Đảo chủ nhanh chóng tránh khỏi công kích của Lãnh Chiếu, liền trở tay kéo một băng ghế dài qua, chặn ngang đòn của Lãnh Chiếu đánh tới. Mặc dù thân thể của hắn già yếu, nhưng vị Đảo chủ này vẫn mạnh mẽ uy vũ như cũ, lực đạo mười phần. Lãnh Chiếu nhanh chóng nghiêng người sang trái, bay lên tung một cước vào cái ghế dài, băng ghế dài kia kêu "Răng rắc" một tiếng, nhất thời gẫy thành hai khúc, mà Lãnh Chiếu trong nháy mắt lui về phía sau hai bước, thân hình đứng vững cũng không công kích nữa.
Đảo chủ cũng không thừa thế tấn công, ném nửa đoạn băng ghế dài trong tay đi, lạnh lùng nhìn Lãnh Chiếu.
- Đảo chủ đã nhiều năm không động thân tay mà công phu vẫn chưa mai một, Lãnh Chiếu thật là bội phục!
Lãnh Chiếu cười lạnh nói.
Đảo chủ chắp hai tay sau lưng, tự nhiên sinh ra một cỗ uy thế, quét mắt nhìn một đám người phía sau Lãnh Chiếu, thản nhiên nói:
- Các ngươi là thật muốn phản rồi? Đều muốn theo cái tên lòng lang dạ thú này cùng đi vào chỗ vạn kiếp bất phục sao?
Chúng hải tặc hai mặt nhìn nhau, mặc dù Đảo chủ hôm nay dù chỉ một mình chiến đấu hăng hái, nhưng dư uy thì vẫn còn đó, làm tất cả mọi người có chút do dự.
Rốt cục có một tên tay chân của Lãnh Chiếu lớn tiếng hỏi:
- Đảo chủ, Lãnh nhị ca nói ngươi bán đứng chúng ta, điều này có thật không?
Đảo chủ lạnh nhạt nói:
- Bán đứng các ngươi? Bán các ngươi cho ai?
- Bán cho Hàn gia!.
Người nọ lớn tiếng nói:
- Nếu không thì vì sao ngài để cho tiểu tử Hàn gia kia chạy trốn? Ngài không phải muốn mang chúng ta làm lễ vật để dễ dàng đầu nhập Hàn gia sao?
Đảo chủ không giận mà ngược lại còn cười nói:
- Lãnh Chiếu, ngươi cũng thật là tài mê hoặc lòng người a!
- Đảo chủ cũng không cần phủ nhận đâu!
Tay phải Lãnh Chiếu linh hoạt chơi đùa chủy thủ, lạnh nhạt nói:
- Chuyện này mọi người đều chứng kiến, ai cũng không phải là người mù. Đảo chủ, người cũng nên cho các huynh đệ một cái công đạo đi?
- Người có mưu đồ phản thì tất có rục rịch, lão phu không cần tổn hao miệng lưỡi mà đi giải thích!
Đảo chủ nhìn Lãnh Chiếu, từ chỗ sâu trong mắt tràn đầy thất vọng:
- Lãnh Chiếu, ta nuôi ngươi mười mấy năm, đến cuối cùng mới biết được là dưỡng hổ gây họa. Ta rất hối hận…hối hận vì không thể dạy ngươi làm người tốt!
Mí mắt Lãnh Chiếu giật giật. Hắn nhắm mắt lại, thản nhiên nói:
- Đảo chủ, công ơn ngươi mười mấy năm nuôi dưỡng, Lãnh Chiếu ta nhớ khắc cốt ghi tâm! Nhưng vì mấy trăm miệng ăn trên đảo, Lãnh Chiếu ta đành vì đại nghĩa diệt thân! Ta không muốn bọn họ đi ăn nhờ ở đậu, mà ngươi lại muốn cho chúng ta trở thành đầy tớ hạ tiện! Ngươi không muốn phát triển, chẳng lẽ ngươi cho là cứ ở trên Tiên Nhân Đảo này thì sẽ bình yên mãi được sao? Hôm nay ngươi bán đứng chúng ta cho Hàn gia! Ngươi…làm sao đối mặt với mọi người đây?
Không khí bên trong lều lộ ra vẻ cực kỳ khẩn trương.
Một gã hải tặc từ bên ngoài chui vào, cung kính hướng Lãnh Chiếu nói:
- Lãnh nhị ca, mười mấy người kia cũng đã bị bắt lại rồi, không có xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Lãnh Chiếu gật đầu, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh:
- Làm rất khá!
Hắn nhìn Đảo chủ rồi nói:
- Ngươi hôm nay đã chân chính là người thân cô thế cô rồi!
Đảo chủ biết những hải tặc bị bắt kia đều trung thành với mình, bèn thở dài. Hắn thản nhiên nói:
- Lãnh Chiếu, ngươi làm việc giống với phụ thân ngươi, suy nghĩ chu toàn, làm việc quyết đoán. Chỉ là phụ thân ngươi luôn làm việc quang minh lỗi lạc, mà ngươi... còn kém rất nhiều!
Nói xong câu đó, hắn cũng không nói thêm một lời nào.
…
…
Ở phạm vi cách Tiên Nhân Đảo vài chục dặm, nơi này giống như một con quái thú khổng lồ bò lổm ngổm ở đại Đông Hải mênh mông, nhưng đầu "Quái thú" này rất là xinh đẹp, một màu xanh biếc bao phủ bên trên, trên đảo trừ xung quanh là bờ cát màu trắng, cơ hồ đều là rừng cây rậm rạp .
Không khí trong lành, cảnh tượng mỹ lệ, nếu muốn ẩn thân trong bụi cây ở nơi rậm rạp này, cũng không phải là một chuyện khó.
Hàn Mạc cùng Đỗ Băng Nguyệt cùng núp ở trên một thân cây, lá cây rậm rạp che dấu thân hình của bọn họ, đợi sau khi xác định bọn Thiết Hổ đã đi xa, Hàn Mạc mới từ trên cây nhảy xuống.
Hắn cũng không nghĩ nhiều, tìm khúc cây lớn bằng cánh tay bẻ gãy.
- Khí lực ngươi ghê gớm thật!
Đỗ Băng Nguyệt từ phía sau đi tới, nói bằng ngữ khí tán dương.
Thật ra thì cành cây này cũng không phải là lớn lắm, sinh trưởng vô cùng tốt và rất dẻo dai, người bình thường tự nhiên không thể dễ dàng bẻ gãy. Mặc dù trên Tiên Nhân Đảo vẫn có người bẻ được, do Đỗ Băng Nguyệt nhìn thấy Hàn Mạc tuổi còn nhỏ hơn cả mình, thân hình cũng không tráng kiện lắm, nhưng lại dễ dàng bẻ gãy, đương nhiên là rất khâm phục.
- Lấy chủy thủ của ngươi cho ta mượn!
Hàn Mạc vươn tay, dùng một khẩu khí không chút thương lượng nói. Hắn biết phía sau vòng eo thon thả nhỏ nhắn, trên kiều đồn tròn trịa nở nang kia của Đỗ Băng Nguyệt có giấu một thanh chủy thủ mà.
Đỗ Băng Nguyệt cau mày lại, nhưng vẫn đem chủy thủ đưa cho Hàn Mạc.
- Ngươi muốn làm gì vậy? Đừng trì hoãn thời gian nữa, Lãnh Chiếu sẽ còn phái người tới! Bọn Thiết Hổ tìm không được, cũng sẽ quay đầu lại tìm, chúng ta nên tranh thủ thời gian mà đi khỏi đây thôi!
Thanh âm Đỗ Băng Nguyệt có chút lo lắng, thậm chí có vẻ không kiên nhẫn nữa.
Hàn Mạc nhận lấy chủy thủ, cũng không để ý tới nàng, mà đem cành cây đẽo gọt thành một thanh mộc côn, sau đó thử một chút, cảm giác thật sự quá nhẹ, cùng với Âm Dương Côn của mình còn cách xa cả vạn dặm. Nhưng mà lúc này cũng chỉ có thể chấp nhận dùng nó đỡ vậy, cũng may mộc côn này thuộc loại chắc chắn, là một khúc cây có thể dùng được.
Hắn mở to hai mắt, vừa lấy chủy thủ đem hai đầu mộc côn gọt thật nhọn, giống như đầu ngọn kích, lúc này mới lộ ra nụ cười.
- Này! Ngươi làm cái gì vậy?
Đỗ Băng Nguyệt đã hơi nóng nảy, gắt:
- Ngươi mới có tí tuổi mà phải dùng quải trượng sao? Còn không cùng ta đi!
- Đi đâu?
Hàn Mạc liếc nhìn Đỗ Băng Nguyệt một cái, lạt tiêu mỹ nhân này khi có bộ dáng gấp gáp, khuôn mặt đỏ lựng lên trông thật là đẹp mắt, thật muốn thân thân nha!
- Tiểu Nha Thạch.
Đỗ Băng Nguyệt nhận lấy chủy thủ từ trong tay Hàn Mạc, cầm trong tay, liền sải chân bước đi:
- Mau đi theo ta! Ở đó có một con thuyền nhỏ. Trên thuyền có lương khô và nước uống. Ngươi có thể dùng nó để rời khỏi đây!
Hàn Mạc nhìn đôi chân vừa tròn vừa đẹp của nàng cười hì hì nói:
- Ai nói lúc này ta muốn rời đi? Ta không đi!
Đỗ Băng Nguyệt ngẩn ra, dừng bước quay đầu lại nhìn Hàn Mạc, nhưng sau đó lại hiện ra vẻ tức giận, kiên định nói:
- Tại sao không đi? Cha muốn ta đem ngươi đến Tiểu Nha Thạch, ta nhất định phải dẫn ngươi đi!
Nàng tiến lên một bước, hẳn là muốn kéo tay Hàn Mạc, muốn lôi hắn đi.
- Nam nữ thụ thụ bất thân, đừng có lôi kéo như vậy!
Khóe miệng Hàn Mạc mang theo một tia cười quái dị, mặc dù Đỗ Băng Nguyệt dùng sức nhưng lại phát hiện thân thể Hàn Mạc giống như một tảng đá, căn bản kéo chẳng nhúc nhích tí nào.
- Ngươi... !
Đỗ Băng Nguyệt cắn môi nói:
- Ngươi muốn làm gì đây?
Hàn Mạc dĩ nhiên biết nếu mình cứ như vậy mà đi, tình cảnh của Tiêu Đồng Quang sẽ cực kỳ nguy hiểm, còn đối với Hàn gia mà nói, nếu Tiêu Đồng Quang thật sự gặp chuyện không may, vậy cũng cũng không phải là chuyện có thể đùa giỡn được .
Cho nên hắn nhất định phải mang theo Tiêu Đồng Quang cùng nhau rời đi, mặc dù tình hình trước mắt này xem ra vô cùng khó khăn nha.
Hao tổn tâm tư đi cứu một người mà mình cực kỳ chán ghét, đây là việc làm Hàn Mạc rất buồn bực nhưng cũng vẫn phải đi. Nhân sinh chính là như thế thật tức cười mà cũng thật hoang đường.
- Chúng ta đi Tiểu Nha Thạch cũng sẽ không có đường đâu!
Hàn Mạc lạnh nhạt nói:
- Nơi đó khẳng định đã có người của Lãnh Chiếu canh giữ rồi!
Đỗ Băng Nguyệt lập tức đáp:
- Sẽ không đâu, nơi đó vô cùng bí ẩn, tuyệt đối sẽ không bị Lãnh Chiếu phát hiện!
Hàn Mạc thở dài nói:
- Mỹ nữ à! Nàng cũng nên nhìn xa một chút đi! Toà đảo này bất quá chỉ rộng khoảng vài chục dặm, Lãnh Chiếu từ nhỏ đã sống trên đảo này, làm gì có chỗ nào mà hắn không biết? Lấy đầu óc của hắn, há có thể bỏ sót chỗ này sao?
Đỗ Băng Nguyệt hơi trầm ngâm nhưng vẫn lắc đầu nói:
- Sẽ không đâu, hắn chắc chắn không biết đâu!
Thần sắc kiên định, nàng khẽ cắn đôi môi nói:
- Ngươi... Phụ thân muốn ta dẫn ngươi đi thì ta phải dẫn ngươi đi!
Hàn Mạc không ngờ vị mỹ nữ chân dài này còn có một tính cách bướng bỉnh như thế. Nghĩ đến cho dù mình cứu được Tiêu Đồng Quang ra, vậy cũng phải có đường rời khỏi Tiên Nhân Đảo, hắn hơi trầm ngâm rồi gật đầu nói:
- Vậy chúng ta đi xem một chút, hi vọng ngươi đoán không sai, mặc dù khả năng này là rất nhỏ!
Đỗ Băng Nguyệt trợn mắt nhìn Hàn Mạc, hiển nhiên là đang trách cứ Hàn Mạc đối với nàng không tín nhiệm chút nào, bộ dáng tiểu ny tử này khi đang giận thật xinh đẹp, làm cho Hàn Mạc rất thưởng thức.
Hai người cũng không nói nhiều nữa, mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, ở trong rừng cẩn thận đi về phía trước.
Trong rừng không khí trong lành, thỉnh thoảng có vài con thỏ nhỏ nhảy ra, thậm chí cũng không thiếu những con chim biển đậu trên các cành cây, có một bộ dạng của thế ngoại đào nguyên. Thế nhưng ở hoàn cảnh như vậy mà phải trốn tránh sự đuổi giết, thật đúng là đốt đàn nấu hạc (lấy đàn làm củi, nấu chim hạc làm đồ ăn), phá hư phong cảnh.
Theo lời Đỗ Băng Nguyệt thì Tiểu Nha Thạch cũng nằm ở phía Tây. Nơi đó có một đống Hải Thạch nằm chồng chéo lên nhau, nhìn qua giống như một hàm răng thưa thớt, cho nên được gọi là Tiểu Nha Thạch.
Bên này so sánh với bờ biển phía Đông của Tiên Nhân Đảo thì vắng lặng hơn nhiều. Bờ biển ở đây có một chiếc thuyền nhỏ trôi lơ lửng thoạt nhìn rất đơn sơ, loại này thuyền nhỏ bình thường rất ít người chú ý tới.
Vị trí của Hàn Mạc, cách bên đó cũng không xa, nhiều nhất chỉ khoảng bốn mươi bước chân thôi.
Núp ở phía sau một thân cây, Hàn Mạc đống Hải Thạch xa xa nhìn như rất yên tĩnh kia, trong mắt lóe lên quang mang âm lãnh.
- Đó chính là thuyền mà ngươi cần dùng!
Đỗ Băng Nguyệt chỉ vào chiếc thuyền nhỏ đang theo sóng nhấp nhô trên bờ biển, thấp giọng nói:
- Trong khoang thuyền có lương khô và nước uống. Ngươi đi đi!
Nàng nhìn bốn phía một chút, nơi đây hoàn toàn yên tĩnh, không có người ở, rồi lại nhìn Hàn Mạc bĩu môi, trong mắt mang theo một tia khinh thường:
- Ta nói rồi mà không nghe! Xem ngươi có còn nghi thần nghi quỷ nữa không?
- Ngươi không đi cùng ta sao?
Hàn Mạc hỏi:
- Cha ngươi là muốn cho ngươi theo ta cùng nhau rời khỏi Tiên Nhân Đảo mà?!
Đỗ Băng Nguyệt lắc đầu nói:
- Ngươi đi đi, cha ta chỉ sợ đã bị Lãnh Chiếu bắt lại, ta phải cứu cha ta!
- Một mình ngươi không cứu được hắn đâu!
Hàn Mạc nói thẳng thắn.
- Dù cứu không được ta cũng phải đi cứu!
Vẻ mặt Đỗ Băng Nguyệt vô cùng kiên định. Vẻ quật cường này làm cho nàng thoạt nhìn vô cùng kiên quyết. Nàng nắm chặt chủy thủ trong tay:
- Ta sẽ không đứng nhìn phụ thân bị Lãnh Chiếu khi nhục!
Nàng đang chuẩn bị nhấc chân từ phía sau cây đi ra ngoài, nhưng Hàn Mạc chuyển thân, một phát đã nắm được cánh tay của nàng, kéo đến bên cạnh mình, thấp giọng nói:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ta muốn đưa ngươi lên thuyền!
Đỗ Băng Nguyệt bị Hàn Mạc kéo vào trong ngực của hắn thì bỗng giật mình, mặc dù quy củ đối với nữ nhân ở trên hải đảo không có phức tạp như trên đất liền, nhưng nam nữ cách biệt vẫn phải có, bị một đại nam nhân ôm vào trong ngực, nhất thời ngửi thấy hơi thở nam nhân trên người Hàn Mạc, và cảm giác được đôi tay Hàn Mạc đang ôm eo mình, nàng thấp giọng quát nói:
- Ngươi... Ngươi làm cái gì vậy?
Nàng muốn giãy dụa, nhưng mà khí lực của Hàn Mạc rất lớn, nhất thời không thoát ra được.
Nàng vừa thẹn vừa giận, hung hăng giẫm một cước lên chân Hàn Mạc.
Hàn Mạc đang cảm thụ vòng eo mịn màng thon nhỏ và săn chắc của nàng, ngửi thấy mùi thơm của xử nữ trên người nàng, chợt cảm giác chân mình đau điếng, trong lòng có chút căm tức, nhưng vẫn nhịn hỏa khí xuống, ghé sát vào lỗ tai Đỗ Băng Nguyệt, lạnh lùng nói:
- Nơi đó có mai phục, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra?
- Mai phục?
Đỗ Băng Nguyệt chợt tỉnh táo lại, cũng không tiếp tục so đo chuyện bị Hàn Mạc ôm vào trong ngực, từ phía sau thân cây nhìn về đống hải thạch, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Hàn Mạc kiếp trước đã trải qua huấn luyện quân sự nghiêm khắc, đối với kinh nghiệm quan sát địa hình cùng với phát hiện tung tích địch là số một số hai, hắn thản nhiên nói:
- Ngươi nhìn lên đống hải thạch kia đi, có thấy không ít quang mang lóe lên! Thấy không?
Lúc này đã qua nửa buổi chiều, mặt trời còn chưa hạ xuống. Ánh mặt trời soi xuống những tảng đá, làm người ta có cảm giác ấm áp vô cùng.
Đỗ Băng Nguyệt dù sao cũng đã trải qua sự dạy dỗ của Đảo chủ. Nàng ngưng thần nhìn kỹ, quả nhiên phát hiện ra ánh sáng trên đống hải thạch kia, thậm chí so với ánh mặt trời còn mạnh mẽ hơn và đang lóe lên, hiện đang có vài tia sáng chớp động. Nếu không cẩn thận xem kĩ quả thật rất khó phát hiện.
- Đó là mặt đao được ánh mặt trời chiếu sáng bắn ra ánh sáng! Phía sau đống hải thạch kia, có mai phục không ít người đó!
Hàn Mạc thản nhiên nói, nhưng chân lại khẽ run lên. Khí lực tiểu nha đầu này thật không nhỏ, thật là đau chết đi được!
Ánh trăng sâu thẳm, nhìn từ hải đảo, ánh trăng trên trời dường như rõ ràng hơn, trong sáng hơn. Ánh trăng u tĩnh cũng nhẹ nhàng vuốt ve minh châu trên biển. Tiên Nhân Đảo hoàn toàn đắm chìm trong ánh trăng nhu hòa.
Ở một góc bí ẩn trong rừng, Đỗ Băng Nguyệt ngồi trên bãi cỏ, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Hàn Mạc, ánh mắt dường như bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên đánh cho Hàn Mạc một trận tơi bời.
Hàn Mạc ngồi tựa dưới một cây đại thụ khô, nét mặt tự nhiên, tựa như không nhìn thấy ánh mắt của Đỗ Băng Nguyệt, chỉ cắm đầu thưởng thức tư vị của những quả dại mới hái ở trong tay. Thật ra ánh mắt hắn thỉnh thoảng vẫn liếc trộm về hướng đôi chân dài mơn man của Đỗ Băng Nguyệt. Ánh trăng len lỏi qua những ngọn cây, chiếu xuống đôi chân đẹp căng tròn sức sống ấy, càng làm tăng thêm vẻ mông lung dụ hoặc. Hàn Mạc thậm chí còn nghĩ đến một vấn đề rất kỳ quái, nếu như đôi chân ấy mà đeo tất da màu đen thì đúng là một cảnh tượng động lòng người a.
Ánh mắt của hắn thần không biết quỷ không hay, hơn nữa ánh trăng huyền ảo còn giúp hắn nhìn trộm một cách kín đáo hơn.
Hắn ăn trái cây, theo như Đỗ Băng Nguyệt nói, loại trái cây ấy gọi là Xuân quả, một giống trái cây rất hiếm thấy chỉ xuất hiện vào mùa xuân, vị ngọt mà lại vô cùng giòn. Bởi vì muốn bổ sung thể lực, cho nên sau khi ăn hai mươi trái Xuân quả lớn nhỏ vào bụng, Hàn Mạc vẫn chưa nghĩ đến việc dừng lại.
Đồi Hải Thạch có mai phục nên không thể rời đi được, lúc ấy Đỗ Băng Nguyệt đã muốn trở về chỗ ở tìm Lãnh Chiếu tính sổ, cứu thoát đảo chủ, sau lại bị Hàn Mạc mồm năm miệng mười khuyên nhủ mà từ bỏ ý định.
- Ngươi không nên cho rằng tánh mạng của bản thân là vô dụng mà đi làm những chuyện vô nghĩa, giữ lại để làm chuyện hữu dụng không tốt hơn sao? Vọng động là tự chui đầu vào lưới, mà cũng không cứu được phụ thân của ngươi. Chỉ có thể nhẫn nại, lên kế hoạch chu đáo rồi mới hành động, lúc đó mới có một tia hy vọng!
Hàn Mạc lúc ấy rất bình tĩnh, tựa như một lão hòa thượng tu vi hàm dưỡng lâu năm.
- Cái mà ngươi gọi là kế hoạch là ngồi đây ăn luôn miệng như thế này hả?
Đỗ Băng Nguyệt thấy Hàn Mạc lại cầm một trái cây lên, nhịn không được hỏi.
Hàn Mạc vỗ vỗ bụng, nở nụ cười tươi rói:
- Không ăn cho no sẽ không có khí lực, làm thế nào mà có kế hoạch được? Ngươi phải biết rằng, trên đầu chữ nhẫn là một cây đao, muốn rút thanh đao này ra, phải dụng tâm mới được. (Biên:忍: nhẫn - 心: tâm)
- Ngươi... !
Đỗ Băng Nguyệt cắn chặt đôi môi dày và hồng nhuận, lại hung hăng liếc xéo Hàn Mạc một lần nữa.
...
Hai người đều lâm vào trạng thái trầm mặc. Cả hai không nói lời nào, chỉ có gió đêm kia nhẹ nhàng thổi hiu hiu, bên tai truyền đến tiếng sóng biển ở bốn bề vọng lại. Tiếng sóng biển không làm cho người ta cảm thấy phiền chán, ngược lại làm cho lòng người dâng lên cảm giác yên tĩnh.
- Cha ta gọi ngươi là Ngũ công tử, vậy ngươi đến tột cùng là ai?
Đỗ Băng Nguyệt rốt cục hỏi.
Hàn Mạc không đáp, hỏi ngược lại:
- Ngươi từ nhỏ sinh sống ở trên đảo này?
Đỗ Băng Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó khẽ gật đầu đáp:
- Đúng, nơi này là nhà của ta!
- Có lên bờ lần nào chưa?
Đỗ Băng Nguyệt mặc dù không biết vì sao lúc này Hàn Mạc lại hỏi những điều không liên quan như vậy, nhưng thấy thanh âm nhu hòa của hắn tựa như một vị ca ca đang cùng mình nói chuyện phiếm, nàng kìm lòng không được lắc đầu nói:
- Không có, cha không cho ta đi!
- Vậy ngươi đã bỏ lỡ rất nhiều thứ hay ho rồi!
Hàn Mạc thở dài nói tiếp:
- Vậy chắc ngươi chưa từng nghe qua hí kịch, đây là loại hình nghệ thuật rất được ưa chuộng ở Yến quốc, còn có rất nhiều của ngon vật lạ. Ngươi có biết son phấn không? Còn có những thứ rất quý báu như xiêm y bằng cẩm ti, mặc lên người mỏng như cánh ve, tựa như khoác lên những đám mây trên trời. Nga, còn có tuấn mã nữa, ngươi có gặp chưa?
Đỗ Băng Nguyệt kinh ngạc nhìn Hàn Mạc, những thứ mà hắn nói, bản thân nàng suốt ngày ở trên đảo nên biết được rất ít. Loại y phục thượng đẳng mỏng như cánh ve nàng cũng chưa từng nhìn thấy. Trong mắt nàng dần lộ ra vẻ mê mẩn, bất quá vẫn bĩu môi, làm ra dáng vẻ khinh thường:
- Y phục mỏng như cánh ve? Có bền chắc bằng y phục da giao không? Đồ ăn ngon ư, trên Tiên Nhân đảo có rất nhiều mà. Các ngươi ở trên bờ có Xuân quả không? Ta nghe nói trên bờ có rất ít trái cây kết trái vào mùa xuân.
Hàn Mạc ha ha cười, ánh mắt quét qua bộ ngực đầy đặn của nàng, thản nhiên nói:
- Ta hiện tại lên trên đảo, đã được kiến thức thế giới của ngươi, thế nhưng thế giới của ta, ngươi lại không được chứng kiến, thật là đáng tiếc a. Một cô nương xinh đẹp như thế này mà ngay cả y phục bằng cẩm ti cũng chưa có mặc qua thì thật là đáng tiếc.
- Ta sớm muộn cũng phải lên bờ.
Đôi mắt xinh đẹp của Đỗ Băng Nguyệt hiện lên vẻ quả quyết nói.
- Nếu như ta có thể còn sống mà trở lại lên bờ, ta sẽ tận sức làm địa chủ.
Hàn Mạc cười, trả lời với Băng Nguyệt.
Đỗ Băng Nguyệt suy nghĩ một chút, dè dặt hỏi:
- Ngươi... Ngươi thật sự là người của Hàn gia? Bọn họ nói rằng ngươi là Ngũ công tử của Hàn gia, lại còn nói cha ta đã đầu phục Hàn gia các ngươi. Điều này... điều này có thật không?
- Vậy ngươi nghĩ ta là ai?
Hàn Mạc đưa hai cánh tay vòng ra sau đầu, dựa người vào gốc cây. Đôi mắt mang theo một tia phẩm định ngầm đánh giá Đỗ Băng Nguyệt.
Dưới ánh trăng, hắn nhận thấy Đỗ Băng Nguyệt thật đẹp, một vẻ đẹp hoang dại. Vẻ đẹp của nàng khác hẳn với khí chất quyến rũ của Liễu Như Mộng. Vị mỹ nữ chân dài này hiển nhiên rất dũng cảm, nhưng lại quá ít kinh nghiệm sống, thậm chí đôi lúc còn lộ ra sự vọng động trẻ con.
Đỗ Băng Nguyệt cắn môi, trong đôi mắt đẹp lộ ra thần sắc phức tạp. Nàng chỉ im lặng không nói lời nào.
- Không cần suy nghĩ nhiều làm gì. Cha ngươi đầu nhập vào Hàn gia, hết thảy là vì ngươi, cũng là vì tiền đồ của Tiên Nhân Đảo.
Thanh âm Hàn Mạc mang theo một tia nghiêm nghị, bình tĩnh nói:
- Hơn nữa ngươi phải hiểu rằng, người ở trên biển nghe theo sự phân phó của Hàn gia là chuyện thiên kinh địa nghĩa, chứ đừng nói chi đến việc đầu nhập hay không đầu nhập. Đại Đông Hải này vốn là sở hữu của Hàn gia ta. Hàn gia chính là chủ nhân, là bá chủ của vùng đại hải này. Nếu ai dám cùng Hàn gia - Đông hải bá chủ đối nghịch, hậu quả chỉ có thể là tự nhận lấy diệt vong!
Khi hắn nói hai câu cuối cùng, thanh âm thoáng trở nên lạnh lùng, tàn khốc.
Hàn Mạc phi thường hiểu rõ đạo lý, đại Đông Hải chính là sân sau của Hàn gia. Hàn gia ngày sau nếu muốn có hành động gì, thì hậu viện trước hết nhất định phải thái bình, nhất định phải yên ổn, tuyệt đối không thể xảy ra mâu thuẫn nội bộ.
Cho nên, bất kỳ mầm mống tai hoạ nào trên biển, Hàn gia cũng sẽ tặng cho một kích mạnh mẽ, đem tai hoạ ngầm ấy nhổ đi.
Hiện tại, Lãnh Chiếu mặc dù thực lực không thịnh, nhưng tâm của hắn đã không còn an phận, đã có tiềm lực trở thành tai hoạ ngầm của Hàn gia. Người không an phận như vậy, là con cháu của Hàn gia, Hàn Mạc dĩ nhiên phải có trách nhiệm thanh trừ.
Con cháu Hàn gia vẫn luôn nhớ kỹ, bọn họ mới là bá chủ Đông Hải. Bọn họ mới chính là chủ nhân của đại Đông Hải!
...
Đỗ Băng Nguyệt nhìn Hàn Mạc, nàng bỗng nhiên phát hiện người nam nhân tuấn tú này mặc dù thoạt nhìn vô cùng hòa ái, nhưng trong lòng lại chất đầy âm nhu và tàn khốc. Nàng khẽ hé đôi môi anh đào nói:
- Nói như vậy, ngươi thật là Ngũ công tử của Hàn gia?
- Ta chưa bao giờ phủ nhận.
Hàn Mạc lại lộ ra nụ cười tươi rói, nhẹ nhàng nói:
- Tốt lắm, trước tiên ngươi nên đi ngủ một chút đi. Con người nếu như quá khẩn trương, làm chuyện gì cũng sẽ không thuận lợi.
- Cha ta bị bọn họ bắt, ngươi bảo ta làm sao mà ngủ được?
Đỗ Băng Nguyệt oán hận nói:
- Ngươi đã nói ngươi sẽ tìm cách cứu cha ta mà! Ngươi mau nghĩ đi chứ!
Hàn Mạc đang muốn nói chuyện, bỗng sắc mặt hắn đột nhiên khẽ trầm xuống, đưa ngón tay đặt trên miệng, ý bảo Đỗ Băng Nguyệt đừng lên tiếng, rồi thuận thế cầm lấy cây mộc côn bên cạnh, nhìn chăm chú vào một vùng cỏ rậm rạp phía trước.
Nơi đó đang truyền đến những thanh âm “tất tất tác tác”, điều này làm cho Hàn Mạc phải cảnh giác đề phòng.
Bụi cỏ rậm kia khẽ lay động, tựa hồ như có cái gì ẩn đang ẩn núp ở bên trong. Hàn Mạc nắm chặt mộc côn trong tay, đầu nhọn của cây côn chĩa về phía bụi rậm đó, nếu có tình huống gì xảy ra, hắn lập tức đâm tới.
Khí lực của hắn đủ để mộc côn này phát huy ra hiệu quả trí mạng.
Thanh âm “tất tất tác tác” vẫn đều đề như cũ, đúng lúc Hàn Mạc vận lực vào cánh tay, chuẩn bị phóng mộc côn thì Đỗ Băng Nguyệt đã thấp giọng kêu lên:
- Không nên đả thương nó!
Nàng lập tức đứng dậy, chạy đến nơi bụi rậm, từ bên trong cầm lên một con rắn lớn chừng cánh tay, hù cho Hàn Mạc chấn động cả thân thể.
Đó là một con rắn lớn màu xám, thân hình bóng loáng quấn quanh trên cánh tay của Đỗ Băng Nguyệt. Một người một rắn lộ ra vẻ thân mật chưa từng thấy.
- Đây không phải là rắn độc, loại rắn này trên đảo không nhiều lắm. Nó cũng không gây nguy hiểm đến con người.
Đỗ Băng Nguyệt vuốt ve con rắn, chẳng khác nào đang ôm một con thỏ vô hại, trên mặt hiện lên nụ cười xinh đẹp:
- Ngươi không cần phải sợ!
- Ta mới là không sợ a!
Hàn Mạc bĩu môi, đường đường là Ngũ thiếu gia của Hàn gia, làm sao có thể sợ một con rắn nhỏ.
Bất quá khi chứng kiến một đại mỹ nhân cùng một con rắn ở chung một chỗ, Hàn Mạc vẫn cảm thấy vô cùng quỷ dị.
Những cô nương sống trên đảo thật đáng thương, những sủng vật dành cho tiểu thư khuê các như mèo con, cún con, thỏ con,… hoàn toàn không hề có, các nàng phải dùng rắn làm sủng vật. Quả nhiên hoàn cảnh chênh lệch cũng làm cho sở thích của các nàng khác biệt một trời một vực.
Thả cho con rắn bò đi. Đỗ Băng Nguyệt nhìn Hàn Mạc, tựa hồ buồn cười khi chứng kiến sự kinh ngạc của hắn mới vừa rồi. Nàng mím môi cười mà như không phải cười. Bộ dạng đó càng làm cho nét đẹp hoang dại của nàng càng thêm quyến rũ.
- Ngươi không ngủ thì ta ngủ!
Nhìn ánh trăng đêm trên bầu trời, Hàn Mạc ngáp dài. Hắn để mộc côn xuống đất, nằm dài trên bãi cỏ.
Ngửi hương cỏ cùng với mùi lá cây trong rừng, Hàn Mạc vẫn giữ được tâm tình tương đối bình tĩnh.
Hắn dĩ nhiên sẽ không ngu đến mức hồ đồ làm anh hùng cứu mỹ nhân. Trên đảo bây giờ toàn là người của Lãnh Chiếu, dù hắn có bản lĩnh cao đến đâu cũng chỉ dám đối phó với vài ba người, không thể đối phó với toàn bộ người trên đảo.
Hắn dù sao cũng chỉ là thân cốt con người, không phải là thân hổ mà có thể đồ sát tứ phương.
“Phải nghĩ ra một biện pháp thích hợp.”
Hàn Mạc thầm suy nghĩ tiếp:
“Đánh rắn phải đánh dập đầu, chỉ cần bắt được Lãnh Chiếu là có thể khống chế được thế cục, nhưng mà... bên cạnh Lãnh Chiếu khắp nơi đều là người, vậy thì nên làm cái gì bây giờ?”
- Uy, ngươi ngủ thật à?
Đỗ Băng Nguyệt vội vã la lớn:
- Ngươi có nghĩ được biện pháp cứu bọn họ ra chưa?
- Đang suy nghĩ!
- Đến lúc nào mới nghĩ xong?
- Chờ ta tỉnh dậy rùi nói tiếp.
Hàn Mạc ngáp dài một cái, liền không nói thêm gì nữa, híp mắt nhìn Đỗ Băng Nguyệt đang thở phì phì, khóe miệng hiện lên nụ cười.
“Đôi chân dài xinh đẹp thế này, make love kiểu đứng mới là zách lầu.”
Hàn Mạc liếc qua cặp đùi đẹp kia, trong lòng tưởng tượng xấu xa.
...
Cũng không biết trải qua bao lâu, trong lúc Hàn Mạc nửa mơ nửa tỉnh, bên tai chợt nghe thấy một vài tiếng kêu mơ hồ, tựa hồ đang kêu gọi cái gì. Hắn trong nháy mắt tỉnh táo lại, nắm chặt mộc côn nghe ngóng thanh âm của một nhóm người truyền đến từ trong gió.
- Đại tiểu thư, ra đi! Đảo chủ muốn gặp ngươi.
- Đảo chủ rất nhớ ngươi đấy, đã không có việc gì nữa rồi. Lãnh nhị ca đã nói lời xin lỗi với đảo chủ. Đại tiểu thư, mau theo chúng ta trở về, ban đêm ở ngoài lạnh lắm.
- Ở nhà đã chuẩn bị thức ăn nóng sốt. Đại tiểu thư mang theo Ngũ công tử Hàn gia cùng đi ra đây đi.
Thanh âm nghe không lớn lắm, hiển nhiên là khoảng cách còn rất xa.
Hàn Mạc nhìn về phía Đỗ Băng Nguyệt, chỉ thấy nàng tựa vào trên thân cây khô, chủy thủ vẫn nắm trong tay, nhưng nhắm mắt lại tựa hồ cũng đã ngủ.
Những thanh âm kêu gọi càng ngày càng gần, Đỗ Băng Nguyệt rốt cục đã tỉnh giấc. Nàng nắm chặt chủy thủ, đầu tiên là nhìn xung quanh một chút, sau đó mới quay sang nhìn Hàn Mạc.
Hàn Mạc xua xua tay ra hiệu im lặng, nét mặt trở nên nghiêm túc lạ thường.
Tiếng kêu gọi đã đến gần hơn, nghe rõ mồn một bên tai. Hơn nữa, phía nam còn mơ hồ có ánh lửa cháy sáng, hiển nhiên là bọn hải tặc đang thắp đuốc, lục soát để tìm hai người.
Hàn Mạc nhẹ nhàng di chuyển đến bên cạnh Đỗ Băng Nguyệt, thấp giọng nói:
- Bọn chúng muốn dẫn dụ chúng ta đi ra ngoài. Ẩn mình vào bụi rậm, không nên cử động!
Lần này Đỗ Băng Nguyệt rất nghe lời, dán sát mình vào trong cỏ. Hàn Mạc cũng nằm xuống bên cạnh người nàng, trong lúc lơ đãng, thân thể hai người thậm chí kề sát thành một khối. Hàn Mạc có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng từ trên người Đỗ Băng Nguyệt.
Thanh âm truyền đến lúc càng rõ ràng.
- Đại tiểu thư, chúng ta đã nhìn thấy ngươi. Ra đi, ha ha...!
- Đảo chủ vẫn đang chờ ngươi đấy, ông ấy cứ nhắc tới ngươi mãi.
- Đúng vậy nha, Đại tiểu thư bình thường vô cùng hiếu thuận, cả đảo đều khâm phục. Hôm nay đảo chủ nhớ nàng đến độ nước mắt tuôn đầy mặt. Đại tiểu thư sao có thể nhẫn tâm trốn tránh mà không đi gặp đảo chủ lão nhân gia chứ?
Hàn Mạc rõ ràng cảm giác được thân thể mềm mại của Đỗ Băng Nguyệt đang nhẹ nhàng run rẩy khi nàng nghe những lời kêu gọi ấy.
- Ngàn vạn lần không được vọng động. Bọn chúng đang muốn dẫn dụ chúng ta đi ra ngoài.
Hàn Mạc kề sát vào tai Đỗ Băng Nguyệt, thì thào nói tiếp:
- Phụ thân của ngươi tuyệt không hy vọng ngươi có hành động thiếu suy nghĩ vào lúc này.
Đỗ Băng Nguyệt ngoảnh gương mặt xinh đẹp lại, Hàn Mạc nhìn thấy trong đôi mắt to xinh đẹp của nàng đã chứa đầy nước mắt trong suốt.