rỡ như vậy...” Một tràng cằn nhằn nổ ra như pháo liên châu, khiến cho Mộ Tử Duyệt lùng bùng lỗ tai.
Nàng thầm rên một tiếng, đầu vừa hăng hái vươn ra nay vội rụt trở về.
“Này, ngươi làm sao vậy? Có phải bị đụng trúng chỗ nào rồi không? Để ta xem.” Phương Vu Chính nóng nảy vén rèm chen vào, cầm tay nàng.
“Không có việc gì, ta thật sự không sao!” Mộ Tử Duyệt lập tức cứng người: sau lưng nàng, hai ánh mắt phóng ra như muốn thiêu chết người, làm cho nàng như đứng đống lửa như ngồi đống than.
“Không có việc gì thì tốt rồi, đúng rồi, nghe nói mấy ngày nay cảnh đêm trên sông Lâm An cực kỳ đẹp, đêm nay cùng đi ngắm? Ta sẽ bao một thuyền hoa, mấy ngày nay ngươi bôn ba mệt nhọc, cùng nhau nghỉ ngơi một chút...” Nói tới đây, Phương Vu Chính mới phát hiện trong xe còn có hai nhân vật quan trọng.
Trong khoảnh khắc, trong xe im phăng phắc, sau một lúc lâu, Phương Vu Chính chỉnh chỉnh vạt áo, không kiêu ngạo không hèn mọn hành lễ, cuối cùng nói với giọng trách móc: “Tử Duyệt, ngươi như vậy là không hợp lễ, lần sau ngươi mời Thụy vương cùng Nhược Thần đi trước rồi hẵng đến xe ngựa của ta nhận lời. Tối nay sẽ rất thú vị, ta đi trước bao thuyền hoa.”
Mộ Tử Duyệt chỉ cảm thấy máu trong ngực sắp trào ra, nghiến răng nói: “Bao cái gì mà bao, các ngươi một đám đều thích xem náo nhiệt, buổi tối... buổi tối ta mời khách, ta mời các ngươi cùng ngắm hội hoa đăng, nghe tiểu khúc, được chưa?”
Có tiếng vó ngựa dồn dập từ xa, lần này không biết lại là ai đến góp vui, Mộ Tử Duyệt nghe mà sợ run, lập tức hô: “Thập Bát, ngươi còn đánh đấm cái gì nữa, mau mau hồi phủ.”
Xe ngựa yên tĩnh, trên xe bốn người cũng lặng thinh, Mộ Tử Duyệt đợi một hồi lâu cũng không thấy xe ngựa động đậy. Nếu cứ thế này, chỉ sợ nàng sẽ bị ánh mắt của những người này giết chết, vì thế lanh trí nói: “Ai da, trong xe chật quá, chi bằng ta đi bộ hồi phủ, nhiều ngày không ở kinh thành, thật là nhớ từng ngõ ngách nơi đây, mỹ nữ giai nhân nườm nượp a... Ba vị cứ từ từ tán gẫu, ha ha, từ từ tán gẫu.”
Nàng đang muốn vỗ mông chạy lấy người, bỗng một giọng nói the thé vang lên: “Nghiễm An Vương gia sao gấp gáp vậy, nô tài đuổi theo ngài suốt một cái phố, bệ hạ đang tìm ngài.”
Mộ Tử Duyệt như được đại xá, nhảy xuống xe ngựa, kích động hỏi: “Bệ hạ tìm ta nhất định là có chuyện quan trọng, ta đi trước, các ngươi tự nhiên...”
Tiểu Khánh Tử kỳ quái nhìn nàng, vội vàng ngăn cản nói: “Nghiễm An vương bình tĩnh chớ vội, truyền khẩu dụ của bệ hạ, đêm nay có tiệc ban thưởng ở Quỳnh Thanh Điện, không vội, Vương gia có thể trước về phủ nghỉ tạm, điều dưỡng tinh thần.”
Nói xong, hắn hạ giọng ghé đến bên tai Mộ Tử Duyệt, hâm mộ nói: “Bệ hạ hiện đang ở trong cung cho chuẩn bị các món mà Vương gia thích, nói là đã lâu không cùng Vương gia dùng bữa, đêm nay nhất định phải làm cho Vương gia vui đến quên cả trời đất, Vương gia thật sự là vinh dủng vô hạn a.”