Quyền Thần Dưỡng Thành

Chương 61: Chương 61




Lời editor: để tránh người đọc bị hẫng, editor xin nói trước. Chỉ cần đọc đoạn đầu tiên của chương này, bạn đọc sẽ nhận thấy ngay giữa chương 60 và chương 61 thiếu kết nối. Bối cảnh của phần cuối chương 60 và phần đầu chương 61 thay đổi quá đột ngột. Mình đoán đó là do bản convert chương 61 chưa hoàn chỉnh, đúng lý ra phải có vài đoạn nữa trước đoạn đầu tiên trong chương 61 hiện giờ. Đây không phải là khiếm khuyết duy nhất của bản convert. Hoàn chính văn là 81 chương, nhưng thêm ngoại truyện là 91 chương. Thế nhưng bản convert mình download từ nguồn tangthuvien.com thì chỉ có 2 chương ngoại truyện. Mình nhớ trên wattpad ngày trước còn có một bản convert khác, mặc dù không đủ hết ngoại truyện nhưng có vài chương ngoại truyện mà bản trên tangthuvien.com không có, trong đó có một chương nói về vợ chồng Tử An sau khi cưới, rất dễ thương (phần chính văn đã ngược nhau te tua tơi tả thế rồi, phải có mấy chương ngoại truyện như vậy để an ủi tâm hồn đọc giả chớ!), tiếc là không hiểu sao lại bị chủ nhà gỡ xuống. Mình search trên Google đỏ cả mắt mà cũng không tìm đâu được bản covert đầy đủ hơn bản hiện giờ, thậm chí cả bản raw (tức là bản tiếng Trung) cũng không có. Thế nên nếu đọc giả nào tìm được bản convert đầy đủ hơn, hoặc là bản raw, xin hãy cho mình biết, mình cảm ơn lắm lắm! ~^^~ Kể từ đoạn dưới là nội dung truyện, mọi người đọc truyện vui vẻ.

***

Phía sau Hạ Diệc Hiên lập tức có người thúc ngựa nghênh chiến, chính là Du Hiến Phi--viên mãnh tướng dũng mãnh trong Bình Nam quân. Hai người đao thương lao vào nhau, nháy mắt đã giao chiến.

Hạ Diệc Hiên ngưng thần nhìn kỹ, nhận thấy tướng quân Tây Lăng thương pháp sắc bén, song chưởng tung ra mạnh tựa ngàn quân, một cây ngân thương như giao long tung mình, làm người ta hoa mắt. Tướng quân Du Hiến Phi trong Bình Nam quân có thể nói là dũng mãnh số một số hai, vậy mà chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với hắn, vừa qua mười chiêu cả người và ngựa đều rơi vào thế yếu.

Hạ Diệc Hiên quan sát một lát, trong lòng trùng trùng nỗi nghi hoặc. Người nọ thương pháp cùng thân pháp mang vài phần đặc điểm của võ thuật Trung Nguyên, lại dung nạp thêm đặc điểm võ thuật của Tây Lăng, chiêu thức gọn gàng hữu hiệu. Nếu không sống ở Đại Hạ và Tây Lăng một thời gian dài, nhất định không thể thấu hiểu tường tận mà kết hợp nhuần nhuyễn như vậy. Huống chi, người này thông thạo binh pháp, dụng binh như thần, theo lý thuyết không có khả năng là hạng ô hợp vô danh, thế nhưng sao Hạ Diệc Hiên lại chưa từng nghe Đại Hạ hoặc Tây Lăng có nhân vật nào kiệt xuất như vậy?

“Keng” một tiếng, giữa sân, đao thương hai người nảy ra. Du tướng quân chật vật trụ vững thân mình, mũ giáp nghiêng lệch, lập tức rơi vào tình thế cực kỳ nguy hiểm.

Hạ Diệc Hiên vội ra lệnh cho đội cung nỏ. Du tướng quân tung một đao hư chiêu rồi thúc ngựa rút lui. Người nọ không chịu bỏ qua, tung người bay lên, quát một tiếng, một đường thương lao vào sau gáy Du tướng quân. Du tướng quân vội cúi đầu, đường thương kia trượt sát qua đầu, mũ giáp lập tức bị hất đi thật xa.

Bình Nam quân lập tức bắn tên, người nọ hồi thương tự cứu, một cây ngân thương múa quanh thân vẽ thành một màn kim loại sáng bạc, tựa như thiên binh thần tướng. Hắn nghiến răng nghiến lợi, giọng nói từ xa truyền tới: “Họ Hạ kia, có bản lĩnh ngươi ra đây, ta hôm nay nhất định phải lấy máu của ngươi tưới ngân thương!”

Hạ Diệc Hiên khoát tay ra lệnh ngừng bắn, lệnh cho quân mình lùi về phía sau trăm mét, còn hắn thì đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm thân ảnh người kia ngạo nghễ giữa sân, trong đầu bỗng nảy lên ý niệm kỳ quặc: nếu người này gầy đi một chút, cùng với dáng người Mộ Tử Duyệt cưỡi ngựa ở thưởng xuân yến thật sự rất giống... Chẳng lẽ... Mộ Tử Duyệt thật sự như Thẩm Nhược Thần nói, đã phản quốc...

Hắn nhịn không được rùng mình, lắc lắc đầu, đem ý ngiệm vớ vẩn này vứt ra sau đầu, lạnh lùng quát: “Bổn vương ở đây, ngươi dấu đầu hở đuôi, không tính là anh hùng, có bản lĩnh tháo mặt nạ xuống rồi cùng bổn vương giao chiến!”

Người nọ phớt lờ, thúc ngựa vọt về phía trước.

Thân vệ phía sau Hạ Diệc Hiên vừa muốn lao lên, đã thấy Hạ Diệc Hiên quát một tiếng, hắc mã hí vang, hắn xoay người cầm cung, tay phải rút tên sau lưng, một mũi tên bạc trong tay, cung như trăng tròn, tên như tia chớp, hướng tới người nọ mà bắn.

Người nọ cười to hai tiếng, lách mình, cả người đổ nghiêng qua một bên ngựa, mũi tên bạc lướt qua tay hắn, cắm phập xuống đất. Đồng thời, hắn lắp cung, bắn tên, hành động liền mạch lưu loát. Trong chớp mắt, hai người đã bắn về phía nhau bốn năm mũi tên, đường tên sắc bén, tốc độ khó tin, ít ai bì kịp, khiến những người vừa phấn khích vừa hồi hộp.

Trong lòng Hạ Diệc Hiên cực kỳ kích động. Tình cảnh này cùng với thưởng xuân yến ngày đó cùng Mộ Tử Duyệt bắn tên đối kháng giống nhau như đúc, chẳng qua hồng tâm đổi thành người thật. Mắt thấy người kia đã tới trước mặt, một cây ngân thương đâm thẳng vào ngực hắn, Hạ Diệc Hiên tung một đao, trầm giọng nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Cùng Mộ gia có quan hệ gì?”

Đường thương người nọ đột nhiên chậm lại, thần sắc thê lương, trong giọng nói mang theo vô tận bi phẫn: “Ta không mặt mũi nào gặp tổ tiên dưới suối vàng, danh tính sớm mai một cho bụi đất, chờ ta lấy mạng chó của ngươi, sẽ tự lấy máu tạ thiên hạ! Đừng nhắc lại chuyện cũ!”

Lòng Hạ Diệc Hiên đột nhiên nhảy dựng lên, hắn ẩn ẩn cảm thấy hình như đã tìm được một manh mối quan trọng, lại không thể lập tức đem mọi chuyện xâu chuỗi hoàn chỉnh. Dưới đao quang kiếm ảnh, hắn nỗ lực cùng người nọ đấu qua hai chiêu, đột nhiên hỏi: “Tử Duyệt đâu? Mộ Tử Duyệt phải chăng ở chỗ ngươi?”

Người nọ ngây ra một lúc, chợt nghiến răng nghiến lợi nói: “Phi, tất cả người trong Mộ gia đều bị các ngươi giết sạch rồi, được chim quên ná, đặng cá quên nơm, có mới nới cũ, tàn nhẫn không ai bằng chính là dòng họ đế vương!”

Nói xong, ngân thương trong tay càng như vũ bão, chiêu chiêu đều nhắm vào điểm yếu hại, hiển nhiên là hận Hạ Diệc Hiên thấu tận tim gan.

Hạ Diệc Hiên tung đao chống đỡ, không lùi mà tiến tới, tay trái nỗ lực vươn về phía trước, bắt được mặt nạ của hắn, hai người vận lực, hai chiến mã hí vang đi trượt qua nhau.

Nhưng đúng vào lúc này, phía sau Bình Nam quân lờ mờ truyền đến tiếng hò hét, ngay bên cạnh thành Quảng Dương. Các tướng lĩnh Bình Nam quân đều biến sắc, nhìn lại, chỉ thấy sau bức tường thành, bụi đất bay mù mịt, tiếng chém giết càng ngày càng gần.

Người nọ ha ha phá lên cười, rút ngân thương về, vung tay lên, Tây Lăng quân phía sau hắn lập tức lao lên trong tiếng quát của hắn: “Họ Hạ, hôm nay ta cho ngươi nếm thử mùi vị lưỡng đầu thọ địch!”

Tiếng chém giết đinh tai nhức óc vang lên. Hai ba vạn binh mã Tây Lăng quân cùng Bình Nam quân nháy mắt đã lao vào nhau, ánh đao lóe lên bốn phía, thỉnh thoảng vang lên tiếng trầm đục của binh khí chém vào khớp xương cơ bắp. Ngân thương trong tay người nọ giống như giao long, bốn phía cơ hồ không ai có thể tiếp cận. Hắn phóng mắt tìm kiếm Hạ Diệc Hiên, thấy Hạ Diệc Hiên đứng giữa chiến đoàn, bốn phía có hơn mười thị vệ giáp đen vây quanh, lông tóc không tổn hao gì.

Đồng tử người nọ co rút lại, bỗng cảm thấy có chút không ổn. Bình Nam quân ban đầu có chút bối rối, nay đột nhiên trước sau chia làm hai trận, một nửa nghênh chiến Tây Lăng quân, một nửa khác lại di chuyển tới phía sau thành Quảng Dương sẵn sàng nghênh địch.

Ngoài thành, tiếng chém giết cũng càng ngày càng gần. Chỉ chốc lát sau, một đội nhân mã chạy vội đến, người nọ vừa định hô quát vây giết, bỗng phát hiện, đội nhân mã chạy vội đến đó ngã trái ngã phải, rõ ràng đã gần bại! Mà phía sau nhóm người kia, rõ ràng chính là Chinh Tây quân, lá cờ rồng cuộn khúc ngạo nghễ giương cao, sát sao đuổi giết bại quân!

Phía sau Tây Lăng quân, tiếng chém giết dồn dập vang lên, người nọ bừng tỉnh, nghiến răng, vẫn cố chấp thúc chiến mã lao thẳng về phía Hạ Diệc Hiên. Phía sau hắn có người tức giận thất thanh hô: “Tướng quân, tướng quân mau rút lui! Không còn kịp rồi!”

Tiếng chém giết vang lên dồn dập, Hạ Diệc Hiên dõi mắt trông về phía xa, thần thái thanh thản. Uy Vũ tướng quân dưới nỗ lực của thị vệ lực bị đẩy lùi về phía sau. Bình Nam quân cùng Chinh Tây quân một trước một sau công kích, Tây Lăng quân đại bại chạy tán loạn.

Trận này chém giết từ giờ Tỵ đến giờ Thân, quân Đại Hạ giành được toàn thắng, Tây Lăng quân từ Quảng Dương chạy tán loạn đến Lộ Dương. Chiến báo truyền đến, quân tâm toàn bộ thành Quảng Dương một thời gian sa sút nay lại được đại chấn.

Hạ Diệc Hiên thu binh về thành, mặc kệ các tướng lĩnh đang ăn mừng chiến thắng, vội vàng quay về phủ đệ đang trưng dụng tạm thời. Trong phủ, thị vệ cùng phó dịch đều mặt mày hớn hở, vừa thấy hắn về liền liên thanh chúc mừng, hắn lại không lòng dạ nào trả lời, vội vàng rảo bước đến phòng Thẩm Nhược Thần.

Thẩm Nhược Thần đang nằm trên giường nghỉ ngơi, bất quá sớm đã nghe được tin mừng, lo lắng trong đuôi mày khóe mắt thoáng dịu đi.

“Thẩm đại nhân, mấy phong thư ngươi lúc trước dùng làm chứng buộc tội Tử Duyệt phản quốc, giờ có giữ trong người không?” Hạ Diệc Hiên vừa vào cửa đã gấp gáp hỏi.

Nét tươi cười trên mặt Thẩm Nhược Thần còn chưa hiện rõ đã tan thành mây khói. Hắn trầm mặc một lát, từ trong lòng lấy ra ba tờ giấy mà ngày trước hắn bảo Lăng Nhiên chép lại. Mỗi một lần xem là một lần lòng hắn đau như đao cắt, nhưng nếu không có đau đớn này, hắn làm sao có thể sống qua những ngày ân hận không chịu nổi này?

“Vương gia phát hiện dấu vết gì để lại sao?”

“Tử Duyệt rốt cuộc vì sao ngày đó muốn ở pháp trường giả chết? Hắn rốt cuộc muốn đi Tây Lăng để làm gì? Bút tích này là của Tây Lăng quốc chủ, vậy rốt cuộc là ai cùng hắn thư từ qua lại?” Hạ Diệc Hiên thì thào tự nói.

Mấy vấn đề này, Thẩm Nhược Thần cũng đã suy nghĩ nhiều lần nhưng không tìm ra giải đáp. Nếu Mộ Tử Duyệt không phải mưu phản, vậy hắn rốt cuộc là muốn làm gì? Là bí mật gì khiến hắn thà vứt bỏ thân phận Nghiễm An vương cùng vinh hoa phú quý, vứt bỏ trách nhiệm bảo vệ Đại Hạ cùng bệ hạ, muốn cao chạy xa bay đến Tây Lăng?

“Mộ Tử An... Mộ Tử Duyệt... Chẳng lẽ, nàng cũng không chết?” Hạ Diệc Hiên cả kinh, linh quang trong đầu chợt lóe, chuyện tình từ trước đến nay đột nhiên xâu chuỗi hoàn chỉnh!

“Ngươi nói cái gì?” Thẩm Nhược Thần nghe mà chưa hiểu rõ, chống đỡ trên giường ngồi dậy, vội vàng hỏi.

“Nàng nhất định đã đến đây,“ Đầu Hạ Diệc Hiên choáng váng, “Nàng nhất định đã đến Quảng Dương!”

Trong đại trướng, không khí cực kỳ náo nhiệt, trận này đánh làm cho mọi người đều hãnh diện.

“Thống khoái! Thật sự là thống khoái! Nếu không phải tên kia đeo mặt nạ, nhất định có thể thấy được sắc mặt hắn cực kỳ khó coi!” Du Hiến Phi đập bàn cười to.

“Du tướng quân, một đường thương kia quá hung hiểm, lúc ấy làm ta sợ gần chết.” Mã tướng quân hồ hở nói.

“Đừng nói nữa, cái tên kia xác thực lợi hại, ta quả thực không phải đối thủ của hắn. Ứng tướng quân, lần này ngươi đã lập công lớn.” Du tướng quân nhớ màng đối chiến vừa rồi mà còn kinh sợ, vẫn chưa hoàn hồn, cười nói với Ứng Lạc.

Ứng Lạc vui vẻ chắp tay: “Đâu có đâu có, gặp may, gặp may thôi.”

Hạ Diệc Hiên lặng lẽ đi đến, ở một bên lẳng lặng nghe một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Ứng tướng quân, vì sao ngươi biết mà mai phục ở Sư Sơn?”

Ứng Lạc nhiệt tình trả lời, chỉ vào một ngọn núi trên bản đồ, thần thái hớn hở: “Vương gia ngài xem, đây là chỗ giao nhau giữa Sư Sơn, Ninh Biên và Quảng Dương. Quảng Dương cùng Quảng Thiên liền nhau, công thủ đều được. Chỉ có Sư Sơn, phụ cận quận này địa thế hiểm yếu, núi non trùng điệp, nơi này quân đội Đại Hạ không người phòng thủ. Uy Vũ tướng quân nếu quen thuộc địa hình Đại Hạ, lại biết rõ cách dụng binh của Chinh Tây quân, tất nhiên sẽ dùng kỵ binh bọc đánh ở chỗ này.”

Khúc Quân Nghị ở một bên bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ứng tướng quân, không thể tưởng được ngươi đang ở Quảng Thiên, vậy mà đối với địa hình Sư Sơn quen thuộc như vậy, bội phục bội phục.”

“Đúng vậy, nhìn không ra Ứng tướng quân mưu lược thật sự lợi hại, ai có thể ngờ Tây Lăng sẽ đi nước cờ hiểm như vậy, mai phục bọc đánh chúng ta từ phía sau.” Du tướng quân khen.

Mặt Ứng Lạc có chút đỏ lên, xấu hổ cười cười: “Kỳ thật không có gì, không có gì.”

Hạ Diệc Hiên thờ ơ lạnh nhạt, thản nhiên nói: “Tốt lắm, hôm nay đều vất vả rồi, mọi người sớm nghỉ ngơi đi.”

Mọi người đáp vâng rồi lần lượt cáo lui, thấy Ứng Lạc cũng đi sắp rời đi, Hạ Diệc Hiên bỗng kêu lên: “Ứng tướng quân, xin dừng bước.”

Ứng Lạc vui vẻ xoay người lại: “Vương gia có gì phân phó?”

Hạ Diệc Hiên bưng chung trà, nhấp một ngụm rồi nói: “Trong nhà Ứng tướng quân có khách đến thăm sao?”

Ứng Lạc sợ run, liên tục lắc đầu: “Không có đâu, đang trong tình thế chiến loạn, ai lại tới thăm vào lúc này.”

Hạ Diệc Hiên làm như không có gì gật gật đầu: “Không có khách là tốt rồi, bổn vương còn lo nhà ngươi quá nhỏ, đến quá nhiều người thì bất tiện.”

“Không có, mạt tướng ở nhờ một khu nhà dân, cũng coi như rộng rãi.” Ứng Lạc bồi cười nói.

“Vậy thì tốt, đi, bổn vương đến nhà ngươi làm khách, coi như là thể nghiệm và quan sát một chút tình hình bên dưới, xem Chinh Tây quân khi không có việc quân thì có bộ dáng gì.” Hạ Diệc Hiên bày ra một bộ dạng thân thiết, trong khi ánh mắt vẫn lạnh lùng, nhìn thế nào cũng rất là quái dị.(Lời editor: đại khái là khi yêu thì không tiếc mặt dày!)

Cả khuôn mặt Ứng Lạc dúm dó thành một cục: “Cái này... Vương gia... Không cần đâu... Ai da, hàn xá đơn sơ... Ai da, Vương gia đợi ta với!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.