Mộ Tử Duyệt bị một câu nói kia của Hạ Vân Khâm làm sợ, trở về phủ liền cho gọi tám vị công tử do mình thu nạp, sắp xếp câu chữ trong đầu xong xuôi mới bắt đầu phát biểu.
Tám vị công tử có dương quang, có âm nhu, mỗi người một vẻ. Lăng Nhiên đứng ở bên phải ngoài cùng, cặp mắt xếch tà nghễ, mang theo một loại phong tình nói không nên lời. Mộ Tử Duyệt đi đến cạnh hắn, tâm thần không khỏi rung động, sau một lúc lâu mới cười nói: “Mọi người ở vương phủ thế nào? Có gì không hài lòng cứ việc nói, bổn vương làm chủ cho các ngươi.”
Những người này hoặc là chuộc từ tiểu quan lâu (*) ra, hoặc là mua từ những gia đình nghèo khó cùng khổ. Nghiễm An vương phủ không đánh không mắng không đòi bọn họ bán thân, trong phủ còn có người dạy cho bọn hắn thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa đủ cả, lúc nhàn hạ có thể tâm sự tán gẫu, cuộc sống mỗi ngày đều sướng như tiên, làm sao còn có gì bất mãn? Ngay cả Lăng Nhiên trước kia tâm không cam tình không nguyện vào phủ cũng dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Mộ Tử Duyệt, nhẹ nhàng lắc đầu.
* tiểu quan lâu: tương tự thanh lâu, chỉ khác là người phục vụ là nam
“Vậy là tốt rồi,“ Mộ Tử Duyệt ho nhẹ hai tiếng, uy nghiêm nói, “Mấy ngày nữa nếu có người đến tìm các ngươi, các ngươi phải giúp bổn vương một việc, nhất định phải đem việc ở trong phủ thống thiết nói ra, nói rằng đoạn tụ tuy là chuyện trái luân thường, nhưng các ngươi cũng là thân bất do kỷ.”
Tám vị công tử ngơ ngác không hiểu chuyện gì, hai mặt nhìn nhau, Lăng Nhiên cắn môi, bỗng nói: “Vương gia phải chăng không muốn có người lầm đường lạc lối? Nếu đã như vậy, sao không trực tiếp để chúng ta đi? Đây không phải là biện pháp hữu hiệu nhất sao? Ngay cả vương gia cũng biết lầm đường mà quay lại.”
Mộ Tử Duyệt hơi lúng túng, cười hì hì đến gần hắn, nhấc cằm hắn lên, vẻ mặt mê ly: “Bổn vương sao mà bỏ được? Nhất là Tiểu Nhiên tuyệt sắc như vậy, bổn vương càng luyến tiếc.”
Bảy vị công tử kia bị phớt lờ, vội vây quanh nàng ầm ỹ:
“Chớ không phải vương gia ghét bỏ chúng ta ngày thường khó coi?”
“Vương gia khi nào thì đến phòng ta ngồi một lát?”
“Tiểu nhân học thổi sáo có chút thành tựu, chờ vương gia đến đánh giá đây.”
...
Mộ Tử Duyệt bị ầm ỹ đến đau đầu, vừa định phát hỏa, bỗng nhiên quản gia chạy vào bẩm báo: “Vương gia, Thụy vương phủ mang đồ tới!”
Mộ Tử Duyệt lập tức có dự cảm không tốt: chẳng lẽ Hạ Diệc Hiên bị trúng tà? Khi không lại tặng đồ cho nàng - đối thủ một mất một còn với hắn?
Ngoài tiền sảnh, thị vệ bên người Hạ Diệc Hiên đang đứng, dáng thẳng như cây thương, vẻ mặt thể hiện sự thiếu kiên nhẫn cùng xem thường, bất quá cấp bậc lễ nghĩa cũng coi như chu toàn, vừa thấy nàng đến liền khom mình hành lễ: “Tham kiến Nghiễm An vương.”
Mộ Tử Duyệt nhận ra hắn, họ Hạ tên Đao, đứng đầu trong tám gã thị vệ bên người Hạ Diệc Hiên, dưới hắn là một đội thị vệ gồm hai mươi người, mỗi người có thể tự mình đảm đương một phía.
“Ai u, hôm nay có chuyện gì mà Tiểu Đao phải tự mình tới cửa tặng lễ? Bổn vương thụ sủng nhược kinh a,“ Mộ Tử Duyệt nghiêng người về phía Mộ Thập Bát đứng phía sau, cười nói: “Thập Bát, ngươi cũng nên học hỏi người ta đi. Cho dù vuốt mông ngựa cũng nên giống Tiểu Đao, có khí khái.”
Hạ Đao sắc mặt hơi chuyển, đem hộp gấm cầm trong tay đưa ra: “Vương gia nói đùa.”
Mộ Thập Bát đưa tay nhận lấy. Hộp gấm dùng gỗ lim vàng chế thành, được khắc hoa văn tinh mỹ, rất đẹp, khá nặng.
Mộ Tử Duyệt đặt tay lên nắp hộp, thoáng do dự không biết có nên mở ra hay không, biết đâu bên trong cài cơ quan, bất ngờ bắn ra một loạt kim châm, làm cái mặt của nàng biến dạng thành cái bánh quai chèo!?
“Nếu vương gia sợ hãi thì để tiểu nhân mở hộp.” Hạ Đao mỉm cười, khóe miệng mang theo một tia châm chọc.
Mộ Tử Duyệt lườm hắn, lắc đầu nói: “Lời ấy sai rồi, Tiểu Đao, ngươi có biết vì sao ngươi là thị vệ, còn ta là vương gia không?”
Da mặt Hạ Đao co quắp: “Thỉnh vương gia chỉ giáo.”
“Quá hấp tấp thì không thành được đại sự,“ Mộ Tử Duyệt ra vẻ dạy dỗ, “Như bổn vương đây khí định thần nhàn, mới có sức quyến rũ vĩnh tồn. Ngươi xem, đây không phải là vương gia nhà ngươi muốn bày tỏ tâm ý ngưỡng mộ với ta hay sao?”
Nói xong, nàng cũng không thèm nhìn Hạ Đao đang tức đến méo xệch miệng, chậm rãi mở hộp. Xung quanh hộp màu đỏ nhung, ở giữa đặt một viên thuốc màu trắng, ngoài ra thì không còn gì khác. Mộ Tử Duyệt cầm thuốc lên quan sát một hồi, hồ nghi hỏi: “Đây là cái gì?”
Hạ Đao rốt cuộc cũng khôi phục sắc mặt: “Vương gia nói, viên thuốc này dùng sừng hươu, lộc tiên, ba ba ngàn năm, đông trùng hạ thảo tinh luyện mà thành, là thuốc tráng dương đặc chế của vương gia, đặc biệt đại bổ dành cho Nghiễm An vương.”
Tay Mộ Tử Duyệt đang cầm thuốc đột nhiên cứng lại: “Cái này... Hạ Diệc Hiên hắn đây là ý gì!”
“Vương gia nói, nghe nói Nghiễm An vương thu nhận tám vị công tử, đêm ngự tám người chỉ sợ thần tiên cũng chịu không nổi. Nghiễm An vương thân hệ xã tắc, cần bảo trọng thân thể.” Hạ Đao thản nhiên nói.
Mộ Tử Duyệt sau một lúc lâu mới nghiến răng nặn ra mấy chữ: “Vương gia có lòng, bổn vương thẹn không dám nhận!”
Viên thuốc này làm cho Mộ Tử Duyệt bực bội cả ngày, mà Mộ Thập Bát lại còn nâng niu cái hộp như báu vật, cẩn thận đem nó đặt trên cái kệ bắt mắt nhất trong thư phòng, nói đây là vật thượng đẳng do Thụy vương gia đưa tới, giá trị liên thành, muốn cho mọi người thấy Thụy vương cúi đầu trước Nghiễm An vương phủ.
Đối với hành vi cáo mượn oai hùm của Mộ Thập Bát, Mộ Tử Duyệt rất khinh bỉ, bất quá không mấy khi Mộ Thập Bát cao hứng như vậy, nên đành thuận theo ý hắn.
***
Nhiều ngày qua thời tiết rất tốt, rét tháng ba đã qua, ánh mặt trời ngày xuân len lỏi qua những đám mây, mang theo chút ấm áp.
Ngày thường chỉ cần thời tiết tốt, Mộ Tử Duyệt rãnh rỗi sẽ đến Di Thanh Quán uống trà. Di Thanh Quán là nơi văn nhân trong kinh thành thường xuyên tụ hội, chủ quán có vườn trà ở ngoại ô, cũng thường xuyên lấy tiệc trà làm nơi xả giao kết bạn, người thường không dễ gì được thưởng thức hương vị trân phẩm trong trà.
Chủ quán cùng Mộ Tử Duyệt có mối giao tình khá tốt, hàng năm đều phái người mang trà mới đến; Mộ Tử Duyệt bao trọn năm một nhã gian trên lầu ba.
Mộ Tử Duyệt một thân thường phục, chỉ dẫn theo Mộ Thập Bát đến quán trà. Dọc đường ngắm đường phố náo nhiệt, nhiều đứa bé con nô nức cầm diều ra đùa giỡn.
Mộ Tử Duyệt thấy thế liền mỉm cười, vươn tay, đám trẻ chạy đến bên cạnh.
“Ai, chạy loạn cái gì, đừng đụng vào người a!” Mộ thập bát không khách khí lên giọng dạy dỗ, giơ tay ngăn cản một đứa bé đang hướng về phía Mộ Tử Duyệt chạy tới.
Bạn của đứa trẻ chạy đến, thấy bạn mình bị ngăn lại, hai trong số đó bèn cố tình nghịch ngợm đụng vào Mộ Thập Bát, rồi hướng về phía bọn họ làm mặt quỷ, hi hi ha ha chạy xa.
“Thằng nhóc con, còn chạy!” Mộ thập bát phẫn nộ huơ huơ quả đấm về phía đám trẻ.
Mộ Tử Duyệt cười dài nhìn Mộ Thập Bát: “Tốt! Thập Bát ngươi cải lão hoàn đồng, so đo với một đám con nít, thật có tiền đồ.”
Mộ Thập Bát đỏ mặt, thu hồi quả đấm: “Công tử, ta chỉ là lâu rồi không động võ, ngứa tay.”
Mộ Tử Duyệt cầm quạt xếp gõ nhẹ vào đầu của hắn: “Chỉ giỏi khua môi múa mép!”
Hai người vừa đi vừa cười nói, bỗng Mộ Tử Duyệt cảm thấy sau lưng dường như có ánh mắt đang nhìn nàng chằm chằm, quay đầu nhìn lại thấy người kia, trong lòng thầm mắng Mộ Thập Bát té tát: cẩu nô tài, thời khắc mấu chốt lại không phối hợp với bổn vương thể hiện hòa ái với dân, còn cố tình ỷ thế hiếp người!
Mộ Thập Bát cũng cao hứng, sải bước chân đi đến người trước mặt: “Vị công tử này, coi như ngươi gặp may, còn nhớ rõ công tử nhà ta sao? Hôm đó ở quán rượu có duyên gặp một lần, công tử nhà ta thấy ngươi có tài thao lược trị quốc bình thiên hạ, muốn đề bạt...”
“Thập Bát!” Mộ Tử Duyệt thật muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống, lớn tiếng quát, “Đây là tân nhậm Lại Bộ Thị Lang, Thẩm Nhược Thần Thẩm đại nhân, không được vô lễ.”
Mộ Thập Bát mờ mịt nhìn Mộ Tử Duyệt, lắp bắp hỏi: “Lại Bộ Thị Lang? Công tử, ngài không phải nói...”
Mộ Tử Duyệt không buồn nhìn hắn nữa, mỉm cười chắp tay về phía Thẩm Nhược Thần: “Thẩm đại nhân, hạnh ngộ.”
Thẩm Nhược Thần một thân áo trắng, phong thần tuấn lãng, khiến người qua đường ai cũng ghé mắt trông theo. Hắn nở một mụ cười xa cách, chắp tay nói: “Hạ quan tham kiến vương gia.”
Mộ Tử Duyệt một bụng đầy lời muốn nói, nhưng thấy thái độ hắn như vậy, trong lòng lạnh một nửa, khách khí nói: “Mời Thẩm đại nhân đi trước, bổn vương còn vài việc cần căn dặn với gia nhân.”
Thẩm Nhược Thần cũng không khách khí, đi về phía quán trà. Mộ Tử Duyệt nhìn bóng lưng hắn xa dần, cảm thấy người này phong tư lỗi lạc, khiến người ta ngưỡng mộ.
“Công tử, ngài nhìn gì thế? Sao không mời hắn cùng uống trà? Thường xuyên qua lại, không phải thành người quen rồi sao?” Mộ Thập Bát đến gần, ái muội hỏi.
“Ngươi thì biết cái gì! Có vài người, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, không thể thân cận, cảnh đẹp ý vui là được rồi.” Mộ Tử Duyệt lại gõ một cái vào đầu hắn, tức giận nói.
Đi được vài bước, Di Thanh Quán đã ở trước mắt. Hôm nay quán trà rất náo nhiệt, hành lang lầu một cơ hồ đã ngồi đầy, có mấy người ở phía trước rung đùi đắc ý ngâm thơ đối ẩm, vừa hỏi tiểu nhị, thì ra là một học quán lấy việc ngâm thơ để kết bạn.
Mộ Tử Duyệt dừng chân nghe thử vài câu, thấy thơ văn dở chan chát còn ra vẻ, vậy mà một đám từ trên xuống dưới trầm trồ khen ngợi, trong lòng không khỏi bật cười. Vừa định lên lầu ba thì bắt gặp Thẩm Nhược Thần đang ở trước quầy cùng chưởng quầy nói chuyện.
“Vị công tử này, không phải ta làm khó, thật sự là hôm nay đã đầy rồi.” Chưởng quầy khó xử nói, “Hay là ngài đến đại sảnh đợi chút? Khi nào có người đi ra ta tức khắc mời ngài lên.”
Ngoài đại sảnh cửa sổ mở toang, gió lùa nhẹ, ống tay áo Thẩm Nhược Thần bay bay, trông như tiên nhân, sự ồn ào tục nháo ngoài sảnh lại làm bẩn hình ảnh ấy trong phút chốc.
Mộ Tử Duyệt nhìn hắn nhíu mày, không kìm lòng nổi đành kêu lên: “Thẩm công tử, nếu như không chê, đến nhã gian của ta tạm nghỉ một lát trước đi.”
Thẩm Nhược Thần thoáng do dự, rồi ôn hòa nói lời từ chối: “Tại hạ chỉ là đi ngang qua, không dám quấy rầy sự thanh tĩnh của các hạ.”
Mộ Tử Duyệt buồn bã, âm thầm túm lấy ống tay áo Mộ Thập Bát, hắn giật mình, vận dụng hết công phu mồm mép lắp bắp: “Này... Thẩm công tử... Công tử nhà ta... Cái kia...”
“Ai nha, ngươi không nói ta cũng quên,“ Mộ Tử Duyệt bày ra vẻ mặt tỉnh ngộ, “Hôm nay còn phải đến Thụy vương phủ đáp lễ, Thẩm công tử, ngươi đến nhã gian của ta trước, ta rời đi rất lâu không biết khi nào mới quay lại.”
Nói xong, nàng tiêu sái xòe quạt phe phẩy, chậm rãi đi ra ngoài, hài lòng hưởng thụ ánh mắt nhìn theo của người phía sau.