Râu quai nón vươn vai đứng dậy, giả vờ giả vịt nói:
- Ồ, sắc trời đã tối, cũng nên trở về thành, tối nay còn có chuyện phải làm. Dương Tiêu, ngươi chăm chỉ làm việc, không cần bao lâu, cho ngươi một chức quan trong kinh thành, cũng để ngươi vào kinh mở mang đầu óc.
Khi nói chuyện, hắn chăm chú nhìn trên người Dương Điền Thị, Dương Điền Thị che miệng cười, quăng tới ánh mắt quyến rũ, tỏ rõ sự cợt nhả.
Dương Tiêu cảm kích nói:
- Đa tạ đại nhân, hết thảy làm phiền đại nhân.
Hắn lại nói:
- Đại nhân, sắc trời đã tối, trên đường không ổn, hãy ở lại nghỉ ngơi, ngày mai vào kinh sớm!
Râu quai nón cười ha ha nói:
- Quả thật bản quan cũng mệt mỏi, ồ, vào trong nhà nghỉ một lát.
Hắn cũng không nói nhiều, đi thẳng tới căn phòng của Dương Điền Thị, Dương Tiêu oán hận nhìn bóng lưng râu quai nón, trong lòng thì mắng, tên cháu trai chó má này đã giày vò ở đây gần hai năm, mỗi lần còn giả bộ này nọ.
Dương Điền Thị trắng mắt liếc Dương Tiêu, xoay người đi vào trong phòng đóng cửa lại.
Trong phòng sớm đã đốt đèn, mặc dù không sáng lắm, nhưng cũng không tối, cửa sổ đóng kín, chờ Dương Điền Thị đi vào trong phòng, râu quai nón liền ôm lấy từ phía sau, một bàn tay vòng qua eo lưng, tay kia thì hướng lên trên bắt lấy bộ ngực, ra sức mà vuốt ve, khiến cho cây nho kia dựng thẳng lên, cười hì hì nói:
- Bảo bối, nhớ chết ta, đã bốn ngày chưa tới đây, trong đầu toàn nghĩ tới thân thể trắng bóng của nàng thôi.
Dương Điền Thị phóng túng, miệng hừ hừ, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy râu quai nón phía sau nói:
- Cô nương tươi đẹp trong kinh rất nhiều, ngươi làm sao còn không quên được thân thể của ta? Ta đã là người sắp bốn mươi rồi.
- Ta thích nàng người phụ nữ có chồng biết tình biết thú này, cô bé trẻ trung nào có hương vị gì. Ta thích sợi lông trên người nàng, liếm một chút hương vị lưu lại vài ngày, rất thơm.
Râu quai nón xé cái yếm trước ngực người đàn bà xuống, lộ ra bộ ngực tuyết trắng tròn tròn, vuốt ve:
- Đã nhiều ngày rồi có nhớ ta không? Nàng xem xem, thân thể nàng trắng bóng cũng không kém gì thiếu nữ, trơn giống như gấm vóc vậy, tên phía dưới của ta thèm đến chết rồi, tới tới tới, dâm phụ của ta, trước để nó tiến vào trong bảo bối của nàng trút lửa đi!
Buông màn xuống, râu quai nón lột người đàn bà trần như nhộng, giống như gà con rời vỏ, đầy đặn tuyết trắng, ôm mông tròn của người đàn bà tung hoành trên giường, khiến mông người đàn bà sóng gợn từng đợt, bộ ngực lay động giống như hai con thỏ, người đàn bà buông thả hô, cũng không sợ bên ngoài nghe thấy, miệng kêu rất phóng túng:
- Gia gia, mấy ngày không gặp, tay nghề lại giỏi, dâm phụ sắp chết rồi… ô ô… dâm phụ chết rồi… !
Hai người đang thông dâm như lửa, bỗng nghe ngoài cửa truyền đến một tiếng kêu trầm thấp buồn bực, tiếng này không lớn, nhưng râu quai nón kia rất cảnh giác, ôm mông trắng của người đàn bà dừng lại. Người đàn bà kia vốn dục tiên dục tử, thấy dừng lại hơi không thuận theo, lắc lắc mông, bờ mông run lên, tự mình chuyển động, sẵng giọng:
- Gia gia, vì sao… vì sao dừng lại… Dâm phụ muốn ngài động… !
Râu quai nón dán lại, che miệng dâm phụ không cho nàng nói, lúc này mới trầm giọng nói:
- Dương Tiêu, ngươi ở bên ngoài sao?
Bên ngoài cũng không có tiếng động, sắc mặt râu quai nón âm trầm, lại hô một tiếng, bên ngoài mới truyền đến tiếng “Ừ”, lúc này râu quai nón mới yên tâm, buông màn xuống.
Lại *** một phen, hai người ôm ấp nhau, râu quai nón vuốt ve mông tròn của Dương Điền thị, cười ha ha nói:
- Dâm phụ quả nhiên là phóng túng, đợi ta nghỉ ngơi một chút, sẽ khiến nàng biết được sự lợi hại của ta.
Dương Diền Thị cười quyền rũ, phóng túng dựa lên người râu quai nón nhỏ giọng nói:
- Gia gia, ngài nói muốn để ta vào kinh hầu hạ ngài, ngài còn tính hay không?
- Đương nhiên còn tính.
Râu quai nón lập tức thấp giọng nói:
- Ta và nàng làm vợ chồng lâu lăm, mỗi ngày không ngừng chơi đùa… Chỉ có điều trước mắt còn chưa được, trong kinh rất loạn, công việc của chủ tử nhà ta thành công, ta mới có thể cho nàng nở mày nở mặt vào kinh, trở về mua cho nàng trạch viện, thuê vài nha hoàn, ăn ngon mặc đẹp, khi đó mới vui vẻ!
Dương Điền thị cười hì hì, tay vẽ vòng tròn trên ngực râu quai nón, thấp giọng nói:
- Gia gia, ngài cũng không thể vô lương tâm, muốn thân thể dâm phụ, trở về lại mặc kệ ta, ta đều chỉ trông cậy vào ngài!
- Điều này không nên nói:
Râu quai nón ôm dâm phụ nói:
- Ta không rời khỏi nàng, sao có thể mặc kệ nàng.
Dương Điền Thị nhẹ giọng hỏi:
- Ông chồng kia của ta, gia gia thật muốn để hắn vào kinh nhậm chức sao?
- Điều này cần xem vận mệnh của hắn rồi.
Râu quai nón thấp giọng nói:
- Nếu chuyện này của chủ tử nhà ta thuận lợi, trở về cho hắn làm quan nhỏ cũng không phải không có khả năng, nhưng nếu có rủi ro, ha ha, vậy thì khó mà nói.
- Rủi ro gì?
- Dâm phụ, ta nói với nàng, nàng cũng đừng tiết lộ một chữ, nếu không ta không tìm nàng, cũng sẽ có người tìm nàng phiền toái.
Râu quai nón nhỏ giọng nói:
- Nàng đã muốn nghe, ta sẽ nói cho nàng, nhưng nàng tiết lộ ra ngoài, thì đừng trách ta không nhắc nhỏ nàng, nói không chừng ngay cả mạng cũng không còn.
Dương Điền thị bị dọa cuộn người lên, nói:
- Gia gia, ngài cũng đừng làm ta sợ… !
- Không phải sợ, không nói loạn, chuyện gì cũng không có.
Râu quai nón cười ha ha:
- Ông chồng nàng tham ô bạc trợ cấ, nàng cho rằng ta không biết? Chỉ có điều hắn thành thật thu giúp hai thành thuế má kia, ta mới mắt nhắm mắt mở, trò xiếc của hắn sao có thể giấu diếm được mắt ta. Thuế má này không xảy ra chuyện thì tốt, nếu trong kinh thật sự điều tra bất ngời, đến lúc đó không chặn được, chắc chắn sẽ đưa ông chồng nàng ra gánh tội thay. Ta không có nhược điểm trong tay hắn, đến lúc đó hắn cắn cũng không chết người.
Dương Điền thị cả kinh:
- Gia gia, ngài muốn giết hắn?
- Thế thì không phải. Ta nói rồi, xem vận mệnh của hắn, không có chuyện gì tất cả mọi người đều tốt, trở về hắn còn có thể làm quan nhỏ. Nếu chẳng may có việc, hắn hưởng ưu đãi vài năm, cuối cùng phải trả giá.
Râu quai nón nâng cằm Dương Điền thị, cười tủm tỉm nhỏ giọng nói:
- Nàng yên tâm, nàng để gia gia khoái hoạt hia năm, gia gia không bỏ nàng, xảy ra chuyện không ảnh hưởng tới nàng, như thế nào cũng phải bảo vệ nàng, chẳng qua nàng cần phải ngoan ngoãn biết điều, hầu hạ gia gia thoải mái mới được… !
Dương Điền thị miễn cưỡng cười, dựa lên người râu quai nón nói:
- Thân thể dâm phụ đều là của gia gia, còn muốn hậu hạ như thế nào?
Râu quai nón chỉ phía dưới nói:
- Hôm nay bớt thời gian đến sớm, muốn thử đầu lưỡi linh hoạt của nàng. Tới tới tới, xuống dưới thử cho gia gia, đầu lưỡi linh hoạt của nàng khiến gia gia thoải mái… !
- Không muốn đâu… mùi rất nồng… !
- Dâm phụ nàng, còn muốn chê ta?
Râu quai nón ra vẻ không hài lòng.
Dương Điền thị vỗ nhẹ râu quai nón một chút, sẵng giọng:
- Ngài thật nhiều trò… !
Dĩ nhiên ngoan ngoãn xuống dưới, cái mông trắng bóng vểnh lên, giống như chó cái, dựa vào thân dưới của râu quai nón, mở miệng ra… !
- Nàng… dâm phụ nàng… thật sự… thật sự là lợi hại… sướng chết gia gia rồi… đầu lưỡi kia giống như rắn vậy…!
Râu quai nón sướng tới run lên, trong lòng yêu chết dâm phụ này.
Thật sự chịu không nổi, râu quai nón nâng người, tới phía sau dâm phụ, ôm mông trắng cao cao, không nói hai lời tiến vào bên trong, lại nghe dâm phụ kêu lên:
- Gia gia, ngài… ngài vào nhầm chỗ rồi, ở… ở phía dưới… cửa ở phía dưới… !
Râu quai nón nhe răng cười:
- Đều là cửa, chỗ này gia gia còn chưa tiến vào, để gia gia chơi vui vẻ… !
Vừa nói chuyện, vừa nắm chặt hai mông tròn trắng của dâm phụ, không cho nàng đóng đưa.
- Gia gia… không được… đau chết… đau chết dâm phụ rồi… ngài thương tiếc dâm phụ đi… !
Dương Điền thị lắc mông co lại, nào dám đáp ứng.
Râu quai nón đang muốn dừng sức mạnh tiến vào cây hoa cúc, chợt nghe một tiếng cười lạnh vang lên ngoài trướng:
- Xem ra đại nhân trời sinh không thích đi đường đứng đắn, khâm phục khâm phục!
Râu quai nón chấn động, giọng nói này gần ở bên tai, hắn và dâm phụ vui vẻ trên giường, căn bản không nghĩ đến có người tiến vào, hơn nữa giọng nói kia cũng không phải Dương Tiêu, nhìn bên ngoài có bóng người, không nói hai lời nang đầu gối đánh qua cái bóng kia. Thân thể hắn trần trụi, nhảy ra từ trên giường, nắm đấm đi sau đầu gối, đánh về phía bóng người.
Dương Điền thị cảm thấy có người, kinh hãi hô lên một tiếng, kéo chăn, trốn đi.
Râu quai nón mắt thấy mình sẽ đánh trúng bóng người trong phòng, đợi tay hắn đánh qua, thấy hoa mắt, không ngờ không có tung tích bóng người. Hắn ổn định thân hình, còn chưa xoay người lại, chợt nghe một giọng nói lành lạnh nhàn nhạt:
- Ngươi không phải đối thủ của ta, không muốn chết nhanh, thành thật đứng đó.
Râu quai nón quay đầu, dưới ngọn đèn tối mờ, chỉ thấy một người áo đen bịp mặt đứng bên cửa phòng, cửa phòng đã mở, người áo đen kia ánh mắt sắc bén, dưới ngọn đèn, sắc lạnh lòe lòe.
Có người nằm dưới chân hắn, đúng là Dương Tiêu, cũng không nhúc nhích, không biết đã chết hay chưa.
Râu quai nón lui về phía sau hai bước, thuận tay nắm áo choàng thắt lưng lại, căm tức nói với người áo đen:
- Ngươi… ngươi là ai? Đêm khuya xông vào nhà dân… ngươi… ngươi muốn làm gì?
Người áo đen kéo cái ghế dựa trong phòng, nhìn râu quai nón, thản nhiên nói:
- Rất nhanh ngươi sẽ biết ta muốn làm gì, tuyệt đối không nghênh ngang ngủ lại nhà dân, thông gian vợ người giống ngươi!
Con ngươi râu quai nón co rút lại, hắn nhìn Dương Tiêu vẫn không nhúc nhích trên mặt đất, một loại dự cảm xấu bao phủ trong lòng.
Lúc này, hắn đương nhiên không dám kêu to, tuy rằng hắn mơ hồ biết đám thôn dân có thể biết gian tình giữa mình và Dương Điền thị, nhưng dù sao cũng chỉ là nghe đồn, nếu thật sự khiến đám thôn dân tụ tập lại, gian tình trước mắt, muốn rửa cũng không sạch, hậu quả cũng rất phiền toái. Huống chi nhìn tư thế người áo đen, chỉ sợ chính mình vừa hô, người này có thể sẽ ra tay, giao thủ một hồi, râu quai nón rất rõ ràng bản thân mình không phải đối thủ của người kia.
Người áo đen này, đương nhiên là Hàn Mạc!