Quyền Thần Tái Thế

Chương 8: Chương 8: Cùng chơi nhưng hoảng hốt lo sợ




(Edit: LinhBabie2305)

Sau khi lau khô mái tóc ẩm ướt, lại uống xong chén thuốc được rót, Tô Yến thấy sắc trời ngoài cửa sổ đã qua buổi trưa, chợt nhớ ra thời gian hầu hạ Thái tử đọc sách sắp đến, vội vàng cáo từ nội thị giúp y chuẩn bị nãy giờ, chạy ra cửa điện, vừa mới đến chỗ rẽ thì suýt nữa đã đụng vào một người.

Y tập trung nhìn kĩ, hoá ra là một nội thị trung niên, mặc mãng bào màu xanh đen, eo mang loan đai, đầu đội mũ ô sa mạ vàng. Nhìn phẩm chất quan phục, hẳn là một vị thái giám, khuôn mặt trái xoan có vẻ tươi tắn, lông mày mảnh và đôi mắt sáng trông rất thanh tú.

Thái giám kia chắp tay cười nhẹ với y: “Suýt nữa đụng vào Tô hầu đọc, đắc tội đắc tội.”

Tô Yến cảm thấy giọng nói của hắn có chút quen tai, cẩn thận nghĩ lại, kinh ngạc nói: “Lam công công đó ư?”

Lam Hỉ cười nói mang vẻ sâu xa: “Thì ra Tô hầu đọc còn nhớ rõ lần nửa gặp mặt duyên phận hôm ấy.”

Tô Yến chắp tay: “Đâu chỉ nhớ kỹ, hôm qua may mắn được công công có lòng tốt cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích.”

Lam Hỉ làm cái thủ thế im lặng, ép nhẹ tiếng nói: “Nơi này người đến người đi, không thuận tiện trò chuyện, chúng ta chuyển sang nơi khác rồi nói tiếp.”

Hai người bước xuôi theo đoạn hành lang, rẽ vào một chỗ phòng trống. Lam Hỉ dò xét từ trên xuống dưới Tô Yến một lượt, mới nói: “Dáng dấp của Tô tướng công không giống phụ thân ngài cho lắm, ngược lại có nét giống với lệnh tổ phụ.”

Tô Yến hơi giật mình: “Lam công công nhận biết ông nội và cha ta hay sao?”

Lam Hỉ nói: “Không chỉ nhận biết thôi đâu, chú của ngươi và phụ thân ta kết khế huynh đệ, xét về bối phận, ta gọi ngươi một tiếng cháu trai có được không?”

Hoá ra còn có một tầng quan hệ này... Cứ việc mang tâm trạng bất đắc dĩ đối với tập tục xưa khiến người tái mặt ở quê quán kia, Tô Yến vẫn giữ lễ tiết, khiêm tốn kêu một tiếng: “Cháu chào thế thúc ạ.”

(Thế thúc: vì hai gia tộc chỉ có quan hệ thông gia của trưởng bối, không chung huyết thống nên gọi là thế thúc hoặc thế huynh nếu như kém ít tuổi)

Lam Hỉ đỡ cánh tay của y dậy rồi cười nói: “Cháu không cần đa lễ. Việc này hai người chúng ta biết rõ trong lòng là được, ở trước mặt người ngoài, cần thể hiện không quen biết nhau mới tốt. Hoàng thượng luôn luôn kiêng kị nội thần gần gũi với ngoại thần, nếu biết hai ta có mối quan hệ này, ngày sau dùng người sẽ mang nhiều kiêng kỵ. Cháu có tài đức sâu rộng, tiền đồ không thể đo lường, chẳng nên bị chuyện nhỏ làm chậm trễ vì nhất thời sơ suất được.”

Tô Yến khá bội phục sự cẩn thận tỉ mỉ của vị thái giám này, gật đầu nói: “Cháu sẽ ghi nhớ ạ. Thế thúc là người hầu thân cận bên cạnh Hoàng thượng, mọi thứ đều được biết trước tất cả, sau này nếu như có tai hoạ muốn ập tới, mong rằng thế thúc nhắc nhở một chút, để cháu đề phòng thêm cẩn thận.”

Lam Hỉ nói: “Đó là đương nhiên, ta chỉ có một người thân quen trong cung là cháu, không chiếu cố cháu thì chiếu cố ai nữa. Ta đã nghe thấy sự tình vừa rồi ở Ngự thư phòng, xem ra Hoàng Thượng thật thích cháu, chỉ cần cháu dỗ dành Thái tử cho tốt, gặp chuyện thì xử lý thông minh một chút, khi ta phụng dưỡng vị kia sẽ nhân cơ hội nói tốt cho cháu thêm mấy lần, Hoàng thượng tự nhiên sẽ coi trọng cháu hơn.”

Tô Yến khoát tay liên tục: “Thế thúc đừng làm vậy, cháu cũng không biết vì cái gì, mỗi lần trông thấy Hoàng thượng lại bỡ ngỡ trong lòng, bắp chân bị rút gân. Dù sao cháu cũng không có ý định trèo lên trên, vẫn nên đứng xa mà nhìn, miễn cho ngày nào đó không cẩn thận làm thiên nhan tức giận, bị phạt đình trượng tính cả lần phạm lỗi lúc trước.”

Nét mặt Lam Hỉ mang vẻ chỉ hận không thể rèn sắt thành thép: “Hồ đồ! Ai làm quan mà chẳng muốn leo lên cao? Cháu không bò lên trên thì sẽ bị người khác coi thành miếng lót chân để dẫm đạp, trong triều đình còn nhiều ác lang mãnh hổ đang mài răng chuẩn bị nhai xương, đầy âm mưu quỷ kế giết người không thấy máu, đến lúc đó đừng nói khó giữ được ô sa, ngay cả tính mạng một nhà cũng phải góp vào đó!”

“Đã làm quan tại triều đình thì phải từng bước trèo lên trên, leo thẳng đến vị trí dưới một người trên vạn người, nắm được quyền lớn trong tay, địa vị cực cao mới thôi!”

Tô Yến bị hắn nói đến khá giật mình, cũng lo lắng trong lòng.

Lam Hỉ lại nói: “Cháu có biết đạo làm quan là gì hay không? Ta ở trong cung hai mươi năm rồi, thấy rõ nhìn thấu, rút ra được bốn chữ: 'Hiểu rõ thánh ý'.

Những tên quan chức kia, quyền lực đến từ nơi nào, còn không phải đều do Hoàng thượng ban cho ư, một câu của ngài có thể nâng cháu lên trời, cũng có thể quẳng cháu xuống đất, nếu không biết lấy lòng Hoàng thượng, mặc kệ cháu có tài cao đến cỡ nào cũng là vô ích cả.

Thời điểm ta vào cung, chỉ là một tên đốn củi nhóm lửa nhỏ bé, cả ngày làm lụng vất vả, ngậm đắng nuốt cay tìm đường sống trong khe hẹp, chỉ từ cái chức thính sự, giám thừa mà leo thẳng đến vị trí thái giám chưởng ấn hiện giờ của Ti Lễ giám. Những tấu sớ của ngoại thần bao gồm cả nội các kia, có cái nào không phải do ta tự tay ấn ngọc tỉ đâu? Đám quan văn quan võ gặp ta, ai lại không tươi cười vui vẻ, khách khách khí khí cơ chứ? Nếu không dựa vào bốn chữ chân ngôn này, thì chẳng có khung cảnh oai phong vinh dự của hôm nay.”

Tô Yến nghe mà líu lưỡi, chốn quan trường nguy hiểm vô cùng sống động, được một đại thái giám hiện thân thuyết pháp, đã có tính kích động lòng người lại mang sức thuyết phục, nếu người nghe là vị quan có tâm nào đó chắc chắn nhiệt huyết sôi trào. Đáng tiếc y trời sinh tính lười nhác, không ôm chí lớn, kiếp trước đã như thế mà đời này cũng chẳng khác mấy, chỉ muốn làm thiếu gia sống phóng túng ăn chơi thôi.

Nhưng ông trời không chiều lòng người, hết lần này tới lần khác lại ngẫu nhiên bước chân vào vũng nước đục quan trường này, từ đó trở đi chẳng sống yên ổn được ngày nào... Hầu hạ người nhỏ xong, hiện tại còn phải tới lấy lòng vị người lớn kia, lại phải luôn lo lắng cái đầu trên cổ có đủ chắc không, cớ chi phải khổ vậy chứ! Chẳng bằng để cho nước chảy bèo trôi, thuận theo tự nhiên, an ổn làm một chức quan không to không nhỏ là được rồi.

Mặc dù trong lòng không cho là đúng, nhưng để tránh phiền phức, Tô Yến vẫn phải bày ra dáng vẻ tiếp nhận dạy bảo: “Thế thúc tận tâm chỉ bảo làm cháu ngộ ra nhiều điều, sau này nhất định cố gắng gấp bội, không dám phụ lòng chờ mong của thế thúc.”

Sắc mặt Lam Hỉ trở nên vui vẻ, gật đầu: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

Tô Yến bỗng nhiên nhớ ra gì đó, kêu lên: “À quên mất, Thái tử sắp học xong, sợ là sẽ có việc cần sai bảo, cháu phải về Đông Cung đây.”

Lam Hỉ vội nói: “Thái tử kiêu căng ngang tàng, vui giận thất thường, cũng không như Hoàng thượng đối xử khoan dung với mọi người, cháu đừng làm lở thời gian, nhanh về hầu hạ đi.”

Tô Yến thầm nghĩ trong lòng: Suy nghĩ của mình và người này thật trái ngược nhau, tiểu Thái tử rất dễ dàng đối phó, chỉ như mèo con mà thôi. Vị người lớn kia mới là lão hổ thành tinh, tuy trên mặt có vẻ ôn hoà, nhưng bên trong thực sự lại sâu không lường được, về sau nếu có thể trốn được thì phải trốn càng xa càng tốt.

“Vậy cháu xin cáo từ.” Y chắp tay, vừa đi được mấy bước đã xoay người lại, “Đúng rồi, hôm qua cháu vô ý làm mất một viên ngọc bội lá sen, không biết thế thúc có nhìn thấy nó hay không?”

Lam Hỉ lắc đầu: “Chưa từng nhìn thấy. Mau đi đi, chớ chọc tiểu gia nổi giận.”

Tô Yến có chút thất vọng đáp “vâng”, rời khỏi hành lang.

*

Vừa tới cổng Đoan Bản cung, Tô Yến lập tức giữ chặt nội thị Phú Bảo để hỏi thăm, biết được Thái tử còn đang học ở điện Văn Hoa, thầm nghĩ không có ở đây cũng tốt, khỏi phải bịa chuyện giải thích việc đi Ngự thư phòng.

Y vội vàng tiến vào trong điện, nghĩ nghĩ lại cởi quan phục ra rồi nằm trên giường La Hán, đắp chăn mền lên người một lần nữa.

Huân hương an giấc trong lồng đốt bên cạnh chưa tiêu hết, dưới làn khói nhẹ mờ mịt lượn lờ, Tô Yến cũng hơi mơ hồ, khép hờ hai mắt như ngủ như không.

Không biết qua bao lâu, y đột nhiên cảm giác được trước mặt có người, lại đứng rất gần, hơi thở ấm áp phun trên mặt, mí mắt hơi ngứa như có lông vũ lướt qua.

Tô Yến bỗng nhiên mở mắt.

Gương mặt gần trong gang tấc kia “á” một tiếng rồi lui về phía sau, hẳn là bị y doạ đến giật nảy mình.

Nhìn tiểu Thái tử đang gượng cười, Tô Yến bất đắc dĩ nhíu lông mày: “Điện hạ lại đang chơi trò gì đó?”

Chu Hạ Lâm hơi xấu hổ, lại khá đắc ý giơ vật bị giấu ở phía sau tay trái lên, hoá ra là hai cây tăm ngà voi nhỏ bé tinh tế.

“Ta mới phát hiện lông mi của Thanh Hà vừa dài vừa cong, nên muốn thử đặt cây tăm này lên xem có thể đỡ được hay không...”

Tô Yến trợn trắng mắt lên hướng trần nhà, nghiến răng nghiến lợi: “Điện hạ thật đúng là rảnh đến phát hoảng rồi!”

Chu Hạ Lâm bất mãn quệt quệt khóe môi: “Còn chẳng phải là bởi vì ngươi ư. Ngươi nói sẽ xuất cung đi chơi với ta, nhưng khi ta trở về lại trông thấy ngươi vẫn đang nằm ở trên giường, không có chút sức lực nào cả!

Tô Yến thở dài: “Thần bị bệnh chẳng thể theo hầu, sao điện hạ không tìm việc gì đó để tiêu khiển, hoặc là gọi người khác cùng nhau xuất cung?”

Tiểu Thái tử trầm mặt, lớn tiếng nói: “Bắn liễu, bóng đá, mã cầu, những cái này ta đã chơi chán rồi, ngươi lại đang bị bệnh nên không thể chơi với ta được. Vì thế ta đã nghĩ đến việc kéo ngươi xuất cung dạo chợ, không ngờ ngươi lại cứ kiếm cớ từ chối, thật nhàm chán.”

Tô Yến nghe ra sự tủi thân trong giọng nói phàn nàn của hắn, ngẫm lại thì tiểu quỷ này cũng khá vất vả, chỉ mới mười ba mười bốn tuổi đã bị tròng lên gông xiềng người kế tục quốc gia, chỉ giơ tay nhấc chân, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều bị một đống ánh mắt nhìn chằm chằm.

Lễ quan, ngôn quan cả ngày mở miệng ra là tổ chế và lời dạy thánh hiền, còn có đám thái phó và thị giảng kia của Thái tử cũng ép hắn học cái này học cái kia, chỉ hơi thư giãn một chút đã bị chê trách báo lên Hoàng đế, thật sự còn đáng thương hơn cả những thí sinh thi đại học dưới áp lực học hành.

Y lập tức mềm lòng nên nói: “Nếu điện hạ thật sự cảm thấy nhàm chán, không bằng chúng ta chơi đánh cờ, được không?”

“Đánh cờ?” Chu Hạ Lâm có chút mất hết cả hứng nói, “cờ vây hay là cờ tướng?”

Tô Yến mỉm cười, “Đều không phải, là quốc tế... Không, cờ Tây Dương.”

Hai mắt Chu Hạ Lâm sáng lên: “Cờ Tây Dương? Người Tây Dương cũng đánh cờ ư? Quân cờ của bọn họ có giống với nước ta không?”

“Ừm, không giống nhau lắm.” Tô Yến bắt đầu liên hệ so sánh để giải thích các vật dụng cần thiết của trò này, quy tắc và phương pháp di chuyển quân cờ của cờ vua.

Chu Hạ Lâm nghe đến hào hứng dào dạt, lệnh cho cung nhân lấy giấy bút đến, dựa theo sự miêu tả của y mà vẽ ra bộ dáng hoàn chỉnh, lại giao cho thợ mộc trong cung lập tức chế tác.

Chưa tới một canh giờ, một bộ cờ chế tạo từ gỗ Hoàng Dương được mang lên. Tô Yến xem xét một lượt, thấy khá hoàn thiện, chẳng qua vua thì mang vương miện, hậu thì đội mũ phượng, chữ cái tiếng Anh trên bàn cờ cũng nhập gia tùy tục mà biến thành thiên can địa chi, là sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây.

Chu Hạ Lâm di chuyển một cái bàn thấp làm từ gỗ đàn hương màu đỏ để ở trên giường La Hán, đặt bàn cờ lên trên, cởi giày ra rồi ngồi xếp bằng, vén tay áo lên: “Nào nào, hai chúng ta đấu vài ván đi.”

Tô Yến chọn đi trước một bước, vừa đi nước cờ vừa chỉ đạo cho Thái tử về bố cục và chiến thuật cơ bản của trò này, giết đối phương đến không còn manh giáp mấy ván liên tiếp, rất có cảm giác vui sướng khi bắt nạt kẻ yếu. Lúc thắng đến trận thứ mười thì cuối cùng cũng chẳng nhịn được nữa mà đắc ý cười phá lên: “Chiếu tướng! Điện hạ, ông vua đáng thương của ngươi lại sắp cưỡi hạc về tây thiên rồi.”

Chu Hạ Lâm tức giận đến sắc mặt đỏ lên, cảm thấy kỳ quái hỏi: “Quân kia của ngươi rõ ràng là con tốt, sao đột nhiên lại biến thành hoàng hậu rồi?”

Tô Yến liếc xéo hắn: “Ta chẳng phải đã nói với ngươi rồi à, khi con tốt đi tới đường cuối cùng của bàn cờ bên đối phương, thì có thể thăng cấp làm hậu.”

Chu Hạ Lâm nhấc quân cờ đang đứng không ở bên cạnh lên: “Vậy quân tượng của ta cũng phải thăng lên làm hậu.”

Tô Yến vội vàng ngăn lại, “Con tốt thăng cấp là nước cờ đặc biệt, rõ ràng là ngươi muốn ăn gian, không hợp quy tắc đâu!”

Chu Hạ Lâm trở tay đè mu bàn tay của y lại, dùng sức ép trên bàn cờ, nhướn đuôi lông mày lên, ánh mắt vừa sắc bén vừa kiệt ngạo.

“Quy tắc gì? Ai đặt ra quy tắc? Ta là vua, ta nói thế nào thì phải thế ấy, ta chỉ ai làm hậu thì người đó sẽ được thăng hậu, ai dám cản ta, ta giết kẻ ấy!”

Tô Yến nhìn khuôn mặt vẫn còn nét ngây thơ nhưng đầy kiêu ngạo của hắn, bỗng nhiên sinh ra một tia bất an mơ hồ: Lão hổ dù còn nhỏ thì vẫn là lão hổ, tuy Thái tử nhỏ tuổi, nhưng đã sớm quen với việc nắm quyền sinh sát và vị trí vô cùng tôn quý, liệu hành vi càn rỡ quá mức của mình có chôn xuống mầm họa cho tương lai không đây?

Nghĩ như vậy, y chợt cảm thấy mất hết hứng thú, khóe môi nhếch lên ý cười yếu ớt theo thói quen, “Điện hạ nói đúng lắm, đừng nói quân cờ, chúng sinh khắp thiên hạ đều là thần dân của bệ hạ và ngài, làm nô tài hay là Hoàng hậu, chỉ có thể dựa vào một ý niệm của Hoàng thượng, ai lại không biết sống chết dám ngăn cản?”

Chu Hạ Lâm nghe xong rất hưởng thụ, nhưng chẳng biết tại sao, nụ cười bên khoé miệng đối phương lại làm hắn cảm thấy hơi khó chịu.

Ý thức được tay phải của Tô Yến còn bị nhấn trên bàn cờ không dám lấy ra, hắn chậm rãi rút tay về, mắt thấy trên mu bàn tay như bạch ngọc kia hiện lên vết đỏ, dấu tay rất rõ ràng, tiểu Thái tử nhíu mày trong vô thức.

Tô Yến mỉm cười: “Điện hạ chơi mệt rồi à, muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”

Chu Hạ Lâm mấp máy khóe môi, giọng nói khàn khàn: “Trừ phụ hoàng, trong cung này không có người chơi cờ thắng nổi ta. Ta biết bọn họ chẳng phải thắng không được, mà là không dám thắng, ngay cả thua cũng phải nghĩ trăm phương ngàn kế để không lộ ra dấu vết. Thế nhưng Thanh Hà lại thắng ta mười bàn liên tiếp, không cho ta một chút mặt mũi gì cả.”

Tô Yến âm thầm thở dài, đẩy bàn cờ ra, cúi người nói: “Thần vô lễ mạo phạm, xin điện hạ trách phạt.”

Chu Hạ Lâm rũ mắt nhìn y đang quỳ lạy ngay ngắn, không thấy rõ nét mặt, chỉ lộ ra cái ót đầy tóc đen nhánh, bỗng nhiên trời xui đất khiến suy nghĩ, sau này nếu ngay cả y cũng bắt đầu cung kính nghe lời, trở thành một trong vô số cái ót không nhìn rõ mặt kia, thì sẽ là cảnh tượng như thế nào đây?

Nghĩ như vậy, hắn lại sinh ra cảm giác ảo não trong lòng, gập đốt ngón tay gõ mạnh vào trán y: “Đứng lên! Ta cũng đâu có trách ngươi, quỳ bậy bạ gì đó? Sau này không cho phép động một chút là quỳ xuống thỉnh tội nữa!”

Tô Yến hít vào một ngụm khí lạnh, đưa tay lên sờ, trên trán đã sưng lên một cục u nhỏ, lập tức nổi giận trong lòng: Con mẹ nó, ngươi tưởng ta thích quỳ lắm chắc? Kiếp trước chỉ quỳ lạy trời đất và cha mẹ, tên nhóc như ngươi là cái thá gì, khoa trương hết sức, lão tử không theo hầu nữa!

Lúc này bỗng nhiên ngẩng đầu đứng dậy, đối diện với Thái tử đang thay đổi sắc mặt liên tục, nói với khí thế hiên ngang lẫm liệt: “Vậy sau này ta không quỳ nữa, câu này là ngươi tự nói đó!”

Chu Hạ Lâm khẽ giật mình, nét mặt có chút xấu hổ, “Cái này thì... Ở trước mặt phụ hoàng và bách quan vẫn nên làm dáng một chút.” Lại nhìn xuống mặt đất rồi nói tiếp: “Lúc khác thì miễn đi, ta cũng không thích nhìn ngươi quỳ nói chuyện.”

Y đã chuẩn bị tâm lý để chịu tội nên khi nghe xong thì cảm thấy rất bất ngờ. Thái tử này, chẳng biết nên nói hắn không hề tự cao, bình dị dễ gần, hay là phóng khoáng tùy ý đây?

Chu Hạ Lâm thấy mặt y đầy vẻ khó xử, giống như bị nghẹn mà nói không nên lời, cười hì hì rồi chọt chọt trên chán của đối phương: “Ngốc rồi à? Thôi, đánh cờ lâu như vậy chắc ngươi cũng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, khi nào hết bệnh thì xuất cung đi chơi với ta.”

Tiểu quỷ này cố chấp với việc vui chơi thật đấy. Tô Yến âm thầm thở dài, chỉ đành tính toán lần sau phải chuẩn bị nhiều hơn, đề phòng bất trắc. Nếu không cho dù Thái tử miễn tội chết, thì Hoàng đế chưa chắc đã tha cho y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.