Mộ Thập Bát sợ run, e là mình đã lộ sơ hở gì, lập tức tìm cách chuyển chủ đề: “Ngươi hại Vương gia nhà ta, ta vì sao không được có địch ý với ngươi?”
Thẩm Nhược Thần kịch liệt thở dốc, trừng trừng nhìn hắn: “Vốn mọi tin tức đều bị chúng ta phong tỏa, cho dù là lời đồn bên ngoài cũng chỉ nói Tử Duyệt bị bệ hạ làm hại. Theo lý, ngươi muốn hận cũng chỉ có thể hận bệ hạ, hận Thụy vương, vì sao lại hận ta? Ngươi từ đâu nghe được là ta hại Tử Duyệt?”
Mộ Thập Bát choáng váng, trừng mắt già mồm át lẽ phải: “Các ngươi đều là cùng một giuộc, ta không cần nghĩ cũng đoán được. Không dong dài với các ngươi nữa, ta phải đi.”
“Muội muội ngươi mất tích vì sao lại đi tìm chúng ta?” Thẩm Nhược Thần phấn khởi nói. “Tử Duyệt từng bị trúng độc, tay nàng phải chăng vì vậy mà bị phế? Có phải nàng cũng đến đây cùng chúng ta đối kháng Tây Lăng?”
Mộ Thập Bát “ha ha” cười quái dị hai tiếng, khinh miệt lắc đầu: “Mộng tưởng hõa huyền, nói hươu nói vượn, các ngươi cứ đoán mò đi, ta không rãnh điên cùng các ngươi...”
Lời còn chưa nói xong hắn đã hai bước thành một phóng ra ngoài chạy trốn, nhưng Hạ Đao cùng Hạ Diệc Hiên một trước một sau đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn hắn, hắn làm gì có đường nào đi?
Mộ Thập Bát nổi xung. Mấy ngày nay lo lắng không dứt, hắn suy sụp hô: “Được rồi, nàng có phải Mộ Tử Duyệt hay không hiện giờ không phải là việc trọng yếu. Bệnh của nàng không nhẹ, tay lại bị phế, trong hoàn cảnh rối ren này, lỡ như có chuyện gì...”
***
Rối ren một ngày rất nhanh qua đi. Hạ Diệc Hiên vội vàng dùng bữa tối, dàn xếp ổn thỏa với Mộ Thập Bát, cùng Thẩm Nhược Thần thương thảo quân tình xong thì trăng cũng đã lên cao.
Ngày xuân gió đêm mát mẻ, nhưng lòng hắn thì nóng như lửa đốt. Hắn căn bản không tài nào ngủ được, lại không dám cho người đến chỗ Ứng Lạc thám thính tin tức, sợ nghe được một câu “Nàng đã đi rồi“.
Trằn trọc cho đến hết giờ Hợi(*), Hạ Diệc Hiên rốt cuộc thay một bộ y phục dạ hành, lặng lẽ ra khỏi phủ, đi về phía nơi ở của Ứng Lạc.
(*) giờ Hợi: 9-11 giờ đêm
Bốn phía tịch mịch không tiếng động, chỉ có lính tuần tra chỉnh tề đi qua, thỉnh thoảng có tiếng chó sủa cùng tiếng mõ cầm canh. Hạ Diệc Hiên đi trên mái nhà cong ở góc tường, chỉ nghe ngực mình tim đập dồn dập, càng ngày càng vang, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Lát sau, hắn bay qua tường, gian phòng nhỏ liền xuất hiện trước mắt. Trong phòng tối như mực, cái gì cũng không nhìn thấy.
Hắn lặng lẽ đứng trước cửa thật lâu, cuối cùng nhịn không được nâng tay đặt lên ván cửa, không ngờ cửa không cài then, đẩy nhẹ là có thể mở ra, mùi thuốc xông vào mũi.
Hắn lấy lại bình tĩnh, ngừng thở đi về chiếc giường vài bước. Nương theo ánh trăng mờ ảo, chỉ thấy trên giường đệm chăn vẫn còn ngăn nắp, không một bóng người.
Lòng Hạ Diệc Hiên trầm xuống, như rơi vào vực sâu vạn trượng. Hắn run run đưa tay chạm vào đệm chăn, cảm giác lạnh lẽo truyền đến, hiển nhiên không có người ngủ qua.
Nàng thật sự đi rồi... Cả người Hạ Diệc Hiên như rạn nứt, lòng tràn đầy phẫn uất không chỗ phát tiết, thuận tay đầu giường có mấy quyển sách, vừa định gạt ra, bỗng nghe phía sau một giọng nói vang lên.
“Thụy vương điện hạ muốn làm gì? Những quyển sách này đều giá trị liên thành, lại không đắc tội ngươi, tội gì tra tấn chúng nó.” Giọng nói lành lạnh, có phần trêu tức, còn có mấy phần tự kỷ làm người ta hận nghiến răng.
Giọng nói quen thuộc này...! Hạ Diệc Hiên lập tức xoay người lại. Trên xích đu bên cửa sổ, một người nửa nằm nửa ngồi, trên người khoác áo, nửa mê nửa tỉnh nhìn hắn.
“Đông! Đông! Đông...” Trống ngực vang dồn dập, mạch máu trong người như căng ra, khoảnh khắc băng lửa giao nhau, hắn choáng váng: nhiều ngày như vậy tìm kiếm chờ đợi, cuối cùng giờ khắc này cũng thấy được người mình ngày nhớ đêm mong, bình yên vô sự đứng trước mặt hắn!
Hắn lảo đảo bước về phía thân ảnh kia, há miệng thở dốc, nghe giọng nói khàn khàn của chính mình: “Tử Duyệt... Tử Duyệt... là ngươi sao...”
“Ta còn tưởng ngươi lập tức phái binh đến bắt ta, không ngờ ngươi rất kiên nhẫn, đợi đến bây giờ.” Mộ Tử Duyệt đứng lên, vì không muốn gây phiền toái cho Ứng Lạc, nàng lại giả nam trang, trông như một thư sinh, dung mạo cũng đã khôi phục như trước kia: nếu đã bị nhìn thấu, dịch dung cũng chẳng có tác dụng gì nữa.
“Ta tới bắt ngươi...” Hạ Diệc Hiên lẩm bẩm.
Mộ Tử Duyệt ngả ngớn cười, chậm rãi đến trước mặt hắn, ngẩng đầu lên, dụ hoặc nhìn hắn: “Không phải tới bắt ta? Vậy để ta đoán thử nhé. Thế nào? Là vì ngươi không quên được ta sao?”
Hạ Diệc Hiên như bị mê hoặc, đưa tay nhẹ nhàng choàng qua hông nàng. Gương mặt nàng tú nhã, như vô số lần xuất hiện trong mộng hắn. Da thịt như khối ngọc trắng, chiếc môi thanh tú, đôi mắt trong trẻo mát lạnh như ánh trăng, làm người ta mê say.
“Ngươi muốn ta sao?” Ngữ điệu nàng mềm nhẹ, như đóa anh túc nở rộ lay động trong gió. “Còn chờ gì mà không tận hưởng lạc thú trước mắt?”
Tay phải nàng nhẹ nhàng khoát lên vai Hạ Diệc Hiên, kiễng mũi chân, chậm rãi đặt môi lên môi hắn.
Trong nháy mắt, Hạ Diệc Hiên chỉ cảm thấy cả người kích động, hai tay không tự chủ ôm chặt thắt lưng mảnh khảnh của nàng, theo bản năng liền hôn lên cánh môi mềm mại. Chỉ là chiếc môi mềm mại kia lạnh lẽo bức người, làm hắn thanh tỉnh lại.
Hắn chật vật lui về phía sau từng bước, giọng nói run run: “Tử Duyệt, ngươi xem ta thành người nào!”
Thất vọng trong mắt Mộ Tử Duyệt chợt lóe rồi biến mất. Nàng rũ mắt, khẽ thở dài: “Vậy ngươi nghĩ gì? Diệc Hiên huynh, người trong giấc mộng không biết mình là khách (*), chuyện cũ trước kia đều giống như một hồi mộng, thời khắc ta uống ly rượu độc kia, Mộ Tử Duyệt đã chết, đã tan thành mây khói, ngươi cũng nên quên đi.”
(*) người trong mộng không biết mình là khách: trong mơ cảm giác rất thực, nên người mơ cứ nghĩ mình là một phần của cảnh trong mơ. Đến khi tỉnh lại mới phát hiện mình chỉ là người quan sát, người qua đường.
“Vậy vì sao... vì sao... ngươi còn ở chỗ này chờ ta...” Hạ Diệc Hiên chịu đựng từng đợt co rút đau đớn trong ngực, hờ hững hỏi.
“Vốn dĩ mọi chuyện đều do ta dựng lên, ta cần đem việc này giải quyết triệt để,“ Mộ Tử Duyệt thản nhiên nói, “Không có ngươi, ta không cách nào làm được.”
“Thì ra là thế...” Hạ Diệc Hiên gật gật đầu, không nhìn vào mắt nàng nữa, thấp giọng nói, “Ngày mai ta phái người tới đón ngươi.”
“Không cần, ta ở đây rất tốt.” Mộ Tử Duyệt nâng mắt, cự tuyệt.
Hạ Diệc Hiên bỗng bắt lấy vai nàng, ánh mắt dọa người, cứ như muốn nuốt nàng vào bụng: “Mộ Tử Duyệt, ngươi đừng khinh người quá đáng! Ngươi nếu đã đến đây thì ngoan ngoãn ở bên cạnh ta. Nếu không, ta không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu!”
***
Sáng sớm hôm sau, một nhuyễn kiệu dừng trước mặt Ứng Lạc, nói rõ muốn đón quân sư về phủ. Ứng Lạc mặc kệ, nhao nhao đòi gặp Vương gia. Hạ Đao lạnh lùng liếc hắn, nói: “Vương gia có lệnh: Ứng tướng quân anh dũng thiện mưu, cần được trọng dụng, thỉnh tức tốc dẫn Chinh Tây quân đến Sư Sơn diễn luyện, không có quân lệnh không được trở về thành!”
***
Mộ Tử Duyệt được bố trí ở bên cạnh phòng ngủ Hạ Diệc Hiên. Bên hông phòng trồng mấy bụi tu trúc, trong phòng bày biện ấm áp, trên tường treo một cây sáo trúc mà nàng thích, bên cửa sổ đặt một nhuyễn tháp.
Nàng vừa mới đặt hành lý xuống thì có một quân y vào, nói là theo lệnh vương gia đến xem bệnh cho quân sư.
Đại phu họ Từ này cũng coi như cao tay, liếc mắt một cái liền nhìn ra Mộ Tử Duyệt trúng độc, lắc đầu thở dài nói: “Quân sư trúng loại độc này, may mắn có cao thủ áp chế độc tính, chưa chết đã là vạn hạnh. Muốn hoàn toàn loại trừ độc tính thật sự là si tâm vọng tưởng, lão phu chỉ có thể cố hết sức làm cho độc tính không khuếch tán.”
Mộ Tử Duyệt cũng không thèm để ý, sắp xếp xong, liền lững thững ra đại sảnh.
Trong đại sảnh, Hạ Diệc Hiên đang cùng vài người nói chuyện. Mộ Tử Duyệt lặng lẽ đi đến phía sau hắn, đánh giá mấy người này, trong đó có một người có vẻ là thương nhân buôn da lông thú, hiển nhiên không phải quân nhân.
“Vương gia, vừa được thám tử mật báo, thân phận lai lịch Tây Lăng uy vũ tướng quân đã điều tra rõ.” Một người kính cẩn trình lên một phong mật hàm, “Người này là phò mã Tây Lăng quốc, không biết vì sao lại sống ở nơi biên thùy Tây Lăng hẻo lánh. Khoảng một năm trước hoàng đế mới của Tây Lăng lên ngôi, chính là Trịnh Quyết--bào huynh của công chúa, lúc này mới đón công chúa và phò mã về kinh thành.”
Hạ Diệc Hiên trầm ngâm một lát, hướng tới thương nhân kia hỏi: “Hắn nếm mùi thất bại, triều đình Tây Lăng phản ứng thế nào?”
“Kỳ thật lần này vì chinh phạt Đại Hạ mà nội bộ Tây Lăng tranh cãi không ít. Hoàng đế Tây Lăng ra sức kiềm chế dị nghị mới có thể giúp phò mã xuất chinh. Theo tiểu nhân thấy, Trịnh Quyết cực kỳ sủng ái vị bào muội này, có lẽ là muốn tạo cơ hội cho phò mã lập chút chiến công, về sau có lý do để phong thưởng.” Xem ra vị thương nhân này hiểu rất rõ tình hình Tây Lăng, “Tiểu nhân đã nhiều ngày ở Lộ Dương, nghe nói trong triều có nhiều quan viên cùng nhau dâng thư buộc tội phò mã, lại nghe trên phố đồn đãi, nói phò mã cùng Đại Hạ Nghiễm An vương phủ tình bạn cố tri, xuất chinh là để công báo tư thù.”
Một người bên cạnh cười nói: “Vương gia, xem ra kế phản gián của chúng ta có hiệu quả. Ty chức lại cho thêm chút củi lửa, bảo đảm khiến uy vũ tướng quân kia bó tay bó chân, không còn đường nào uy vũ nữa.”
Hạ Diệc Hiên quay đầu nhìn Mộ Tử Duyệt: “Ngươi nghĩ sao?”
Mộ Tử Duyệt nở nụ cười cứng ngắc, trong lòng giãy dụa do dự, miễn cưỡng cười nói: “Rèn sắt khi còn nóng, nhân lúc cháy nhà hôi của, đương nhiên muốn lửa cháy mạnh chút.”
Hạ Diệc Hiên trầm mặc một lát, đơn giản phân phó vài câu rồi cho mấy người kia lui xuống.
Trong đại sảnh chỉ còn lại hai người bọn họ. Hạ Diệc Hiên bỗng nhiên vươn tay cầm tay trái Mộ Tử Duyệt, nhẹ nhàng vén ống tay áo nàng lên.
Mộ Tử Duyệt run rẩy, nâng tay phải lên gạt tay hắn ra, tức giận nói: “Ngươi làm cái gì vậy? Bắt nạt ta tàn phế sao?”
“Từ đại phu nói... Có lẽ trị không hết...” Giọng nói Hạ Diệc Hiên tràn ngập đau đớn, “Tử Duyệt, Tử Duyệt... ngươi vì sao đối với ta như vậy? Vì sao gạt ta đến Tây Tề trấn? Nếu ta ở kinh thành...”
Mộ Tử Duyệt rũ mắt, giọng nói bình tĩnh mà tàn nhẫn: “Ngươi ở lại thì ích gì? Chẳng lẽ ngươi có thể cùng bệ hạ trở mặt thành thù sao? Ta thật cảm thấy may mắn vì lúc ấy ngươi không ở đó.”
Hạ Diệc Hiên nhẹ nhàng vuốt ve vệt đen dài trên tay trái nàng, rồi hai tay hắn cầm lấy tay nàng đặt lên ngực mình, thấp giọng nói: “Tốt rồi, chúng ta không nói chuyện trước kia nữa. Về sau, ngươi ở bên ta, ta chính là tay trái của ngươi.”
Giọng nói hắn ôn nhu lưu luyến, tình ý kéo dài, làm người ta say mê. Giờ khắc này, Mộ Tử Duyệt cảm thấy đôi tay hắn ấm áp mà mạnh mẽ. Có lẽ, hắn nâng niu không chỉ có tay trái nàng, mà còn nâng giữ trái tim nàng, cứ như vậy liền có thể dựa vào hắn, cùng hắn sống cả đời.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mộ Tử Duyệt, ngươi là tiểu yêu tinh! ( Hạ Diệc Hiên: cuối cùng thì cũng nói ra tiếng lòng rồi!)