Ngày thứ hai, Mộ Tử Duyệt theo thường lệ cực kỳ bận rộn. Lên triều xong, nàng vào thư phòng nghị sự với Mộ Đại và các thân vệ vương phủ, quá giờ cơm trưa mới rời đi. Buổi chiều, Mộ Tử Duyệt đến đại lao hình bộ gặp Lỗ Tề Thắng. Lỗ Tề Thắng tuy hình dạng tiều tụy nhưng còn vài phần khí cốt, chỉ oán độc nhìn nàng, không thất thố chửi bậy.
“Lỗ đại nhân, ngày mai ngươi đi rồi, còn tâm nguyện gì, có thể nói, bổn vương có thể xem xét giúp ngươi ít nhiều.” Mộ Tử Duyệt thản nhiên hỏi. Không phải nàng có lòng trắc ẩn, chẳng qua dù sao cũng là nguyên lão hai triều, nàng thay Hạ Vân Khâm đến thể hiện chút quan tâm.
“Đã đến bước này, ta còn tâm nguyện gì nữa.” Lỗ Tề Thắng suy sụp cười, “Mộ Tử Duyệt, là ta xem thường ngươi, để một tên trẻ ranh như ngươi lật đổ.”
Mộ Tử Duyệt thản nhiên cười: “Lỗ đại nhân, lời thừa thải không cần nói. Ngày mai ngươi chết dưới trảm đao, chỉ mong ngươi kiếp sau sinh vào gia đình tốt.”
Lỗ Tề Thắng “Phi” một tiếng: “Ngươi đừng vội đắc ý. Gần vua như gần cọp, sông có khúc, người có lúc, một ngày nào đó ngươi cũng sẽ rơi vào kết cục giống ta. Đến lúc đó, ta sẽ ở hoàng tuyền nhìn ngươi đầu lìa khỏi cổ, thập phần khoái trá.”
Ngục tốt lớn tiếng quát hắn. Mộ Tử Duyệt lại không tức giận, lặng lẽ ghé sát vào nhà lao thấp giọng nói: “Nói vậy, Lỗ đại nhân không cần vội đầu thai, ở chỗ Diêm Vương ôm bầu rượu, chờ bổn vương đến cùng ngươi.”
Dứt lời, nàng cười to bước ra, mấy thị vệ cũng nối đuôi nhau theo sau.
“Thế nào, mấy ngày nay trong phòng giam có gì bất thường không? Có người không phận sự ra vào không? Hoặc là có người lạ mặt nào tới thăm?” Mộ Tử Duyệt hỏi thủ vệ đầu lĩnh canh giữ đại lao.
“Vương gia yên tâm, nơi này ba đội trọng binh luân phiên, thủ vệ canh phòng nghiêm ngặt, ra vào đều cần phải có lệnh bài của Lã đại nhân, cả con ruồi cũng không bay khỏi.” Đầu lĩnh đáp.
Mộ Tử Duyệt bất an gật gật đầu. Mộ Thập Bát nghe xong, hưng phấn hỏi: “Vương gia, chẳng lẽ sẽ có người đến cướp ngục?”
“Mọi sự đều có khả năng, cẩn thận vẫn hơn.” Mộ Tử Duyệt lại dặn dò đầu lĩnh vài câu rồi rời khỏi đại lao.
“Ngày mai liệu có người đến cướp pháp trường không? Thuộc hạ ngứa ngáy tay chân rồi đây.” Mộ Thập Bát nắn khớp tay răng rắc, rõ ràng rất hưng phấn.
“Cho dù thật sự có người đến cướp pháp trường cũng không đến phiên ngươi xuất mã đâu.” Mộ Tử Duyệt khẽ hừ một tiếng, “Ngày mai có việc cơ mật cực kỳ quan trọng cần ngươi làm, không được làm hỏng. Nếu làm hỏng, ta liền một cước đá ngươi đến Chinh Tây quân.”
Mộ Thập Bát kìm lòng không được ưỡn cao lồng ngực: “Chuyện cơ mật quan trọng? Vương gia yên tâm, ta Mộ Thập Bát cho dù liều cả tính mạng cũng nhất định hoàn thành!”
Thời gian trôi như tên bắn, chớp mắt mặt trời đã chìm về tây, ánh hoàng hôn phủ đầy trời. Vì chuẩn bị cho cuộc hẹn hôm trước, Mộ Tử Duyệt sớm cho người đến Thấm Nguyên Các thuê phòng. Nào ngờ từ khi hội hoa đăng được tổ chức, Thấm Nguyên Các đã kín hết chỗ, phòng được đặt trước đến những mười ngày sau.
Mộ Thập Bát cùng một đội thân vệ, tay mang đao, khí thế đứng xếp hàng trước cửa Thấm Nguyên Các hai canh giờ. Khách nhân thấy vậy đều vội vàng chạy mất, lão bản kêu khổ không ngừng, cuối cùng phải tự thân xuất mã, đem gian phòng của chính mình cho thuê, lúc này mới êm xuôi.
Thẩm Nhược Thần cùng Phương Vu Chính đến sớm. Hai người bọn họ vốn là bạn tốt, thường xuyên cùng đàm thơ luận văn, bàn chính sự. Lần này hẹn ngắm đèn uống rượu, tuy rằng có chút khúc mắc, nhưng chưa ảnh hưởng đến giao tình giữa hai người.
Trong Thấm Nguyên Các, tiểu nhị hối hả chạy việc không phút nào nghỉ; sau khi châm trà cho hai người, thấy chủ thuê phòng còn chưa tới, hắn bèn lui ra ngoài. Hai người ngồi cạnh cửa sổ, bên bờ sông gió phơ phất, dưới lầu người qua lại nhộn nhịp, thập phần thích ý.
“Tử Duyệt sao còn chưa đến? Không phải đã hẹn rồi sao?” Phương Vu Chính hướng ra ngoài cửa sổ nhìn quanh, ngạc nhiên, “Hắn từ trước đến nay vẫn luôn đúng giờ.”
“Vu Chính, trong lòng ta có nghi hoặc, muốn hỏi đã lâu.” Thẩm Nhược Thần trong lòng vừa động, mỉm cười hỏi.
Phương Vu Chính nhìn hắn, trong lòng hiểu rõ: “Ta biết, có phải ngươi muốn hỏi, ta từ khi nào thì cùng Tử Duyệt vứt bỏ hiềm khích?”
“Đúng vậy, lúc trước ngươi đối với hắn luôn không thuận mắt, nhiều lần buộc tội, vì sao sau khi từ Bình Lỗ trở về, dường như thay đổi thái độ.” Thẩm Nhược Thần khó hiểu hỏi.
“Trong triều đình, ta đảm nhiệm chức trách của Ngự Sử Đài. Tử Duyệt nếu làm gì sai, ta tất nhiên sẽ không thiên vị. Nhược Thần, ngươi có thể yên tâm.” Phương Vu Chính chính sắc nói, chợt vẻ mặt nhu hoà, ngữ điệu dịu dàng, “Nói đi cũng phải nói lại, hắn và Mộ Tử Duyệt ta biết trước kia khác hẳn nhau, ta thích cùng hắn ở chung một chỗ.”
Tâm tình Thẩm Nhược Thần trầm xuống. Ánh mắt Phương Vu Chính mê ly, dường như... có gì đó không đúng... “Vu Chính, ngươi hiểu hắn sao? Ngươi đừng nên nhầm lẫn hắn với muội muội hắn!”
“Vậy thì có sao đâu... Nhầm lẫn thì cứ để nhầm lẫn đi... Ta chỉ biết, cùng hắn ở chung một chỗ ta cảm thấy rất vui vẻ, những chuyện khác ta cũng không muốn nghĩ nhiều.” Trong lòng Phương Vu Chính mê loạn. Từ khi hồi kinh, hắn cố nhịn nhiều ngày không gặp Mộ Tử Duyệt. Trong mỗi đêm dài tĩnh lặng, hắn nằm trên giường tự hỏi chính mình, có phải đã đem lòng tương tư Mộ Tử An lẫn lộn với Mộ Tử Duyệt hiện giờ; nhưng Mộ Tử Duyệt hiện giờ, giảo hoạt lém lỉnh, cùng với Mộ Tử An trước kia giống nhau như đúc, hắn rốt cuộc không phân biệt được, cũng không muốn từ bỏ.
“Hơn nữa, nói không chừng, Tiểu An đã nhập vài phần hồn phách của nàng vào người huynh trưởng sinh đôi, cho nên ta càng tiếp cận, càng cảm thấy hắn cùng Tiểu An giống nhau. Đúng! Nhất định là như vậy...” Phương Vu Chính nói xong liền hưng phấn.
Thẩm Nhược Thần nghe xong, nhịn không được líu lưỡi: “Vu Chính, ngươi giống như bị ma nhập vậy.”
“Đừng nói ta, ngươi đó, sao hôm đó lại cũng ngồi cùng xe với hắn?” Phương Vu Chính hồ nghi hỏi, “Với tính tình của ngươi, so với hắn giống như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, lẽ nào, ngươi cũng thích hắn...”
Trong lòng Thẩm Nhược Thần đột nhiên nhảy dựng. Mộ Tử Duyệt với ánh mắt trong trẻo lém lỉnh bỗng xuất hiện trong tâm trí. Hắn nhắm mắt, hồi lâu mới xua tan hình ảnh kia đi. “Tử Duyệt rất có cá tính, cùng hắn trò chuyện rất thoải mái tự tại, chẳng qua nếu nói là thích thì cũng có chút gượng ép.”
Phương Vu Chính nhìn hắn hồi lâu, bỗng nhiên đắc ý nở nụ cười: “Nhược Thần, theo ta thấy, bộ dáng này của ngươi tám chín phần là thích hắn rồi, chỉ sợ trong lòng ngươi còn chưa chịu thừa nhận thôi. Con người hắn thường ngày nhìn có vẻ kiêu ngạo tự phụ, làm như ai cũng không để vào mắt, nhưng càng tiếp cận, ngươi càng phát hiện dường như ở hắn có một loại mị lực làm cho người ta mê muội.”
Thẩm Nhược Thần bật cười nói: “Ngươi nói như hiểu hắn lắm vậy?”
“Đó là tất nhiên, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chuyện của hắn ta đều biết, chẳng qua sau khi hắn nhập ngũ mới không còn thường xuyên gặp mặt nữa.” Phương Vu Chính uống hai tách trà, nhịn không được đến cửa sổ sốt ruột nhìn quanh, “Lạ thật, sao còn chưa đến? Còn có Thụy vương gia, sao cũng chưa đến?”
Thẩm Nhược Thần lẳng lặng ngồi cạnh bàn, mày khẽ cau, dường như đang suy nghĩ cái gì. Một lát sau, hắn đột nhiên hỏi: “Vu Chính, hai ngày trước ta nhận được một bức mật thư, nhưng lại không đọc ra nội dung cơ mật bên trong.”
Phương Vu Chính quay đầu, hưng trí bừng bừng hỏi: “Thiên hạ đệ nhất tài tử như ngươi mà cũng có lúc đọc không ra mật thư? Mật thư thế nào, nói ta nghe một chút.”
“Người làm thơ rất khôn ngoan, cố ý viết những câu trúc trắc không xuôi vần, nói vậy bên trong nhất định là chuyện cơ mật trọng đại. Ta đem từng chữ tách ra xếp lại, đã vận dụng hết mọi cổ pháp phá mật, vậy mà cũng không nhìn ra nửa phần sơ hở, đã nhiều ngày hao phí tâm tư.” Thẩm Nhược Thần day day thái dương, nghĩ đến cảm thấy rất phí công.
“Loại chuyện này ngày bé chúng ta thường hay làm.” Phương Vu Chính nhịn không được bật cười, nhớ đến một kỷ niệm thú vị, “Lão sư ở phía trước giảng bài, chúng ta ở dưới truyền tờ giấy. Tiểu An thích nhất là làm những câu thơ trúc trắc đọc không xuôi vần, lão sư có thấy thì cũng chỉ cho rằng nàng học nghệ không tinh, không chút nghi ngờ. Sau chúng ta cũng học làm theo, hù lão sư một phen thất kinh, tưởng rằng chúng ta đều biến thành kẻ ngốc rồi.”
“Mật thư đó truyền tin thế nào?” Thẩm Nhược Thần kỳ quái hỏi.
“Phần đầu chúng ta viết thơ giấu đầu, phần sau viết thơ giấu đuôi.”
“Đơn giản vậy sao? Nhưng mà...” Thẩm Nhược Thần lẩm nhẩm vài câu trong mật thư, lắc đầu nói, “Không giống, không giống.”
“Trò trẻ con mà thôi. Mật thư của ngươi tất nhiên không thể đơn giản phá được như vậy.” Phương Vu Chính lắc đầu cười nói, “Kiểu thơ kia cuối cùng cũng bị phát hiện, chúng ta bị lão sư phạt đánh mấy chục roi.”
Thẩm Nhược Thần thất vọng, uống một ngụm trà che giấu tâm trạng.
“Về sau, Tiểu An cùng Tử Duyệt sửa lại thành giấu theo hàng chéo mới không bị phát hiện nữa.” Phương Vu Chính xoa xoa cằm, hoài niệm tươi cười.
Tay Thẩm Nhược Thần run lên, nước trà bắn ra tung tóe. Hắn thì thào đọc vài câu thơ, suy tư nói: “Thì ra là thế.”
“Nhược Thần phát hiện được gì? Ta thật có chút tò mò.” Mộ Tử Duyệt vén rèm cửa, cười hỏi.
Thẩm Nhược Thần cười nói: “Tử Duyệt hôm nay đã hẹn không say không về lại đến trễ như vậy, trước tự phạt ba chén đi.”
“Được! Được! Được! Ta xin bồi tội. Chuyện là trên đường đến đây không khéo đụng phải một người, sau một lúc nói chuyện mới phát hiện đã muộn.” Mộ Tử Duyệt vẫy tay gọi tiểu nhị, xếp cốc rượu thành một hàng, sảng khoái châm rượu vào ba cốc, uống một hơi cạn sạch.
Phương Vu Chính nhịn không được nhắc nhở: “Chút rượu thì vui, say rượu hại thân, Tử Duyệt, ngươi uống chậm một chút.”
“Chớ không phải là đụng phải Thụy vương điện hạ? Ngài ấy đâu?” Thẩm Nhược Thần nhìn ra phía sau nàng.
“Hắn có chuyện quan trọng, không thể tới.” Mộ Tử Duyệt dừng mắt nhìn hắn, nhàn nhạt hỏi, “Nhược Thần, ngươi nhớ Diệc Hiên huynh như vậy, chẳng lẽ có đại sự muốn cùng hắn thương lượng?”
“Hắn không đến vừa hay, đỡ phải làm chúng ta đông cứng.” Thẩm Nhược Thần cười nói, “Vừa rồi ta nghe Vu Chính kể kỷ niệm thú vị của các ngươi ngày thơ ấu, vừa hay có rượu và thức ăn, đêm nay nhất định có thể trò chuyện thoải mái.”
Rượu và thức ăn liên tục được đem lên. Rượu và thức ăn của Thấm Nguyên Các vang danh kinh thành, các món sở trường như “Phỉ thúy trư thủ”, “Hoàng kim tô” làm người ta nhớ mãi không quên. Ba người ở trước cửa sổ vừa ăn vừa nói chuyện, cực kỳ vui vẻ.
Một lát sau, lồng đèn hoa sen trên sông Lâm An sáng lên. Một con thuyền nhỏ rẽ nước lướt qua những ngọn đèn, một giọng hát mềm mại xướng lên trong tiếng đàn êm tai.
Mộ Tử Duyệt nghe như mê mẩn, bỗng nàng nhớ tới cái gì, lấy ra một vật dài bọc trong gấm: “Nhược Thần, lần trước ở Huệ Châu không thể mua cây sáo ngọc kia, ta tìm nhiều ngày cuối cùng cũng tìm được ở Đức Khởi Hiên một cây. Tuy rằng tỉ lệ không giống lắm, nhưng là một chút tâm ý của ta.”
Thẩm Nhược Thần có chút ngoài ý muốn, nhận lấy: “Đa tạ Tử Duyệt, chỉ là ta không mang vật gì đáp tạ, này...”
“Nói gì vậy? Chẳng lẽ ta tặng quà lại biến thành đòi quà!?” Mộ Tử Duyệt thản nhiên cười, “Ngươi nếu muốn cảm tạ ta, không bằng đồng ý ta một việc.”
Thẩm Nhược Thần ngạc nhiên, cười nói: “Tử Duyệt muốn ta làm gì, cứ việc nói.”
“Tối nay cảnh đẹp như thế, Nhược Thần có thể dùng cây sáo ngọc này thổi một khúc “Tận Trời Điều”, giúp ta hoàn thành ý nguyện nhiều năm nay?” Đôi mắt Mộ Tử Duyệt rạng rỡ hữu thần, sáng như những vì sao đang giăng ngoài cửa sổ.