“Oáp...” Tô hầu đọc mới nhậm chức của Thái tử dùng ống tay áo to rộng che lại mũi miệng, lén lút ngáp một cái, tiện thể vặn người thả lỏng cột sống đã bắt đầu cứng lại.
Mấy ngày nay y đi sớm về khuya, ban ngày đến điện Văn Hoa hầu đọc, học xong lại bị Thái tử kéo đi Đông Cung nói chuyện phiếm chơi đùa, giữ lại dùng bữa tối, đến khi cửa cấm sắp đóng mới chịu thả về. Thỉnh thoảng lại chạy tới hẻm son phấn trong đêm, uống rượu nghe ca nhạc nhìn hoa nương nhảy múa, hơn nửa đêm mới nghỉ ngơi, khó tránh khỏi tinh thần sẽ có chút không tốt vào ngày kế tiếp.
Trong công đường, Nghiêm đại học sĩ còn đang mải miết giảng đọc tứ thư ngũ kinh, đã qua một canh giờ mà không uống lấy một chén nước, quả thật tận tâm làm việc rất nghiêm túc.
Nhớ tới đánh giá của Chu Hạ Lâm, Tô Yến không khỏi thở dài: Nghiêm đại học sĩ dạy học không chỉ đơn giản buồn tẻ vô vị thôi đâu, mà phải là cực kỳ không thú vị.
Thường thì vị này sẽ đọc một câu nói của thánh nhân trước, rồi những người khác đọc theo năm hoặc mười lần, gần như chẳng chú thích hay giảng giải gì cả, hoàn toàn là một người ủng hộ trung thành của suy nghĩ “đọc sách trăm lần tự nhiên sẽ hiểu ý nghĩa“.
Chẳng qua như thế cũng may mắn, bụng đầy ruột bông rách của mình mới không có lộ tẩy.
Dùng đầu ngón tay ấn nhẹ khóe mắt ẩm ướt, Tô Yến nhìn quanh một vòng, chỉ thấy bảy tám hầu đọc Hàn Lâm viện đang ngồi ngay ngắn, mắt nhìn thẳng, còn có hai ba thị giảng đang vùi đầu viết viết gì đó, chắc là đang chuẩn bị nội dung bài học tiếp theo.
Mà vị Thái tử điện hạ vô cùng nổi bật trong đám người kia, đang nghiêng đầu, dùng ngón tay chống thái dương, làm ra vẻ như đang suy tư, nhưng con ngươi lại chẳng an phận xoay tròn nhìn tứ phía.
Thấy ánh mắt Tô Yến liếc đến đây, hai mắt Thái tử đột nhiên sáng lên, nhướng mày chun mũi với y, dùng khẩu hình rất khoa trương để lặng lẽ nói chuyện.
Tô Yến phân biệt cẩn thận, hình như nói là “chiều nay tìm cách chuồn ra ngoài cung chơi”, lập tức lắc đầu.
Tuy hai lần trước y đều gặp được Chu Hạ Lâm trên phố xá sầm uất náo nhiệt ngoài cung, nhưng cũng không uổng công xem mấy bộ phim truyền hình ở kiếp trước, Thái tử cải trang xuất cung, lỡ như bị Hoàng đế biết được, chính chủ cùng lắm là bị quở trách vài câu, nhưng người đi cùng lại xui xẻo rồi, chỉ một câu “xúi giục Thái tử chơi bời” hoặc “không cố gắng khuyên nhủ”, nhẹ thì phạt gậy, nặng thì rơi đầu. Y hùa theo hắn để tìm đường chết hay gì?
Chu Hạ Lâm thấy y lắc đầu, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhe răng làm ra vẻ uy hiếp.
Tô Yến ở chung với hắn một thời gian đã khá thân thuộc rồi, nên chẳng quan tâm cơn giận nhỏ này, chỉ lười biếng nhìn lên trần nhà.
Chu Hạ Lâm tức giận tới mức nghiến răng, gân xanh trên trán cũng thi nhau nổi lên, hận không thể nhào đến bóp y cho chết luôn, nào ngờ bị Nghiêm đại học sĩ nhận ra, gọi tên hỏi bài.
May mắn tính cách hắn nhạy bén, văn chương học được cũng tạm ổn, đọc một đoạn Khổng Tử một đoạn Mạnh Tử là qua ải, chỉ là sắc mặt càng thêm hung dữ, trừng mắt với Tô Yến, giống như muốn xé y nát ra rồi nuốt vào bụng vậy.
Tô Yến âm thầm thở dài, nghĩ đến sau này không chỉ hầu đọc bồi chơi, còn phải phụ trách dỗ dành cho Thái tử vui vẻ, cảm thấy con đường làm bảo mẫu chuyên trách tại hoàng cung của chính mình lại có thêm một bước tiến lớn.
Chẳng thể làm gì được đành phải cười nhẹ một tiếng với Chu Hạ Lâm, tỏ ý an ủi xin tha, há miệng không tiếng động nói nhỏ: Hôm qua ta mua được rương con rối ở chợ, buổi chiều kêu người diễn cho ngươi xem.
Chu Hạ Lâm vốn đang giận sôi người, bỗng thấy Tô Yến nở nụ cười nhẹ như hoa đào trôi theo dòng nước, nên hơi ngơ ngác, giống như cơn sóng gợn nhẹ này cuộn lên từ lồng ngực, lửa giận bị dập tắt hơn nửa.
Tô Yến nhìn hắn ngây người, tưởng là không hiểu được, lại dùng khẩu hình nói lại lần nữa.
Chu Hạ Lâm kiêu căng hất cằm lên, khóe miệng trề xuống, biểu thị “Bổn Thái tử miễn cưỡng ân chuẩn thỉnh cầu của ngươi”, đáng tiếc bởi vì khuôn mặt còn mang theo nét ngây thơ, không đủ khí thế gì cả.
Tô Yến nhịn không được lộ ra ý cười trêu tức, sau khi liếc hắn một cái thì quay mặt đi.
Kết quả là, Thái tử điện hạ cho rằng bị xem thường nên cả buổi trưa đều ở trong trạng thái tâm thần không yên ổn, lòng đầy phiền muội cáu kỉnh, khó khăn lắm mới chống đỡ được đến lúc tan học ra khỏi Văn Hoa điện, liền đi lại gần Tô Yến với vẻ mặt bất thiện.
Tô Yến thấy hắn giận dữ đầy mặt, đoán là tiểu bá vương lại giở tính tình rồi, chỉ đành âm thầm lựa chọn vài câu ngon ngọt, chuẩn bị lát nữa dùng làm thuốc nước dập lửa.
Không nghĩ đến Thái tử còn chưa kịp nổi nóng, một nội thị đã thở hổn hển đi nhanh đến, bẩm báo: “Tiểu gia, hoàng gia gọi người đến Càn Thanh cung ngay.”
Mưa thật đúng lúc nha, Tô Yến thở phào nhẹ nhõm, tính toán mau rời cung, tránh bị “bom hẹn giờ” này nổ đến.
Chu Hạ Lâm giống như là đoán được suy nghĩ trong lòng đối phương, hai bước vượt đến trước mặt, dữ dằn đẩy ngực của y một cái: “Thành thành thật thật đợi ở Đông Cung chờ ta trở lại, nếu ngươi dám tự tiện xuất cung, xem ta xử ngươi thế nào!”
*
Tô Yến ngồi không ở Đoan Bản cung gần nửa canh giờ, thật sự vô cùng buồn chán, nhìn thấy ngoài cửa sổ ánh nắng rực rỡ, hoa xuân chớm nở, chợt nảy ra ý nghĩ, muốn đến vườn hoa liễu tản bộ, cũng xem như ngắm cảnh dạo chơi, bèn dặn dò cung nhân mấy câu, rồi một mình ra khỏi Đông Cung.
Quả nhiên là vườn hoa của nội cung, trăm hoa đua nhau khoe sắc. Tô Yến rảo bước chậm rãi, ngửi mùi hương thanh mát của cây cỏ lẫn trong làn gió nhẹ lướt qua mặt, rất dễ chịu.
Tâm thần vừa được thả lỏng thì cơn buồn ngủ xông đến, y nhìn xung quanh yên tĩnh không một bóng người, liền tìm một bụi cây sạch sẽ râm mát rồi chui vào, nằm trên thảm cỏ xanh mềm xốp, ngắt một lá cỏ non ngậm trong miệng, không bao lâu sau thì mơ màng ngủ rồi.
Không biết qua bao lâu, một trận bước chân cùng tiếng nói chuyện cách rừng cây truyền đến, đánh thức y tỉnh lại.
Tô Yến duỗi lưng một cái, còn chưa hết mệt mỏi, dứt khoát nằm trên đồng cỏ, muốn đợi người đi qua rồi mới trở về cung.
Không ngờ những tiếng bước chân kia vừa vặn dừng lại ngay tại rừng cây bên ngoài.
Chỉ nghe được tiếng nói ung dung nhẹ nhàng của nam nhân: “Lam Hỉ, đó là bông hoa gì, nở thật đẹp.”
Thanh âm này có chút quen tai, tựa như là... Hoàng đế? Tô Yến giật mình một cái, giống như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu, cơn buồn ngủ tiêu tán, vội ngồi bật dậy từ trên bãi cỏ.
Một tiếng nói mềm nhẹ khác vang lên: “Bẩm hoàng gia, đó là hoa lan nước Java tiến cống, quả thật nở rất đẹp, hồng hồng tím tím, giống như cánh bướm.”
Cảnh Long Đế lại bảo: “Lát nữa mang tới Đông Cung vài gốc đi, cứ nói là phần thưởng trẫm ban cho sự siêng năng học tập của Thái tử. Đứa nhỏ này rất thích đồ chơi hiếm lạ, chỉ là không được lâu dài, có mới nới cũ.”
Lam Hỉ vâng một tiếng rồi nói tiếp: “Đúng rồi, vừa nãy Cấp sự trong sáu khoa của Đô Sát viện dâng tấu chương tới, nô tài thấy hoàng gia và tiểu gia đang nói chuyện nên đã đặt tạm trên bàn.”
“Không sao, trẫm biết đám ngôn quan đó muốn nói gì, còn chẳng phải là cầu tình giúp Lý Thừa Phong sao. Ông ta bị nhốt mấy ngày rồi?”
“Chỉ mới năm ngày.”
“Cũng tới lúc nên thả ra rồi, nếu không thì tấu chương vạch tội cũng sắp nện lên trẫm như mưa đá rồi, phiền phức không chịu nổi.”
“Còn Phụng An hầu có nên được...”
“Cũng thả ra đi, tránh cho mỗi lần Quý phi gặp trẫm đều khóc rống. Chẳng qua Vệ Tuấn này hay làm việc ác, không thể tha cho gã dễ dàng như vậy, phạt bổng lộc nửa năm, cấm túc trong phủ hai tháng để tự suy xét lại mình, viết thêm một bản liệt kê tội trạng.”
Lam Hỉ cung kính nói: “Vẫn là Hoàng gia anh minh, chỉ với một chiêu 'ngoại thích làm loạn pháp tắc, cứ nói thẳng chớ kiêng dè', gần đây Lý các lão luôn xoi mói Phụng An hầu, cuối cùng đã kích thích gã đến mức nổi điên. Đánh nhau trước mặt Hoàng đế là tội lớn, Quý phi nương nương lo cầu tình xin miễn tội còn không kịp, chắc chắn không dám tới làm phiền sự thanh tĩnh của Thái hậu, đòi thực quyền cho Phụng An hầu và Trường Ninh bá nữa.”
Cảnh Long Đế khẽ cười một tiếng: “Trên dưới cả triều đình này, chỉ có ngươi lý giải được tâm của trẫm, ngươi nói xem trẫm nên khen thưởng ngươi như thế nào đây?”
Giọng nói Lam Hỉ lập tức mang theo một tia run rẩy: “Nô tài không dám đòi khen thưởng, chỉ mong cả một đời có thể vì hoàng gia mà chạy việc lặt vặt, làm một người hầu cúc cung tận tụy.”
Cảnh Long Đế thản nhiên nói: “Ngươi đi theo trẫm nhiều năm, sao trẫm lại không rõ tâm tư đó của ngươi chứ. Chỉ cần ngươi không kết bè kết cánh, lá mặt lá trái, một chút minh lanh lợi kia chưa chắc không phải chuyện tốt.”
Lam Hỉ vội nói: “Sau này nô tài nhất định càng thêm thận trọng từ lời nói đến việc làm.”
Tô Yến ngừng thở, cảm giác được một trận gió lạnh thổi qua sau lưng. Hóa ra Cảnh Long đế mới là đạo diễn giấu mặt sau màn của vở diễn trong Kim Loan điện kia, quan văn quan võ cả triều bao gồm Vệ quý phi đều ngoan ngoãn làm diễn viên của hắn, có lẽ ngay cả Lý thượng thư Lý Thừa Phong là diễn viên chính duy nhất cũng bị qua mặt, đang hối hận trong đại lao vì xem lời nói đùa của Hoàng đế là thật kìa.
Nhìn từ bên ngoài, cả hai phe đều bị phạt như nhau, nhưng trên thực tế, trong cuộc tranh đấu giữa quan văn và ngoại thích này, kẻ sau có danh không quyền, nên chịu thiệt thòi lớn hơn.
Mà người thống trị ngồi trên ngai vàng kia, tay cầm cán cân, lạnh lùng nhìn mấy thế lực trong triều giằng co qua lại, minh tranh ám đấu, thỉnh thoảng sẽ tăng thêm một ít lợi thế cho bên yếu hơn, để duy trì sự cân bằng ổn định của đại cục.
Không biết người qua đường A như mình có phải bị tính kế trong đó luôn không, hoặc là nói, lúc đó Cảnh Long đế nhìn vào mắt y, thật ra là đang đánh giá xem y có đủ tư cách làm một quả cân nhỏ hay không ư?
Nghĩ như vậy, Tô Yến càng toát ra nhiều mồ hôi lạnh, một lòng chỉ mong mau rời khỏi cái địa phương nguy hiểm này, nếu bị Hoàng đế phát hiện y nghe lén, có lẽ ngay cả cơ hội giải thích cũng sẽ không cho, trực tiếp đẩy ra Ngọ Môn chém đầu luôn.
Thật sự là sợ cái gì thì xảy ra cái đó, y vốn định rón rén rời đi trong im lặng, nhưng không ngờ vạt áo bị kẹt trên nhánh cây nhỏ, làm bụi cây lắc lư nhẹ một cái, lập tức nghe thấy Cảnh Long Đế trầm giọng hỏi: “Người nào ở đó?”
Tô Yến bị một tiếng này của hắn dọa cho tay chân lạnh lẽo, trong lòng thầm kêu mạng nhỏ sắp mất rồi!
Bụi cây um tùm trước mặt bị một bàn tay gạt ra, lộ ra gần nửa khuôn mặt, khi đôi mắt đen sáng kia nhìn thấy rõ Tô Yến thì đột nhiên hoảng hốt, một tia sáng loé qua trong đáy mắt, ngay sau đó lại biến mất sau bụi cây.
“Hoàng gia, chỉ là một con mèo nhỏ thôi, nhảy lên một chút đã chạy mất. Có lẽ là vị nương nương nào đó nuôi, lát nữa nô tài sẽ gọi người bắt lại đưa đến hậu cung.”
Cảnh Long Đế “ừm” một tiếng.
Tô Yến nghe thấy tiếng bước chân của hai người từ từ đi xa, dựa lưng vào thân cây hít sâu mấy hơi, lúc này mới nhận ra áo trong đã thấm ướt từ lâu.
Thái giám tên Lam Hỉ bên cạnh Cảnh Long đế kia, vốn không quen biết lẫn nhau, tại sao hắn phải mạo hiểm phạm tội khi quân để che giấu giúp mình nhỉ?
Y nghĩ mãi mà không ra, đến cuối cùng thì lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy làm gì, lần sau nếu có cơ hội chạm mặt thì phải cảm ơn thật đàng hoàng, dù sao đã nợ người ta một nhân tình lớn.
Ngẩng đầu thấy mặt trời đã ngả về tây, Tô Yến bỗng nhớ đến việc Thái tử bảo y đợi ở đông cung, tiểu quỷ kia trở về mà không gặp được người, chắc chắn sẽ nổi điên, đành vội vã chạy về Đông Cung.
Khi đến Đoan Bản cung, quả nhiên thấy Chu Hạ Lâm đang ngồi tựa lưng trên ghế bành với khuôn mặt đen như đáy nồi, thấy y vào trong, cũng không đợi hành lễ, tiến lên tóm chặt ngay, tức giận nói: “Không phải bảo ngươi thành thật đợi ở Đông Cung sao, ngươi dám kháng chỉ à?”
“Thần nào dám ạ” Tô Yến cười xoà nói, “chỉ là lúc nãy ngồi đến mức buồn bực trong lòng một chút, nhìn thấy nắng xuân trong vườn rất đẹp, nên muốn ra ngoài hít thở không khí, không ngờ bị lạc đường, lượn tới lượn lui mất mấy vòng.”
Sắc mặt Chu Hạ Lâm dịu lại không ít, buông vạt áo của y ra, “Đi dạo trong vườn mà cũng lạc đường, ngốc chết đi được, lần sau nhớ gọi Phú Bảo đi theo. Đúng rồi, chẳng phải ngươi nói đã mua một rương con rối à, đi, mau kêu bọn họ diễn cho ta xem.”
Đi chưa được mấy bước, hắn bỗng nhiên dừng lại, ngắm nghía Tô Yến: “Ngươi thấy nóng lắm à, sao trên trán toàn là mồ hôi vậy?”
Tô Yến giơ tay lên xoa trán một chút, ngón tay ướt đẫm nước, có chút hoảng hốt nói: “Có hơi nóng...”
“Cái lạnh của mùa xuân chưa qua, sao lại nóng cho được.”
Chu Hạ Lâm nhíu nhíu mày, thấy hai bên má y ửng đỏ như nhiễm bệnh, hô hấp cũng có vẻ nặng nề, vội đặt tay lên trán đối phương, rồi lập tức kêu lên: “Nóng vậy!” Quay đầu quát với nội thị: “Đứng ở chỗ này làm gì, còn không mau đi gọi thái y!”
Tô Yến nghe hắn quát lên với giọng khàn khàn chói tai, đầu óc vốn đang lơ mơ bắt đầu đau nhức, miễn cưỡng cười nói: “Không sao, chắc bị nhiễm lạnh chút thôi, không nghiêm trọng lắm đâu.”
Chu Hạ Lâm trừng mắt liếc thanh niên một cái, sai người đỡ y nằm xuống chiếc giường La Hán bằng gỗ tử đàn được phủ lụa lông ngỗng, tiện thể ngồi bên cạnh, nhìn cung nữ vắt khăn lau mồ hôi cho đối phương.
“Mới sáng còn khoẻ mạnh, sao bây giờ đã nhiễm lạnh rồi?”
Tô Yến nghĩ nghĩ, có thể là do nằm ngủ trên bãi cỏ mà không che thêm cẩn thận, còn bị Cảnh Long đế dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh ướt sũng cả người nên mới nhiễm lạnh, nhưng không dám nói sự thật, chỉ nói: “Ta cũng không rõ nữa, có lẽ là đêm qua đi ngủ bị gió độc xâm nhập cơ thể, bây giờ mới phát tác ra.”
Chu Hạ Lâm hừ nhẹ một tiếng, “Cha mẹ ngươi bỏ đói ngươi hay đông lạnh ngươi à, sức khoẻ yếu như vậy, lát nữa nói thái y viết thêm đơn thuốc tẩm bổ để điều dưỡng cơ thể cho thật tốt.”
Tô Yến buồn bực nghĩ, cũng đâu phải ta muốn thế, thân thể kiếp trước tốt biết bao nhiêu, một hơi chạy nghìn mét chỉ như bữa ăn sáng, bây giờ bị ném đến cái tấm thân yếu đuối lộ cả xương sườn, ta tủi thân quá trời đây này.
Chu Hạ Lâm thấy đối phương rũ mắt không nói chuyện, cho là y khó chịu nói không ra lời, quay đầu nói: “Gọi thái y thôi mà lâu như vậy à? Thành Thắng, ngươi đi hối thúc, để bọn hắn lăn nhanh tới đây cho ta!”