Trong tay Tiêu Thái sư là quyển sổ do Tư Đồ Tĩnh, quận thủ Nghi Xuân tấu lên. Y xé dấu in lửa, mở tấu chương ra, cẩn thận nhìn qua, không che giấu được vẻ mặt khiếp sợ.
Khi y ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy vẻ mặt mỗi người đều khác nhau, chung quy đều là khiếp sợ. Dù trong lòng họ vui buồn không giống nhau, nhưng đối với một sự kiện như vậy, bất kể là mừng hay lo, phản ứng trước tiên phải là khiếp sợ.
Mười ba quyển hồng đầu chiết đều đến từ Nghi Xuân, nếu không có gì bất ngờ thì nội dung trong đám sổ này chắc chắn là giống nhau.
-Ba!
Tay Hạ Khánh Chi chụp mạnh lên bàn, vẻ mặt khó coi đến khiếp người:
-Không thể nào! Nhất định không thể như thế được!
Các thành viên khác của nội các đều cầm sổ sách trong tay nhẹ nhàng đặt lên bàn, tức thì trao đổi sơ qua vài lần, xác định nội dung đại khái của sổ sách này đều giống nhau, thậm chí thái độ của các quan viên đều giống nhau. Lúc này mọi người mới ngồi xuống.
Hơn mười viên quan dâng lên sổ sách không hẹn mà đều khẳng định sự tồn tại của bát quái vây, cùng chứng minh gia tộc họ Hạ dùng nó làm nơi giấu trang thiết bị binh khí và lương thực bí mật.
Tiêu Thái sư đặt quyển sổ trong tay lên bàn, liếc mắt nhìn Hạ Khánh Chi một cái, thoáng trầm ngâm, nói:
-Hạ đại nhân, ngài giải thích thế nào đây?
Lão hồ ly này đã nhanh chóng nhận ra, mười ba quyển hồng đầu chiết này chính là bùa đòi mạng Hạ gia. Tiền đồ của Hạ gia e rằng sẽ vì mười ba quyển hồng đầu chiết này mà chấm dứt.
Thế gia ngầm liên minh với Tiêu gia bao nhiêu năm nay đã sắp tàn lụi!
Tiêu Thái sư hiện tại có thể chắc chắn rằng lúc này đây chính là cơn gió lốc chính trị, Tiêu gia quyết không thể vì Hạ gia bị tiêu diệt mà chịu liên luỵ được.
Hơn nữa trong lòng y cũng vô cùng khiếp sợ.
Y không thể ngờ được gia tộc họ Hạ vốn vẫn phụ thuộc vào Tiêu gia, ngày thường tưởng cung kính, Tiêu gia nói gì nghe nấy, nhưng lại ngấm ngầm, sớm trù tính kế hoạch khổng lồ.
Toàn bộ trang bị này cùng núi lương thực chồng chất tất cả đều là do Hạ gia âm thầm tích góp từng tí một. Tiêu gia thân là đồng minh lại không biết một chút tin tức nào.
Hạ gia lén Tiêu gia chuẩn bị như vậy khiến Tiêu Thái sư hiểu được, có lẽ một ngày nào đó khi Hạ gia mà y vẫn xem thường cảm nhận được thời cơ chín muồi rất có thể sẽ cắn trộm Tiêu gia một cái chăng?
Hạ Khánh Chi quay đầu nhìn nhìn Tiêu Thái sư, y đã thấy được sự lạnh lùng trong mắt lão cáo già này.
Sự lạnh lùng này, nháy mắt đã lan khắp người Hạ Khánh Chi, từ đầu đến chân y nháy mắt đều phát lạnh. Y ý thức được, Tiêu gia hiện giờ đã quyết vứt bỏ Hạ gia.
…
-Thái sư, những chuyện này đều chỉ là vu vạ mà thôi!
Hạ Khánh Chi nghiến răng nghiến lợi nói:
-Hoàn toàn không có chuyện như vậy!
-Vu vạ?
Hồ Tuyết Tân đã cười lạnh, nói:
-Mười ba viên quan đều đang vu vạ sao? Chuyện này không thể xảy ra được. Mười ba viên quan mạo hiểm phạm tội khi quân phạm thượng, tấu lên chuyện không có thật sao?
Hạ Khánh Chi nhũn người, tựa ghế, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.
Đầu óc hắn lúc này cơ hồ trống rỗng.
Mới gần hai ngày sao tình hình lại biến chuyển ghê gớm như vậy. Tấu chương ngày hôm trước còn cho thấy Hạ tộc ở huyện Tịch Xuân tranh đấu còn giành được thắng lợi tuyệt đối. Vậy mà hôm nay lại có đến mười ba quyển hồng đầu chiết, không những không cho thấy thắng lợi của Hạ tộc, mà cả tộc còn đang đứng trước mối đe doạ bị huỷ diệt.
Y không thể ngờ được tại sao chuyện lại hoá thành thế này. Y càng không thể nào nghĩ ra được, có sự giúp đỡ của Quỷ cốc Từ Du, làm sao Hạ tộc có thể đứng trước nguy hiểm lớn như thế.
Bát quái vây sao có thể sơ hở được?
Tất cả những chuyện này, từng chuyện từng chuyện đều khiến Hạ Khánh Chi ngờ vực, nhưng y không còn kịp tìm suy nghĩ nữa, bởi năm vị đầu lĩnh còn lại trong nội các đều đang dùng cùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn y.
-Phải điều tra!
Một lúc lâu sau, Hạ Khánh Chi mới uể oải nói:
-Phải phái người đi thăm dò xem!
Hàn Huyền Đạo nói:
-Tất nhiên là phải điều tra. Hạ đại nhân, sổ sách tấu lên nói bên trong bát quái vây có giấu một số lượng lớn trang bị vũ khí cùng lương thực. Chuyện này chẳng lẽ Hạ đại nhân lại không biết chút gì?
Hạ Khánh Chi tức thì nói:
-Bản quan…Bản quan nói, phải điều tra…cử người đi điều tra!
Đại Lý Tự Hồ Tuyết Tân lạnh lùng nói:
-Điều tra tất nhiên phải điều tra, nhưng phái người đi thăm dò là phải tra ra chuyện trang bị binh khí và lương thực đến từ đâu, cũng là điều tra xem chuyện này và Hạ tộc liên quan với nhau như thế nào. Cả mười ba quyển sổ đều nói rõ rằng Hạ Học Chi đã thừa nhận một mình hắn làm chuyện này, trang bị lương thực này cũng là do Hạ tộc các ngài âm thầm gom góp mấy năm qua. Có vài chuyện không nhất định phải điều tra!
Lại bộ thượng nói:
-Thái sư, ngài xem, chuyện này nên xử lý như thế nào?
Tiêu Thái sư liếc mắt nhìn Tô Quan Nhai một cái, híp mắt, khẽ trầm ngâm, nói:
-Chúng ta tất nhiên là phải tấu lên Thánh thượng, chuyện này nhất định phải nhờ đến Thánh thượng quyết định!
Thông thường thì nội các sẽ xử lý sổ sách các nơi trình lên xong rồi mới dâng kết quả cuối cùng lại cho Hoàng đế phê duyệt.
Hoàng đế tuy rằng sẽ để mắt đến kết quả xử lý, thỉnh thoảng có đề xuất một vài ý kiến, nhưng trên thực tế, quyền quyết định chuyện quốc sự cuối cùng nằm trong tay nội các. Nhiệm vụ của Hoàng đế chính là ngọc tỷ trong tay y, thể hiện sự đồng ý của Hoàng đế mà thôi.
Nhưng chuyện ngày hôm nay hoàn toàn không tầm thường. Từ khi Yến quốc mở ra hơn trăm năm qua, rất ít khi gặp phải vấn đề chính sự nan giải như vậy. Tiền đồ Hạ tộc tuy gặp nguy hiểm trong một sớm một chiều nhưng quyền xử trí cuối cùng, các vị đầu lĩnh này sẽ không tuỳ tiện đưa ra kết luận.
Hạ tộc âm mưu làm phản là không thể nghi ngờ, điểm yếu của bọn họ đã bị người bắt lấy, đưa ra chứng cớ xác thực, chuyện này đối với các đại thế gia khác mà nói, vướng mắc quyền lợi vô cùng phức tạp.
Mỗi thế gia đều có tâm sự riêng, kết quả cuối cùng như thế nào nhất định phải xử lý thật cẩn thận. Bọn họ thật ra rất muốn để nội các quyết định, chỉ có điều sợ rằng khó có thể thống nhất được ý kiến.
Loại chuyện này tốt nhất là hỏi Hoàng đế.
Trong gian phòng, không khí quỷ dị bao trùm khắp nơi, sáu thành viên trong nội các ngoại trừ Hạ Khánh Chi mặt xám ngoét như tro, ánh mắt mấy người còn lại đều sáng lên khác thường.
Trong phòng vô cùng yên tĩnh, trong lòng mọi người cũng đang thầm cân nhắc lợi hại lời lãi mang về cho bản tộc.
Hai đại thế gia Diệp Ngô bị huỷ diệt, Tây Môn gia tộc diệt vong không nghi ngờ gì nữa đã hai lần làm thay đổi đấu trường chính trị của Yến quốc. Lúc này, Hạ tộc nghiêng ngả, chỉ trong một năm ngắn ngủi, nền chính trị Yến quốc lần thứ ba biến chuyển.
Mỗi một thành viên nội các đứng trước đạo lý này đều cẩn trọng suy xét những biến chuyển của bản tộc sẽ như thế nào, đạt đến vị trí nào, nên đóng vai trò gì trong sự kiện này?
Chuyện mưu tính này phải thật chính xác, thật cẩn thận, thật chặt chẽ.
Hạ Khánh Chi ngồi trên ghế, khẽ run rẩy, nhìn vẻ mặt quái dị của mấy người kia, trong lòng y hiển nhiên nảy sinh cảm giác tuyệt vọng khó kìm nén nổi.
Ta là miếng thịt bò, còn người là giòi bọ!
Thời gian trôi qua, tình cảnh kỳ quái trong nội các nhùng nhằng một hồi lâu. Một lúc lâu sau, Tiêu Thái sư mới thở dài thật sâu, liếc mắt nhìn Hạ Khánh Chi:
-Hạ đại nhân thật hồ đồ!
Ngày thường Hạ Khánh Chi là người rất có tâm cơ, nhưng vào giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.
Mười ba quyển hồng đầu chiết dâng lên nội các chẳng khác nào giúp ngũ đại thế gia tròng cái ách vào cổ Hạ gia. Bọn họ chỉ khẽ vận lực, Hạ gia chắc chắn chết không toàn thây.
Chuyện này xảy ra Hạ Khánh Chi có thể làm sao bây giờ?
-Người đâu!
Tiêu Thái sư cất giọng âm trầm nói.
Trong viện, hơn mười tên thủ vệ áo giáp nghiêm nghị đứng canh gác. Giọng nói già nua của Tiêu Thái sư kia vừa truyền ra vang dội, tức thì liền có bốn tên thủ vệ đi vào trong gian nhà.
Hạ Khánh Chi nhìn Tiêu Thái sư, lão cáo già này mặt mày vẫn nghiêm nghị, gương mặt già nua của lão lúc này cực kỳ lạnh lùng.
-Trước hết mới Hạ đại nhân xuống dưới nghỉ ngơi đã!
Tiêu Thái sư phất tay:
-Không có lệnh của nội các, bốn người các ngươi từng giờ từng khắc phải bảo vệ đại nhân, không được rời khỏi nha môn nội các một bước. Nếu không giết không tha!
Bốn người lập tức tuân lệnh.
Hạ Khánh Chi nhắm mắt, thoáng trầm mặc, đứng dậy, nhìn mọi người trong nội các, cuối cùng y thở dài một tiếng, đi theo bốn gã thủ vệ khoác áo giáp ra cửa.
…
-Các vị, chúng ta có nên chuẩn bị cho các quan viên Hạ tộc khác trong kinh thành luôn không?
Phạm Vân Ngạo đang ngồi trên ghế rốt cuộc cũng mở miệng nói.
Hồ Tuyết Tân tức thì nói:
-Phạm đại nhân muốn điều binh khống chế bọn họ?
Phạm Vân Ngạo lắc đầu nói:
-Đấy không phải ý kiến hay. Trước khi Thánh thượng đưa ra quyết định, chúng ta nên cẩn thận là hơn. Các quan viên lớn nhỏ của Hạ tộc ở kinh thành cũng khá nhiều, rải rác khắp các nha môn. Lúc này điều binh, gióng trống khua chiêng, chỉ sợ làm tình hình càng thêm hỗn loạn!
Hàn Huyền Đạo bình tĩnh, liếc nhìn Tiêu Thái sư một cái, chậm rãi nói:
-Tạm thời không nên rút dây động rừng!
-Biết được chuyện này hiện tại không có mấy người.
Tô Quan Nhai tựa lưng vào ghế, hạ giọng nói:
-Hồng đầu chết khẩn cấp đi quãng đường tám trăm dặm về kinh thành, trước mắt tin tức chắc chưa đến tai các quan viên Hạ tộc. Nhưng chỉ một thời gian ngắn nữa thôi, bọn họ sẽ nhận được tin rất nhanh, đến lúc đó ắt sẽ sinh biến!
Tiêu Thái sư híp mắt, không nói gì.
-Các vị, Phạm mỗ có một chủ ý, mọi người xem thế nào?
Phạm Vân Ngạo ngồi thẳng người, liếc mắt nhìn mọi người một lượt, nói:
-Không đến mức rút dây động rừng, để bọn quan viên Hạ tộc chó cùng rứt giậu gây rối loạn. Nếu chúng ta cử người của Hoa Thính làm chút gì đó thì sao?
Sau một lát yên lặng, Hàn Huyền Đạo mới nói:
-Hoa Thính. Nội các chúng ta không thể nhúng tay vào!
-Tình hình hiện tại dường như chỉ có người của Hoa Thính ra tay mới là biện pháp tối hậu.
Phạm Vân Ngạo nói:
-Cũng không cần ra tay vội. Trước cho người ngầm giám thị bọn họ, nếu có động thái gì khác thường, lập tức bắt ngay. Hơn nữa người của Hoa Thính từ trước đến nay hoạt động đều chú ý đến hiệu quả. Một khi Thánh thượng ra quyết định, bọn họ có thể hành động ngay, bắt các quan viên Hạ tộc. Như vậy, tất nhiên có thể ngăn ngừa biến động!
Hồ Tuyết Tân khẽ nhíu mày, nói:
-Nhất định cần đến bọn họ ra tay sao? Chuyện này có thích hợp không?
Tô Quan Nhai trầm giọng nói:
-Các vị, quan viên Hoa Thính cũng là người của Yến quốc ta. Để dốc sức tránh gây rối loạn, tận dụng người của Hoa Thính đi giám sát bọn họ cũng có thể cho là một biện pháp!
Hàn Huyền Đạo gật gật đầu:
-Phạm đại nhân và Tô đại nhân nói không sai. Lúc này phải lấy chuyện kiểm soát tình hình làm trọng, điều động binh mã sẽ gây sự chú ý. Hơn nữa, các quan viên Hạ tộc rải rác ở các nha môn, chúng ta không thể phái binh tới từng nha môn. Điều binh tất nhiên không ổn, nhưng để khống chế được người thì chỉ còn các sử dụng người hoạt động ngầm!
Nói tới đây, y liền liếc nhìn Tiêu Thái sư:
-Ý Thái sư thế nào?
Tiêu Thái sư bình thản nói:
-Chỉ có điều người của Hoa Thính phải do Tú công chúa ra lệnh mới có thể xuất động. Nội các chúng ta không thể tuỳ tiện tiếp xúc với Hoa Thính!
Phạm Vân Ngạo lập tức nói:
-Nếu các vị đều thấy kế sách này khả thi, chúng ta lập tức tiến cung gặp Tháng thượng. Ngoài chuyện Hạ tộc mưu đồ tạo phản, chúng ta cùng xin Thánh thượng hạ lệnh Tú công chúa điều động người của Hoa Thính đi giám sát các quan viên Hạ tộc luôn!
Mọi người trong nội các đều trầm ngâm, nhìn nhau một hồi rồi đều khẽ gật đầu.
-o0o-
:73: :73: Mọi người vào đây (http://4vn/forum/showthread.php?79511--Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :99: :99: